Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong văn phòng Triệu Quốc Đống, Đường Diệu Văn thấy Toàn Lực Trí và Lạc Dục Thành xuất hiện trước mặt mình chứ không phải là Triệu Quốc Đống, trong lúc nhất thời y không hiểu. Không phải Bí thư Triệu muốn nghe Hoa Lâm báo cáo công việc sao? Sao lại là hai người này?

- Chủ nhiệm Toàn, Chủ nhiệm Lạc, Bí thư Triệu …

Nhưng khi Đường Diệu Văn thấy Lạc Dục Thành thường hay tươi cười lúc này lại nghiêm túc liền hiểu ra. Y nhìn quanh rồi nói:

- Chủ nhiệm Toàn, có phải có chuyện gì không?

- Diệu Văn, hôm nay tôi và đồng chí Dục Thành đại biểu tổ chức muốn xác minh một chuyện với anh, đây cũng là do trách nhiệm với cá nhân anh, tổ chức hy vọng anh có thể phối hợp để điều tra làm rõ vấn đề.

Toàn Lực Trí nói khá ôn hòa và bình tĩnh, không nghe ra có gì không ổn nhưng ai cũng biết thường khi Toàn Lực Trí tươi cười chính là muốn bắt kẻ khác. Vương Bá Đào cùng Cung Tự Thành cũng đổ hết dưới vẻ tươi cười của Toàn Lực Trí.

Mặt Đường Diệu Văn hơi tái sau đó đỏ lên, tất nhiên là có chút kích động. Chẳng qua y thấy Lạc Dục Thành khẽ nhíu mày liền cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Lúc này mà mất bình tĩnh sẽ nói nhầm ra còn đâu không có tác dụng gì.

- Chủ nhiệm Toàn, anh nói gì vậy? Tôi là Đảng viên, tổ chức có gì cần tôi làm sáng tỏ tôi đương nhiên nghe theo. Về phần có thể làm hai người hài lòng hay không thì tôi không chắc.

Đường Diệu Văn nói khá sắc bén, nếu đối phương ra vẻ làm việc thì y cũng không hề khách khí nữa.

Toàn Lực Trí cũng chỉ cười cười không nói nhiều. Y nhìn sang Lạc Dục Thành và nói:

- Dục Thành, anh hỏi đi. Tôi thấy đồng chí Đường Diệu Văn có chút thành kiến đối với tôi.

Lạc Dục Thành hơi buồn bực, Triệu Quốc Đống quyết định không tới rồi giao nhiệm vụ cho mình và Toàn Lực Trí. Nhưng Toàn Lực Trí vừa thấy Đường Diệu Văn có vẻ không hợp tác liền đẩy sang cho mình. Xem ra chỉ có mình đi làm kẻ ác.

Đường Diệu Văn thấy mặt Lạc Dục Thành hơi đổi thì cũng hiểu suy nghĩ của đối phương. Y cười nói:
- Lão Lạc, có gì cần cứ hỏi. Tôi cũng không biết có phải Bí thư Triệu thật sự muốn nghe tôi báo cáo hay không? Nếu là thật thì tôi còn định sớm kết thúc chuyện với hai vị rồi còn báo cáo với Bí thư Triệu.

Toàn Lực Trí thoáng đổi sắc, xem ra Đường Diệu Văn này rất bình tĩnh. Chẳng qua cũng không quan trọng, chỉ cần có chuyện kia thì không sợ hắn cứng miệng bao nhiêu.

Lạc Dục Thành suy nghĩ một chút và quyết định nói thẳng. Dù sao Lữ An Bang cũng đã bị bắt vài ngày. Nếu Đường Diệu Văn có vấn đề thì chỉ sợ sớm đã có chuẩn bị. Chẳng qua có nhiều thứ không phải chỉ vài ngày là rửa hết được.

- Bí thư Đường, chúng ta đều là người quen nên có một số việc tôi thấy không cần quanh quẩn. Chúng tôi có mấy vấn đề cần anh xác minh, hy vọng anh có thể cung cấp thông tin đúng sự thật cho chúng tôi. Anh thấy có được không?

- Được, tôi vừa nói rồi, tôi có gì nói đó. Đường Diệu Văn ngửa mặt không thẹn với trời, không có gì mà không dám nói.

Đường Diệu Văn gật đầu. Y biết Lạc Dục Thành làm ngành này nên phải làm tròn nhiệm vụ, không trách được. Nhưng Toàn Lực Trí thì khác, Đường Diệu Văn biết tên Toàn Lực Trí này chỉ muốn chôn vùi sự nghiệp của quan chức cấp dưới.

Toàn Lực Trí cười cười không nói chỉ nhàn nhã ngồi bên xem phản ứng của Đường Diệu Văn.

- Bí thư Đường, anh cũng biết Lữ An Bang đã bị Ủy ban kỷ luật thị xã chúng tôi bắt đi. Hơn nữa căn cứ điều tra trước đó của chúng tôi thì nội bộ Ủy ban xây dựng Hoa Lâm có không ít vấn đề. Ngoài bản thân Lữ An Bang ra còn có người của Ủy ban xây dựng tiến vào. Thái độ của Lữ An Bang rất thành khẩn, y hy vọng thông qua việc mình khai báo để được giảm nhẹ tội. Tôi muốn biết anh có qua lại gì về mặt kinh tế với Lữ An Bang không?

Mặc dù Lạc Dục Thành hỏi rất uyển chuyển nhưng Đường Diệu Văn có thể lập tức nghe ra vấn đề:

- Lão Lạc, anh nói là Lữ An Bang tố cáo tôi? Ý là tôi và y có giao dịch kinh tế?

- Anh không cần biết Lữ An Bang khai như thế nào, tôi chỉ hỏi giữa anh và Lữ An Bang có qua lại gì về kinh tế hay không?

Lạc Dục Thành lạnh nhạt nói.

- Chưa từng có, tôi và y chỉ có quan hệ công việc đơn thuần, chính xác mà nói thì quan hệ không sâu.

Câu "quan hệ không sâu" cũng chính là không có quan hệ cá nhân, càng phủ định hoàn toàn việc bọn họ có giao dịch kinh tế. Toàn Lực Trí cười lạnh một tiếng, chưa từng có giao dịch kinh tế cũng chứng minh nếu 50 ngàn kia là thật thì Đường Diệu Văn nhất định là nhận hối lộ.

- Vậy Bí thư Đường, lúc nào Lữ An Bang lên làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Hoa Lâm, anh có ấn tượng không?

Lạc Dục Thành từng bước đi vào vấn đề.

- Vào tháng chín năm nay, còn thời gian cụ thể tôi không nhớ, huyện có văn bản quyết định.

Đường Diệu Văn thản nhiên nói.

- Vậy anh có ấn tượng nào về việc y lúc ấy tại sao lại đạt được quyền đề cử làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân Hoa Lâm do Huyện ủy Hoa Lâm chọn không?

Lạc Dục Thành nói.

- Ừ, có lẽ là trong tháng tám, trước một tháng khi Lữ An Bang được phê chuẩn.

Đường Diệu Văn không cần suy nghĩ nói:

- Thị ủy phê duyệt sau khi huyện đề cử nửa tháng, hơn nữa còn có một trình tự nên mất khoảng tháng.

- Vậy ai đề cử Lữ An Bang làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân trong hội nghị thường ủy Hoa Lâm?

- Là tôi, nhưng trước đó tôi và lão Cát, lão Vi đã bàn với nhau, hội nghị thường ủy do tôi nói ra?

Đường Diệu Văn bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ vì mình đề cử Lữ An Bang trong hội nghị thường ủy nên nghi ngờ mình có qua lại với y? Vậy quá hoang đường rồi, Đường Diệu Văn không tin đám người ở Ủy ban kỷ luật lại thiếu đầu óc đến thế.

- Bí thư Lạc, tôi muốn hỏi anh một câu, anh có cảm tưởng như thế nào về Lữ An Bang?

Toàn Lực Trí đột nhiên nói xen vào.

Đường Diệu Văn ngẩn ra nhưng vẫn nói:

- Rất bình thường, hoặc là nói không tốt lắm.

Toàn Lực Trí ngẩn ra. Y vốn nghĩ đối phương sẽ nói rất được, như vậy mình có thể tung ra một câu hỏi khác đó là tại sao hai năm trước khi đề cử thường vụ huyện ủy, Phó chủ tịch huyện mà Đường Diệu Văn và Hoàng Côn vẫn không nhất trí. Hoàng Côn đề cử Lữ An Bang, mà Đường Diệu Văn đề cử người khác. Chỉ là ý kiến của Hoàng Côn không được hội nghị thường vụ Thị ủy thông qua. Không ngờ Đường Diệu Văn lại nói thế.

- Vậy tại sao anh đề cử Lữ An Bang làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân?

Toàn Lực Trí hỏi tiếp.

Đường Diệu Văn nhìn Toàn Lực Trí đầy khinh thường. Y vốn không định trả lời vấn đề này nhưng nghĩ nếu không trả lời thì đối phương sẽ cắn chặt không buông, nghi ngờ càng nhiều. Người này là con chó điên, cắn sẽ không chịu nhả ra.

- Chủ nhiệm Toàn, tôi vốn không định trả lời câu hỏi này của anh, bởi vì nó không có quan hệ gì đến vấn đề của tôi cả. Nhưng tôi thấy anh quan tâm như vậy thì có thể trả lời. Bởi vì Lữ An Bang có lý lịch dày, có sức ảnh hưởng trong Ủy ban xây dựng, đã hai lần có cơ hội làm Phó chủ tịch huyện nhưng vì không được thông qua ở hội nghị thường ủy, hơn nữa có một số đồng chí khác cho rằng nên để Lữ An Bang lui ra với cấp bậc tốt nhất. Vì thế tôi cảm thấy y đến làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân có lợi cho sự đoàn kết của huyện, chỉ đơn giản như vậy.

Nghe Đường Diệu Văn nói với giọng khiêu khích, Toàn Lực Trí không hề tức giận mà chỉ khẽ lắc đầu ra hiệu Lạc Dục Thành có thể tiếp tục.

- Vậy anh nhớ xem một thời gian trước khi Lữ An Bang được xác định làm Phó chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị Nhân dân, Lữ An Bang có qua lại gì với anh không?

Lạc Dục Thành thấy Đường Diệu Văn tỏ vẻ khó hiểu nên nói thêm:

- Lữ An Bang có đến nhà anh không?

- Theo tôi nhớ hình như không có, chúng tôi nói chuyện đều ở văn phòng tôi. Tôi chưa từng tiếp y ở nhà.

Đường Diệu Văn lắc đầu nói.

- Thật sự không có? Anh nhớ lại xem.

Lạc Dục Thành hỏi một cách nghiêm túc.

- Không có, tôi nhớ là không có.

Đường Diệu Văn suy nghĩ một chút rồi mặt tái lại:

- Ồ, hình như là tới nhà tôi nhưng tôi không có nhà, chỉ gặp tôi ở cửa. Tôi bảo y vào nhà ngồi nói chuyện nhưng y nói không vào.

- Nói như vậy Lữ An Bang đã đến nhà anh?

Lạc Dục Thành thấy khá nặng nề, xem ra đã đến gần sự thật rồi.

- Có, là vợ tôi tiếp, ý các anh là vợ tôi ..

Mặt Đường Diệu Văn đỏ bừng lên:

- Không thể, vợ tôi chưa bao giờ làm loại chuyện này, tôi đã sớm yêu cầu tuyệt đối không dính đến vấn đề kinh tế.

- Sau khi anh về thì vợ anh có nói chuyện này không?

Lạc Dục Thành cũng không muốn tranh luận vấn đề này nên hỏi tiếp.

- Tôi nghĩ đã, đúng, hôm đó tôi vừa đến nhà nhận được điện nói có nơi sụt lún nên tôi phải đi ngay, hôm đó ở nơi tai nạn cả đêm, sáng hôm sau mới về Huyện ủy. Đúng, chiều thứ hai tôi lên thị xã họp, ngày thứ ba mới về nhà.

- Vậy sau khi anh về, vợ anh có nói gì với anh không?

Lạc Dục Thành kiên nhẫn nói.

- Không có. Cô ấy không nói gì với tôi.

Đường Diệu Văn có chút lo lắng. Chuyện này đúng là không thể nói rõ, chẳng lẽ vợ mình thật sự làm việc này? Không thể, mình sớm dặn mà, cô ấy cũng không phải người không có lý trí. Nếu thật sự nhận tiền của Lữ An Bang thì đâu có thể tự nhiên với mình như vậy, ít nhất cũng phải bóng gió vài câu chứ?

Toàn Lực Trí cười cười đang định nói chuyện thì đột nhiên điện thoại di động vang lên. Y sang bên nghe rồi mặt trở nên khác lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK