Nhìn cảnh sát giao thông và mấy kỹ thuật viên cấp cứu 120 đang bận rộn làm việc, Lữ Minh Dương thầm thở dài trong lòng một tiếng, lần này mình đúng là chỉ chậm có một bước. Vừa rồi tiếng la của hắn vừa mới thoát ra khỏi miệng, chiếc xe hơi phóng như tên bắn đó đã đâm thẳng vào người đứa học sinh rồi, lực va chạm cực mạnh đã hất bay đứa học sinh ra xa mười mấy mét, rồi lại xảo hợp mà rơi lên trên hàng rào sắt của trường học.
Hàng rào sắt này là loại hàng rào cũ, dùng những thanh sắt cứng hàn lại với nhau, có một đầu nhọn như mũi thương, trong đó có một mũi thương đã xuyên thủng cỗ họng của đứa học sinh kia...
Mà tài xế gây tai nạn lại không có gì đáng ngại. Sau khi đụng văng đứa học sinh kia, chiếc xe bay lên lề đâm thẳng vào một thân cây ven đường, túi khí bảo hộ đã cứu tài xế một mạng.
Căn cứ lời khai của tài xế, chuyện này hoàn toàn không phải lỗi của ông ta. Vốn đang lái xe bình thường ông ta chợt phát hiện xe hơi mất thắng, hơn nữa chân ga cũng bị kẹt cứng, lúc đó ông ta còn muốn gọi điện thoại cầu cứu nữa...
Lữ Minh Dương thập phần tin tưởng lời khai của tài xế có vẻ mặt vô tội này, nhưng trước mắt lại có thêm một hành khách trên chuyến xe buýt đó tử vong, hắn bất lực than nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng dìu Chu Đình còn chưa hết hoảng sợ trở lại xe Jeep của mình.
Lữ Minh Dương yên lặng không nói gì, nếu vừa rồi trước tiên mình kêu nó một tiếng, có lẽ đứa học trò kia cũng không đến nỗi chết. Nếu lúc đó mình có đeo mắt kính đặc biệt, có lẽ đã nhìn thấy ác linh kia, thậm chí có thể tiện tay tiêu diệt nó... Nhưng sự việc đã rồi, Lữ Minh Dương tuyệt đối không phải loại người chấp nhất không biết buông bỏ.
Bây giờ hắn lo lắng chính là Chu Đình bên cạnh.
Chu Đình vẫn như cũ có chút thất hồn lạc phách. Cô chính là lần đầu tiên chứng kiến quá trình tử vong, lần đầu tiên trơ mắt nhìn thấy một sinh mạng đang sống trong nháy mắt biến mất, loại chấn động đối với tử vong này tuyệt đối không thể dùng ngôn từ để hình dung.
Cô yên lặng không nói gì, lại qua nửa ngày mới phát ra một tiếng thở dài, Lữ Minh Dương biết cô đã hoàn hồn trở lại
Hắn cũng phát ra một tiếng thở dài, sau đó nhẹ nhàng cười, nói:” Tốt rồi, chúng ta nên lên kế hoạch cho bước tiếp theo một chút.”
Chu Đình liếc mắt nhìn nam nhân trước mắt này, thật sự là không biết nên nói hắn là hữu tình hay vô tình, vì sao đối mặt với tử vong mà hắn lại còn có thể cười thích thú như thế. Nhưng nếu nói hắn vô tình, Chu Đình như thế nào cũng không tin được, bởi vì cô từng chính mắt nhìn thấy hắn vì cứu người khác, mà có thể liều cả tính mạng...
“ Bây giờ còn lại sáu người.” Lữ Minh Dương nói xong liền rút ra di động, nói” Trừ hai chúng ta, còn có một đôi vợ chồng trung niên, một thiếu nữ trẻ tuổi, còn một người chính là bác tài.”
Chu Đình nhẹ nhàng gật đầu, nói:” Hiện tại chúng ta phải lập tức tìm được bọn họ. Như vậy người dễ dàng tìm thấy nhất chính là bác tài kia...”
Lữ Minh Dương vuốt cằm cười, nói:” Cũng đúng. Nhưng nếu tôi đoán không sai thì bác tài đã chết rồi.”
Chu Đình trừng to đôi mắt, thập phần khó hiểu nhìn Lữ Minh Dương.
“ Em còn nhớ vị trí mấy người đó ngồi trên xe buýt như thế nào không?” Lữ Minh Dương nói:” Em nghĩ kỹ xem, cậu nông dân và vị lão giáo sư có phải là ngồi ngay phía sau vị trí bác tài không? Còn đứa học sinh này thì đứng ở vị trí cửa xe?”
“ Ý tứ của anh chính là hành khách trên xe theo thứ tự từ trước ra sau sẽ tương ứng với thứ tự tử vong sao?” Chu Đình nhíu mày nói.
Lữ Minh Dương mỉm cười, tay bấm một dãy số, lại làm một động tác ra dấu cho Chu Đình đừng có lên tiếng.
“ Lão Mã, giúp tôi tra một chút tình huống của tài xế chuyến xe buýt số 9 đó.” Lữ Minh Dương nói vào điện thoại,” Vâng, đúng, lại chết người, chết hai người.”
Lữ Minh Dương cắt điện thoại, nhìn biểu tình trầm tư của Chu Đình.
“ Sao em cảm thấy chuyện này cùng phim điện ảnh [Đích đến tử thần] có điểm tương tự đó?" Chu Đình nói. ( series phim Final Destination - tựa tiếng Trung 《 死神来了 》 - tựa tiếng Việt [Đích đến tử thần]: Ai là tín đồ của phim kinh dị thì chắc hẳn không còn xa lạ với series phim này, một thể loại phim kinh dị đặc biệt, trong phim không có bất kỳ những bóng ma ghê lạnh, những quái vật khủng khiếp hay những tên sát nhân máu lạnh.... Nội dung của phim chỉ là sự ấn định của thần chết với các nhân vật trong phim... )
Lữ Minh Dương mỉm cười, nói:” Trung Quốc không có tử thần, câu hồn sứ giả chính là Hắc Bạch Vô Thường.”
Chu Đình trừng mắt tức giận liếc Lữ Minh Dương một cái.
“ Hơn nữa Hắc Bạch Vô Thường câu hồn cũng tuyệt đối không dùng phương pháp này.” Lữ Minh Dương không thèm để tâm chút nào, như trước thản nhiên mỉm cười nói,” Còn nữa, tôi cùng quỷ đánh nhau nhiều năm như vậy, cho đến giờ vẫn chưa được gặp thứ gọi là câu hồn sứ giả. Tôi chỉ thấy qua rất nhiều ác linh mang đầy chấp niệm, rất nhiều quỷ dữ mang đầy oán cừu.”
Chu Đình liếc mắt nhìn Lữ Minh Dương, nói:” Anh chưa thấy qua không có nghĩa là không có a.” Nói xong cô cũng thấy buồn cười, chính mình từng là một người kiên định theo thuyết vô thần, nhưng hiện tại tựa hồ Lữ Minh Dương không tin có Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Đầu Mã Diện, Diêm Vương Lão Gia, ngược lại chính mình tựa hồ lại vô cùng tin tưởng a.
Lữ Minh Dương lại mỉm cười, cũng không nói gì. Sau một lúc lâu, di động rốt cuộc đổ chuông, Lữ Minh Dương không do dự bấm nút nhận cuộc gọi, vâng vâng không không một hồi.
Cắt điện thoại, Lữ Minh Dương tựa hồ làm ra vẻ đắc ý mình không có đoán sai, mỉm cười với Chu Đình, nhưng không nói gì.
Chu Đình nhịn không được hỏi:” Chẳng lẽ để anh đoán trúng? Bác tài đó chết rồi?”
“ Không chết.” Lữ Minh Dương thản nhiên nói,” Chẳng qua cũng không tốt hơn cho lắm.”
Hắn vừa nói, vừa khởi động xe Jeep. Chu Đình tỏ vẻ nghi hoặc, nhịn không được lại hỏi:” Anh nói vậy là có ý tứ gì?”
Lữ Minh Dương vừa lái xe, vừa thản nhiên nói:” Buổi tối hôm trước sau khi ông ta lái xe về đến trạm, thì lấy xe đạp điện để đi về nhà, về đến nhà thì đem xe điện đi sạc, không cẩn thận lại bị điện giật, người bây giờ đang nằm ở bệnh viện, đang trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng cách cái chết cũng không xa.”
Chu Đình nhất thời trở nên trầm mặc, xem ra Lữ Minh Dương đoán thật không có sai, những người sống sót trên chuyến xe buýt tử thần này, đang tuần tự dựa theo vị trí ghế ngồi trong buồng xe mà xảy ra chuyện, lần lượt chết đi. Một lực lượng vô hình đang dần ép tới, làm cô cảm thấy một loại áp lực trầm trọng không thể đón nhận. Chẳng lẽ thực sự là Tử Thần từ ngoại quốc đến Trung Quốc gây chuyện sao chứ?
Tuy bên cạnh có Lữ Minh Dương, nhưng chỉ với năng lực của một mình hắn có thể cùng loại lực lượng này đối kháng sao chứ? Tuy cô thập phần tin tưởng vào năng lực của Lữ Minh Dương, nhưng cô vẫn không thoát được nỗi sợ hãi phát ra từ trong nội tâm của mình.
Yên lặng nhìn cảnh vật đường phố lướt nhanh bên ngoài cửa kính, một hồi lâu, xe Jeep của Lữ Minh Dương rốt cục dừng lại ở ven lối vào bệnh viện thành phố.
Lữ Minh Dương nhìn vào mắt Chu Đình, thập phần chân thành nói:” Em ngồi yên trong xe, như thế nào cũng không được ra ngoài, tôi đi vào xem một chút, lập tức trở ra.”
Chu Đình nhẹ nhàng gật đầu, Lữ Minh Dương mỉm cười, lại vỗ vỗ lên vai cô, xoay người xuống xe mà đi.
Chu Đình nhìn bóng lưng hắn khuất sau cửa bệnh viện, trong lòng lại bỗng nhiên sinh ra một nỗi lo lắng không tên. Cô không rõ vì sao mình phải gặp lại hắn, gặp lại hắn đến tột cùng là tốt hay là xấu.
Cô nhìn dòng người ra ra vào vào ở cổng bệnh viện, bỗng nhiên tự dưng sinh ra một loại cảm xúc không rõ như vậy. Trong một đoạn thời gian ngắn ngủi như vậy thật sự đã có quá nhiều sự tình phát sinh, làm cô có cảm giác mình vô lực đón nhận.
Một lát sau Lữ Minh Dương cũng đi ra từ cổng bệnh viện, hắn ngồi vào xe, thở dài, nói:” Não đã chết, linh hồn không còn, có cứu được cũng chỉ là sống thực vật cả đời...”
------------------------------------------------------------------------------------------------