(Ảnh: Internet)
- Ngươi không có quyền! - Tôi lấy hết can đảm thét vào mặt hắn.
- Vậy bản thân ngươi cũng không có quyền huỷ hôn! - Nói rồi hắn nắm lấy bàn tay tôi đang đặt trong lòng bàn tay Mai Hạ Du giơ lên cao, tôi liền la toán lên:
- Ngươi mau bỏ ra! - Tôi cố giằng tay mình lại nhưng vô dụng.
Mai Hạ Du không thể để muội muội của mình chưa gả đi mà bị người khác ức hiếp, huynh liền hất tay Mã Phong ra. Người ngoài thoạt nhìn tưởng rằng Mai Hạ Du chỉ gạt tay Mã Phong, nhưng thật chất huynh đã dùng lực trong đó, vẻ mặt của hắn đổi sắc, răng cũng cắn chặt đến mức hắn không thể lớn tiếng. Mai Hạ Du dùng thái độ bình tĩnh nhất mà nói với hắn:
- Mã Phong thế ca! Ca nên giữ phép tắc với muội muội của ta. Hiện tại, muội muội ta vẫn là người của Mai gia, ca không có quyền đụng vào muội ấy.
Mã Phong không phục, miệng khẽ phát ra tiếng kinh thường, chao đảo vài bước, cắn răng nén đau, hắn buộc cái lưng của hắn phải thẳng để không mất mặt trước Mai Hạ Du. Một lúc sau hắn trỏ thẳng mặt tôi cùng Mai Hạ Du, gằn giọng:
- Huynh muội các ngươi hay lắm! Là huynh muội các ngươi ép ta.
Nhanh như cắt, tôi đáp lại hắn:
- Ta không ép ngươi. Chuyện huỷ hôn là do ngươi muốn, ta đã làm theo những gì mà ngươi mong mỏi. Đây không phải quá tốt với ngươi hay sao? Ngươi còn muốn gì?
- Muốn gì à? - Hắn cười lớn, trong chớp mắt nụ cười chợt tắt, ngay tức khắc hắn trừng tôi, nói tiếp. - Mai muội muội! Bây giờ Mã thế ca muốn lấy muội, không muốn huỷ hôn!
- Ta không gả, ngươi đừng hòng lấy! - Tôi trợn mắt, cao giọng.
Mẫu thân nói to:
- Các con đừng lớn tiếng nữa!
Bất chấp mẫu thân sắp sửa nổi giận, tôi nói ra hết quan điểm của mình:
- Mẫu thân! Chuyện này dứt khoát không thể được. Người nghĩ đi! Hắn là thế ca của con, làm sao gả cho hắn được? Quan hệ họ hàng gần như vậy, có phải rất loạn không?
Nghe những lời ngược đời của tôi xong, mẫu thân liền giải bài, giọng có chút cứng rắn:
- Tiểu Cô! Con tại sao lại có thể nói như vậy? Huynh muội họ ngoại lấy nhau là chuyện hợp tình hợp lý, là thanh mai trúc mãi, là tâm đầu ý hợp, trước giờ chưa ai bảo làm thế là loạn. Tiểu Cô! Chuyện này không phải để con và mẫu thân có thể bàn cãi.
- Mẫu thân! Những lời con nói đều không sai. Họ hàng lấy nhau là hủ tục, chúng ta phải mạnh dạn bài trừ.
- Hoang đường! - Mẫu thân lần này là giận thật sự, người trút bỏ thuỳ mị phản bác, đôi mắt đã ngấn lệ, tiếng cũng lạc hẳn đi. Một tay ôm ngực, tay kia nắm chặt gấu áo đến co rúm một cụm.
Tôi vẫn lớn mật cãi:
- Hoang đường cũng được, nhưng nguyên nhân chính là con không yêu hắn.
Phụ thân, mẫu thân cả hai người đều không thể tin vào những gì họ vừa nghe, chẳng ai nói được lời nào. Mã Phong không ngờ trước bài vị gia tiên tôi có thể nói ra được, hẳn là lời thật nhưng lời thật này khiến hắn căm tức trừng tôi bằng ánh mắt sắc đến mức khoét được dũng khí của tôi. Duy chỉ có Mai Hạ Du, tôi vẫn không nhìn ra được tâm tư của huynh, huynh vẫn giữ nguyên nụ cười như có như không. Tôi cắn môi rồi lặp lại chính xác những gì vừa nói:
- Con không yêu Mã Phong!
Mẫu thân không thể kìm được tiếng khóc, người sắp ngã quỵ xuống. Phụ thân không thể để người mà phụ thân yêu quý thương tâm như vậy, bèn lên tiếng, giọng không lớn không nhỏ đủ để tạo ra uy vũ:
- Các con hồ nháo đủ chưa?
- Phụ thân!
Tôi định cãi tiếp thì phụ thân liền chêm vào:
- Con còn nói nữa? Những lời con nói càng ngày càng ngang bướng. Muốn kết hôn cũng là con, giờ huỷ hôn cũng là con. Còn muốn đi ngược lại lời dạy của tổ tiên dòng họ. Thử hỏi con làm vậy có đúng hay không?
- Con... - Tôi muốn mở miệng để phân trần thì Mai Hạ Du siết chặt tay tôi, rồi khẽ lắc đầu. Nghe lời huynh tôi im lặng, chôn đầu thật thấp, tiếp tục nghe phụ thân giáo huấn.
Phụ thân ngưng lại, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn qua chúng tôi một lượt rồi tiếp:
- Các con tự ý quyết, không coi ta và phu nhân ra gì, cả tổ tiên hai nhà Mai, Mã các con đều không xem trọng. Hôn sự này là sự đồng thuận của trưởng bối hai bên, các con không thể muốn tự ý huỷ là huỷ. Ta nói vậy, các con nên tự sám hối đi! - Nói xong, không đợi chúng tôi có đồng ý hay không liền dịu dàng đỡ mâu thân ra khỏi từ đường. Tôi trông theo bóng lưng hai người xa dần, đến khi khuất hẳn.
Hai người đi rồi, Mã Phong mới đắc ý, hắn cười giễu cợt, nụ cười của hắn mang hơi thở quỷ dị làm mất đi nét anh tuấn, bộ dáng nhếch nhát, y phục vẫn còn nhiễm sắc đỏ thẫm của máu khô khiến hắn trông vô cùng đáng sợ. Hắn khinh khỉnh:
- Mai muội muội! Xem ra hôn sự này của chúng ta không thể huỷ rồi.
- Vô sỉ! - Tôi mắng.
- “Vô sỉ?” - Hắn lặp lại không quên kèm theo nụ cười chế giễu.
- Đúng! Ngươi là thứ không biết liêm sỉ! Chẳng phải ngươi một mực không chịu lấy ta, lại còn hết lần này đến lần khác kinh thường, thoá mạ ta? Ta đã thuận theo ý của ngươi mà làm, điều này tốt cho ngươi quá, ngươi lại không chịu. Ta lập lại một lần nữa để ngươi rõ, ta không còn yêu thích gì ngươi. Kể từ cái hôm ta được ca ca cứu lên từ dưới hồ, ta mới hiểu được rằng ngươi không hề yêu ta, thậm chí tôn trọng tối thiểu nhất giữa thế huynh muội với nhau ngươi cũng vứt đi. Ta đã thật sự từ bỏ mối tình đơn phương này. Đây rõ ràng là một tin vui đối với ngươi mà. - Tôi lắc đầu, dùng cả hai tay vò tóc, tôi nói như thét vào mặt hắn. - Ta không thể hiểu được mục đích việc không huỷ hôn của ngươi là cái gì? Ngươi muốn tiếp tục khi dễ ta, lăng nhục ta để trả thù bằng cách ràng buộc ta như thế thì ngươi đừng có mà mơ tới.
Mai Hạ Du ôm vai tôi, nhẹ nhàng vỗ mấy cái trấn an, rồi huynh thong thả bước lên một bước, đối diện với Mã Phong, thẳng thắng nhìn hắn. Cánh tay áo rộng chấp ra sau lưng, chầm chậm cất lời:
- Mã thế ca! Ca cũng nghe thấy rồi đó, muội muội của đệ nói không còn yêu ca là không còn yêu nữa. Tình cảm của muội muội đệ dành cho ca trước đây là trước đây, muội muội đã sớm cắt đứt mọi thứ. Mã thế ca hà tất phải chấp chút chuyện nhỏ này với muội ấy mà làm khó lòng đôi bên. Mã thế ca là người suy nghĩ thấu tháo, chắc ca hiểu rõ những gì đệ giải bài phải không? Từ trước giờ người trên kẻ dưới đều biết Mã Phong là người không nói hai lời, tiếng nói của thế ca rất có trọng lượng trong Mai gia này. Giờ đây Mã thế ca cớ chi phải để khắp Mai gia nói huynh là kẻ mới nói đó mà đã quên. Muội muội nhỏ tuổi đã không tính làm gì, Mã thế ca chính trực há lại để người khác đàm tiếu, ca nghĩ đệ nói có đúng không, Mã thế ca?
Mã Phong nghe xong thì trợn mắt, răng cắn chặt môi mà không nói được lời nào. Hắn nắm tay thành đấm, đứng đó hồi lâu rồi phất áo, đạp phăng cửa từ đường, thẳng một đường mà đi, đôi chân có khập khiễng nhưng hắn vẫn ngoan cố bước. Dáng vẻ cứng đầu của hắn cùng thái độ hách dịch bất kính, không kiêng không nể kia làm tôi rất thèm được chỉnh hắn. Tôi bước tới bậc cửa, trông theo hắn bằng đôi mắt căm phẫn, đập mạnh tay vào cửa gỗ, thuận miệng nói ra hết uất ức trong lòng:
- Đồ chết tiệt! Ta trù ngươi sẽ gặp quả báo.
- Muội lại nói ám ngữ?
Tôi quay nhìn Ma Hạ Du, đôi mắt ướt lệ rưng rưng:
- Muội thật sự đáng ghét vậy sao, ca ca? Rốt cuộc hắn muốn gì ở muội?
Ma Hạ Du im lặng khẽ lắc đầu, trầm ngâm nhìn tôi. Tôi cảm thấy đôi chân mỏi quá, liền ngồi thụp xuống, thu người lại hai tay ôm lấy đầu gối. Trông như con thú nhỏ tội nghiệp vừa thoát khỏi miệng kẻ săn mồi lại phải chịu cảnh lạc đàn, cô quạnh, phương hướng là một mảng tối mênh mông, đi đâu về đâu là câu hỏi lớn duy nhất trong đầu. Tôi gục đầu chôn giữa hai chân, mặc kệ vết thương trên trán rướm ra chút máu thấm qua lớp vải trắng. Mi mắt nặng trịch khép lại.