Mục lục
Ma Thần Tướng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gởi tình vào kiếm, phá kén phi thăng, đạp nhập Thánh vực. Hai nàng trong ba năm đã đột phá giới hạn cả đời người thường không thể đột phá, có thể thấy thanh kiếm này chính là thanh kiếm hữu tình, bên trong hàm chứa biết bao tư niệm và đợi chờ.

Dương Chính có chút suy tư nhìn về phía hai thiếu nữ ở xa.

Vì vừa rồi hắn chăm chú quan sát Mật Tuyết Nhi nên cũng nhìn rõ hai nàng.

Chỉ là hai nàng trên mặt đều che khăn, Dương Chính nhìn không rõ được, nhưng trong lòng cũng có chút suy đoán.

Lúc này Hải Đồ Lạp đã bảo hộ vệ đưa Mật Tuyết Nhi tới, Dương Chính hỏi hắn hai người đó là ai?

Hộ vệ đáp là người có quan hệ với Thiên hoa bảo các, một người trong đó hình như chính là tiểu thư của Thiên hoa bảo các.

Dương Chính ngẩn người.

Hắn nhìn họ mấy lần rồi ôm Mật Tuyết Nhi nhẹ nhàng rời khỏi sảnh đấu giá.

"Như Tuyết!"

"Nhị thúc!" Ở hậu sảnh hội đấu giá, bạch y nữ khẽ khom người thi lễ với một người trung niên gầy ốm dáng vẻ tinh minh.

Người này nhìn hồng y nữ, đang định nói gì đó, hồng y nữ nhẹ khoát tay, người trung niên thần sắc cung kinh không hề lên tiếng chào hỏi, chỉ gọi thủ hạ mang tới một cái rương lớn.

"Bức họa ở đây!"

Hồng y nữ gật đầu:"Đa tạ Nguyệt Hải thúc thúc, sau khi về nước ta sẽ mang tiền đến Nguyệt gia."

"Sao dám làm phiền ngài, chỉ là một lễ vật nhỏ, Nguyệt gia tịnh không thiếu chút tiền này." Nam tử trung niên có chút kinh hoảng.

"Tỷ tỷ, không cần nói những lời này. Nhị thúc, bọn ta đi trước."

Nguyệt Hải gật đầu:"Vậy thôi, nhị thúc cũng không khách khí, ta còn phải ở đây xử lý những giao dịch tiếp theo. Nguyệt Khánh, đem bức họa lên xe cho tiểu thư."

Nguyệt Như Tuyết và hồng y nữ đi khỏi Bạch điểu vũ thính, sau khi lên xe hai nàng vội vàng mở rương ra, kéo tấm vải phủ trên bức họa xuống, kỵ sĩ sống động như thật lại xuất hiện trước mắt.

Vừa rồi hai nàng nhìn ở khoảng cách xa nên không nhìn rõ lắm, lần này ở ngay trước mắt, cảm thụ cũng không giống thế.

Từng nét bút của Thiên Thảo đại sư vô cùng lưu sướng tự nhiên, nhân vật trong bức họa phảng phất như muốn xông phá ra ngoài.

"Ca..." Nguyệt Như Tuyết run giọng, ngón tay nhẹ đặt lên bức họa, khẽ di ngón tay từ trên xuống dưới, cảm giác này giống như gặp lại người thật.

Hai hàng lệ tuôn rơi ướt cả khăn che mặt.

Hồng y nữ phản ứng tuy không kịch liệt như vậy nhưng thân hình kiều diễm chấn động và ngón tay siết chặt đến trắng bệch đã tiết lộ nội tâm bấn loạn của nàng.

Không khí trong xe như đông lại, hai nàng đều bị ký ức không thể quên đó hấp dẫn, suy cho cùng đó cũng là nam nhân đầu tiên tiến vào lòng hai nàng ở đời này. Dù tâm tư có cứng rắn đến đâu thì người đầu tiên sợ rằng cũng là người duy nhất.

Gởi tình vào kiếm, phá kén phi thăng, đạp nhập Thánh vực.

Hai nàng trong ba năm đã đột phá giới hạn cả đời người thường không thể đột phá, có thể thấy thanh kiếm này chính là thanh kiếm hữu tình, bên trong hàm chứa biết bao tư niệm và đợi chờ.

Tâm tính đã được mài luyện giúp cho hai nàng không còn xung động như ba năm trước.

Nhưng mà mối tình xem ra đã quên gởi gắm vào trong kiếm cũng chỉ là chôn giấu mà thôi.

Loại tình cảm này giúp họ dung hợp với kiếm ý thành một, cũng trở thành một bộ phận của sinh mệnh. Vì vậy đời này trừ khi người đó chết đi, bằng không họ chẳng thể nào quên được hình bóng đã dung hợp vào sinh mệnh của mình. Nhưng nếu người đó chết đi thì kiếm ý này cũng sụp đổ, vì trong lòng hai nàng, Dương Chính vẫn còn chưa chết.

Ý niệm này cũng sắc bén giống như kiếm của họ, trừ khi Dương Chính chết trước mặt họ, bằng không họ không thể nào tin hắn đã chết.

Thớt ngựa đột nhiên hí dài một tiếng.

Cỗ xe chấn động, hai nàng định thần lại, cơ hồ theo bản năng siết chặt thanh kiếm.

Bên ngoài vang lên tiếng xa phu:"Ai? Không thấy đường sao?"

"Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi thỉnh Nguyệt tiểu thư ra gặp mặt, ta có việc cần truyền đạt."

Xa phu giận dữ quát:"Tiểu thư bọn ta ngươi muốn gặp là gặp sao?"

Nói xong, hắn đang muốn vung roi đánh xuống, chợt trong xe vang lên tiếng của A Tuyết:"Dừng tay!"

Nguyệt Như Tuyết vén rèm xe, nhìn mấy nam tử cản trước xe, trong đó có một người y phục hoa lệ, nàng ngạc nhiên:"Thì ra là Hải Đồ Lạp tiên sinh."

Hải Đồ Lạp lễ mạo hành lễ:"Mạo muội quấy rầy tiểu thư, kỳ thật có người muốn gặp ngài, nên nhờ ta đến truyền tin."

"Gặp ta?"

Nguyệt Như Tuyết hôm nay mới gặp Hải Đồ Lạp, cũng là lần đầu tới Hạo nhiên liên minh, nàng ngước mắt nhìn lên, trong mắt Hải Đồ Lạp không có chút gì khẩn trương và né tránh, nàng nhẹ giọng nói:"Không thể báo danh tính sao?"

"Xin lỗi, Nguyệt tiểu thư, bằng hữu của ta nói rằng, gặp hay không tùy ngài, ta chỉ đến chuyển lời."

"Ta cũng chỉ làm giúp, nếu tiểu thư không muốn đi thì tại hạ cáo từ."

Nguyệt Như Tuyết nhướng mày nói:"Thôi, được rồi."

Hồng y nữ trầm giọng nói:"Ta đi với muội."

Hải Đồ Lạp đột nhiên nói:"Nguyệt tiểu thư, bằng hữu của ta chỉ muốn gặp một mình ngài."

"Làm trò ma quỷ tất không phải người tốt." Hồng y nữ bản tính kiêu ngạo, nhíu mày mắng ngay.

Nguyệt Như Tuyết cản tay hồng y nữ lại, cầm kiếm nhảy xuống xe, bình thản nói:"Ta đi, Nguyệt Khánh, ngươi đưa đại tiểu thư về trước."

"A Tuyết!" Hồng y nữ thò đầu ra, có chút lo lắng.

"Không cần lo lắng cho ta." Nguyệt Như Tuyết nhẹ lắc thanh kiếm, mặt mày bình thản nhưng dáng vẻ khiến người ta không thể can ngăn.

Hồng y nữ cong môi, nghĩ tới kiếm thuật của Nguyệt Như Tuyết so với nàng chỉ cao hơn chứ không yếu hơn, trong trăm vạn quân muốn đi là đi, cường giả Thánh vực chính là lực lượng mạnh nhất của nhân loại hiện nay, chỉ đi gặp một người chứ đâu phải lâm đại địch, hồng y nữ cảm thấy mình quá khẩn trương, cười nhẹ nói:"Muội cần cẩn thận đó."

Nguyệt Như Tuyết gật đầu, nhìn Hải Đồ Lạp nói:"Hải Đồ Lạp tiên sinh, mời."

Khi đi gần, Hải Đồ Lạp cảm giác được khí chất hơn người của Nguyệt Như Tuyết, tịnh không phải là áp bức mà là sâu thẳm như biển, thần bí như sương khói. Hắn tuy không phải là võ giả nhưng cũng cảm giác được lực lượng phi thường của nàng, thần sắc liền nghiêm túc, cung kính đưa tay:"Tiểu thư, mời!"

Nguyệt Như Tuyết bước lên cỗ xe Hải Đồ Lạp chuẩn bị sẵn.

Sau khi đóng rèm, nàng nhắm hờ hai mắt, phảng phất như tất cả những gì bên ngoài không quan hệ gì với nàng, còn Hải Đồ Lạp cưỡi ngựa đi bên cạnh xe cũng không nói gì.

Không biết bao lâu, xa phu dừng xe lại.

"Nguyệt tiểu thư, đến rồi."

Hải Đồ Lạp nhìn cỗ xe cất tiếng nhưng không nghe thấy gì.

Hắn quay người, sắc mặt chợt biến, Nguyệt Như Tuyết không biết từ khi nào đã đứng sau lưng hắn, hành tung giống như quỷ mị.

Nguyệt Như Tuyết đứng sau lưng hắn im lặng xem xét chung quanh, nơi này là một tòa nhà rộng lớn, tường bằng đá bạch ngọc, ven tường còn có trúc xanh và chuối, gió mát thổi qua, bốn bề vô cùng u nhã.

Đi theo con đường rải đá vụn mấy chục mét thì đến trước một ngôi tiểu lâu xây bằng bạch ngọc, bên phải tiểu lâu có ao hồ và lầu các, còn có một bánh xe gỗ hình tròn khá quái dị xoay chuyển khiến cho nước từ hòn giả sơn chảy xuống chậm rãi, trong suối nước của hòn giả sơn có cả mấy con cá đang đớp bóng.

Với tính cách đạm nhã của Nguyệt Như Tuyết thì nơi này rất phù hợp với mỹ học quan của nàng, không biết có phải chủ nhân nơi đây cố tình làm vậy hay không, nàng cũng sinh ra mấy phần hiếu kỳ.

Đưa Nguyệt Như Tuyết vào ngồi trong tiểu lâu xong, Hải Đồ Lạp cung kính rời đi, với tu vi của Nguyệt Như Tuyết thì có thể cảm giác được trong ngoài tiểu lâu, gồm cả tòa nhà không nhỏ này đều không có ai. Bọn Hải Đồ Lạp ra khỏi đại môn có phải đại biểu cho người muốn gặp nàng không muốn cho ai quấy nhiễu hay không.

Chỉ là nàng dùng thần niệm tra xét, không ngờ lại chẳng cảm giác được có người nào trong tiểu lâu.

Lẽ nào trên đời còn có người có thể tránh né được tinh thần thám tra của cường giả Thánh vực, trừ phi đối phương cũng là cường giả ở trên Thánh vực.

Nguyệt Như Tuyết là người cẩn thận, cho dù xác suất xảy ra chuyện này không lớn thì nàng vẫn vận chuyện lực lượng liên tục, bảo trì thể trạng ở trạng thái đỉnh cao.

Nàng chờ đợi hồi lâu....

Đột nhiên tiếng sáo từ trên lầu vang tới, Nguyệt Như Tuyết toàn thân rúng động, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Tiếng sáo này không thê lương giống như nàng thổi, trái lại có cảm giác du dương uyển chuyển, tiêu sái vô cùng... Nguyệt Như Tuyết đứng bật dậy, không thấy nàng có động tác gì, thân hình đã bay lên nửa thang lầu, lại điểm chân một cái, bay lên trên tầng hai của tiểu lâu. Tiếng sáo vẫn đang du dương trên cao, Nguyệt Như Tuyết lại bay lên tầng trên cùng.

Ở tầng trên cùng, một thân ảnh cao lớn đang đứng đó, tay cầm sáo dài, tiếng sáo chính là do hắn thổi.

Nguyệt Như Tuyết giống như bị trúng định thân thuật, đứng ngơ ngẩn ở đó.

Trên đời này còn có người có thể sử dụng nhạc khí này sao?

Đây là tiếng nhạc chỉ người trong mộng của nàng thổi được, từ lần hắn cứu nàng thì tiếng nhạc đó đã khắc sâu trong lòng nàng, vĩnh viễn không thể nào phai nhạt.

Một hồi lâu sau, tiếng nhạc dừng lại, người đó bỏ sáo xuống, quay đầu nhìn nữ nhân lệ đang tuôn như suối nhẹ nhàng nói:"Tiểu quỷ, đã lâu không gặp!"​

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK