Hắn cơ hồ phát điên, thì ra thế giới này chỉ có một mình hắn.
Đây căn bản không phải là một thế giới mà chỉ là một tờ giấy trắng, một tờ giấy trắng đơn thuần vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.
Hắn hiện tại giống như một con kiến bị hãm trong một không gian không hề có thời gian.
Đây chính là hiện thực đáng sợ phi thường, chỉ khác với kiến là Dương Chính tự biết tình huống của mình nhưng lại không biết cách cải biến, như vậy lại càng thêm tàn nhẫn, giống như một người bị mù bẩm sinh và một người bị mù lúc sau, tâm cảnh của họ tuyệt không giống nhau.
Thế giới này quá mức đơn điệu nhàm chán, đối với Dương Chính đã từng trải qua nhiều thế giới phồn hoa thì chính là dày vò khủng khiếp nhất.
Không có ai có thể chịu được cô tịch vô cùng tận đó, không có ai chịu đựng được cảnh tượng mà không hề có một tia hy vọng thoát ra.
Ai có thể phá được trói buộc thời gian và không gian? Đó chính là lĩnh vực của Thần.
Nền văn minh ma pháp của Bắc đại lục mấy ngàn năm qua cũng không thể tiếp xúc tới lĩnh vực này, Dương Chính hắn có tài đức gì mà có thể phá được xiềng xích khủng bố đó?
Biết được tình huống của mình, Dương Chính chịu phải đả kích quá lớn đến mức dù hắn tâm tính kiên định cũng không thể nào không cảm thấy bi thương.
Thậm chí hắn còn không biết mình còn sống hay đã chết.
Đối với không gian này mà nói thì mọi thứ đều không hề thay đổi, kể cả Dương Chính hắn, hắn cứ tồn tại vĩnh viễn như thế, ngay cả tự sát cũng không thể...
Sợ hãi, sợ hãi vô cùng! Dương Chính cảm thấy vô cùng sợ hãi!
Hắn đã lâu chưa từng sợ hãi như vậy!
Hắn vốn nghĩ là cả đời mình không còn gì sợ hãi nhưng ở thế giới không có gì uy hiếp này thì "vĩnh sinh bất tử" lại là một nỗi uy hiếp vô cùng đáng sợ đối với hắn!
Dương Chính cứ bị dày vò như vậy, cơ hồ sụp đổ.
Hắn giống như u hồn, hàng ngày cứ đi khắp nơi, đầu óc trống rỗng không khác gì cương thi...
1 ngày, 2 ngày, 1 tuần, 2 tuần, 1 tháng, 2 tháng, 1 năm, 2 năm, 10 năm, 20 năm...
Đã bao lâu rồi, hắn cũng không biết nữa...
Ở thế giới không có thời gian này, căn bản không có ai tồn tại, Dương Chính cũng không tồn tại...
Dương Chính cơ hồ tự ngược đãi mình, hắn ép mình không được ngủ, không được trốn tránh... vì hắn phát hiện mình không thể sụp đổ. Thế giới này có thể dày vò khiến cho người thường biến thành điên khùng, rồi lại biến người điên trở thành người thường, nhưng Dương Chính không thể để cho nó dày vò như vậy.
Không biết từ lúc nào...
Hắn bắt đầu chỉnh lý tất cả suy nghĩ trong đầu, phác thảo từng nét một.
Cho dù là phép cộng đơn giản nhất 1+1 thì hắn cũng phác thảo lại từng nét.
Chỉ có vậy hắn mới có thể bớt cô liêu.
Hắn giống như người điên, ngày qua ngày cứ vẽ trên mặt đất, vẽ ra những gì hắn suy nghĩ, tuy rằng hắn biết rõ tất cả các bức vẽ đều "không tồn tại", chỉ chớp mắt thì tất cả đều biến mất. Bất quá hắn phát hiện, thế giới không có thời gian này vẫn có một đặc tính giống thế giới bình thường, đó là những ý tưởng trong đầu không hề mất đi.
Điều này cũng tốt, nhưng cũng tệ hại, nếu như mất đi ký ức thì hắn không cần phải phiền não như vậy.
Lúc suy nghĩ, Dương Chính đa số là tự nói chuyện với mình.
Dần dần, hắn vẽ rất nhiều bàn cờ trên mặt đất, sau đó vừa vẽ vừa tự tưởng tượng tình cảnh mình chơi cờ.
Hắn nói chuyện với hư không, hư không cũng trả lời hắn giống thế, hắn và hư không chơi cờ, quy tắc chơi cờ không ngừng biến hóa, càng lúc càng phức tạp, lúc đầu Dương Chính dễ dàng chiến thắng, về sau thì lúc thắng lúc thua, sau nữa thì hắn thậm chí khó mà thắng được.
Một khi hắn thua thì hắn nhảy dựng lên mắng chửi tứ tung, hắn thắng thì cười ha hả đến mức đau cả ruột.
Vì để giao lưu dễ dàng, hắn cấp cho "người kia" một cái tên là Dương Thu.
Vì sao gọi là Dương Thu hắn cũng không biết, cũng có thể gọi là Dương Nhan, Dương Ngọc, Dương Băng, Dương Tuyết, Dương Lệ... Dương Chính nghĩ hết tất cả cái tên mà hắn luôn hoài niệm, cuối cùng quyết định đặt tên cho "người kia" là Dương Thu.
Mấy cái tên kia đều có vẻ quá nữ tính, chỉ có cái tên Dương Thu là tốt. Lúc Dương Chính đặt tên xong, hắn lại nhớ nữ nhân cao quý mỹ lệ mà hắn gọi là tỷ tỷ. Hắn phát giác mình đã trở nên biến thái, nhớ tới toàn là nữ nhân, có điều tình cảnh cô liêu như vậy thì nam nhân rốt lại cũng chỉ thích nữ nhân hơn, hơn nữa còn là nữ nhân có tình cảm.
"A, Dương Thu! Chơi thêm ván nữa nào!"
"..."
"Mẹ nó, quân này sao đi vào đây được? Đó là cửa tử mà!"
"...."
"À, à, Dương Thu, hôm nay ta nghĩ tới một ván cờ, ngươi xem, bọn ta có thể biến đổi theo quy tắc này, làm thế này này... Đây chính là Bát Trận Đồ đó, ngươi có biết không? Gia Cát Vũ Hầu đã tạo nên trận đồ đó!"
"..."
"Mẹ nó, làm sao ngươi lại lợi hại như vậy chứ? Nói một lần là ngươi biết ngay!"
"..."
"Dương Thu ngươi làm sao mà ngơ ngẩn vậy? Đang nghĩ tới nữ nhân sao?"
"..."
"Ha ha ha, ta thực là thiên tài, ta thắng rồi, Dương Thu ngươi thật là ngốc nghếch!"
"..."
"Dương Thu!"
"Dương Thu!"
"Dương Thu Dương Thu Dương Thu!"
Dương Chính ngồi phắt dậy, lau mồ hôi lạnh trên trán, vừa rồi hắn mơ thấy ác mộng, mơ thấy người tên gọi Dương Thu xuất hiện.
Giả, toàn bộ đều là giả! Dương Chính nhìn thế giới màu đỏ không chút biến hóa, thống khổ cúi đầu, vì sao để cho ta biết, vì sao không để cho ta tiếp tục sống trong mộng, vì sao phải tỉnh lại? A, a, a!
Dương Chính nắm tóc, gào lên, cả người đột nhiên bật dậy, lăn về phía sau.
Cảm giác nguy hiểm cực độ cơ hồ đã khơi ngòi cho phản xạ không điều kiện bên trong thần thể hắn.
Hắn ngẩng đầu lên.
Hắn kinh ngạc phát hiện một hắc ảnh mơ hồ xuất hiện trước mắt.
Hắc ảnh này xuất hiện rấtv đột ngột, Dương Chính trong sát na giống như bị sét đánh. Ở thế giới không chút biến hóa này, cho dù là một con chó, một con mèo, thậm chí là người mà hắn chán ghét nhất cũng đều biến thành thân thiết vô cùng.
Dương Chính rất cần giao lưu, hắn cần một người có thể giao lưu để giải trừ nỗi thống khổ do cô liêu quá độ mang tới.
Hơn nữa hắc ảnh này lại khiến hắn có một cảm giác quen thuộc vô cùng.
Dương Chính còn chưa kịp nghĩ thì hắc ảnh chớp động, nháy mắt Dương Chính cảm thấy lồng ngực giống như bị cự trùy đánh trúng, cả người bay ra ngoài mấy chục mét, còn hắc ảnh xuất hiện ngay chỗ hắn vừa đứng.
Tốc độ quá nhanh!
Tròng mắt Dương Chính co rút kịch liệt.
Hắc ảnh lại động, lần này Dương Chính kịp thời phản ứng trong một sát na... nhưng vẫn chậm một nhịp, cánh tay hắn bị đánh dạt ra, hắn vội lăn một vòng, sau đó bật người đứng dậy nhảy lên, động tác nhanh nhẹn như một con báo.
Bốp!
Một cước của hắn đá không trúng mục tiêu.
Nhưng vùng bụng của hắn lại bị một loạt quyền mạnh mẽ đấm thẳng vào, lỗ chân lông toàn thân cơ hồ nổ bung. Dương Chính tròn xoe mắt, thể nghiệm đau đớn chưa từng có, cơ hồ muốn ói ra mật vàng.
Hắn quỵ trên mặt đất ho liên tục.
Tên khốn này lợi hại thật!
"Khụ, ngươi rốt cục là..."
Dương Chính còn chưa hỏi xong thì đã bị thêm một đá trúng cằm dưới, khiến cho cằm bị trật khớp. Dương Chính ngay cả kêu đau cũng không thể kêu, cả người văng lên không trung, còn chưa kịp rơi xuống đất thì đã bị hắc ảnh đó dùng tốc độ đáng sợ lao đến đá thêm một cước, Dương Chính lại bị đá bay đi, rồi hắc ảnh lại chớp lên, đá tiếp... bay đi... đá tiếp...
Dương Chính giống như biến thành một bao cát, là đồ chơi cho tên khốn đó.
Không biết đã chịu đựng bao nhiêu cú đánh đáng sợ, mỗi lần đánh trúng thì tiếng xương cốt vang lên cơ hồ khiến cho người ta không dám nghe.
"Khụ..."
Máu phun trào ra ngoài cổ họng Dương Chính...
Đủ rồi..
Đủ rồi nghe...
Tên vương bát đản này...
Vương bát đản...
Dương Chính không thể phát ra thanh âm được nhưng tiếng mắng chửi cứ vang vọng trong đầu hắn.
Cứ mỗi cú đánh thì máu huyết trong người hắn như đông đặc lại, dần dần sôi lên, mỗi lần đều kích động nỗi thống hận trong người hắn, ý khí dần dần được phát xuất ra ngoài...
"Bình bình bình bình bình bình bình bình bình bình bình bình bình..."
"Đủ rồiiiiiiii!" Dương Chính đột nhiên cất tiếng thét vang khi vừa bị đánh bay lên, thân thể hắn vặn vẹo ở một góc độ khó tin, chuyển sang một hướng khác khiến cho hắc ảnh phán đoán sai.
Dương Chính rơi xuống đất, đầu tóc tán loạn, y phục tả tơi, mặt hắn bị đánh sưng vù, chỉ còn có đôi mắt đỏ ngầu cơ hồ chảy máu, ánh nhìn đầy sát khí. Hắn đưa một ngón tay quét ngang vết máu trên miệng, nắm lấy cằm dưới xoay mạnh, cằm kêu rắc một tiếng, trở lại vị trí cũ.
Chớp mắt, hắn chiến ý cao ngất như vừa trở về chiến trường tắm máu năm xưa, phảng phất như bên người có vô số đấu sĩ tanh mùi máu, hài cốt chất thành núi.
Dương Chính gầm lên một tiếng trầm đục như dã thú:"Không tha cho ngươi!"
Hai bóng người lóe lên chỉ để lại tàn ảnh trong không trung.
Hắc ảnh cũng đồng thời vung cước lên, hai người chạm thẳng vào nhau.
Chân của Dương Chính cơ hồ trặc gân, vậy mà hắc ảnh chỉ lui lại một bước.
Dương Chính lật người, nắm đấm lại rít gió bay tới.
Bình, hắc ảnh cũng vung tay đấm tới, hai quyền chạm nhau, cả hai đều lui lại một bước.
Sau hai chiêu, ánh mắt của Dương Chính sáng lên, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn. Dương Chính quát lớn một tiếng, lao tới nhanh như chớp, quyền cước đồng thời tung ra, nháy mắt đã đánh ra 26 quyền, 17 cước.
Loại tốc độ này hoàn toàn trái ngược với quy tắc vật lý thông thường, không khí cơ hồ bị xé nát, phát ra từng tiếng rít gió đáng sợ, từng đường cong không ngừng lóe lên giữa không gian.
Mỗi một quyền, mỗi một cước đều toàn lực thi triển, hung mãnh đến cùng cực.
Dương Chính không hề phòng thủ, dốc toàn lực tấn công, quyền đầu và thối ảnh giống như cuồng phong bạo vũ không ngừng công kích.
Dương Chính tự tin là cho dù thiết bản cũng bị công kích điên cuồng của hắn đánh nát.
Nhưng hắc ảnh đối diện giống như biết trước công thế của hắn, hơn nữa y còn dùng quyền lộ, thối pháp giống thế đối công với Dương Chính.
So với vừa rồi Dương Chính bị chà đạp liên tục thì lần này mới là chiến đấu chân chính giữa hai con mãnh thú với nhau, điên cuồng và bình tĩnh. Hắn càng đánh càng hưng phấn, chiến ý không ngừng đề thăng, sức lực trong cơ thể giống như dùng mãi không hết, bất kỳ chiêu thức, phương thức tiến công nào có thể nghĩ ra Dương Chính đều sử dụng hết.
Thậm chí nhiều điểm ngày trước hắn chưa thông suốt giờ đây cũng đánh ra giống như lưu thủy hành vân.
Đánh thật thoải mái, đối thủ cũng thật thoải mái!
Dương Chính không biết đã chiến đấu bao lâu. Ở thế giới không có sống chết, không có thời gian này hắn không biết mình đã tồn tại bao lâu.
Bao nhiêu bất cam và phẫn nộ, uất ức hắn đều phát tiết hết ra.
Công kích không ngừng, lĩnh ngộ không ngừng...
Ở thế giới này, ngươi muốn đánh bao lâu thì đánh, chỉ cần ngươi muốn thì thời gian nơi đây là "vô cùng".
Trận chiến này thời gian kéo dài không thể dùng từ "lâu" để hình dung.
Dương Chính vắt hết sức lực, tinh thần như dung hợp vào, không ngừng sáng bừng lên, giống như trứng chờ ngày nở, như ấu trùng chờ ngày phá kén.
Còn hắc ảnh đó càng chiến đấu thì càng hiện rõ nét.
Lúc đầu y chỉ là vụ ảnh mơ hồ nhưng vụ khí không ngừng ngưng tụ, không ngừng thành hình, tai mũi miệng cũng đã xuất hiện, chỉ là vẫn bị bao phủ trong một màn hắc ám nên mặt mũi chưa rõ, chỉ có cặp mắt càng lúc càng sáng, lúc đầu đỏ nhạt rồi dần dần trở nên đỏ đậm, về sau thì đỏ ngầu như máu...
Cuối cùng , Dương Chính đột nhiên hiểu ra.
Thân thể hắn nháy mắt như phun lửa, Dương Chính quát lớn một tiếng như sấm rền, sau đó ánh sáng kịch liệt lóe lên, hắc ảnh giống như bị đạn pháo bắn trúng, tan thành vụ khí màu đen nhưng ngay lập tức tụ lại thành hình người cách đó hơn 10 mét.
Dương Chính thở hồng hộc, tay cầm long cốt chủy thủ, một kích kinh hồn vừa rồi hoàn toàn hơn hẳn tưởng tượng của hắn.
Chớp mắt, hắn thậm chí cảm giác được không gian vỡ vụn.
Nhìn hắc ảnh đứng cách đó 10 mét, đôi mắt đỏ rực không có chút cảm tình nào của loài người, Dương Chính đột nhiên cả cười...
Chỉ vì hắn nhìn thấy trên tay đối phương đã hình thành một thanh chủy thủ màu đen.
Ngoại hình thanh chủy thủ đó giống hệt long cốt chủy thủ.
Dương Chính lớn tiếng gọi đối phương, ngữ khí đầy vẻ khẳng định:"Dương Thu!".