Mục lục
Lộng Triều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thật ra hai vị phóng viên của Cctv và Nhật báo Quang Minh đều hy vọng có thể phỏng vấn đồng chí Triệu Quốc Đống. Bọn họ cũng đã gọi điện cho tôi, hy vọng Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy có thể giúp bọn họ hoàn thành chuyên mục. Nhưng thái độ của đồng chí Triệu Quốc Đống rất kiên quyết, không chấp nhận phỏng vấn.

Hàn Độ có chút do dự. Y cũng lần đầu gặp chuyện như thế này. Đây là phúc hay họa đối với Triệu Quốc Đống cũng là khó nói. Quan trọng nhất là cái nhìn của lãnh đạo chủ yếu. Bây giờ xem ra Ninh Pháp nhìn khá thoáng, nhưng bên Ứng Đông Lưu thì sao?

- Lão Hàn, chuyện này bên Ban Tuyên giáo cần phối hợp tốt, nhưng cũng cần coi trọng ý kiến của đương sự. Tổ chức không nên tham gia quá nhiều, đương nhiên anh cũng có thể nói vài câu về ý của tỉnh đối với Triệu Quốc Đống.

Hàn Độ lập tức hiểu ý của Ninh Pháp. Trên tỉnh vừa không muốn tham gia nhiều vào đó, đây cũng có nghĩa là bảo vệ Triệu Quốc Đống. Đài truyền hình tỉnh thích hợp đăng tin. Về phần Cctv và Nhật báo Quang Minh, ý của Ninh Pháp hy vọng có thể đưa tin, ít nhất cũng tạo được hình ảnh về hoạt động phòng chống lụt bão của tỉnh.

Triệu Quốc Đống ngủ một giấc mười mấy tiếng, mấy hôm vừa rồi hắn đúng là rất mệt. Hắn ngủ từ 8h tối hôm trước đến 10h sáng hôm sau mới dậy.

Mao Bình và Tương Uẩn Hoa gọi đến hỏi tình hình, sau đó Hoàng Lăng và Thư Chí Cao đều gọi tới cho hắn, đồng thời cũng khen ngợi hắn. Triệu Quốc Đống cũng không muốn nói gì ở việc này, hy vọng Thị xã không nên đưa tin về nó. Nhưng Triệu Quốc Đống cũng hiểu lần này mình sẽ gặp không ít phiền phức.

Khi Hàn Độ gọi tới cho Triệu Quốc Đống, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy việc này hơi lớn. Ngay cả Thường vụ tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo cũng ra mặt hỏi thì có thể tưởng tượng chuyện đến mức nào.

Trước mặt Hàn Độ thì Triệu Quốc Đống cũng không giấu gì, chỉ là nói thân phận của mình không thích hợp tuyên truyền việc này, nếu không khó tránh khỏi tội mua danh tiếng. Hàn Độ cũng hiểu cho sự băn khoăn của Triệu Quốc Đống, nói việc này sẽ hỏi ý kiến của Lãnh đạo tỉnh ủy. Dù sao Triệu Quốc Đống đã không đơn giản là hành vi cứu người, xảy ra vào hoàn cảnh đặc biệt, với cán bộ nhà nước thì sẽ có nhiều người phải suy nghĩ.

Triệu Quốc Đống đúng là không ngờ hành vi xuất phát từ lương tâm lại ảnh hưởng lớn như vậy. Ngay cả Lãnh đạo tỉnh ủy cũng chú ý, trong dân chúng cũng đồn đại. Nói gì mà hắn bay người vào nước, làm như thế nào bổ sóng, chém gió ngăn cơn sóng dữ, tất cả đều được truyền khắp Ninh Lăng.

Đến khi Vương Lệ Mai, La Băng, thậm chí Trình Nhược Lâm trên tỉnh thành gọi tới hỏi, Triệu Quốc Đống mới cảm thấy cá nhân mình đã không thể khống chế chuyện này.

Việc này là rất nguy hiểm, đây là phán đoán đầu tiên của Triệu Quốc Đống. Nếu như không nhanh chóng làm các ánh mắt tập trung vào mình rời đi, chỉ sợ việc gì hắn làm cũng sẽ bị để ý, cuộc sống của hắn sẽ thay đổ. Muốn có cuộc sống cá nhân không ai nhòm ngó sẽ không còn.

Nhưng hắn có thể làm gì chứ?

Nhất là khi Bành Nguyên Hậu gọi điện nói phóng viên của đài truyền hình tỉnh, Cctv và Nhật báo Quang Minh kiên trì đòi phỏng vấn hắn, Triệu Quốc Đống đúng là rất tức giận.

Bành Nguyên Hậu này không có chút đầu óc chính trị nào, còn hưng phấn nói giúp đám phóng viên, cũng không nghĩ xem đây là việc gì.

- Cốc cốc.

- Làm gì thế? Tôi không tiếp khách.
Triệu Quốc Đống tức giận nói.

- Bí thư Triệu, Trưởng ban Phan Ban Tuyên giáo tới xin gặp ngài.

Văn phòng im lặng một lúc, một lát sau Triệu Quốc Đống mới nói vọng ra:
- Mời chị ta vào.

Lệnh Hồ Triều cảm thấy tâm trạng Bí thư Triệu có vẻ không tốt nên quay đầu lại nhỏ giọng nói với Phan Xảo:
- Trưởng ban Phan, tâm trạng Bí thư Triệu không tốt, chị thông cảm một chút.

Phan Xảo gật đầu ra vẻ hiểu.

Trên thực tế khi Bành Nguyên Hậu gọi cho Triệu Quốc Đống, Phan Xảo cũng ở bên. Bành Nguyên Hậu vốn có ý tốt lại bị Triệu Quốc Đống mắng cho một trận. Phan Xảo lần đầu thấy mặt Bành Nguyên Hậu lúc đỏ lúc trắng, ủ rũ bỏ máy xuống.

Khi Phan Xảo hỏi Bành Nguyên Hậu tình hình, Bành Nguyên Hậu cũng không giấu mà nói rõ, nói Triệu Quốc Đống mắng y một trận, nói y không có đầu óc chính trị. Điểm này làm Bành Nguyên Hậu rất buồn bực.

Phan Xảo biết Bành Nguyên Hậu theo sát Triệu Quốc Đống, lần trước Bành Nguyên Hậu đã đề cử cô thay Vương Lệ Mai làm Trưởng phòng Thông tin nhưng không được. Nhưng Bành Nguyên Hậu cũng hứa với cô rằng Triệu Quốc Đống mặc dù không đồng ý thay thế Vương Lệ Mai, nhưng cũng đánh giá cao năng lực của cô, ý cũng nói sau này có cơ hội sẽ lo lắng điều chỉnh công việc của Phan Xảo. Bành Nguyên Hậu cũng ám chỉ Phan Xảo có thể học Vương Lệ Mai, nên chủ động báo cáo công việc với Triệu Quốc Đống, làm lãnh đạo có ấn tượng với cô.

Phan Xảo biết mình có điểm kém hơn Vương Lệ Mai, ví dụ như tính cách là không có khả năng xã giao như Vương Lệ Mai, nhưng cô vẫn không phục Vương Lệ Mai.

Hai người có tuổi tương đương, cùng từ Quận đoàn đi ra, sau đó cùng xuống xã rèn luyện, rồi điều lên Ban Tuyên giáo. Nếu về năm công tác trong Ban Tuyên giáo thì Phan Xảo còn sớm hơn Vương Lệ Mai ba tháng, sau đó hai người cùng được bổ nhiệm làm Phó trưởng ban Tuyên giáo. Nhưng do Trương Thiệu Văn coi trọng nên Vương Lệ Mai rất nhanh kiêm chức Trưởng phòng thông tin, trưởng đài phát thanh truyền hình quận, đã thành cán bộ cấp Trưởng phòng. Mà cô vẫn đứng im tại chỗ.

Lần trước khi Triệu Quốc Đống đến làm Phan Xảo thấy có hy vọng. Bành Nguyên Hậu có quan hệ tốt với Triệu Quốc Đống, Phan Xảo mơ hồ biết Bành Nguyên Hậu là thông qua Phó trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy – Tương Uẩn Hoa mà tạo quan hệ với Triệu Quốc Đống. Nhưng Vương Lệ Mai lại rất nhanh tạo được quan hệ với Triệu Quốc Đống. Điều này làm Phan Xảo rất thất vọng, chẳng lẽ mình không bằng ả phụ nữ kia ư?

Phan Xảo không phục.

Đây là cơ hội để cô thể hiện năng lực.

Khi Bành Nguyên Hậu giao nhiệm vụ khó này cho Phan Xảo, Phan Xảo biết cơ hội của mình đã tới.

Trưởng ban Tuyên giáo Thị ủy đã giao nhiệm vụ này cho Bành Nguyên Hậu, hy vọng Bành Nguyên Hậu khuyên được Triệu Quốc Đống nhận phỏng vấn. Nhưng thái độ của Triệu Quốc Đống rất kiên quyết, Bành Nguyên Hậu còn bị mắng một trận. Bành Nguyên Hậu hy vọng Phan Xảo đến thuyết phục được Triệu Quốc Đống.

- Bí thư Triệu.
Phan Xảo vào cửa thì thấy vẻ mặt vị Bí thư Triệu có vẻ đang khó chịu, xem ra tức giận không ít.

- Phan Xảo đến. Ngồi đi.
Tâm trạng Triệu Quốc Đống đúng là không tốt. Mao Bình vừa gọi điện nói rõ ý nghĩa cuộc phỏng vấn này, điều này làm hắn rất khó chịu, nhưng từ tôn trọng đối phương nên không tiện từ chối thẳng. Hắn phải nói mình đang mệt, không muốn nhận phỏng vấn.

- Bí thư Triệu, vừa nãy Trưởng ban Bành gọi điện cho ngài, Trưởng ban bảo tôi đến giải thích với ngài một chút.

- Được rồi Phan Xảo, tôi ở trong điện thoại chỉ là nhắc Bành Nguyên Hậu một chút. Vừa nãy Trưởng ban Mao Bình cũng gọi tới. Sao một cuộc phỏng vấn lại cần làm lớn như vậy. Dù Bí thư Hoàng phân công công việc cho tôi cũng cần nghe ý kiến của tôi chứ? Sao, Ban Tuyên giáo định xếp lịch cho tôi ư?
Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK