Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Dì, dì nói gì cơ? Tiểu Vĩ bị bắt? có lầm không ạ? Nó là công an thì phải là nó bắt người, sao bây giờ lại bị người bắt.

Tôn Lôi gần như không tin vào tai mình. Dì của cô hình như ít khi mềm yếu như vậy, ở nhà luôn là người cứng rắn, không biết bố cô trước đó sao lại chú ý người phụ nữ này. Cô cũng không có tình cảm tốt với người phụ nữ này. Từ lúc biết chuyện cô không gọi là mẹ mà gọi là dì.

Giọng của đối phương trong điện thoại tỏ rõ sự uể oải, chỉ hỏi Tôn Lôi ở đâu. Sau khi biết Tôn Lôi ở Trường Sa liền bảo Tôn Lôi mau tới Ninh Lăng, xem có biện pháp giúp Tôn Vĩ giải quyết việc này không?

- Dì, không phải chứ? Chuyện này đáng lẽ không phải vấn đề mới đúng mà. Bố con không phải làm ngành này sao? Chẳng lẽ không có biện pháp?
Tôn Lôi đúng là không thể tin nổi ở Ninh Lăng mà còn có chuyện bố, dì mình không giải quyết được.

Tôn Lôi vừa nỏi liền lập tức nghe thấy lời oán giận của bà dì, nói gì bố cô không đáng một đồng làm Tôn Lôi có chút hối hận sao nói đến việc này.

Khó khăn lắm mới kéo lại đề tài, Tôn Lôi chỉ có thể lập tức nói sẽ đến Ninh Lăng. Mặc dù cô có quan hệ bình thường với em cùng cha khác mẹ nhưng đó cũng là em ruột cô.

Tôn Lôi tự tin mình có quan hệ khá tốt với mọi người. Cô ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy mà có chút danh tiếng, nếu không có vài người bạn theo chính trị là không thể. Cô nghĩ đến ở tỉnh An Nguyên hình như có mấy người bạn có năng lực. Cô không tin việc nhỏ này không xử lý được.

Mấy tiếng chạy đến Ninh Lăng, Tôn Lôi không ngừng gọi cho bạn. Bạn cô mới đầu nghe thấy đều cười nhạo cô ngay cả việc này cũng cần người giúp, đây là coi thường năng lực của bọn họ, đều vỗ ngực nói vài giây là giải quyết xong.

Không ngờ từ Trường Sa đến Ninh Lăng mất hơn năm tiếng mà đám bạn trước còn khoe khoang giờ lại nói với giọng không tự tin, cuối cùng thậm chí còn trốn tránh làm cô cảm thấy việc này không dễ giải quyết.

Nhưng tình hình sự việc rất rõ ràng, rất đơn giản. Tôn Lôi thật đúng là muốn xem đối phương là thần tiên ở đây mà có bản lĩnh lớn đến vậy, sao lại muốn ép em cô vào chỗ chết. Cô dùng bao quan hệ đều vô ích.

Khi bố cô gọi điện tới nói có thể dính đến một vài người, Tôn Lôi ngẩn ra. Triệu Quốc Đống, chẳng lẽ là anh trai của Đức Sơn?



Triệu Quốc Đống nhận được điện của Đức Sơn đúng là không biết nói gì nữa. Một nhân vật nhỏ như vậy mà có thể dính tới người nhà hắn. Triệu Quốc Đống dù như thế nào cũng không nghĩ đến thằng họ Tôn kia lại là em trai của Tôn Lôi.

- Đức Sơn, chú có ý gì mà gọi cho anh?

- Anh, em có thể có ý gì? Không phải mong anh giơ cao đánh khẽ ư? Tôn Lôi mặc dù đã chia tay với em mấy năm nhưng là người tốt, em và cô ấy vẫn có liên lạc, em có chuyện gì cũng có thể tâm sự với Tôn Lôi cho nên ..

- Hừ, vì thế người ta vừa tìm tới, chú lại vỗ ngực nhận ngay sao?
Triệu Quốc Đống cười cười chế nhạo.

- Anh, đâu có đến mức như vậy ạ. Em chỉ là thấy Tôn Lôi tốt, đây cũng không phải việc gì lớn mà. Nếu là phạm tội em dám tìm anh nói chuyện sao?
Đức Sơn cười ha hả nói:
- Hay là anh nói cho nó vào tù vài hôm là được mà.

- Hừ, em trai Tôn Lôi vẫn chưa biết điều nên mới phải tìm người giúp như vậy. Anh thấy thằng đó còn gây không ít chuyện cho Tôn Lôi. Hừ, tưởng mình là nhân vật tai to mặt lớn sao, nhưng cuối cùng thì như thế nào? Có giỏi tự mình gánh vác, tìm người trong nhà ra mặt có bản lĩnh gì?
Triệu Quốc Đống khinh thường nói:
- Anh coi thường nhất là loại này, không biết mình là gì.

- Anh, chuyện sau này chúng ta không quản được, lần này anh giúp một chút được không?
Đức Sơn cũng khá biết chuyện, biết ông anh mình chưa chịu bỏ thì nhất định có khó khăn. Cho nên y cũng không dám nói thả người, chỉ bảo ông anh nghĩ biện pháp.

- Hừ, nếu là vụ án an ninh trật tự thì nếu muốn hòa giải cũng phải thật lòng nhận sai, được người bị hại tha thứ. Nếu không làm được thì mai nó chịu khó vào trại tạm giam đi.
Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói.



- Quốc Đống, em đã xem rồi, em gái em không bị thương, bạn trai nó chỉ bị vài đấm vào vai, chảy máu mũi mà thôi. Em thấy nếu đối phương thật lòng nhận lỗi thì chúng ta cũng có thể bỏ qua, mời cơ quan công an xử lý nhẹ là được.

- Em có phải là thấy anh sẽ có phiền phức nên lo lắng không?
Triệu Quốc Đống nở nụ cười.

- Không, Quốc Đống, em cũng đã nghĩ thứ nhất chuyện làm lớn sẽ ảnh hưởng không tốt đến em gái em, dù sao bọn nó cũng là sinh viên. Thứ hai, thương tích không quá nghiêm trọng. Thứ ba em không nghĩ vì người khác cho rằng chúng ta là bạn học nên anh mới không bỏ qua cho người khác.
Mễ Á lắc đầu nói.

Mễ Á không biết người phụ nữ kia sao tìm được mình, nhưng cô rất nhanh nhận ra đó là nữ ca sĩ nổi tiếng Tôn Lôi.

Đối phương tỏ vẻ xin lỗi làm Mễ Á có chút kinh ngạc, đến cuối cùng còn thiếu chút nữa quỳ xuống với cô. Mặc dù cô không biết đối phương có phải đóng kịch hay không nhưng có thể làm được như vậy thì đã là nằm ngoài suy đoán của cô.

Kết quả cũng trở nên thuận lợi, Mễ Á coi như chấp nhận thỉnh cầu của Tôn Lôi.

- Nếu là ba nguyên nhân này thì anh nghĩ em không cần lo lắng, cứ theo pháp luật mà làm. Anh cũng chào đón bọn họ có thể đi theo trình tự tố tụng. Thị ủy, Ủy ban Ninh Lăng có thể phụ trách việc này.

Triệu Quốc Đống cười nói. Khi đối mặt với Tào Ninh hắn cũng nói như vậy. Hắn có thể nhường một cách thích hợp nhưng cũng không phải vì cảm thấy sợ ai mà phải trên hai điều kiện. Đó chính là đối phương chủ động xin lỗi, người bị hại chấp nhận bỏ qua và nhận lời xin lỗi. Nếu không làm được thì dù là ai hắn cũng không nể mặt.

- Không Quốc Đống, em cảm thấy chuyện này cũng không có gì quá. Đúng là lúc đầu bọn họ quá đáng, em cũng rất quan trọng. Đối phương còn là cảnh sát nhưng sau đó em cảm thấy chúng ta cần tỉnh táo cân nhắc vấn đề, dù sao đối phương có thân phận không bình thường, có lẽ tạm giam vài ngày sẽ khiến y mất công việc.

- Nhưng em có nghĩ là em mà nhường thì đối phương sẽ nghĩ không chuyện gì y không xử lý được không?
Triệu Quốc Đống nói.

- Không, em tin y sẽ có bài học và thu lại tính cách.
Mễ Á rất bình tĩnh nói.

- Ồ, đây hình như không giống tính cách của em thì phải.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn cũng biết chủ yếu là do Tôn Lôi tới tìm Mễ Á, đây cũng là kết quả khá hợp lý.

- Nhưng đây là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Mễ Á cười nói:
- Quốc Đống, tâm ý của anh em xin ghi nhận, em cũng phải suy nghĩ cho em gái em mà. Nó dù sao cũng là sinh viên, còn mấy năm học.

Dơ gật đầu, thực ra Vân Bạc cũng gọi điện cho hắn nói mấy tên kia ở trong đồn công an là như thế nào. Đầu tiên bọn chúng nghĩ thoáng cái là ra nhưng mãi không được nên cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, cuối cùng là sợ hãi.

- Được rồi, nếu em đã quyết định như vậy thì anh có thể thông báo Cục Công an, bảo đối phương tự nhận lỗi bằng văn bản, phải cho bọn chúng biết trên đời này không có chỗ cho đám rác rưởi như chúng hoành hành ngang ngược.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đúng là rất xấu hổ, em đến Ninh Lăng mà lại gặp việc này. Xem ra Ninh Lăng còn cần cải thiện hoàn cảnh an ninh trật tự.

- Không Quốc Đống, nói thật em thấy cảnh sát Ninh Lăng rất tốt, nhất là những gì em thấy và nghe được ở đồn công an cảng Ninh Lăng. Có thể làm được như bọn họ, em thấy đã là đáng quý. Ít nhất bọn họ giữ được đúng lương tâm của mình.
Mễ Á đây là thật lòng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK