Nạp Lan Đức im lặng ngồi đó, trong quân trướng đều là nhân viên thần chức cao cấp, chỉ có một mình Mạt Lý Á Đa đang nổi giận mắng chửi mà thôi.
Không có ai phụ họa, Mạt Lý Á Đa cũng hết hứng thú, hùng hổ ngồi xuống ghế.
Nạp Lan Đức lúc này mới lên tiếng:"Giáo hoàng bệ hạ đã đồng ý mua thuyền, Đào nguyên trả lời rằng một đoàn thiết giáp thuyền phải hai tháng sau mới có, hiện tại khẩn trương nhất chính là quân nhu lương thảo, lương thảo của chúng ta chỉ đủ cầm cự 1 tháng, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì Đồ Nhĩ Gia Đặc đại nhân sắp dẫn đại quân đến, bất quá giáo hoàng bệ hạ đã nói lương thảo của đại quân cũng đủ dùng ba tháng, như vậy cũng có nghĩa là chúng ta phải vượt qua Ni Á Mỗ trong vòng ba tháng."
Nạp Lan Đức chậm rãi nhìn khắp trướng:"Thời gian cấp bách vô cùng, mọi người phải hết sức cố gắng!"
Tử y đại thần quan Luân Ba Đặc ngồi ở thứ hai nói:"Đại nhân, chúng ta ngồi yên ở đây không phải biện pháp hay, một tháng nay đối phương ỷ có thiết giáp thuyền không ngừng khiêu khích chúng ta, còn bức ép chúng ta phải thối lui, hiện tại sĩ khí toàn quân đã bị đả kích nặng nề, còn đối phương sĩ khí tăng cao, sợ là sau này chiến đấu sẽ bất lợi."
"Luân Ba Đặc đại nhân, ngài có biện pháp gì có thể nói cho chúng ta tham khảo hay không?" Nạp Lan Đức hỏi.
Luân Ba Đặc vung tay lên, siết nắm đấm lại, thanh âm trở nên sắc nhọn:"Đại quân không thể vượt qua nhưng vài người tiềm nhập thì không khó... Nếu như có thể ám sát được vài tên đầu lĩnh của chúng thì ... hắc hắc..."
"Kế hay!" Mạt Lý Á Đa la lên.
"Chỉ cần giết chết đầu lĩnh đối phương thì ngay cả trận chiến này cũng không cần đánh."
Các nhân viên thần chức cao cấp đều kích động hẳn lên, đề nghị này xác thực thập phần dụ hoặc. Liên quân ba nước trong mắt họ chỉ là một đám ô hợp, chỉ cần giết chết đầu lĩnh đối phương thì nói không chừng có thể khiến liên quân tan vỡ.
Nạp Lan Đức vẫn là người bình tĩnh nhất:"Bọn ta còn chưa biết thực lực đối phương, huống gì bờ bên kia tập kết mấy vạn quân, trong chốn vạn quân một khi thất thủ thì hậu quả khó mà tưởng tượng."
Mạt Lý Á Đa cười lạnh:"Tiểu đội ám sát này để cho ta suất lĩnh, ta không tin là giết mấy tên tà giáo có gì khó khăn."
"Ngài tự mình đi?" Nạp Lan Đức kinh hãi.
Mạt Lý Á Đa ánh mắt lộ vẻ hung tợn, lạnh giọng đáp:"Ta sớm đã muốn thiêu sạch xương cốt bọn dị đoan này rồi."
"Thần sứ đại nhân, ngài là giám quân sao có thể mạo hiểm như thế? Vạn nhất ... không chỉ ta không thể giao phó với Giáo hoàng, mà còn khiến cho toàn quân bị đả kích..."
"Đủ rồi, Nạp Lan Đức! Ngươi đang nguyền rủa ta hả?" Mạt Lý Á Đa vỗ bàn đứng dậy:"Nếu như ngươi không tin thực lực của ta thì ra đây tỷ thí."
Nạp Lan Đức phát giác mình lỡ lời, tức thì vội xin lỗi:"Thần sứ, ta không có ý đó."
Mạt Lý Á Đa phất tay áo đi ra ngoài:"Ngươi không cần nói nhiều, ta đã quyết định rồi, nếu ngươi còn ngăn trở thì đừng trách ta không khách sáo."
Mạt Lý Á Đa là Kim y thần sứ, thuộc về sứ giả chiến đấu Hỏa hệ, tính tình nóng nảy nhưng lại là Kim y thần sứ hùng mạnh nhất, một thân hỏa hệ ma pháp xuất thần nhập hóa, cả Giáo hoàng cũng từng khen lão là Hỏa chi tinh linh. Nếu luận về thực lực chiến đấu thì Mạt Lý Á Đa có thể xếp ở 5 hạng đầu tiên của Thánh Hỏa Giáo, Nạp Lan Đức không cách nào cản trở lão, chỉ đành cầu nguyện chân chủ sẽ phù hộ cho lão.
........
Thiết giáp thuyền vẫn tiếp tục được thao luyện một cách khẩn trương, tổ huấn luyện do thủy thủ Đào nguyên thành lập bắt đầu phương thức huấn luyện tàn khốc như địa ngục đối với liên quân ba nước.
Thủy chiến ở hai đại lục Nam Bắc đều rất ít thấy, chiến tranh trên đại lục trước sau vẫn giải quyết trên đất liền, vì vậy không có quốc gia có được thủy quân chuyên nghiệp.
Nói ra thì Đào nguyên chính là quốc gia đầu tiên trên thế giới này có được lực lượng hải quân, bọn họ cả ngày đều phiêu dạt trên biển, dựa vào biển để sống, hơn nữa Dương Chính vì e sợ hải tộc, đối với hải quân thao luyện nghiêm khắc bậc nhất, do đó họ mới có thể điều khiển thuyền một cách xuất thần nhập hóa như thế.
Vì để nâng cao năng lực tác chiến của liên quân trên mặt nước nên ba vạn binh sĩ được chọn vao thủy quân ngay cả ăn ngủ đều phải ở trên thuyền.
Đặc biệt là một vạn binh sĩ tinh tuyển để điều khiển thiết giáp thuyền đã ở trên thuyền suốt 2 tháng ròng rã. Hai tháng trời không được rời khỏi thuyền, không chỉ là khảo nghiệm đối với thân thể mà còn là khảo nghiệm lớn lao hơn về ý chí.
Với tiêu chuẩn của người Đào nguyên thì phải làm sao đào tạo được binh sĩ ở trên thuyền giống như trên đất liền, thậm chí còn thoải mái hơn.
Huấn luyện tàn khốc mang lại thành quả xuất chúng, hai tháng sau năng lực thủy chiến của liên quân đã tăng lên rất nhanh.
Hai tháng này Vũ Lôi khôg ngừng qua lại khắp nơi, hắn thân là đại biểu của xưởng đóng thuyền Đào nguyên, không chỉ phải hiệp đàm với liên quân ba nước mà còn phải tiếp xúc với người bên Thánh Hỏa Giáo, bận rộn đến mức thở không ra hơi.
Giá trị của thiết giáp thuyền tăng lên thẳng cánh, nhưng vẫn không đủ cung cấp cho nhu cầu hai bên.
Chuyện này đúng là lãi lớn!
Đào nguyên điên cuồng nuốt lấy kim tệ, hơn nữa vì kế hoạch của Dương Chính, công nhân làm thêm giờ, xưởng đóng thuyền càng lúc càng đóng được nhiều thuyền với thời gian khá nhanh.
Cả Thánh Hỏa Giáo và liên quân ba nước đều không ngờ việc chạy đua vũ trang lại mang đến hậu quả như vậy, Đào nguyên cuối cùng lại là người thu được lợi ích nhiều nhất.
Vì muốn dùng tiền đè bẹp đối phương về mặt vũ trang, hai bên đều không ngừng rút cạn kim khố, không còn tiền thì dùng tài nguyên trao đổi, dùng các điều kiện lợi ích làm giá trị đổi chác chiến thuyền, vũ khí, lương thực của Đào nguyên.
Vũ Lôi từng oán trách Dương Chính, tiểu Chính ca, kim tệ của chúng ta xài còn không hết, huynh không biết Đào nguyên chúng ta cơ hồ đã lũng đoạn hoàn toàn nền kinh tế, tiền không cần kiếm nữa, có nhiều thêm cũng chẳng có tác dụng gì.
Dương Chính chỉ cười thần bí, không hề giải thích.
Vì hắn có giải thích thì Vũ Lôi cũng không hiểu quan hệ lợi hại bên trong.
Kim tiền mới là vũ khí sắc bén nhất thế giới này, nói cho cùng, chiến tranh không phải là vì tiền, vì lợi ích sao?
Thánh Hỏa Giáo và Tam đại công quốc nổ ra chiến tranh, nhưng lợi ích quan trọng nhất lại thuộc về Đào nguyên, người chiến thắng thực sự sớm đã được chú định.
Vì chỉ có Dương Chính nhìn thấu được bản chất chiến tranh mà thôi.
Không phải là Thánh Hỏa Giáo và Tam đại công quốc ngu xuẩn mà là góc độ không đúng, bọn họ cho rằng chiến tranh thì chỉ cần thắng là được tất cả.
Vì vậy điều Dương Chính muốn làm chính là chờ đợi.
Quốc vương Tô Á Tra của Lý Tra vương quốc và quốc vương Lý Nặc Lan của Ma Đốn vương quốc cuối cùng đã nhịn không được, đặc biệt là Tô Á Tra, y đã bỏ ra rất nhiều kim tệ, tất không thể yên tâm cho một mình Khải Ác thống lĩnh trận chiến liên quan đến tồn vong của ba nước, vì vậy sau khi hắn liên hệ với Lý Nặc Lan thì hai quốc vương cũng chuẩn bị ngự giá thân chinh.
Họ còn mang theo mỗi người 2 vạn quân đi tới phòng tuyến Ni Á Mỗ.
Điều này giúp cho nhân số bố phòng bờ Nam NI Á Mỗ đạt tới con số khổng lồ 16 vạn quân.
Quốc vương ba nước hẹn nhau tụ họp ở tòa thành Tân Nguyệt.
Cho dù biết sau khi hai quốc vương kia đến thì quân quyền sẽ bị chia cắt nhưng Khải Ác dẫu không cam tâm cũng chẳng có biện pháp nào, trận chiến này thật sự quá quan trọng, quốc vương ba nước ai cũng đều là bá chủ có lòng tự tin, loại người như vậy há có thể giao phó vận mệnh cho y sao?
Về mặt quân sự mà nói thì quân đội có đến ba nguyên soái khẳng định sẽ hỗn loạn.
Bất quá chuyện này cũng không thể nào làm khác được, Khải Ác nếu đặt mình vào vị trí hai người kia thì cũng tuyệt không thể giao quân đội nước mình cho người khác chỉ huy.
Hai tuần sau.
Tô Á Tra và Lý Nặc Lan đều đã đến Tân Nguyệt thành.
Đồng thời, ở hạ du dưới chân Tân Nguyệt thành chừng 50 dặm, một chiếc thuyền chở hàng nhỏ bé đang chậm rãi chèo lên, thứ mà thuyền vận chuyển chính là mỹ tửu.
Thuyền hàng đến một hàng rào, liền bị cho dừng để kiểm tra.
Người trên thuyền giọng nói đều là khẩu âm Triêu Lan đặc sệt, thậm chí còn nói chuyện chơi với mấy binh sĩ kiểm tra cùng quê vài câu. Lúc nghe nói rượu trên thuyền chuẩn bị được đưa tới Tân Nguyệt thành, người binh sĩ hâm mộ nói:"Tối nay trong Tân Nguyệt thành nhất định sẽ náo nhiệt vô cùng, quốc vương ba nước đều tề tụ ở nơi đó, nghe nói bách tính đều được chia rượu thịt, còn cử hành yến hội thịnh soạn."
Thuyền phu nói giọng Triêu Lan cười:"Cả bách tính cũng được khao thưởng, sao thiếu phần các ngươi được?"
"Hắc hắc, cũng phải!" Người binh sĩ đắc ý cười to:"Lần này Lý Tra quốc vương và Ma Đốn quốc vương còn mang theo 4 vạn quân tới đây, sớm muộn gì cũng diệt sạch bọn heo chó đối diện, ha ha ha..."
Thuyền phu cũng cười phụ họa mấy tiếng nhưng thỉnh thoảng lúc cúi đầu xuống ánh mắt lại lóe tinh quang lạnh lẽo.
Thuyền kiểm tra xong xuôi, chỉ toàn là chở rượu tất nhiên là được cho đi.
Chiếc thuyền hàng chậm rãi chạy trên sông, ngoặt qua mấy khúc quanh rồi biến mất khỏi tầm mắt của bọn binh sĩ.
Nghe thấy trong thuyền vang lên thanh âm gì đó, thuyền phu vội vàng chạy vào trong, một lão già mặc y phục bình thường của Triêu Lan đang hung hăng bóp nát một bình rượu mắng chửi:"Bọn dị giáo đáng chết này... Toàn bộ phải đưa lên giàn thiêu!"
Lão hiển nhiên là thiếu kinh nghiệm mắng người, trước sau gì cũng mắng có một câu đó.
Thuyền phu thấp giọng nói:"Thần sứ đại nhân xin bớt giận, hiện nay ven bờ toàn là liên quân, nếu bị nghe thấy..."
"Ngươi dám giáo huấn ta?" Lão già tát thuyền phu ngã nhào xuống đất.
Thuyền phu lồm cồm bò dậy, mọp người sát đất nói:"Tiểu nhân không dám, vừa rồi nghe bọn dị giáo đó dám ngông cuồng, tiểu nhân hận không thể giết chúng, chỉ là muốn mưu việc lớn thì phải nhẫn nhịn việc nhỏ. Hiện giờ quốc vương ba nước đều tụ tập trong Tân Nguyệt thành, nhất định là Chân chủ hiển linh ban cho thời cơ, Thần sứ đại nhân nhất định kỳ khai đắc thắng, tiêu diệt lũ đầu lĩnh dị giáo!"