Ánh trăng rưới màu trắng bạc lên sơn cốc, đủ để cho Dương Chính có thể quan sát động tĩnh ở phía xa.
Cảnh vật trong tầm mắt hắn không có biến cố gì, nhưng ở những chỗ xa hơn thì đã bị núi non che khuất tầm nhìn.
Dương Chính xoa nhẹ lên đầu Mật Tuyết Nhi, tạm thời phong bế cảm giác của nó, ôm lấy nó đi tới bên Tử Tâm.
"Có cảm giác sao? Là gì vậy?"
Hắn hỏi Tử Tâm, vì tri thức của Tử Tâm đối với thế giới này rộng lớn hơn hắn rất nhiều.
Hai mắt Tử Tâm phù hiện ánh sáng xanh, nàng nhìn chăm chú về phương xa một lúc rồi bay lên:"Đi xem thử!"
Chớp mắt nàng đã bay đi cả ngàn mét, hướng về ngọn núi cao nhất phía Tây bắc sơn cốc, Dương Chính vội vàng đuổi theo, khi bay lên trên không của ngọn núi đó, năng lượng ba động biến thành tiếng gầm rít sắc nhọn, phương xa mây trời dày đặc đang cuộn sóng, thỉnh thoảng lại có ánh sáng rạch phá màn đêm chói mắt vô cùng.
Tiếng gầm gừ quái dị không ngừng vang tới, Dương Chính ngẩng đầu quan sát, dùng tinh thần nguyên lực tập trung ở hai mắt, nhìn xuyên qua tầng mây, thấy được một hắc ảnh bay ra, sau đó rít lên bổ nhào xuống, rồi một loạt tiếng kêu kỳ quái vang lên.
Là Tiểu Hắc! Nó cách bọn họ hơn 400km, nếu như không bay lên đỉnh núi này thì thực sự cũng không biết con quái vật này đã đi xa đến thế.
Dương Chính càng kinh hãi chính là thanh âm của Tiểu Hắc thập phần sắc nhọn, đây chính là dấu hiệu nó đang phát cuồng.
Tiếng kêu thảm liệt không ngừng vang lên, hắn nhìn thấy Tiểu Hắc giống như cỗ máy bắn ra từng hỏa cầu màu lam, đây chính là chiêu công kích Địa ngục hỏa diễm đặc biệt của ma long, nhất thời đỉnh núi rực sáng, không trung vang lên từng loạt sấm rền, năng lượng mạnh mẽ ba động hiển nhiên đã dẫn đến biến hóa kịch liệt của khí trời, các loại nguyên tố bị lực công kích siêu cuồng bạo nghiến nát, hơn nữa còn có từng tiếng kêu gào đáng sợ đinh tai nhức óc.
Ở thế giới này còn có sinh vật nào đủ khả năng khiến cho Tiểu Hắc phát cuồng?
Quan sát cục diện, Dương Chính biết Tiểu Hắc đã toàn lực công kích, có thể biết được trận chiến này tuyệt không phải là trận chiến một chiều.
Dương Chính cũng biết thực lực đáng sợ của Tiểu Hắc, hắn kinh hãi vô cùng, gần đây có sinh vật đáng sợ nào cùng cấp bậc với nó chứ?
"Là người sao?" Dương Chính thấy Tử Tâm không động tĩnh gì, cất tiếng hỏi.
Tử Tâm lắc đầu:"Không phải, ma long là tồn tại cao nhất, trừ phi là người giống như chúng ta có thể khống chế được tinh thần nguyên lực ra, bằng không tuyệt không phải là đối thủ của ma long, nhưng ta không hề cảm giác được tinh thần nguyên lực."
Dương Chính nghe vậy cũng yên tâm, Tử Tâm đã nói thế thì Tiểu Hắc chắc chắn sẽ không thua, hắn cũng không cần đa sự, chỉ đứng trên đỉnh núi tiếp tục quan chiến, nhưng hồi lâu vẫn không thấy được thân ảnh đối thủ của Tiểu Hắc.
Điểm này chỉ có một nguyên nhân có thể giải thích, đó chính là địch thủ thể hình nhỏ hơn Tiểu Hắc rất nhiều.
Công kích cuồng bạo liên tục cơ hồ kéo dài cả đêm, chiến trường biến thành biển lửa, nhiệt lượng biến thành gió nóng rực thậm chí còn thổi đến đỉnh núi Dương Chính đứng, Địa ngục hỏa diễm của Tiểu Hắc có thể thiêu cháy bất kỳ cơ thể nào, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nhìn thấy thiểm điện màu vàng chớp lóe, hiển nhiên đối thủ của nó vẫn còn sống sót.
Dương Chính tự hiểu chính mình nếu bị Tiểu Hắc điên cuồng tấn công như vậy thì sợ là cũng phải tránh đi, bất kể thế nào, đối thủ đang chiến đấu với Tiểu Hắc lực phòng ngự đủ để người ta phải tắc lưỡi khen thầm.
Khi trời sáng, Dương Chính cuối cùng đã nhìn rõ Tiểu Hắc đang điên cuồn bay lượn, cả ngọn núi hầu như đều bị nó lật lên, ngay cả nơi Dương Chính đứng cũng rung chuyển theo.
Chiến đấu hình như đã kết thúc, Tiểu Hắc hậm hực bay về phía sườn núi bên này.
Bay tới chỗ Dương Chính, Tiểu Hắc đã không còn sinh khí, cúi đầu liếc nhìn rồi đáp xuống sơn cốc, vùi mình vào dòng sông.
Dương Chính nhìn thấy mấy gai xương trên người Tiểu Hắc đã bị gãy, vài vết thương cũng đang rỉ máu, tinh thần cũng mệt mỏi, nhưng hắn cũng không cần lo lắng, nó vốn là con thú điên, những vết thương này thoạt nhìn thì rất lợi hại nhưng đối với nó mà nói chỉ chẳng qua chỉ là gãi ngứa.
Hắn hiếu kỳ chính là địch thủ khiến cho Tiểu Hắc trở thành bộ dáng như vậy.
Cho dù trận chiến này Tiểu Hắc hoàn toàn chiếm được thượng phong, bất quá đối thủ của nó tuyệt đối không thể coi thường, thậm chí Dương Chính xác định đối thủ của Tiểu Hắc đã trốn thoát, bằng không nó sẽ không tỏ vẻ mệt mỏi như vậy.
Dương Chính vốn có dòng máu thám hiểm, không tìm hiểu rõ ràng thì sợ là sau này hắn ngày đêm suy nghĩ, ăn uống cũng không ngon.
Bất quá hiện tại hắn còn có đồng bạn, không thể tự tiện hành động.
Tử Tâm đột nhiên nói:"Nếu ngươi muốn đi xem thì để ta coi sóc Mật Tuyết Nhi giúp cho!"
Dương Chính ngạc nhiên, đây có phải là một loại tiến bộ không? Tử Tâm không ngờ lại có thể chủ động đề xuất chiếu cố Mật Tuyết Nhi, lúc này hắn chú ý nhìn lại thì mới thấy trên đầu nàng ta vẫn còn đeo vòng hoa của Mật Tuyết Nhi.
Hắn đưa Mật Tuyết Nhi cho Tử Tâm, không có chút lo lắng gì, Mật Tuyết Nhi có Tử Tâm chiếu cố còn an toàn hơn cả ở với hắn.
Dương Chính bay đến chỗ Tiểu Hắc chiến đấu, trên đường đi, hắn nhìn thấy tàn tích của chiến trường khiến người ta kinh hãi.
Cây cối trong phương viên mấy chục km đều bị san bằng!
Cây cối nơi này đều là cổ thụ sống trong rừng rậm nguyên thủy hơn cả ngàn năm, đa số đều là cây to mấy người ôm không giáp vòng, nhưng hiện nay lại giống như cánh đồng lúa bị người ta gặt hái, cây cối rậm rạp như là ngọn lúa bị liềm cắt rời. Lúc này trời đổ mưa, mùi khét dậy lên từ những cây cối bị thiêu cháy thành hình thù kỳ quái.
Nhiều chỗ bị khí hóa trực tiếp, ngay cả nham thạch cũng biến thành bột tro giống như sau khi núi lửa phun trào, mùi cháy khét khó ngửi lan khắp không khí.
Diện tích của trận chiến này rất lớn, đều là vết tích do Tiểu Hắc lưu lại, mắt thường khó thể tìm được mục tiêu.
Bất quá Dương Chính có tinh thần nguyên lực thần kỳ nhất trên đời, tinh thần nguyên lực phát tán ra, thu được vô số tin tức từ tro bụi, hắn bị một ngọn lửa màu vàng nhảy múa hấp dẫn, khi đi tới tìm thì thấy một cọng lông màu đỏ.
Cọng lông này dài chừng hai ngón tay, trên đầu hình bầu dục, sờ vào trơn láng như mặt kính.
Hắn cẩn thận cầm cọng lông đó lên quan sát, lúc này ánh dương quang rọi tới, cọng lông được ánh sáng mặt trời chiếu vào đột nhiên phát sinh biến hóa kinh người, màu đỏ sậm ban đầu vụt biến thành màu vàng, Dương Chính cảm giác được năng lượng của ánh sáng mặt trời điên cuồng tiến vào bên trong cọng lông, hơn nữa màu vàng này lại không phải là do phản xạ mà là năng lượng mặt trời khiến tính chất của cọng lông biến đổi.
Nhiệt lượng trên cọng lông càng lúc càng kinh người, thậm chí Dương Chính cũng không chịu nổi, vội dùng tinh thần nguyên lực phong tỏa không cho cọng lông tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Tinh thần nguyên lực phân tích tin tức trên cọng lông khiến cho Dương Chính kinh ngạc, chỉ một khắc ngắn ngủi này mà năng lượng ẩn chứa trong cọng lông màu vàng đã gấp 1000 lần lúc nó còn màu đỏ, hơn nữa đó còn là vì Dương Chính đã phong bế không cho nó tiếp tục tiếp xúc để hấp thu năng lượng thêm.
Dương Chính cơ hồ có thể khẳng định cọng lông này chính là ở trên người sinh vật vừa chiến đấu với Tiểu Hắc, cũng chứng minh đối phương thực sự không phải loài người.
Hắn càng thêm hứng thú với sinh vật này, chỉ với cọng lông có thể hấp thu năng lượng mạnh mẽ thì có thể hình dung được sinh vật đó hứng thú đến chừng nào.
Hắn không ngừng truy tung theo tin tức trong không khí, tìm được 11 cọng lông vàng, Dương Chính đều dùng tinh thần nguyên lực phong bế toàn bộ cất vào trong túi. Những cọng lông này đều có lực lượng kinh người, mỗi một cọng là bảo vật vô giá. Bay đi không biết bao lâu, thậm chí đã ra khỏi phạm vi chiến trường, tin tức đến bên một vách núi thì bị đứt quãng, Dương Chính không biết đối phương đã dùng biện pháp gì để xóa dấu tích.
Dương Chính có chút bất cam nhìn xuống vách núi, gió núi thổi mạnh, trên vách núi vô số cành cây che lấp, không thể nào nhìn rõ được.
Đã gần giữa ngọ, Dương Chính quyết định thử vận khí một lần, nếu như tìm không thấy sinh vật đó thì hắn cũng không dây dưa nữa, suy cho cùng hắn còn có việc quan trọng hơn.
Hắn bay xuống vách núi tìm kiếm.
Dương Chính nhanh chóng tìm thấy một cái tổ dùng Kim ti mộc kết thành, hắn hưng phấn bay tới, bên trong tổ không có gì cả, Dương Chính đưa tay sờ vào huyết dịch ở đáy tổ, cảm giác vẫn còn ấm, xem ra sinh vật này đã bị Tiểu Hắc đánh cho tơi bời. Dương Chính bay vòng chung quanh, không biết là nhờ trực giác hay vận khí, một lúc sau hắn phát hiện dấu tích điêu khắc sơ sài ở trên một tảng nham thạch nhô ra giữa eo núi. Dương Chính bay đến, vung quyền đánh vỡ đá, một sơn động lộ ra trước mắt hắn, loại hang động sâu hút giữa vách núi này chắc chắn là tác phẩm của loài chim.
Dương Chính cơ hồ có thể khẳng định sinh vật mình muốn tìm ẩn trong hang động này, không cần suy nghĩ lập tức tiến vào.
Gió núi thổi qua, Dương Chính bay thẳng vào trong, bên trong khô ráo vô cùng, không hề có chút ẩm ướt nào giống như sơn động thông thường.
Càng vào trong càng sáng, trong động không ngờ lại có ánh sáng.
Dương Chính tăng tốc, tiến vào chỗ sâu nhất trong động, đây là một huyệt động giống như mê cung, vô số ánh dương quang chiếu qua nhiều khúc ngoặt phản xạ tới đây, trên bề mặt của chỗ sâu nhất này cũng phủ kín Kim ti mộc.
Còn trốn sao?
Dương Chính nhếch mép cười, hắn có thể khẳng định đối phương đã trọng thương, cũng không tìm tiếp, trực tiếp vung quyền đánh thẳng vào vách động, quyền lực bao hàm tinh thần nguyên lực cuồng mãnh dị thường, cả vách núi cơ hồ chấn động, vô số hòn đá trong sơn động rơi xuống, Dương Chính đánh ra mấy quyền, cả sơn động chắc chắn sẽ bị hủy.
Cuối cùng một tiếng chim kêu kỳ quái vang lên.
Một đạo hồng ảnh nhanh như chớp phóng về phía Dương Chính.
Dương Chính khẽ nghiêng đầu, một đạo hỏa diễm lướt qua sát tóc mai hắn, bất quá tốc độ này còn chưa đủ nhanh, Dương Chính đã thăm dò được đối phương hiện tại đã hư nhược cực độ, cũng không khách khí, vung tay chém thẳng vào hồng ảnh.