Thiết giáp thuyền đội do Phổ Ngang thống lĩnh tông thẳng vào thiết giáp thuyền của quân Thánh Hỏa Giáo.
Mũi thép nhọn đâm vào lớp thép bọc ngoài của thuyền, xé toạc thân thuyền nhưng không hề chẻ đôi thuyền thành hai nửa giống như đối với thuyền gỗ, mũi thép cắm sâu vào giữa thuyền khiến cho hai chiếc thuyền sau khi đâm vào nhau thì dính cứng lại.
Phổ Ngang quát lớn:"Giết!"
Hắn xông lên thuyền địch đầu tiên, binh sĩ phía sau cũng ào lên theo.
Chiến đấu điên cuồng lập tức diễn ra trên mặt sông, 200 chiến thuyền do Phổ Ngang suất lĩnh chiến đấu giống như quân cảm tử khiến cho quân Thánh Hỏa Giáo kinh hoàng, họ không ngờ tới đối phương lại điên cuồng như thế.
"Điên rồi, điên rồi..." Cao Sĩ Lan Đăng lẩm bẩm, ông biết mình không thể chạy thoát được 200 chiến thuyền này quấn lấy, biện pháp duy nhất chính là tiêu diệt chúng. Cao Sĩ Lan Đăng vung pháp trượng, lớn tiếng niệm chú, gió lốc cường liệt xé nát không gian, vô số phong nhận nhỏ bé cuộn về phía thiết giáp thuyền của liên quân, gió mạnh ép mấy ngưng tụ thành một khối càng lúc càng dày, hơi lạnh khiến cho mặt sông Ni Á Mỗ đông lại, chớp mắt chung quanh đã biến thành khoảng trời băng tuyết trắng mịt mù, liên quân rơi vào trong hàn băng không thể nào cử động được.
Băng phong bào hao! Nạp Lan Đức nhìn thấy mây dày màu trắng cuộn lên trên không phía bờ sông, lòng thầm kinh hãi, ai có thể ép Cao Sĩ Lan Đăng đại nhân xuất ra tuyệt kỹ này? Y lo lắng giục thủ hạ tăng tốc hành quân.
Thân là đoàn trưởng Kim bào Ma pháp kỵ sĩ đoàn, Cao Sĩ Lan Đăng thực lực tuyệt đối nằm ở đỉnh cao của Thánh Hỏa Giáo, thậm chí ngay cả Mạt Lý Á Đa cũng không dám trêu vào, bất quá phát xuất ma pháp phạm vi rộng lớn nên Cao Sĩ Lan Đăng tuổi đã cao cũng có chút mệt mỏi, sắc mặt trắng bệch, thở dốc một hồi mới vung tay:"Toàn quân tiến công!"
Cao Sĩ Lan Đăng hạ mệnh lệnh tổng tấn công, 1000 chiếc thiết giáp thuyền không tiếp tục rút lui mà đều quay lại, vây lấy 200 chiến thuyền của liên quân đang bất động vào giữa.
Vô số cung tên, ma pháp pháo bắn ra như mưa.
Tiếng chém giết vang lên như sấm dậy.
Quân lực chênh lệch tuyệt đối như thế, kết quả giao phong chính diện chỉ có một. 200 chiến thuyền sao có thể chống được với 1000 thiết giáp thuyền?
Chỉ luận về thực lực thì Thánh Hỏa Giáo đã hơn đến 5 lần, huống gì liên quân còn bị Băng phong bào hao đóng băng ở trên mặt sông, trở thành cái bia sống, thân thuyền có kiên cố hơn nữa thì cũng không thể chịu nổi tập kích dày đặc như thế.
Từng chiếc thuyền bị bắn phá tan nát.
Phổ Ngang biết mình khó thể thoát khỏi, sắc mặt hung tợn, đứng ở đầu thuyền quát vang:"Các huynh đệ, liều thôi, giết một tên hòa vốn, giết hai tên có lời! Giết!"
Binh sĩ cất tiếng hòa theo.
Giết! Giết! Giết!
Tất cả chiến sĩ liên quân đều xông ra khỏi thuyền, chụp bất cứ thứ gì có thể cản được phi tiễn, xông tới thuyền của quân Thánh Hỏa Giáo giống như một bầy thiêu thân lao vào lửa.
Trong cơn mưa tên, từng chiến sĩ ngã xuống, bất quá chỉ cần còn lại một người, chỉ cần còn lại một hơi thở thì trận chiến này vẫn chưa kết thúc, chém giết điên cuồng khiến cho mặt sông nhuộm đỏ. Những xác thuyền bốc cháy rực sáng cả bầu trời, khói lửa mịt mù. Đây vốn chỉ là một trận đánh nhỏ, một bên lại có ưu thế tuyệt đối nhưng cục diện chiến trường lại khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Các chiến sĩ Thánh Hỏa Giáo chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thậm chí có thể nói là đồ sát địch nhân nhưng gương mặt họ lại chẳng hề có chút vui mừng nào.
Bọn họ vì sự điên cuồng của địch nhân mà cảm thấy chấn động, thậm chí còn sinh ra cảm giác sợ hãi.
Địch nhân dũng mãnh như vậy trước khi khai chiến họ không thể nào tưởng tượng ra, họ vốn cho rằng đại quân phe mình đến đâu thì quân địch nghe gió mà bỏ trốn, nhưng chiến trận tới hôm nay thiệt thòi đều là Thánh Hỏa Giáo vốn tự hào là quân chinh phạt bọn dị đoan bọn họ.
Cho dù là đồ sát một phía thì họ cũng giết không thoải mái, cũng bị đối phương đánh cho tơi tả.
Phổ Ngang nhìn thấy từng chiến sĩ bên mình ngã xuống, sát khí trên mặt càng dày đặc, hắn biết mình đã tới thời khác cuối cùng, chân và thân thể đã bị trúng 3 mũi tên, mất máu khiến cho hắn cảm thấy đầu óc choáng váng, chỉ nhờ vào một cỗ chí khí mà đứng vững, hắn không muốn mình hy sinh vô ích, hắn muốn mình hoàn thành được nhiệm vụ.
Hắn nhìn thấy thiết giáp thuyền của chủ soái đối phương cách mình không đầy trăm mét, trên thuyền một lão già vận áo bào kim sắc đang đứng.
Đây chính là quan chỉ huy của bọn chúng!
Phổ Ngang lảo đảo men theo mặt băng chạy tới chiếc thuyền đó, bên người hắn còn có mấy hộ vệ trung thành.
Giết lão!
Chạy! Chạy! Chạy! Máu tươi hộc ra từ miệng, từ mũi, mỗi lần hít thở đều rát buốt, thanh âm chém giết dần dần trở nên xa xăm như không hề có thật, đầu óc Phổ Ngang chỉ cảm thấy chấn động như vạn cái trống cùng đánh.
Vù! Vù! Vù! Mấy mũi tên bắn tới, một người hộ vệ bên người hắn trúng tên ngã nhào.
Trên đoạn đường chưa đầy trăm mét, thi thể và máu tươi để lại một vệt dài theo bước chân của Phổ Ngang.
Cao Sĩ Lan Đăng nhìn thấy Phổ Ngang vận trang phục quan chỉ huy liên quân, toàn thân đẫm máu, nhìn trừng trừng vào ông, từng bước bất khuất tiến lại, trong lòng không khỏi cảm thán.
Cung thủ bên người Cao Sĩ Lan Đăng không hề do dự, nhắm thẳng vào Phổ Ngang mà bắn. Vù, phập! Phổ Ngang thân hình chấn động, rồi lại tiến tới. Vù, phập! Lại chấn động, lại tiến tới! Vù, phập...
Khi hắn tiến tới dưới thiết giáp thuyền, tất cả binh sĩ Thánh Hỏa Giáo mục quang ngưng trọng nhìn vào hắn, trên người Phổ Ngang hiện tại đã có đến ít nhất hai mươi mũi tên. Tiếng chém giết đã chấm dứt, tất cả liên quân đều đã chết, chỉ còn một mình hắn.
Phổ Ngang chậm rãi ngẩng đầu, cổ họng phát lực muốn gầm lên, nhưng lại phun ra một ngụm máu tươi, hắn gắng sức phóng thanh kiếm trong tay về phía Cao Sĩ Lan Đăng. Đây cũng là một giọt năng lượng cuối cùng của hắn, nhưng thanh kiếm không đủ sức, chạm vào thành thuyền, đinh một tiếng rồi rơi trở lại mặt băng.
Phổ Ngang ngã nhào xuống, trong sát na sắp mất đi tri giác, hắn lờ mờ nghe được tiếng kèn lệnh từ chân trời vọng tới.
Tiếng kèn lệnh càng lúc càng vang vọng, càng lúc càng gần!
Phổ Ngang thỏa mãn nhắm mắt lại.
Toàn quân Thánh Hỏa Giáo đều náo động.
Tiếng kèn lệnh liên miên bất tuyệt, ở sương mù phía trước xuất hiện từng hàng thiết giáp thuyền.
Lá cờ hình sư tử đại biểu cho Lý Tra vương quốc và lá cờ hình đầu trâu đại biểu cho Ma Đốn vương quốc tung bay trong gió, Cao Sĩ Lan Đăng than thầm, không ngờ đại quân đội phương lại đến, trận chiến chân chính bây giờ mới mở màn, trận chiến vừa rồi chỉ là một đốm lửa châm ngòi mà thôi.
Nạp Lan Đức lúc này vừa chạy đến khúc sông có hạm đội Cao Sĩ Lan Đăng trú đóng.
Y đứng bên bờ sông nhìn hạm đội liên quân đối trận với Cao Sĩ Lan Đăng mà thúc thủ vô sách, y vốn muốn cùng hội hợp với Cao Sĩ Lan Đăng rồi sau đó cùng nhau trở về chi viện đại doanh, nhưng Cao Sĩ Lan Đăng khơi khơi lại bị 200 chiếc thiết giáp thuyền kềm chân, hiện tại y có muốn lên thuyền cũng không kịp, đại quân đối phương đang ở trước mắt, bây giờ lên thuyền chính là tìm chết.
"Nạp Lan Đức đại nhân, hiện tại phải làm sao?" Nhìn thấy mặt sông thi hài, thuyền chìm vô số, hiển thị trận chiến vừa rồi vô cùng khốc liệt, Kim bào phó đoàn trưởng vốn là thủ hạ trực thuộc Cao Sĩ Lan Đăng lòng nóng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh bay tới viện trợ cho ông.
Nạp Lan Đức than:"Ốc Phu đại nhân, bọn ta từ đầu đã bị địch nhân khống chế tiết tấu, rơi vào bẫy rập của chúng, tình hình hiện tại thật sự không hay. Cao Sĩ Lan Đăng đại nhân ở đây, số lượng hạm đội không thua gì địch nhân, với năng lực của ông ấy thì chúng ta không cần phải quá lo. Ta lo chỉ là ở đại doanh bắc ngạn, không biết tình huống nguy cấp tới mức nào mà Bạch Lan Độ đại nhân phải sử dụng tới Hỏa sắc yên vân!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Vô số bạch quang xung thiên, cắt ngang lời nói của Nạp Lan Đức, mặt sông Ni Á Mỗ vô số cột nước tung bay.
Hai quân bắt đầu giao chiến rồi!
Liên quân dưới sự chỉ huy của Tô Á Tra và Gia Lý Nặc Lan chia thành hai cánh phát động công kích mãnh liệt về phía Cao Sĩ Lan Đăng. Thuyền chiến xưa nay rất mất thời gian, hai bên đều so kè hỏa lực với nhau, một bên chưa hết đạn dược thì chiến đấu cơ hồ chưa thể kết thúc. Thuyền chiến quy mô lớn như thế này hai bên đương nhiên không thể giống như Phổ Ngang vừa rồi liều mạng tông vào thuyền địch, tổn thất quá lớn như thế thì bất kỳ bên nào cũng không thể chịu nổi, vì vậy vừa khai chiến thì hai bên hỏa lực tương đương nhất thời hãm nhập vào thế giằng co.
Hai bên bắn pháo qua lại chừng hơn một khắc.
Hai quân đoàn tinh nhuệ của Thánh Hỏa Giáo chỉ biết đứng trên bờ quan sát, loại cảm giác dày vò này khiến mỗi chiến sĩ cảm thấy một giờ như cả năm.
"Đại nhân, làm sao đây? Bọn ta cứ đứng đây chờ thì vạn nhất đại doanh xảy chuyện..."
"Phì, đừng nói xúi quẩy!"
"Ta sao nói xúi quẩy, chỉ là Thánh Hỏa Giáo chúng ta 100 năm nay chưa hề sử dụng Hỏa sắc yên vân, tín hiệu này khẩn cấp đến đâu ngài cũng biết mà!"
"Câm hết cho ta!" Nạp Lan Đức quát, hai tên thuộc hạ tức thì câm miệng.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nạp Lan Đức nói thầm với mình, nhưng y vẫn không thể đoán được ý đồ của liên quân, từ lúc khai chiến đến giờ, y đều có cảm giác không đúng, biết là đi sai đường nhưng lại không thể không đi, điều này khiến y cảm thấy hoài nghi năng lực của mình.
Chó thật, ta phải làm sao đây?