Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị thường vụ kết thúc theo cách này đúng là rất lạ. Lô Vệ Hồng mạnh mẽ quyết định Triệu Quốc Đống làm Phó chủ nhiệm kiêm Trưởng đồn công an khu Khai Phát khiến ý đồ làm loạn của Lưu Thắng An hoàn toàn thất bại. Lô Vệ Hồng cũng lộ thực lực của Bí thư huyện ủy khiến Mao Đạo Lâm và Quách Chiêm Xuân phải phục.

Hội nghị thường ủy kết thúc chưa đầy nửa tiếng thì tin đã truyền tới tai Triệu Quốc Đống, tảng đá trong lòng hắn đã được thả xuống. Mặc dù còn có ba tháng thử thách nhưng Triệu Quốc Đống cũng không cho rằng nó có thể làm khó mình.

Chức Phó Trưởng phòng cứ như vậy chạy tới người hắn, ngay cả Triệu Quốc Đống cũng không thể tin. Uy thế của Bí thư huyện ủy có thể thấy rõ, nếu không phải Liễu Đạo Nguyên thông qua quan hệ nói chuyện với Lô Vệ Hồng, Triệu Quốc Đống tin dù là Chu Tinh Văn muốn đẩy hắn lên, chỉ sợ tên Triệu Quốc Đống cũng không xuất hiện trong danh sách đề cử của Phòng.

- Sếp Chu, tôi mời sếp một chén. Nếu không có ngài giúp thì tôi không thể đi tới ngày hôm nay. Triệu Quốc Đống tôi xin cạn, ngài tùy ý.
Đây là lần tiến công thứ ba của Triệu Quốc Đống. Hắn không ăn miếng nào mà một chai rượu sắp hết. Có vẻ như hắn không bị ảnh hưởng chút nào bởi rượu.

- Quốc Đống, cậu đừng có chuốc tôi. Hai lãnh đạo của cậu ở đây, sao không mời bọn họ, mời tôi làm gì?
Chu Tinh Văn uống khá được nhưng bị Triệu Quốc Đống mời liên tục như vậy khiến y phải nhận mình đã già.

- Ha ha, Sếp Chu, lời này của anh không được rồi. Chúng tôi là cấp dưới, Quốc Đống mời chúng tôi trước tức là không hiểu quy củ, phải không lão Khâu?
Lưu Thắng An cười cười ra mặt.

- Đúng thế Sếp Chu, anh uống đi. Chuyện giữa Quốc Đống với tôi, lão Lưu thì chúng tôi tự giải quyết. Sếp Chu có thể giám sát xem chúng tôi có thêm nước vào không mà.
Khâu Nguyên Phong cũng nói. Y nhìn chằm chằm vào chén của Chu Tinh Văn mà nói:
- Rượu đầy mời người, Quốc Đống có phải nên rót đầy cho Sếp Chu thì Sếp Chu mới uống không?

Bị Khâu Nguyên Phong nói như vậy, Chu Tinh Văn chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương, sau đó y vội vàng uống cạn rồi nói:
- Nhìn đi, tôi cạn rồi. Quốc Đống, cậu nếu không mời ba vị lão lãnh đạo này ba chén thì tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.

- Ha ha, Sếp Chu, lời này không đúng rồi. Tôi và lão Khâu có phải cũng nên mời anh ba chén không?
Lưu Thắng An cười ha hả nói:
- Lão Khâu, xem ra Sếp Chu có ý kiến vì anh em ta không mời. Anh thấy sao?

- Sao ư? Bưng chén lên mời thôi.
Khâu Nguyên Phong cười nói.

Lại ba chén nữa làm Chu Tinh Văn không nhịn được, y vội vàng phất tay cho mấy người ngồi xuống:
- Từ từ chút, mấy anh chậm cho tôi. Đừng có mà không ăn ít nào đã ngã hết, ăn rồi uống đi.

Không khí theo Triệu Quốc Đống kích động nên rất náo nhiệt. Tâm trạng Chu Tinh Văn khá vui vẻ nên uống cũng nhiều. Lưu Thắng An, Khâu Nguyên Phong và Triệu Quốc Đống cũng bắt đầu mời nhau.

- Sếp Chu, Quốc Đống lần này đi thì Đồn công an Giang Miếu thiếu Trưởng đồn, nên tuyển người thích hợp thay cậu ta mới được. Bên Đảng ủy Khu Giang Miếu yêu cầu với Đồn công an càng lúc càng cao, người này đúng là không dễ chọn.
Khâu Nguyên Phong nói.

- Năm nay đã biến động nhân sự hai lần, tôi thấy nên cho lão Liêu tạm thời chủ trì công việc một thời gian. Chờ đến cuối năm rồi thay đổi.
Chu Tinh Văn suy nghĩ một chút rồi nói.

- Sếp Chu, Hạ Hồng Hải năm nay biểu hiện rất xuất sắc, vụ trộm ở Nhà máy dệt và đám lưu manh kia đều làm tốt, có nên suy nghĩ một chút không?
Triệu Quốc Đống biết Khâu Nguyên Phong và Lưu Thắng An đề cử người thì có chút e ngại, chẳng qua thân phận của hắn bây giờ chưa thể sánh bằng hai người kia nên không quá ngại.

- Ha ha, Quốc Đống muốn Hạ Hồng Hải thay cậu ư? Cậu thay lão Khâu, bây giờ lại muốn thực hiện trò cũ để Hạ Hồng Hải thay cậu ư?
Chu Tinh Văn cười cười nhìn Khâu Nguyên Phong và Triệu Quốc Đống.

Khâu Nguyên Phong lập tức cảm nhận ý của cái nhìn này, Triệu Quốc Đống cũng hiểu đề nghị của mình có vấn đề nên vội vàng nói:
- Sếp Chu, tôi chỉ nói là biểu hiện của Hạ Hồng Hải bây giờ rất được, kinh nghiệm phong phú thì có nên đề bạt không, không phải là muốn anh ta chủ trì công việc Giang Miếu. Lưu Mãnh được điều tới Đồn công an khác làm phó trưởng đồn, tôi nghĩ Hạ Hồng Hải cũng đủ tư cách.

- Ừ, Trưởng phòng Hạ - phòng Công thương cũng nhắc tới Hạ Hồng Hải với tôi vài lần. Nhưng trước đây biểu hiện của Hạ Hồng Hải rất bình thường, có lẽ do cậu nên bị kích thích? Không có cạnh tranh sẽ không có động lực, xem ra đề bạt một số cán bộ trẻ tuổi sẽ có lợi cho công việc.
Chu Tinh Văn gật đầu nói:
- Xem một chút đã, đến cuối năm rồi tính. Nguyên Phong và Thắng An, hai anh cũng nên khảo sát cán bộ trẻ tuổi ở mấy phòng ban mình phụ trách. Năm sau có người thích hợp thì đưa ra hội nghị Đảng ủy thảo luận.

- Sếp Chu nói đúng. Tôi thấy không ít đồng chí trẻ tuổi ở Đội cảnh sát hình sự, Đồn công an nội thành, phòng Trị an có thể xuống các Đồn công an nông thôn công tác, đảm nhiệm chức phó trưởng đồn sẽ thuận lợi cho sự trưởng thành của bọn họ. Đảng ủy Công an huyện nên suy nghĩ xem có nên thành lập cơ chế chọn cán bộ trẻ tuổi, tạo thành công tác kế thừa.

Lưu Thắng An vừa nói đã làm hai người Chu Tinh Văn và Khâu Nguyên Phong ngẩn ra. Triệu Quốc Đống thầm gật đầu, có thể làm đến chức Phó Trưởng phòng Công an huyện đúng là không đơn giản.

Khâu Nguyên Phong cũng đồng ý với đề nghị của Lưu Thắng An, cũng nói muốn thành lập chế độ trong toàn Công an huyện, mời các đồng chí nhiều kinh nghiệm dạy bảo các đồng chí trẻ tuổi. Nội dung chính là những điều gặp phải khi công tác, giúp các cảnh sát trẻ giảm thời gian thích ứng với công việc, tăng sức chiến đấu.

Một bữa ăn vốn để liên lạc tình cảm thì lại biến thành thảo luận công việc. Điều này làm Chu Tinh Văn vừa vui vừa hài lòng. Việc thảo luận như thế nào thoải mái hơn trong hội nghị, một vài phương diện không nghĩ ra cũng có thể xuất tìm ra ở nơi này.

- Quốc Đống, Đồn công an khu Khai Phát mới thành lập, nhân viên chủ yếu từ Đồn công an nội thành, Vĩnh Hòa và Bắc Giao điều tới, phương tiện đi lại sợ là có chút khó khăn. Chỉ có thể cấp chiếc xe Jeep cũ của văn phòng cho các cậu, cái khác thì phải xem cậu là Phó chủ nhiệm tranh thủ thế nào với Ban quản lý khu Khai Phát.
Chu Tinh Văn nhìn đồng hồ.

- Sếp Chu, chưa có ai được bố trí đến Đồn công an khu Khai Phát phải không?

So sánh với trang bị và hoàn cảnh thì Triệu Quốc Đống quan tâm tới điều này hơn. Một tập thể muốn làm ra thành tích thì phải xem bộ máy có đoàn kết không. Ở Đồn công an Giang Miếu, Liêu Xương Thịnh hoàn toàn ủng hộ hắn, như vậy hắn mới triển khai công việc tốt. Các cảnh sát trong đồn cũng dồn hết tâm trí mà làm việc, như vậy Đồn công an Giang Miếu mới được như hôm nay.

Thay đổi hoàn cảnh thì điều này càng quan trọng hơn. Nếu như không phải không thể thì Triệu Quốc Đống hy vọng Liêu Xương Thịnh đến Đồn công an khu Khai Phát làm chỉ đạo viên, tiếp tục xây dựng bộ máy với hắn.

- Phòng tạm thời chưa tính tới. Nếu Quốc Đống có ai thích hợp thì có thể đề cử với Đảng ủy.

Chu Tinh Văn suy nghĩ một chút rồi không tỏ thái độ rõ ràng. Đồn công an khu Khai Phát vừa thành lập nên khá gian khổ, nhưng tương lai phát triển lại lớn, không ít người sẽ có suy nghĩ. Hôm nay Hội nghị thường vụ Huyện ủy đã xác định Triệu Quốc Đống làm Trưởng đồn công an, vậy mấy chức chỉ đạo viên, phó trưởng đồn cũng phải được mau chóng quyết định.

- Quốc Đống, bên khu Khai Phát rất phức tạp, cậu phải chuẩn bị tư tưởng trước. Hai năm qua huyện đã thu hồi rất nhiều đất. Vì thống nhất quy hoạch nên đã giải tỏa không ít nhà dân, có thể nói quan hệ với dân chúng xung quanh rất căng thẳng, không chú ý chút là có mâu thuẫn. Tôi thấy huyện tích cực muốn thành lập Đồn công an như vậy cũng là muốn lợi dụng lực lượng của chúng ta giải quyết việc này. Sếp Chu, tôi cảm thấy xử lý việc này phải rất thận trọng.

Khâu Nguyên Phong thấy Chu Tinh Văn có vẻ không thích nói chuyện về bộ máy Đồn công an khu Khai Phát nên chuyển sang việc khác.

- Ừ, lão Khâu nói đúng. Cảnh sát không phải đối phó dân chúng, liên quan tới dân chúng phải do chính quyền đi làm. Liên quan tới lợi ích nhân dân thì chính quyền giải quyết như thế nào là việc của bọn họ, chỉ dựa vào cảnh sát là không được, hơn nữa còn làm mất hình tượng. Quốc Đống, cậu sau này là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu Khai Phát, nhưng lại là Trưởng đồn công an thì phải cẩn thận suy xét.

Chu Tinh Văn đúng là có chút lo lắng. Triệu Quốc Đống còn quá trẻ, cũng may Triệu Quốc Đống lại là người chín chắn, không quá xúc động nên y mới yên tâm. Chẳng qua phải đôn đốc Lưu Thắng An giám sát chặt, đừng có gây phiền phức cho Công an huyện.

- Thắng An, sau này anh phải thường xuyên tới Đồn công an khu Khai Phát kiểm tra công việc cho tôi.

- Sếp Chu, tôi thấy huyện rất chú ý sự phát triển của khu Khai Phát, mà quan hệ giữa khu Khai Phát với dân chúng xung quanh căng như vậy. Điều này nói rõ tác phong quan liêu của cán bộ khu Khai Phát. Năm nay đã xảy ra vài vụ việc, trong đó có hai lần không nhỏ. Huyện vừa phải đảm bảo cho các công ty trong khu Khai Phát làm ăn, vừa phải nhường dân chúng, chỉ sợ chuyện này chúng ta không giải quyết được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK