Dưới tay hắn có 5 chiếc ngư thuyền sáu buồm, 13 chiếc ngư thuyền 4 buồm.
Đừng coi nhẹ đội ngư thuyền nhỏ bé này, ở Nam đại lục kỹ thuật hàng hải lạc hậu hơn Bắc đại lục thì cỡ này đã là quy mô cỡ trung trong mua bán đường biển, gia sản của Hải Đồ Lạp cũng khá kinh người.
Lúc này hai mắt hắn đầy tia máu, miễn cưỡng chống chọi sau mấy đêm không ngủ.
Từng thuyền cá đều là kim tệ, Hải Đồ Lạp đương nhiên không thể bỏ qua thời gian kiếm tiền quý giá nhất năm này.
"Tránh ra, tránh ra!"
Một chiếc Bát ngôi ngư thuyền hung hăng tông vẹt Lục ngôi thuyền của Hải Đồ Lạp tiến vào cảng biển.
Con mẹ nó!
Hải Đồ Lạp nắm chặt tay bước ra.
Bát ngôi thuyền này đã lát ván lên bến thuyền, mấy tên ngư dân cường tráng bước xuống, phía sau là một người trung niên gầy ốm, làn da vì gió biển thổi nhiều nên đã biến thành màu đồng hun, gương mặt đầy vẻ phong sương.
Hải Đồ Lạp quát lên:"Tạp Lộ Đặc, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Người trung niên gầy ốm nhìn Hải Đồ Lạp cười lạnh:"Tên phế vật của Mã Tư Lan Gia, lẽ nào ngươi muốn động thủ với ta sao? Còn không biết điều lệ của liên minh ư? Để thuyền lớn vào cảng chính là luật lệ!"
Ở Hạo nhiên liên minh, ai có nhiều tiền thì sẽ có địa vị, làm sinh ý chính là như vậy. Hạo nhiên hải cảng tuy là cảng biển lớn nhất Nam đại lục nhưng vào quý này ngư thuyền quá nhiều, vì để bảo đảm số lượng hàng hóa thu mua, cũng để có được lợi nhuận lớn nhất từ thương nhân, suy cho cùng thuyền càng lớn thì thuế thu được càng nhiều, vì vậy đã quy định điều luật cho thuyền lớn được quyền vào cảng trước.
Điểm này tuy rất bất công với thương nhân nhỏ nhưng xem xét lợi ích toàn thể thì đây đúng là điều lệ phù hợp nhất.
Hải Đồ Lạp nhìn thấy bọn ngư dân thủ hạ bên người Tạp Lộ Đặc ai nấy đều cường tráng, hông còn dắt đao, chỉ có thể nuốt giận, phất tay áo đi xuống. Lúc này không phải lúc tranh hơi, dưới tình trạng khí hậu nóng bức này, hải thuyền vào cảng chậm 1 phân thì càng cá trên thuyền càng thêm nguy hiểm, hắn không thể để hàng hóa trên thuyền hư hỏng được.
Hắn vừa đi vừa nguyền rủa, bất kể thế nào hắn cũng phải mua một chiếc bát ngôi thuyền, bằng không ngày tháng này khó mà qua được.
Đang lầm bầm chợt bên ngoài cảng truyền tới một loạt âm thanh nhốn nháo.
Sau đó tiếng va chạm kịch liệt vang lên, Hải Đồ Lạp trợn tròn mắt, hắn nhìn thấy một chiếc lục ngôi thuyền phía sau mình chạm phải 1 chiếc thuyền nhỏ không biết ở đâu ra.
Thuyền nhỏ đâm thẳng vào đuôi chiếc Lục ngôi thuyền, lục ngôi thuyền không ngừng nghiêng xuống, ngư dân trên thuyền thấy thế vội vàng nhảy xuống nước, bơi về phía bến cảng.
(Mất mấy đoạn trong bản gốc)
Trang viện nhỏ bên trong Hạo nhiên thành, gần mé trái mặt đường.
Hải Đồ Lạp mời mấy vị khách nhân y phục kỳ quái vào bên trong, lại bảo thị nữ nhanh chóng nấu nước pha trà.
Những người này thân hình cao lớn, sắc mặt âm trầm, thân mình mặc thủy giáp quý giá bó sát người, trong đó vị thủ lĩnh khí chất lại càng xuất chúng. Cho dù diện mạo rất bình thường nhưng khí thế hào hùng của người bề trên tỏa ra không qua được mắt thương nhân dày dạn như Hải Đồ Lạp.
Cho dù vừa rồi thuyền của hắn bị thuyền họ phá hủy, nhưng lúc nhìn thấy họ, Hải Đồ Lạp nhanh chóng chào hỏi ân cần.
Chỉ bằng vào thần sắc tư thái của mấy người này thì Hải Đồ Lạp đã biết mình không thể trêu vào, huống gì đối phương xuất thủ rất rộng rãi, đưa ra một viên trân châu quý giá đủ dể đổi lấy hai chiếc lục ngôi thuyền để bồi thường, vì vậy Hải Đồ Lạp càng thêm ân cần.
"Không biết các vị đại nhân từ đâu tới?" Sau khi trà nước được đưa lên, Hải Đồ Lạp cẩn thận nhìn người có dáng vẻ giống như thủ lĩnh hỏi.
Người này trầm tư một lát mới trả lời:"Bọn... ta... từ... Thanh Tư quốc tới..."
Giọng nói của hắn ta thoạt đầu có chút quái dị, bất quá những từ lúc sau thì đã thông suốt hơn, còn những người thủ hạ chỉ ngồi im lặng không nói câu nào.
Thậm chí từ lúc hải cảng tới đây, Hải Đồ Lạp cũng chưa từng thấy họ mở miệng.
"Thì ra là đại nhân từ Thanh Tư quốc tới." Hải Đồ Lạp đầu óc xoay chuyển, Thanh Tư quốc trước nay là đất nước nổi danh về các loại nghệ thuật trên đại lục. Hắn sắp xếp suy nghĩ trong đầu, cười nói:"Đại nhân có phải muốn đến Hạo nhiên thị hay không?"
Người thủ lĩnh kia nhẹ gật đầu.
"Vậy thì được rồi, không biết các vị đại nhân cần gì, kẻ hèn này ở trong Hạo nhiên thành đã nhiều năm, tuy không ghê gớm gì nhưng cũng khá hiểu biết về các loại tình huống trong thành, nếu như cần gì thì có thể tìm ta."
Thủ lĩnh nhìn hắn, đột nhiên vẫy tay, thủ hạ liền mang tới một cái bao, sau đó hắn bỏ lên bàn, mở ra. Hải Đồ Lạp cặp mắt đang đầy tia máu cũng mở to ra, hô hấp cũng ngưng lại.
Trong bao chất đầy trân châu và san hô hiếm có.
"Ngươi có thể xem xét." Thủ lĩnh bình tĩnh nói.
Hải Đồ Lạp khóe môi giần giật, cẩn thận đưa tay ra cầm lấy một viên trân châu to cỡ mắt rồng, chậm rãi vuốt ve, cảm giác bề mặt nó trơn láng như làn da thiếu nữ, sau đó hắn lại cầm một khối đá san hô to cỡ bàn tay lên, căn cứ vào hoa văn và chất liệu Hải Đồ Lạp liền đoán chắc nó là Lam tinh san hô ở trong biển sâu.
Hơn nữa những thứ ngày thường khó kiếm lấy 1 không ngờ lại có tới 1 bao lớn.
Cả một bao lớn báu vật xuất hiện trước mắt, Hải Đồ Lạp cố gắng khắc chế tham niệm muốn vơ lấy tất cả tài vật này vào lòng.
1 bao cực phẩm trân châu và san hô trị giá bao nhiêu tiền hắn không dám khẳng định, nhưng hắn dám chắc nếu bỏ ra số báu vật này thì có thể ngồi lên địa vị nhất đẳng hầu trong Hạo Nhiên Liên Minh.
Thương nhân trong Hạo Nhiên Liên Minh chia thành công, hầu, bá, tử, nam, trong đó mỗi tước vị lại chia thành ba cấp. Tuy loại tước vị này không giống như quý tộc thế tập ở quốc gia quân quyền nhưng trong Hạo Nhiên Liên Minh thì nó đại biểu cho việc thông thương cực kỳ tiện lợi.
Đây chính là thế giới phân chia đẳng cấp bằng kim tiền.
Hơn nữa Hải Đồ Lạp cũng gần tới mức Tam đẳng bá tước..
Cổ họng hắn chuyển động một lát, lưu luyến không rời, bỏ san hô và trân châu vào bao, ngước mắt nhìn nam nhân xa lạ trước mặt.
Hắn nhìn ra mấy người này thực lực bất phàm, nhưng không ngờ bọn họ bất phàm tới cỡ này.
Người thế này hắn tuyệt không thể đắc tội.
Lúc này, thanh âm của hắn càng thêm cung kính, thậm chí còn mang chút sắc thái nịnh bợ:"Đại nhân, ngài chuẩn bị đưa thứ này ra bán sao?"
"Ngươi tên Hải Đồ Lạp phải không?" Thủ lĩnh nhìn Hải Đồ Lạp gật đầu, nói tiếp:"Hải Đồ Lạp, ngươi có muốn trở thành người giàu có nhất Nam đại lục hay không?"
Hải Đồ Lạp tròng mắt co rút, cổ họng càng thêm nghẹn lại, bất quá tính cảnh giác trời sinh vẫn khiến hắn đè nén tâm tư, cẩn thận hỏi lại:"Đại nhân, ngài nói vậy là có ý gì?"
"Vừa rồi trên bến cảng, ta thấy ngươi và một thương nhân khác xung đột, ta cũng hiểu chế độ của Hạo Nhiên Liên Minh, cũng thấy rõ khát vọng kim tiền trong mắt ngươi. Điểm này rất tốt, vì ta đang cần 1 người đại diện, một người say mê kim tiền nhưng vẫn có thể bảo trì lý trí. Ấn tượng của ngươi đối với ta không tệ, vì vậy ta mới tới tìm ngươi."
Hải Đồ Lạp không thể hiểu hết ý tứ của đối phương chỉ đành hỏi lại:"Người đại diện?"
"Đúng, đại điện cho ta buôn bán ở Nam đại lục, để ngươi có thể chiếm lấy tài phú ngươi không thể tưởng tượng được, trở thành thương nhân giàu có nhất đại lục."
Nói xong, thủ lĩnh đứng dậy:"Cho ngươi thời gian 2 ngày để suy nghĩ, ta ở lữ điếm Kim sắc phù hoa chờ tin ngươi."
Sau đó hắn dẫn mấy thủ hạ rời khỏi.
"Chờ chút, đại nhân, còn thứ này..."
"Để đó đi, đó cũng là lựa chọn."
Hải Đồ Lạp cầm bao san hô và trân châu giá trị liên thành, ngơ ngẩn nhìn
theo...
...........
Lữ điếm Kim sắc phù hoa.
Trong căn phòng tầng ba, Dương Chính di ngón tay trên tờ giấy, trên đó là
những tư liệu liên quan đến Tam đẳng bá tước Hải Đồ Lạp.
Hải Đồ Lạp xuất thân từ gia tộc Mã Tư Lan danh tiếng vang lừng. Gia tộc này từng là gia tộc giàu có nhất Hạo nhiên liên minh, tằng tổ của Hải Đồ Lạp thậm chí từng là chấp nghị trưởng của nghị hội Hạo nhiên thương nghiệp, nhưng mà trong một trận chiến tranh thương nghiệp tàn khốc, gia tộc Mã Tư Lan đã bị đánh bại, từ đó trở đi sa sút vô cùng, chẳng thể ngóc đầu lên nổi. Cha của Hải Đồ Lạp vì say rượu nên đã bị ăn cướp đâm chết trong hẻm nhỏ, Hải Đồ Lạp lúc nhỏ còn phải đi xin ăn sống qua ngày.
Hải Đồ Lạp nhiều năm lưu lãng, nhiều kỹ xảo trong cuộc sống hắn đều được tôi luyện qua, trong đó đánh bắt cá là ngón nghề độc đáo của hắn. Khi hắn mới 18 tuổi, không ngờ lại dùng một chiếc thuyền nhỏ rách nát ra biển, cuối cùng đã kiếm được khá nhiều tiền. Lần ra biển đó đầy sắc thái truyền kỳ, nghe nói hắn gặp phải lốc xoáy, thuyền nhỏ bị vỡ tan, nhờ vào ý chí kiên cường và vận khí may mắn nên hắn ôm lấy một khúc gỗ bập bềnh trôi trên biển ba ngày, không ngờ lại tìm được một chiếc ngư thuyền bị chìm, kiếm được một ít kim tệ và trân châu, sau khi trở về đại lục, hắn dùng số tiền đó mua lấy một chiếc tứ ngôi thuyền, trải hơn 20 năm phấn đấu mới có thành tựu như hiện nay.
Người quen biết Hải Đồ Lạp đều biết hắn có 1 câu cách ngôn:"Trước khi vượt qua thành tựu của tằng tổ thì ta tuyệt đối không kết hôn. Nếu như vận mệnh chú định gia tộc Mã Tư Lan phải khốn cùng thì ta để cho nó hủy diệt trong khốn cùng."
Chính vì chấp niệm đối với kim tiền mạnh mẽ như vậy nên tới giờ Hải Đồ Lạp vẫn chưa kết hôn, cũng không có con cái.
Dương Chính rất hân thưởng tính cách này.
Một người cho dù sùng bái tiền bạc, nhưng mà nếu như quyết chí tiến lên, lấy kim tiền làm tín ngưỡng duy nhất, là tôn nghiêm của đời người thì người đó cách cơ hội thành công không xa.
"Tiểu Chính ca, ngươi nói để lại một bao châu bảo thì hắn có đến không?"
"Hắn sẽ đến, bao châu bảo đó tuy nhềiu nhưng không đủ để hắn khôi phục gia tộc Mã Tư Lan huy hoàng như trước. Người này đối với kim tiền có khát vọng mãnh liệt hơn người thường rất nhiều, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này."
Dương Chính đưa xấp giấy cho một thủ hạ của Ảnh tử bộ đội.
Sau đó hắn lại lấy thêm 1 xấp tư liệu lên xem.
Mất hết 3 tuần gian khổ, cuối cùng hạm đội Đào nguyên cũng đã đến được Nam đại lục.
Dương Chính để những chiến thuyền lớn ở ngoài một đảo nhỏ trong biển khơi, hắn tự suất lĩnh một bộ phận chiến sĩ đi tới gần Hạo Nhiên Liên Minh, lấy nơi này làm cơ sở để thu thập nhiều tin tức trọng yếu ở Nam đại lục.
Tính ra thì Dương Chính đã rời khỏi Nam đại lục hơn 3 năm.
Ba năm này, Nam đại lục tuy không yên bình nhưng chiến trận ngày xưa của hắn vẫn còn oanh động thiên hạ, bức ép 3 nước Thương Nguyệt, Vệ Nhung, Lưu Vân đều ký kết hiệp nghị Lam Quang, giúp cho cục thế cũng dần ổn định.
Nhưng 3 năm trôi qua, cho dù không phát sinh chiến tranh quy mô lớn nhưng ám lưu trong đó vẫn còn, nhiều việc cũng phát sinh.
Ví như Nhiếp chính nữ vương Thụy Thu của Vệ Nhung quốc nhờ các tỉnh Tây nam phát động chính biến, tập hợp được đại quyền, phế trừ chế độ nghị hội trước đó, tập trung quyền hành về hoàng gia.
Hơn nữa Lưu Vân quốc không ngừng phát sinh nội loạn, Mạn Kỳ của Thiên chích tộc mấy lần dẫn quân bình loạn nhưng trong một trận chiến bị trúng tên, tính mạng dù còn giữ được nhưng bệnh căn vẫn còn, tinh lực không được như xưa, địa vị thủ lĩnh của Thiên chích tộc vì thế mà lâm vào tình trạng nguy ngập. Nếu như không phải Mạn Kỳ đã tham gia vào định chế Lam quang hiệp nghị thì sớm đã bị phế trừ.
Còn Thương Nguyệt quốc trái lại khá là ổn định, thất bại hơn 3 năm trước cho dù đã khiến họ nguyên khí đại thương nhưng Mạc Luyện Ngọc vốn là bá chủ kiêu hùng, năng khuất năng thân, sau khi Dương Chính "chết" đi, mấy lần xung đột nơi biên giới Mạc Luyện Ngọc hung hăng phản kích hòng nhân lúc ném đá xuống giếng, điểm này cũng chứng tỏ là Thương Nguyệt quốc tuy thụ thương nhưng lão hổ rốt cục vẫn là lão hổ.
Ba năm co cụm phát triển nên quốc lực của Thương Nguyệt dần dần hồi phục.
Lúc này, ai hiểu biết đều rõ đến lúc mãnh hổ mài răng xong thì một trường chiến tranh giành lại thế cục sẽ diễn ra.
Hiệp nghị Lam quang vốn chẳng phải vạn năng.
Giờ đây, người ta bắt đầu nhớ tới Ma thần tướng quân, tuyệt thế lương tài đã đánh Thương Nguyệt quốc tơi tả.
Ca dao ngợi khen Ma thần tướng quân vẫn còn lan truyền trong dân chúng. Thơ ca, tượng vẽ, thậm chí miếu đền vẫn được lập ra trong Vệ Nhung quốc. Lòng dân thựcv ra rất đơn giản, ai có thể cho họ sinh sống đầy đủ, ai có thể bảo đảm tháng ngày sinh sống yên ổn thì người đó là anh hùng. Ở Uy Cổ Lan quận, nơi Dương Chính từng chấp chưởng còn lưu truyền thần thoại rằng Ma thần tướng quân là thiên thần hạ phàm.
Những loại truyền ngôn này nếu như lưu truyền ở Bắc đại lục chắc chắn sẽ bị phán định là dị giáo đồ.
Nhưng Nam đại lục vốn có truyền thống cường giả vi tôn, cũng không có tín ngưỡng đặc biệt gì, đã vậy Thụy Thu là Nhiếp chính nữ vương của Vệ Nhung quốc còn có thái độ khuyến khích nên những loại truyền ngôn này càng thêm khoa trương, phạm vi ảnh hưởng càng lúc càng lớn, hình tượng của Dương Chính thậm chí còn hơn cả Trì Vân và Tả Thanh Tử.
Tất cả những chuyện này Dương Chính đều biết sơ bộ trong thời gian ngắn.
Ảnh tử bộ đội lần này đến đây có tới hơn 100 người, hơn nữa bọn họ đều tới từ Bắc đại lục, vốn không quen thuộc Nam đại lục, vì vậy những tư liệu lấy được trong vòng hai tuần này cũng không dễ gì tìm được.
Dương Chính trước mắt đang muốn khuếch trương mạng lưới tình báo nơi đây.
Hạo Nhiên Liên Minh chính là nơi thử nghiệm tốt nhất, nơi này nhân khẩu phức tạp, quan hệ lại rất đơn giản, chỉ cần có tiền là được.
Dương Chính tự làm ra 1 thân phận cự thương đến từ Thanh tư quốc, thậm chí còn có tộc huy và gia phả. Thân phận này tuyệt không chút sơ sót, vì Thanh tư quốc bí ẩn phi thường, gia tộc này chỉ có mấy thành viên ngoại hệ, đều bị Dương Chính dùng tiền mua chuộc, cho nên cũng là 9 thật 1 giả.
Hắn vốn luôn ẩn nấp phía sau, người chân chính đứng ra đều là người đại diện, hơn nữa nếu có người điều tra thân phận thì cũng chẳng có gì sai sót.
Lại thêm hắn có thuật dịch dung quán tuyệt thiên hạ nên càng không phải lo lắng gì.
..........
"Đại nhân, Hải Đồ Lạp cầu kiến!" Một binh sĩ giả làm người hầu báo cáo.
"Cho hắn vào."
Hải Đồ Lạp đi vào trong gian phòng thượng hạng của Kim sắc phù hoa, Dương Chính đang ngồi chờ sẵn, hắn thấy tên này cẩn thận tiến vào, trong tay còn cầm cái bao giá trị liên thành.
Dương Chính khóe miệng khẽ nhếch lên, lúc này hắn đang vận y phục rất hoa lệ, khí chất càng thêm xuất chúng.
"Hải Đồ Lạp bá tước, xem ra ngươi đã lựa chọn xong rồi."
Hải Đồ Lạp nhìn nam nhân thần bí này, khẽ cúi người, ngữ khí bình ổn nói:"Sự khẳng khái của Phổ Lợi Mã Tư đại nhân khiến ta kinh ngạc, là thương nhân ta không thể nào từ chối được dụ hoặc ngài ban cho."
Dương Chính cười nhẹ, bảo người hầu mang ghế cho Hải Đồ Lạp.
Hắn bình thản nói:"Hải Đồ Lạp bá tước, mấy năm sau ngươi sẽ thấy quyết định hiện giờ của ngươi là rất sáng suốt, thậm chí nó còn đáng giá hơn lần ngươi mạo hiểm ra biển đầu tiên."
Hải Đồ Lạp ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, bất quá hắn nhanh chóng đè nén, chuyện phát tài của hắn cho dù rất ít người biết thì kẻ này có biết được cũng chẳng có gì là lạ.
"Được rồi, Hải Đồ Lạp bá tước, trước tiên ngươi theo thủ hạ của ta đi xem thử hàng hóa ngươi cần phải đại diện!"