- Muội lại đây!
Tôi giật mình:
- Ca ca không quay đầu, sao lại biết là muội? - Tôi hỏi rồi tiến lại bên cạnh huynh, ngồi xuống.
Huynh mỉm cười, nụ cười vẫn ấm áp và hoàn mỹ đến ngỡ ngàng. Huynh nhướng đôi chân mày thẳng, trả lời:
- Người luyện võ, đến một lúc nào đó sẽ tự có được giác quan nhạy bén.
Tôi cười giòn, nụ cười mang theo vẻ ngu ngốc. Huynh thấy thế liền bảo:
- Sao, nha đầu ngốc, muội không tin à?
- Không, huynh giải thích một cách khoa học hơn đi!
- “Khoa học…” - Huynh ngân dài, nghiêng đầu suy nghĩ. - Hẳn là mùi hương trên người muội, người bình thường sẽ không dễ nhận ra nhưng khướu giác nhạy bén do luyện tập võ nghệ sẽ ngửi được khi muội ở khoảng cách xa, một loại hương thơm đặc trưng giống như hương hoa mai này vậy.
Tôi che miệng phì cười, vừa cười vừa bảo:
- Xem ra ca ca của muội cũng rất biết cách lấy lòng nữ nhân! Muội sẽ cho là huynh khen muội.
- Ai thèm khen muội chứ? Nha đầu ngốc, ngốc không thể tả! - Huynh gõ đầu tôi rõ đau, mắng yêu.
- Ai da! Huynh đánh muội như thế không ngốc cũng thành ngốc! - Tôi ôm đầu phản kháng.
- Thôi được, thôi được, cho ca ca xin lỗi! À, vết thương của muội thế nào? Sao không nghỉ ngơi trong phòng mà lại chạy ra đây?
Tôi buông hai tay ra sau, chống lên cỏ, sương lười nhát còn đọng trên lá non mềm ươn ướt, tôi đáp:
- Muội khoẻ rồi, khoẻ cứ như trâu ấy! - Tôi sực nhớ ra chính huynh là người tìm đến Đường Đạo Minh đại sư để cứu tôi, liền hỏi. - Ca ca, sao huynh biết Đạo Minh đại sư mà tìm đến vậy?
- Thật sự huynh cũng không có giải pháp, may mắn sư phụ của huynh đã chỉ điểm cho huynh.
- “Sư phụ?”
- Phải, sư phụ huynh là Thất Công, ngoài dưỡng phụ dưỡng mẫu thì người huynh kính trọng nhất trong suốt quảng đời này chính là sư phụ. - Mai Hạ Du dứt lời, đôi mắt ánh lên tia sáng long lanh khi nhắc về sư phụ, dường như trong lòng có một niềm tự hào vô cùng to lớn.
- Nghe huynh nói, muội càng muốn gặp ngài ấy, ngài ấy cũng chính là ân nhân của muội.
- Có dịp ta sẽ dẫn muội đi.
- Dạ được! - Tôi gật đầu đồng ý.
Ngã ra sau, tôi ngước lên nhìn tán mai già toả tròn trên đầu. Quả thật đi ra ngoài dạo mát vô cùng thích thú, trong phòng mãi thật sự rất chán. Tôi buộc miệng than thở:
- Lệ Na suốt ngày sắc thuốc, hầm canh cho muội. Muội sắp bị biến thành một con lợn béo mất rồi, nếu không chạy ra vườn mai tản bộ, có lẽ muội sẽ chán nản mà chết mất thôi.
- Cái miệng nhỏ của muội ăn nói bậy bạ. - Mai Hạ Du giơ tay véo đôi má tôi kéo ra.
- Đau đau đau! Ca ca vừa bảo không đánh muội giờ lại dùng bạo lực.
- Tại muội không nói rõ là không cho phép huynh không được làm cái gì với muội.
Tôi hất tay huynh ra, định bụng nhéo má huynh thật mạnh để trả thù, huynh nhanh chóng tránh kịp. Tôi không thể làm gì huynh bèn thụng mặt xuống, co ro, bó gối trong khi huynh được một trận cười hả hê.
Tiếng cười từ từ nhạt rồi tắt hẳn, một hồi tĩnh lặng trôi qua, tôi bèn vu vơ:
- Ca ca, huynh có giận muội thường xuyên gây rắc rối cho huynh không?
Mai Hạ Du trầm xuống, mày hơi nhíu lại nhìn tôi, đáp:
- Nha đầu, nếu muội quan tâm cảm giác của huynh như vậy, sau này đừng làm việc thiếu suy nghĩ khiến huynh lo lắng. Còn nữa, muội ra ngoài tuyệt đối phải cẩn thận, kẻ lạ nhất là nam nhân đừng quá gần gũi.
Tôi gật gật đầu:
- Quả thật lần này là muội nhẹ dạ. – Tôi thở dài, giọng man mác buồn. – Nhưng nói gì thì nói hoàn cảnh hiện giờ của Hồ Hạ thật đáng thương. Muội thấy bản thân vô cùng có lỗi với đệ ấy.
Nghe tôi nhắc tới cái tên “Hồ Hạ” vẻ mặt Mai Hạ Du thoáng chút không vui, hít sâu một hơi căng lồng ngực, điều chỉnh tâm tư, huynh nói:
- Cũng là tự làm tự chịu, muội đừng tự trách mình. Tiểu tử Hồ Hạ đó giờ không còn ở đối diện Mai gia trang chúng ta nữa. Nghe đâu đã được người thân đón về quê nhà rồi. Muội cũng nên vui mừng cho hắn đi.
Mai Hạ Du thật sự rất vị tha, nếu đổi lại là tôi liệu có thể tha thứ cho kẻ đã hại muội muội mình? Có lẽ còn gây ra hậu quả khôn lường. Khó trách huynh không có thiện cảm về Hồ Hạ. Tôi cúi đầu, nho nhỏ:
- Như vậy tốt cho đệ ấy.
Mai Hạ Du gật đầu cười nhè nhẹ. Bỗng, từ trên tàn cây mai cổ thụ có tiếng mèo con kêu. Giọng vang mà dễ thương biết mấy! Tôi nghe thấy tiếng mèo liền ngồi bật dậy, chạy lại gốc cây, ngửa cổ lên nhìn. Đúng là trên cây có một chú mèo trắng tinh, mắt xanh biếc thật xinh đẹp. Tôi vừa nhảy cửng lên vừa reo:
- Ở đâu ra mèo con xinh đẹp như thế này vậy? Thích quá đi! Mèo ơi, mèo con ơi! xuống đây với ta đi! Ta sẽ cho mèo ăn món “bánh mỳ trộn thần thánh!” Đi mà mèo con!
Mai Hạ Du khúc khích, tôi biết rõ vì sao. Món “bánh mỳ trộn thần thánh” kia đối với huynh mà nói cũng tựa như “mỹ vị” thịt heo xào cay tối nọ. Tôi lườm huynh vờ giận dỗi, chỉ làm huynh thêm cao hứng. Huynh hướng phía mèo con gọi to:
- Mèo con, xuống đây mau!
Thế mà bé mèo con kia lại nghe lời của Mai Hạ Du, từ trên tán cây nhanh nhẹn trèo xuống cành to rồi trượt cái mông béo ú lùi dần xuống gốc cây. Chân vừa chạm đất, mèo con như sợ tôi bắt liền nhảy vèo một cái đến bên chân Mai Hạ Du cọ cọ. Tôi lập tức ngồi xuống ra sức gọi:
- Mèo con ơi! Lại đây với ta đi, mèo con! - Tôi gọi thêm vài lần nữa, đến lưỡi sắp cứng đơ mà nó vẫn đung đưa cái bụng ục ịch của mình cạ cạ chân Mai Hạ Du, còn cái đầu thì dúi vào bàn chân huynh trông cực kỳ đáng ghét.
Mai Hạ Du ôm lấy mèo con lên rồi cẩn thận trao cho tôi. Tôi đưa tay đón lấy cục lông trắng tinh khôi mềm mại vào lòng, mừng đến nỗi sắp la hét.
- Ôi mèo con xinh đẹp! Ta thương mèo con quá! À không biết là đệ đệ hay muội muội nhỉ, tôi giở cái đuôi mèo dài dài ra, rồi reo lên. - Thì ra là một tiểu đệ, thương lắm nhe!
Mai Hạ Du cười rồi lắc đầu. Tôi ôm mèo nhỏ trong vòng tay, áp đôi má lên bộ lông mềm mịn của nó mà cưng nựng. Giày vò nó đủ điều, tôi mới ngẩn lên hỏi Mai Hạ Du:
- Ca ca, mèo con tên gì?
- Vẫn chưa có tên, hay là muội đặt cho mèo nhỏ một cái tên đi!
Tôi một tay ôm mèo con, một tay vuốt ve ria mép của nó, nghiêng đầu suy nghĩ.
- Cứ gọi là “A Lang” đi! - Tôi reo lên.
- “A Lang.” - Mai Hạ Du gật gù. - Cũng không tệ lắm! Sau này gọi ngươi là “A Lang.”
- A Lang, ngươi thật là xinh đẹp! - Tôi sực nhớ ra thì hỏi huynh. - Làm sao huynh có được A Lang?
- A Lang thường xuyên lẻn vào nhà bếp ăn vụng lúc Mai Gia Ký đóng cửa. Cũng vừa hay đêm qua, huynh có một chút việc cần phải ở lại nên tình cờ bắt gặp A Lang.
Tôi siết A Lang đặt lên cái mũi ươn ướt của nó một nụ hôn, nói với nó:
- Thiết nghĩ nếu là vị đầu bếp nào đó túm cổ ngươi thì đi toi kiếp mèo rồi nhé!
A Lang nghe như hiểu, nhếch mép kêu meo meo thật vang.
- Sao, ta nói không đúng à? Còn kêu, còn kêu nè. - Tôi vùi đầu vào bộ lông êm êm của A Lang hít lấy hít để.
- Muội thích A Lang đến thế, huynh giao nó cho muội, từ nay nuôi dưỡng A Lang cho tốt.
- Đa tạ ca ca!
- Muội đúng là đồ ngốc! - Mai Hạ Du lại mắng.
- Tỷ tỷ của A Lang không ngốc! Tỷ tỷ của A Lang đáng yêu, đáng yêu nhất, không phải đồ ngốc đâu! - Tôi đưa A Lang lên cao khiến nó kêu lên vài tiếng meo meo khiếp sợ như rồi dần quen, nó cũng vươn hai cái chân be bé ra hưởng ứng.
Mai Hạ Du đứng nhìn tôi nghịch cùng A Lang mỉm cười thật tươi, nụ cười ấy tựa rừng hoa mai rực rỡ. Không phải là “hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh” (quay đầu mỉm cười mị hoặc trăm người) mà chính là nụ cười chứa đựng sự ấm áp cùng thanh thuần của nhân gian. Tôi nguyện khắc ghi nụ cười của huynh sâu trong lòng, cất ở đấy. Nếu một mai có trở về thế giới của mình thì đây là điều duy nhất tôi lưu luyến.
Hai huynh muội chúng tôi đang trong không khí thật vui vẻ, thật yên bình thì bỗng tên gia nhân từ xa chạy lại, bộ dáng hớt hơ hớt hãi của hắn doạ A Lang một phen sợ hãi phải nhảy thót xuống đất, ba chân bốn cẳng vọt lên tán cây mai cổ thụ, trốn ở đấy. Hắn gấp đến nổi không để ý đến tôi bên cạnh, tay lau vội mồ hôi trên trán, miệng lắp bắp nói trong khi thở dứt quảng:
- May quá... Đã tìm thấy Đại thiếu gia rồi!
Mai Hạ Du chau mày, hỏi lại hắn:
- Tìm ta? Ai tìm? Có chuyện gì sao? Ngươi từ từ nói cho ta rõ.
- Dạ... là lão gia cùng phu nhân cho gọi Đại thiếu gia đến đại sảnh để bàn bạc về việc mai mối cho Đại thiếu gia. Lão gia và phu nhân đã đích thân mời Văn quan mai nổi tiếng nhất thành Lâm An này để mai mối cho người. Hiện tại, Văn quan mai đang đợi ở đại sảnh, mời Đại thiếu gia mau tới đó.
Mai Hạ Du trầm mặc một lát, rồi đáp:
- Ngươi quay về báo lại lão gia và phu nhân, ta sẽ tới ngay.
- Dạ, đã biết!
Tên gia nhân cung kính cúi đầu rồi gấp gáp chạy đi.
Mai Hạ Du vẫn chưa mở miệng nói gì, huynh ngoảnh lại nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn màu buồn bã kia của huynh làm trái tim tôi thắt lại. Tôi cũng không cất lời, cơ hồ nhận ra, huynh muốn nói điều gì đó với tôi. Tôi cười rồi đến bên cây mai cổ thụ, vẫy tay gọi A Lang. A Lang nhanh nhảu trượt xuống, thoắt cái đã ở trong vòng tay tôi. Mai Hạ Du thở dài, quay lưng nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng ngoài kia. Tôi cũng không hiểu tại sao khi vừa biết tin này, tôi lại đau lòng? Đau vì huynh sắp có người tâm đầu ý hợp, tình cảm của ca ca vốn dành cho muội muội sẽ bị chia đôi, hay đau lòng vì tôi đã yêu huynh? Tôi không dám trả lời câu hỏi kia. Nếu đúng tôi đã thật lòng trao trái tim này cho huynh thì lại càng bi thương hơn, một mai trở về hiện đại rồi, nơi đó không có huynh thì tôi phải đối mặt ra sao? Hay là đau khổ như Phương Bằng, ngày ngày nhìn các xác vô hồn của tôi nằm trên giường bệnh mà rơi lệ. Nếu như vậy, chi bằng cắt đứt ngay từ bây giờ để khỏi phải lưu luyến. Tôi không muốn bản thân giống như Phương Bằng, cũng không muốn làm ai đau lòng nữa. Bây giờ tôi mới giật mình nhớ ra những gì mà trước đây Đường Đạo Minh đại sư đã nói với tôi trên phố: “Đời người vốn ngắn ngủi, đã không thuộc về nơi đây, tuyệt đối đừng quyến luyến. Sau này rời đi, chỉ còn lại đau lòng”. Phải, “đau lòng” là những gì còn sót cho tôi. Nghĩ thông, bước đến bên cạnh huynh, dịu dàng nói:
- Ca ca, phụ mẫu đang đợi huynh, huynh mau đi đi!
Mai Hạ Du quay nhìn tôi, nhưng thật lâu huynh cũng không có cất lời. Cứ thế huynh gật đầu rồi rời đi. Tôi ôm A Lang bước theo sau lưng huynh, cách huynh chỉ vài bước chân thôi mà lại là khoảng cách quá lớn. Nhưng tôi chấp nhận, một mình tôi đau lòng, một mình tôi là đủ rồi, huống hồ bây giờ huynh đã mở lời với tôi đâu, với huynh tôi chỉ là muội muội.