Sau khi xuống xe, nam tử và nữ tử nắm tay nhau, phân phó cho xa phu vài tiếng rồi đi vào Tuyết Lan nhai dạo chơi.
"Nói ra thì lần trước ta đi dạo trên con đường này cũng cách đây 5, 6 năm rồi. Lúc đó ta vừa tới vương đô, cũng mới gặp nàng lần đầu. Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã qua thêm 1 năm."
Nữ nhân nhìn người người qua lại trên đường, nghe thấy nam nhân nói ngẩng đầu lên hỏi:"Có phải ta đã già rồi không?"
"Ngu ngốc." Nam nhân cả cười, mỗi một nữ nhân đều không quá tự tin vào bản thân mình, cho dù là người đẹp cũng không ngoại lệ.
"Nói đi!" Nữ nhân vung tay đấm nhẹ vào lòng nam nhân.
Nam nhân chỉnh sắc lại nói:"Trong lòng ta thì nàng là người có một không hai."
Nữ nhân sắc mặt phớt hồng, bất quá lời nói tiếp theo của nam nhân khiến cho vẻ mặt tươi cười của nàng ta cứng lại:"Cho dù sau này nàng mặt đầy nếp nhăn, tóc bạc da mồi, thân thể phát phì, lưng cũng còng xuống... À, ta không cũng khi phụ nàng đâu."
"Xấu xa!" Nữ nhân đẩy mạnh nam nhân.
Nam nhân cất tiếng cười vang, ôm nàng ta vào lòng, nhìn gương mặt nàng ôn nhu nói:"Đùa với nàng thôi, ta sao có thể để nàng có bất kỳ nếp nhăn nào chứ..."
Ngón tay hắn nhẹ mơn man trên má nàng ta, cả trái tim nữ nhân chừng như tan chảy, bất quá ngoài miệng vẫn nói:"Chỉ biết dỗ dành nữ nhân, thảo nào năm xưa mượn gió bẻ hoa, những lão gia quý tộc thấy ngươi đều như thấy đại địch, sợ ngươi kéo con gái và lão bà đi mất."
Nam nhân cười khổ:"Ta sớm đã cải tà quy chính, nữ vương đại nhân, xin đừng trêu đùa ta nữa."
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, tâm tình cũng rất thoải mái, mọi thứ trên đường đều khiến họ cảm thấy mới mẻ. Đây chính là quãng thời gian khó mà có được trong sinh mệnh hai người, vì vậy họ trân quý từng khoảnh khắc ở bên nhau vô cùng.
Lạc nhật bì thảo.
Nam nhân kéo nữ nhân đi vào tiệm da thú nổi danh đại lục, nơi này bán y phục bằng da thú trân quý nhất, mỗi một bộ y phục đều cắt may theo dáng người, trên thế giới tuyệt không có bộ thứ hai, cho nên mỗi một nữ nhân đều muốn tới đây mua một bộ y phục.
Đôi khang lệ xuất chúng này tới nơi đây khiến cho mọi người đều bị thu hút.
Cho dù hai người không hề đeo phù hiệu quý tộc nhưng điếm viên có thể ở trong Lạc nhật bì thảo ánh mắt tất nhiên phải có điểm hơn người, thập phần khẳng định hai người này đều là người có địa vị cực cao, đại tài chủ cỡ này ghé qua, Lạc nhật bì thảo sao dám tiếp đón chậm trễ.
Hai người vừa ngồi uống nước hoa quả nóng vừa chờ điếm viên đem một kiện da thú ra.
"Tiên sinh, đây là loại da tốt nhất của bọn ta hiện nay."
Nhìn thấy hai người chỉ tùy ý lật da thú lên xuống hai lần, căn bản không hề muốn mặc thử, điếm viên có chút ngạc nhiên, rõ ràng y phục y đem ra họ không để vào mắt. Nếu như là người khác, điếm viên nhất định sẽ cười khinh bỉ họ ra vẻ, nhưng hai người trước mặt khí chất cao quý khiến cho y không dám sinh lòng khinh thị, huống gì y phục da thú trên người họ còn tốt hơn bất kỳ bộ y phục nào ở đây.
Nam nhân mỉm cười:"Thành phẩm không có thì vẫn may được mà, tiệm da thú của các ngươi không phải là tiệm may nổi danh đại lục sao?"
Điếm viên xin lỗi nói:"Tiên sinh, hôm nay là đầu năm, thợ may đều về nhà đoàn tụ, hơn nữa cho dù là may thì cũng phải mất 3 ngày."
Nam nhân nhún vai, nhìn nữ nhân bên cạnh cười cười:"Xem ra bọn ta tới không đúng lúc, vốn còn muốn tặng cho nàng một lễ vật đầu năm."
"Ngươi có thể trở về thì ta đã vui lắm rồi." Nữ nhân nắm tay hắn.
Ôn tình giữa hai người khiến cho những nữ điếm viên hâm mộ vô cùng, đây mới là ái tình mà nhân loại mong ngóng. Quý tộc tới Lạc nhật bì thảo rất nhiều nhưng xinh đẹp xứng đôi như cặp nam nữ này không hề có, đa số đều là những lão già quý tộc dẫn những thiếu phụ trẻ đẹp đến khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.
"Tiên sinh, cảm tình giữa ngài và phu nhân thật tốt." Nữ điếm viên liền tâng bốc.
Nữ nhân gương mặt nóng ran, lén nhìn nam nhân, đáy mắt thoáng hiện một tia ảm đạm. Nam nhân nhìn thấy, ôm eo nàng cười nói với nữ điếm viên:"Tiểu nha đầu ngươi thật khéo nói, cái này cho ngươi!"
Nữ điếm viên kinh ngạc, đó là một viên trân châu to cỡ trứng gà, đủ để mua hết tất cả da thú nàng ta vừa đem lên.
"Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh." Nàng ta vội vàng khom người thi lễ.
"Cảm ơn phu nhân ta mới đúng." Nam nhân cười ha hả, hôn mạnh lên mặt nữ nhân.
Thấy hắn vui đùa, tia ảm đạm trong mắt nàng ta cuối cùng cũng biến thành vui vẻ.
Hai người nắm tay nhau rời đi, ra đến cổng gặp một thiếu nữ tóc xanh tai dài, thiếu nữ này nhìn thấy họ đi xa, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn dõi theo bóng lưng họ hồi lâu.
Điếm viên vừa được thưởng trân châu cung kính cúi người chào:"Tiểu thư, ngài tới rồi/"
"Có biết đôi nam nữ vừa đi kia là ai không?" Thiếu nữ hỏi.
Điếm viên lắc đầu, đưa viên trân châu ra:"Bọn họ không nói, bất quá nam nhân đó ra tay thật rộng rãi, cho ta một viên trân châu thật lớn."
Đạt Phù Lệ nhìn viên trân châu, dáng vẻ trầm tư...
.............
Xe ngựa từ cửa nhỏ đi vào trong vương cung.
Đôi nam nữ vừa rồi ở Tuyết Lan nhai xuống xe, đi vào thâm cung.
Sau khi tẩy rửa lớp hóa trang đi, hai người không ngờ lại là Dương Chính và Thụy Thu.
"Chơi vui không?" Dương Chính hỏi.
Thụy Thu đứng trước song cửa, vặn người, quay đầu cười nói:"Đã lâu không rời cung thể nghiệm sinh hoạt của người bình thường. Đa tạ ngươi, Dương, đây chính là lễ vật sinh nhật tốt nhất với ta."
Dương Chính bước tới trước, ôm lấy nàng từ phía sau, cúi đầu xuống mái tóc xõa hít sâu một hơi:"Còn khách khí với ta làm gì? Nàng vui là được rồi."
Thụy Thu tựa vào hắn, hơi ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt màu đen của hắn, đưa tay ra sau ôm lấy cổ hắn, chủ động hiến dâng một nụ hôn nồng cháy.
Ba ngày trước Dương Chính mới từ Hạo nhiên liên minh trở về.
Từ đêm hai người phát sinh quan hệ thì mấy tháng nay thời gian ở cùng rất ít, đa số là xa nhau.
Vĩnh viễn luôn có nhiều việc chờ họ giải quyết, đây chính là nỗi bi ai của người ở trên, lúc này, tiểu biệt thắng tân hôn, Dương Chính có chút tham lam áp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, một tay cũng đưa vào trong lồng ngực Thụy Thu, sờ soạng bộ ngực mịn màng của nàng.
Thụy Thu hơi thở cũng trở nên gấp rút, mắt cũng lộ ánh nước...
Đột nhiên, Dương Chính bỏ Thụy Thu ra, nhìn nữ nhân đang động tình cười khổ nói:"Tư Đế An đến!"
Thụy Thu tức thì dục niệm biến mất, vội vàng thoát ra khỏi người Dương Chính, tay chân rối loạn chỉnh lý y phục.
"Nhanh lên, xem đầu tóc ta có rối loạn hay không?"
Nhìn thấy cảnh này, Dương Chính cười gian, liếc Thụy Thu mấy cái.
"Sư phụ!" Tư Đế An tiến vào.
Dương Chính ngồi ngay ngắn, Thụy Thu ở bên đang so phím đàn. Người ngoài nhìn vào tuyệt không thể tin được vừa rồi hai người có vụng trộm với nhau một cách nhiệt tình như vậy.
Dương Chính nén cười nói:"Hoàn thành bài học rồi chứ?"
Tư Đế An gật đầu:"Xong rồi!"
"Nghe nói đêm nay có đại hội lửa trại, sư phụ còn chuẩn bị tiết mục thần bí phải không?"
Dương Chính gật đầu.
Tư Đế An vội chạy tới trước mặt Dương Chính, kéo tay hắn nói:"Tiết mục gì nói cho con nghe đi!"
"Tiểu tử, đầu tiên để ta kiểm tra bài học của ngươi hôm nay đã, nếu không đạt thì đừng hòng dự phần vào lửa trại." Dương Chính kéo Tư Đế An đi ra ngoài.
"Sư phụ, đừng đùa vậy mà... Cứu mạng, mẫu hậu..."
...........
Trên quảng trường lớn của vương thành Tác La Đốn có đến mấy vạn người đang ngồi bên hơn ngàn đống lửa uống rượu ngon, nước quả và thức ăn. Vô luận là quý tộc hay bình dân, ít nhất trong ngày hôm nay bọn họ đều bình đẳng, nam nữ cùng nhau khiêu vũ, tiếng nói cười vang lên không ngớt, khung cảnh vui vẻ vô cùng.
Việc cung cấp thức ăn và rượu ngon miễn phí giúp cho vương đô hãm nhập vào hải dương hoan lạc.
Đãi ngộ chưa từng có này khiến cho dân chúng càng thêm cảm kích Ma thần tướng quân đã giúp cho Vệ Nhung quốc biến hóa đến mức này.
Bên quảng trường có rất nhiều gian hàng bán mặt nạ, bất kể nam nữ già trẻ đều mua một cái, trong đó mặt nạ khô lâu biểu trưng cho Ma thần tướng quân tất nhiên là được bán nhiều nhất.
Tiếng nhạc du dương, mọi người đều cất tiếng chúc mừng năm mới.
Khi cổng vương cung mở ra, Dương Chính giục ngựa chạy trước, Thụy Thu và Tư Đế An ngồi xe đi sau, mọi người đều cất tiếng hoan hô như sóng triều, các tín đồ nhiệt thành đều thi nhau quỳ xuống bái lạy, ca tụng thần linh trong lòng họ.
Đi tới đống lửa trại lớn nhất ở giữa quảng trường, Dương Chính và bọn Tư Đế An bước lên đài cao chuẩn bị sẵn.
Trên đài cao có các loại thịt heo, trâu, dê và vô số mỹ tửu cùng hoa quả.
Tư Đế An trước tiên quỳ hướng về phía Đông tế bái tổ tiên, sau đó mở một cuộn giấy dài, cao giọng đọc một bài văn, đại loại là nhìn lại mức phát triển năm trước và hy vọng năm sau sẽ có được triển vọng phát triển tốt hơn.
Sau khi nó đọc xong, quảng trường lại trở huyên náo sôi sục.
Tập thể ca đoàn mặc giáo bào màu đen của giáo đường cùng hát vang bài ca Phúc âm.
Âm nhạc thần thánh vang lên cảm nhiễm mọi người, tiếng nhạc vang xa, dân chúng cùng nhau cất tiếng hát theo, rất nhanh toàn Tác La Đốn đều vang lên tiếng Phúc âm.
Từng đợt, từng đợt sóng âm vang lên mang theo tín ngưỡng chân thành.
Tín ngưỡng không ngừng trào dâng mạnh mẽ, cơ hồ không gì phá được.
Trong tiếng nhạc du dương, Dương Chính cảm thấy một lực lượng xưa nay chưa từng có đang ẩn nấp, thai nghén, dần lớn mạnh lên.
Hắn đưa cao tay, phảng phất như cảm thụ được lực lượng vĩ đại nhất của nhân loại.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy tự tin chưa từng có, nhân loại tuyệt không thể diệt vong!
Phúc âm hoàn tất, xung quanh nổi lên vô số ma pháp lễ hoa, các loại các kiểu ánh sáng rực rỡ xông lên tận chín tầng trời, liên miên không dứt nổ tung thành cơn mưa ánh sáng.
Cảnh tượng chấn động này khiến mọi người thày đều ngơ ngẩn trong chốc lát.
Sau đó, mọi người đều cất tiếng hoan hô vang dậy.
Ma pháp lễ hoa biến cả không gian rộng lớn thành một bức họa bảy màu rực rỡ, mọi người như đang ở trong một thế giới đồng thoại.
"Đẹp thật!"
Thụy Thu nhìn lên trời, đây là lễ vật năm mới do Dương Chính đem tới.
"Chúng ta cùng nhảy, cùng hát, không phân biệt sang hèn, địa vị, hãy cùng cuồng hoan!"
Dương Chính lớn tiếng hô.
Tất cả mọi người đều mang mặt nạ, gia nhập dòng người ca hát vui chơi.
Nhảy, múa, hát...
Dương Chính cùng Tư Đế An và Thụy Thu đã mang mặt nạ, được hộ vệ nhẹ nhàng đi đi xuống đài.
"Đi thôi, không có ai nhận ra các người đâu!"
Dương Chính dùng mặt nạ do ma pháp chế ra có thể khiến cho mọi người thị giác bị lệch đi, tuyệt đối không thể nhận ra thân phận của họ. Tư Đế An sớm đã rất hưng phấn liền nhập vào dòng người.
Dương Chính kéo Thụy Thu sang một chỗ khác.
Lúc này, trên quảng trường, bất kể nam nữ già trẻ đều nắm tay nhau, nhảy múa vòng quanh đống lửa, thỉnh thoảng lại giơ cao chân dậm xuống một cách chỉnh tề làm thành nhịp điệu, khắp nơi hoan ca tiếu ngữ. Dương Chính và Thụy Thu cũng gia nhập vào một vòng tròn, họ cảm thụ được lực lượng của dân chúng, cảm thụ được niềm vui của họ.
Nhờ mặt nạ che dấu, không ai nhận ra ai, cũng không có giới hạn giữa bình dân và quý tộc.
Quý tộc và bình dân cùng nắm tay nhau vui đùa, đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.
Mọi người cùng nhảy múa, cùng uống rượu, cùng ăn thịt nướng, nam nhân tìm nữ nhân để cùng khiêu vũ theo thiên tính.
Dương Chính ôm Thụy Thu nhảy múa giữa biển hoan lạc này.
"Cảm ơn ngươi, Dương. Cảm ơn ngươi rất nhiều!"
Thụy Thu nói nhỏ bên tai Dương Chính.
Nàng không thể nào áp chế niềm vui trong lòng, cảnh tượng này nếu không tự thân ở trong đó tuyệt không thể nào cảm thụ được, vô câu vô thúc, chỉ có ca hát nhảy múa, những gì xấu xa đều biến mất, chỉ còn lại mỹ lệ. Nội tâm nàng chấn động vô cùng, nàng cảm kích Dương Chính đã mang lại hoan lạc cho Vệ Nhung, cảm kích những gì hắn đã làm cho mảnh đất này.
Còn ai có thể sáng tạo được hòa bình và hạnh phúc như vậy, trừ nam nhân trước mắt ra?
Từ những điều hắn đã làm, nàng càng thêm yêu hắn.
Bọn họ ôm nhau, hôn nhau, khiêu vũ cùng nhau.
Cho dù mang mặt nạ, hai người họ vẫn thu hút không ít ánh mắt của dân chúng.
Nhiều nam tử và nữ tử tuổi trẻ đều chủ động mời họ khiêu vũ.
Dương Chính và Thụy Thu thoải mái cùng họ nhảy múa, những người này sợ là có nghĩ bể đầu cũng không biết quốc phụ Dương Chính và nữ vương cao cao tại thượng đang nhảy múa cùng họ.
Dương Chính và Thụy Thu cũng không có gì mất tự nhiên.
Đây đều là con dân khả ái của họ, đều là tương lai của Vệ Nhung quốc, tương lai của nhân loại.
Hát đi, nhảy đi!
Quên hết ưu thương, quên hết phiền não, để sinh mệnh nở đóa hoa thanh xuân.
...........
Cuồng hoan kéo dài đến sáng sớm, rất nhiều người say ngủ bên đống lửa, bọn họ lấy trời đất là giường chiếu, thoải mái nằm ngủ.
Dương Chính kéo Thụy Thu lặng lẽ rời khỏi nơi đó.
Bọn họ đi lên đài cao của vương cung.
Trước mắt họ một nửa là bầu trời rộng lớn thâm thúy, một nửa là bóng người đang ở nơi ánh lửa lấp lánh không ngừng, tiếng cười nói cùng tiếng nhạc, tiếng ca hát ẩn ước vang bên tai.
Họ bỏ mặt nạ, vừa hôn nhau vừa bỏ hết những thứ ngụy trang trên người.
Dương Chính có chút thô bạo tiến nhập vào trong thân thể Thụy Thu, từng đợt xung kích đưa cả hai lên tới cao trào.
Đến lúc mọi thứ bình tĩnh trở lại, Dương Chính nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt đầy lệ của Thụy Thu, thân thể của hắn vẫn còn nằm trong cơ thể nàng, cảm thụ nhiệt độ nóng bỏng trong đó, hai người đồng thời nghe được tiếng tim đập của nhau.
Thụy Thu ngước nhìn lên bầu trời.
Nàng đưa ngón tay lướt nhẹ trên lưng Dương Chính, bi thương nói:"Ngày mai phải đi sao?"
Dương Chính không nỡ nhìn vào vẻ lưu luyến trong mắt nàng, hắn sợ ánh mắt đó sẽ làm trái tim mình tan chảy.
Hắn nhẹ giọng nói:"Thời gian quá khẩn cấp, không biết vì sao ta có dự cảm không hay, cần phải gia tăng cước bộ."
Thụy Thu nhìn vào đôi mắt đen thăm thẳm của Dương Chính.
Nỗ lực của hắn, sự kiên trì của hắn khiến nàng đau lòng nhưng nàng không thể ngăn trở cước bộ của hắn, tất cả những gì đêm nay càng khiến cho nàng hiểu rõ hòa bình đáng quý đến đâu, nàng không thể vì tư tâm của mình mà lưu nam nhân này lại. Hắn chính là hy vọng của tất cả mọi người.
"Huynh an tâm đi đi, nơi này mọi thứ đã có ta." Thụy Thu mạnh mẽ nói.
"Ngốc à, ta sẽ nhanh chóng trở về." Dương Chính hôn nhẹ lên môi nàng.
"Dương, yêu muội đi, yêu muội đi!" Thụy Thu nước mắt rốt cục đã trào ra, nàng không muốn hắn đi, không muốn rời xa hắn kể cả chỉ một khắc.