Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thật sự không ngờ Long Ứng Hoa lại có quan hệ mật thiết với Lăng Tiêu như vậy. Bí thư Triệu, ngài cũng không ngờ phải không?
Dù là Quế Toàn Hữu hay Hoắc Vân Đạt đều kinh ngạc vì quan hệ giữa Long Ứng Hoa và Lăng Tiêu. Ngụy Hiểu Lam cũng vậy. Lăng Tiêu lúc làm việc ở Tây Giang có biểu hiện rất không tốt, về sau thậm chí không quan tâm đến công việc.

- Mọi người có duyên phận của mình mà. Lăng Tiêu không hợp với chúng ta, không có nghĩa y không hợp với người khác. Trình độ lý luận của người này khá cao, chẳng qua ở trên cơ quan Trung ương lâu nên không quen với công tác cơ sở.

Triệu Quốc Đống cũng không muốn đánh giá Lăng Tiêu làm gì. Lăng Tiêu và Vương Ích trong hội nghị thường ủy yêu cầu dừng việc cải cách các công ty nhà nước không được Tằng Lệnh Thuần ủng hộ mà hoàn toàn thất bại. Sau cơn lũ năm 98, Lăng Tiêu càng cảm thấy mình không có sức để tạo thêm sóng gió ở Tây Giang nên chủ động rời đi.

Triệu Quốc Đống chỉ biết về sau y chuyển về một cục của bộ Nhân sự, có lẽ có lai lịch. Lúc hắn lên Bắc Kinh làm ở Bộ năng lượng cũng nghe người nhắc tới Lăng Tiêu, nói y đã lên làm đến chức Phó cục trưởng.

- Người này quá hẹp hòi, không thích nghe ý kiến người khác. Lão Tiếu rất có ý kiến với y.
Quế Toàn Hữu cười nói:
- Lúc ấy lão Tiếu, lão Bành và tôi về cơ bản mỗi lần gặp đều khó chịu. Về sau mọi người không mấy khi tìm y báo cáo công việc. Y chỉ biết nói này nói kia chứ không mang tính xây dựng gì cả. Mọi người làm xong rồi báo cáo cho có, y cũng thành ra vui vẻ, nhàn nhã.

Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt cũng không thích gì Lăng Tiêu. Đều thấy Lăng Tiêu luôn ra vẻ, đồng thời thiếu năng lực công tác nên ít tiếp xúc với y. Có thể nói lúc Lăng Tiêu công tác ở Tây Giang thì ngoài Vương Ích có quan hệ tốt ra, về cơ bản không có ai là quan hệ được cả.

- Bỏ đi, không nói việc này, mọi người đều có đường đi của mình. Y không quen với công việc ở cơ sở nhưng không có nghĩa ở cơ quan Trung ương lại không làm tốt. Ít nhất người ta cũng đã là Phó cục trưởng.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nào, đến thử đồ ăn Nhật Bản nổi tiếng Bắc Kinh. Người Nhật Bản có văn hóa ẩm thực khá đơn giản nhưng cũng có điểm đặc sắc của nó.

- Bí thư Triệu, kinh tế Vĩnh Lương năm nay bị ảnh hưởng không ít. Thời gian trước tôi có ăn cơm với Bí thư huyện ủy huyện Vĩnh Lương – Bí thư Mã thì nghe y nói tâm trạng Bí thư Long hai ba tháng nay không tốt, trong các hội nghị hay phê phán người, khiến mọi người đều lo lắng. Có lẽ là do chính sách của Trung ương ảnh hưởng lớn đến sự phát triển của Vĩnh Lương.
Ngụy Hiểu Lam cười nói:
- Chẳng qua tôi thấy hôm nay Bí thư Long vẫn khá vui vẻ.

- Ha ha, hai tháng trước không vui cũng là bình thường. Bí thư Đàm bên Hoài Khánh chúng tôi cũng vậy, đều thua trong việc tranh chức Thị trưởng An Đô. Bí thư Triệu, tôi thấy ngài có vẻ không có cảm giác này. Chẳng lẽ ngài không có hứng thú với chức Thị trưởng An Đô?

- Ồ, tôi quên mất chuyện này. Bí thư Triệu, lão Quế nói đúng, chẳng lẽ ngài không nghĩ gì sao? Có phải ngài sớm biết mình sẽ lên Bắc Kinh học rồi thăng chức không?
Ngụy Hiểu Lam cũng nói theo.

- Ha ha, nếu nói không có suy nghĩ về chức Thị trưởng An Đô là nói dối, nhưng trước khi cạnh tranh cũng nên biết tự lượng sức mình. Tôi tới Ninh Lăng mới được năm rưỡi, hơn nữa vị trí Thị trưởng An Đô có quá nhiều người chú ý, sợ là còn có trọng lượng hơn chức Phó chủ tịch tỉnh bình thường. Tôi lúc ấy cũng đã nghĩ đừng nói là tôi, dù là Đàm Lập Phong cũng không có hy vọng. Chỉ có mỗi Long Ứng Hoa là có cơ hội nhưng hy vọng không lớn, khả năng lớn nhất là Trung ương cử cán bộ xuống. Kết quả cuối cùng chính là như vậy.

Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh nói:
- Tôi bây giờ cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là muốn lợi dụng tốt tình hình năm nay mà phát triển kinh tế Ninh Lăng thêm nữa. Mặc dù do chính sách khống chế vĩ mô của Trung ương khiến mọi nơi đều khó khăn, nhưng có thể phải đi ngược gió đạt thành tích, như thế càng có lợi hơn so với người chỉ biết đạt thành tích trong hoàn cảnh thuận lợi.

Mấy người đều đồng ý với quan điểm của Triệu Quốc Đống. Trong dòng chảy ngược này ai có thể chống cự đi tới, ai bị dòng nước cuốn đi? Nếu anh có thể đứng vững áp lực và tiến thêm dù chỉ là bước nhỏ cũng đủ để tạo khoảng cách với đối thủ cạnh tranh. Mà bước nhỏ này về sau sẽ nhanh lên một chút, làm đối thủ không thể đuổi kịp.

Ninh Lăng năm nay cũng có điều kiện thuận lợi để phát triển. Cao tốc An Tương đã thông xe toàn tuyến, từ An Đô đến Trường Sa chỉ mất có năm tiếng là tới nơi. Đồng thời nó cũng kéo gần khoảng cách giữa Ninh Lăng và An Đô lại rất nhiều.

Mà đường sắt An Tương trong tháng sáu cũng chính thức thông xe, nghiệm thu các hạng mục đã kết thúc, công tác chuẩn bị về cơ bản đã xong, chỉ chờ thời điểm thông xe. Hai đầu mối giao thông này đi vào hoạt động sẽ khiến hệ thống giao thông Ninh Lăng được cải thiện rất lớn. Có thể nói Ninh Lăng tập hợp cả đường cao tốc, quốc lộ, đường sắt và đường biển, là đầu mối giao thông quan trọng. Nó chẳng những tăng sức cạnh tranh cho Ninh Lăng, cũng khiến cho Ninh Lăng thành một vị trí phát triển khá khả quan cho ngành vận chuyển và các ngành liên quan.

Ở tình huống như vậy nên cả Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt cũng đều có tham vọng hy vọng đạt được đột phá lớn ở Đông Giang và Thổ Thành, qua đó tăng địa vị quận, huyện mình ở Ninh Lăng.

Huyện ủy Thổ Thành đã đặt mục tiêu tổng GDP năm nay vượt qua Khuê Dương để đứng thứ tư toàn thị xã. Mà Đông Giang còn có tham vọng hơn nữa là vượt qua vài bậc, đứng vào top 6 của thị xã.

Lần này hai người một là lên thăm Triệu Quốc Đống, hai là báo cáo công việc, hy vọng có thể biết được suy nghĩ và yêu cầu của Triệu Quốc Đống đối với quận, huyện của mình, cũng hỏi thêm tiến triển của hạng mục sân bay Đông Trại. Sân bay này có tác dụng thúc đẩy kinh tế Đông Giang phát triển, một cảng hàng không có đôi khi mang tới cơ hội phát triển khó có thể ước định.

Thái độ rõ ràng của Triệu Quốc Đống làm cho cả Ngụy Hiểu Lam và Hoắc Vân Đạt đều yên tâm. Mặc dù đối mặt cơn gió lốc khống chế vĩ mộ của Trung ương nhưng thái độ của Triệu Quốc Đống vẫn là kiên quyết phát triển kinh tế, còn cổ vũ hai người thích hợp thu hút đầu tư.



Mặc dù trở lại nhà ở khu Hoa Úc nhưng Triệu Quốc Đống vẫn có chút không thoải mái. Hai người Long Ứng Hoa và Lăng Tiêu làm hắn phải suy nghĩ không ít.

Hắn cảm thấy Long Ứng Hoa quan hệ với Lăng Tiêu không đơn giản. Dù là Long Ứng Hoa thật sự vẫn duy trì liên lạc với Lăng Tiêu nhưng lúc này đang bận, Long Ứng Hoa có thể bỏ được việc ở thị xã mà lên Bắc Kinh sao?

Nghĩ đến hôm qua thấy bóng lưng khá quen ở Ban Tổ chức cán bộ Trung ương, Triệu Quốc Đống càng khẳng định người đi đến văn phòng Lăng Chính Dược là Long Ứng Hoa.

Lăng Chính Dược, Lăng Tiêu, hai người cùng họ, chẳng lẽ có quan hệ gì?

Nếu như hai người thật sự có quan hệ đặc biệt thì có thể tạo ảnh hưởng như thế nào? Điểm này hắn cần hiểu rõ vì biết người biết ta, nhưng bây giờ làm như thế nào mà biết được quan hệ của đôi bên? Việc này cũng khó xác minh.

Như vậy chỉ có thể tính tới khả năng xấu nhất, Lăng Tiêu là bà con với Lăng Chính Dược, như vậy có nghĩ Long Ứng Hoa thông qua Lăng Tiêu để tạo quan hệ với Lăng Chính Dược. mà sức ảnh hưởng của Phó trưởng ban thường trực Ban Tổ chức cán bộ Trung ương là rất lớn đối với việc lần này. Nhân tố này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK