(Ảnh: Internet)
Mã Phong không muốn trì trễ việc tốt của hắn liền tạm buông tôi ra, sấn tới xua Văn Hiền khỏi phòng, mắng:
- Văn Hiền, huynh đúng là đồ phá hoại. Mau cút ra ngoài! Ta xử trí xong nữ tử phiền phức này sẽ tìm huynh.
Mã Phong sập cửa, cắp lấy tôi. Một thoáng cửa phòng từ từ mở, Văn Hiền bước vào thật nhẹ, thân thủ cực kỳ tuyệt diệu, chân nâng như có như không. Tôi đưa tay ra để níu kéo chút thương hại của Văn Hiền, dùng ánh mắt cầu cứu nói với hắn.
Văn Hiền hiểu ý, nhanh như cắt ra một chiêu đánh ngất Mã Phong. Đôi tay Mã Phong đang ôm tôi vô lực buông thõng, tôi bị mất thăng bằng trượt xuống nền, còn Mã Phong đã yên ổn nằm trong lồng ngực vững chải của Văn Hiền. Tích tắc không câu nệ, hắn quàng tay bế thốc Mã Phong lên, tiến đến bên giường.
Tôi khó khăn bò dậy từ dưới đất thì chợt trông thấy Văn Hiền cẩn thận đặt Mã Phong trên nệm gấm, nâng niu như báu vật mới hiểu rõ ngọn nguồn. Thật tình mà nói tôi không mấy ưa thích cảnh nam nhân yêu mến nam nhân. Lần này tận mắt chứng kiến quả thực có chút bài xích, liền la lên:
- Này, Văn Hiền! Ngươi định làm gì hắn?
Văn Hiền ngẩng mặt lên, liếc nhìn tôi rồi ánh mắt lại rớt trên gương mặt tuấn mỹ của Mã Phong, hắn cất lời:
- Ta sẽ không làm gì đệ ấy đâu. Chỉ muốn ngắm đệ ấy ngủ một chút thôi.
- Vậy thì được! Ở đây không còn việc của ta, ta đi đây.
- Ngươi thật sự không để ý đệ ấy sao?
Tôi phì cười:
- “Để ý?” - Ngưng một chút, tôi thẳng thắn. - Chưa từng!
Văn Hiền đứng lên, chắp tay sau lưng. Nét mặt non non, cùng đôi đồng tiền lúm sâu hai bên má làm hắn và Văn Hiền của tôi như cùng một người. Hắn nhìn chăm chú từng đường nét trên gương mặt Mã Phong rồi quay nhìn tôi, giọng dễ nghe ngân lên, cách xưng hô cũng khác:
- Đệ ấy thích cô nương lắm à?
- Hắn không thích ta. Hắn chỉ muốn vũ nhục ta thôi! Trong mắt hắn ta không là gì cả.
- Xem ra không phải như vậy. Đệ ấy chưa bao giờ cố đoạt lấy thứ đệ ấy không để tâm.
Tôi nhúng vai:
- Có lẽ ngươi hiểu hắn hơn ta. Chính vì hắn “để tâm,” ta sống tốt, ta vui vẻ thì sẽ chọc hắn tức, chọc hắn giận. Nên hắn muốn hành hạ ta, giày vò ta. Ta nghĩ bản thân mình cũng dần hiểu hắn giống như ngươi vậy. - Nói xong tôi phủi tay. chỉnh lại y phục, bước ra cửa.
Văn Hiền gọi lại:
- Cô nương!
- Còn chuyện gì nữa? - Tôi đoán do chưa cảm tạ ơn Văn Hiền đã giúp tôi bèn chắp tay trước ngực, cúi đầu, trịnh trọng. - À, đa tạ huynh đã giải nguy cho ta! Hẹn ngày gặp lại.
- Trước đây ta không hề gặp cô nương, tại sao cô nương biết tên họ của ta?
- Ta nhìn lầm! Xin huynh đừng để ý! - Nói xong, không đợi Văn hiền hỏi thêm, lập tức chạy đi.
Mới mấy bước xuống lầu đã gặp tên tiểu nhị ban nãy, hắn ríu rít:
- Ế ế! Mai Nhị tiểu thư người đi đâu vậy?
Tôi cố đứng thẳng người lên, đủng đỉnh nói:
- Tốt tốt tốt, tay chân ngươi thật mau lẹ. Nhanh mang thức ăn lên lầu đi, Mã chưởng quỷ đang đợi ngươi đó!
- Dạ, tiểu thư!
Tôi giục tên tiểu nhị:
- Đi đi đi, đừng nói nhiều! Thức ăn nguội hết ngươi sẽ bị mắng đó.
Tên tiểu nhị lắm lời đi rồi, rốt cục cũng được tự do. Tôi đứng ở trên cầu thang lớn dẫn từ lầu một xuống sảnh chính đảo mắt nhìn một lượt Mai Gia Ký. Kiến trúc và cách bố trí ở đây thật giống với Mai gia trang, phụ thân thích sự tao nhã hoà mình cùng thiên nhiên nên không gian luôn có cây cảnh hoa lá. Tôi gật gù tâm đắc, Mai Gia Ký này thật xứng đáng là tửu điếm số một Tây Hồ. Có dịp tôi sẽ xin phụ thân đến đây thăm thú. Nơi đây làm tôi nhớ tới nhà hàng nhỏ của chú Chín xóm Trường Tấn. Cách đây nữa tháng, tôi còn chễm chệ tại nhà hàng của chú, nếu ngoan ngoãn ở nhà, mặc kệ con bạn thân Ngân Băng say xỉn có lẻ cuộc đời tôi sẽ không mệt mỏi như bây giờ, lúc nào cũng bị kẻ khác khi dễ, ức hiếp. Tôi nghĩ nghĩ một lúc, vừa quay lại định bước xuống cầu thang, đột ngột va phải một nữ tử cũng từ dưới lầu đi lên. Tôi vội vã cúi đầu:
- Sorry sorry sorry! Tôi không cố ý!
Tôi không muốn mất thời gian cùng những người này tốt nhất là “dĩ hoà vi quý”, mọi việc đều êm xuôi thì tốt hơn hết. Tôi lướt qua họ bất ngờ bị ả người hầu của vị nữ tử đó nắm tay kéo lại, không cho đi. Ả la lớn:
- Này! Đụng người ta rồi đi dễ dàng như vậy à?
Suýt chút phì cười, tôi ghìm xuống, trong đầu đã đoán được diễn biến này. Thế thì chẳng phải quá giống trong phim truyền hình rồi. Nhưng rất tiếc, tôi không muốn chơi với các người, bèn nhân nhượng:
- Nhị vị tiểu thư, là tôi sai! Cho tôi xin lỗi, như vậy nhé! - Tôi bước vội mấy bước. Ả người hầu nắm vai tôi xoay lại.
- Này! Cô nương (cách người hầu gọi nữ chủ nhân mình theo hầu dưới thời Tống) nhà ta đã nói là tha lỗi cho ngươi chưa mà ngươi bỏ đi như vậy hả? Nữ nhân đã xấu xí còn ngang ngược, chẳng ra thể thống gì!
Lại một người đầu gỗ kém suy nghĩ. Mở miệng ra câu nào cũng toàn khiến người khác đánh giá quá thấp. Đến lúc này thì ả người hầu đã chọc đúng chỗ không nên động vào.
Tôi không nói với ả mà phủi tay ả ra, hướng nữ tử kia tiến lên vài bước. Cô nương ta vẫn điệu bộ nhã nhặn, e lệ, không quay đầu, không vội lên tiếng. Trông từ đằng sau, y phục ren mỏng như tơ điểm xuyến một vài đoá hoa rơi kim sa ôm trọn vóc dáng thon thả tinh tế, sắc lục nhạt làm nổi bật làn da hồng nhuận tươi tắn toát ra khí chất thanh cao. Tấm lưng nhỏ nhắn kia càng khiến người ta dấy lên mong mỏi được ôm trọn vào lòng che chở.
Chẳng gấp gáp, tôi chậm rãi nói trong khi thưởng thức vẻ đẹp của nữ tử trước mặt:
- Cô nương, tôi thấy cô nương cũng là người có ăn học. Chẳng hiểu sao một cô nương thục nữ hiểu chuyện như vậy mà lại thu một người hầu ăn nói phải đợi người khác nhắc nhở. Chuyện ta đụng trúng cô nương ta đã xin lỗi cô nương, cô nương nói nếu vì chuyện nhỏ này làm khó dễ ta thì chẳng phải cô nương lòng dạ quá hẹp hòi rồi.
- Là ta có lỗi! Mong cô nương lượng thứ! - Nữ tử kia lên tiếng.
Ả người hầu mặt nhăn lại:
- Cô nương! Tại sao lại khách khí với ả xấu xí đó chứ?
Nữ tử kia bấy giờ quay mặt về phía tôi, vừa trông thấy rõ gương mặt như hoa như ngọc của cô nương ta, từng đường từng nét đều như tạt từ cô bạn thân Ngân Băng của tôi ở hiện đại. Tôi hốt hoảng tới mức lấy tay che miệng, mắt trợn tròn, đứng im hệt pho tượng, chẳng nói được câu gì đến khi nữ tử kia lên tiếng mắng ả người hầu của cô nương ta:
- Ngươi đó! Ăn nói không biết phép tắc! Về nhà xem ta sẽ phạt ngươi thế nào.
- Cô nương, ta thật sự không có lỗi! Ả kia so với cô nương nhan sắc thua xa, phong thái càng không thể sáng bằng cô nương vì sao lại nhân nhượng với ả?
- Ngươi ăn nói hàm hồ! Im ngay cho ta!
- Cô nương… - Ả người hầu không nhịn được cục tức đang dâng lên, bộ mặt ả càng nhìn càng giống đống giẻ rách. Ả hận không thể cho tôi một trận liền quay ra miệt thị tôi. - Ngươi đó, xấu xí quá đi! Thấy nhan sắc của cô nương ta, ngươi thẹn quá không nói được nữa à? Ta thấy ngươi kì này câm luôn rồi. Ta cho ngươi biết, cô nương ta đường đường đệ nhất hoa khôi của Bách Hoa Uyển, Bạch Băng. Gần xa ai mà không biết tới tiếng tăm của cô nương ta. Xem ra kiến thức ngươi còn quá hạn hẹp, ngươi so với cô nương ta quả là kẻ ở chín tầng mây người tận nơi địa ngục vậy.
Tôi cố trấn tỉnh tinh thần, đây là lần thứ ba tôi gặp lại gương mặt người thân ở hiện đại: Vô Ảnh, Văn Hiền rồi Ngân Băng. Có sợ hãi, có bất ngờ và thú vị. Tôi không nhận người quen nữa. Họ và người tôi quen chỉ giống mỗi ngoại hình, đến cùng cũng không phải. Qua một hồi, tôi lấy lại bình tỉnh, cất lời:
- Dù là Bạch Băng, Ngân Băng hay cái gì Băng đi nữa, nữ tử thanh lâu cũng là nữ tử thanh lâu. Có gì đâu ghê gớm mà đi khoe khoang khắp trong nhà ngoài phố thế? Bổn tiểu thư đây không rãnh mà nghe cái ngươi PR. À không, nghe các ngươi phô trương. Ta và các ngươi không cùng đẳng cấp nên suy nghĩ cũng không đồng điệu. Ta xin phép đi trước.
Ả người hầu to gan, hét vào mặt tôi:
- Dám hóng hách như thế! Ta mới không cho ả tiện nhân ngươi đi. - Thuận tay, ả đẩy tôi xuống lầu.
Cùng lúc tên tiểu nhị bưng đồ ăn lúc nãy đi ra chứng kiến cảnh ả người hầu động tay động chân, hắn quăng luôn cái khay trên tay, ôm đầu, tức khắc la toáng lên:
- Trời ơi! Nhị tiểu thư!
Tôi nhắm mắt, trong đầu rất nhanh nghĩ ngay đến việc nhờ cú ngã này mà quay về hiện đại cũng nên. Tôi cảm thấy khoan khoái vô cùng, niềm hân hoan dâng lên từng mạch máu. Tôi thả lỏng người từ từ đợi điều kỳ diệu xảy ra. Tiếng gió rít nhẹ bên tai, tức khắc tôi được một người đón lấy. Mở mắt ra, người này chầm chậm đặt tôi xuống đất. Màu áo gấm đen cùng đoá hoàng mai thêu chỉ kim tuyến không lẫn đi đâu được.
- Vô Ảnh! - Tôi kêu lên.
Vô Ảnh cười trừ, thả tôi ra. Phủi phủi tay:
- Cô nương thật quá phiền phức!
Lúc này tôi vừa hiểu ra rằng Vô Ảnh đã nhẫn tâm cắt đứt con đường về nhà của tôi. Tôi thật muốn đánh Vô Ảnh cho hả giận, nhưng đánh làm sao được? Cổ tay bị trật, toàn thân lạnh ngắt. Mà cứ cho là làm được đi, sức lực này của tôi chỉ như “trứng chọi đá” với công phu thượng thừa như Vô Ảnh. Tôi ức lắm, chỉ còn biết gào thật to:
- Ngươi cứu ta làm gì? Ta muốn chết, ta muốn chết. Tại ngươi, tại ngươi, tại ngươi tất cả!
- Cô nương, mạng sống quý báu! Cô nương nói vậy không thấy có lỗi với lệnh đường (tiếng gọi cha mẹ người đối diện ngày xưa) à? Ta cứu cô nương cũng thật quá thất vọng vì cô nương. Chi bằng lúc nãy để cô nương bị ả kia xô xuống. Gãy tay, gãy chân, gãy xương sống hay mất trí, thậm chí bán thân bất toại như thế tuỳ cô nương lựa chọn cô nương mới hả dạ sao? Cô nương nên từ từ tĩnh tâm suy nghĩ những lời ta nói đi!
Tôi bịt tai không thèm nghe Vô Ảnh. Vô Ảnh nhìn thấy chỉ lắc đầu, rồi bỏ đi. Ngân Băng lúc này lật đật chạy xuống từ trên lầu, đuổi theo sau lưng Vô Ảnh:
- Công tử, xin dừng bước!
Vô Ảnh quay lại, gật đầu thật nhẹ, hỏi:
- Có chuyện gì à?
Bạch Băng e lệ, bẽn lẽn trả lời:
- Chàng có phải là Nguyệt Cầm công tử, Nguyệt Cầm Vô Ảnh, cầm sư nổi tiếng trong thiên hạ không?
- Nguyệt Cầm Vô Ảnh là ta nhưng ta không phải là cầm sư nổi tiếng, cô nương đã quá khen rồi. Ta thật tình không dám nhận!
Vô Ảnh quay nhìn tôi, tôi đã hết khóc. Ngồi com cụm, quẹt nước mắt, người ngoài nhìn vào tưởng là tôi ăn vạ. Vô Ảnh nhíu mày, rành rọt:
- Ta mong cô nương quản người hầu tốt một chút, đừng cậy thế hiếp người quá đáng như vậy!
Bạch Băng liền gọi người hầu lại. Những tưởng cô nương ấy đã biết lỗi, nào ngờ thẳng tay cho người hầu một cái tát thật mạnh trên mặt, năm dấu tay rớm máu. Hành động của Bạch Băng làm tôi thoáng rùng mình. Là nữ nhân bề ngoài xinh đẹp dịu dàng như nước, bên trong tâm tư lại tàn nhẫn, ích kỷ đến mức không thể tin được. Đối với cô nương ấy, người hầu đều xem như rơm như rác hết cả sao? Cô ấy tuyệt đối không phải Ngân Băng của tôi. Tôi thở phào, cũng may tôi không tuỳ tiện nhận người.
Vô Ảnh lắc đầu, giải thích:
- Ta nói ra không phải để cô nương đánh đập người hầu của mình, chỉ mong sao cô nương chỉ bảo, dạy lẽ phải cho cô nương ấy. Cô nương thật làm cho ta thất vọng! - Đến đó thì Vô Ảnh phất tay áo bỏ đi. Để lại Bạch Băng đứng như trời trồng giữa sảnh lớn, xung quanh biết bao người xì xầm bàn tán. Bạch Băng ngoảnh mặt nhìn tôi, đôi tròng sâu thẳm, cắn răng gằn từng tiếng:
- Đều tại ngươi! - Nói xong Bạch Băng hùng hùng hổ hổ bước ra khỏi Mai Gia Ký.
Ả người hầu cũng lật đật chạy theo, miệng không ngừng:
- Cô nương, cô nương! Chờ nô tỳ với, cô nương!
Tôi cười khẩy rồi co ro bó gối nhìn mấy người bọn họ đi hết. Tuồng hay cũng vãn, mọi người trong quán chuẩn bị ra về, còn lưa thưa vài bàn tiệc nhỏ. Tiểu nhị chạy lăng xăng đi dọn dẹp.
Chẳng mấy chốc, Mai Gia Ký chuẩn bị đóng cửa. Tôi cứ lì ra đó mặc tên tiểu nhị nọ khuyên cách nào cũng không đứng lên.
- Đi về thôi! - Ai đó giọng rất quen từ đằng sau tôi lên tiếng.
- Ta không đi!
- Ca ca nói không nghe à? - Mai Hạ Du đưa tay ra chờ đợi.
Tôi vội ngước lên nhìn huynh, nước mắt uất ứa ra. Tôi trách:
- Huynh thật tệ! Để muội ở đây một mình!
- Muội còn dám nói! Là ai tự ý chạy lung tung, là ai không nghe lời? - Mai Hạ Du vừa giận vừa tức cười thái độ ngang ngược kia của tôi. Huynh vờ không quan tâm tôi, rút tay về, bước ra cửa lớn.
Tôi bò dậy không kịp, bước thấp bước cao, chân tay đều đau ê ẩm nên không đuổi lại huynh. Cuối cùng đành xuống nước, nhận lỗi:
- Ca ca! Là muội sai, huynh đừng giận muội. Chờ muội với, muội không biết đường về đâu.
Mai Hạ Du bước chậm lại, rồi dừng ở cổng lớn đợi tôi. Tôi chạy lên, cúi đầu làm nũng huynh:
- Ca ca, muội biết muội rất không nghe lời. Huynh cho muội xin lỗi nha, có được không?
- Không chấp nhận! - Nói xong Mai Hạ Du không nhịn được mà cười thật khẽ.
- Thôi mà, muội hứa. Sau này...
- Còn có lần sau? - Huynh chen vào.
- Sẽ không.
- Tốt! Cái này cho muội. - Huynh dứt lời, tay phải đã lôi ra một cây nguyệt cầm.
- Lúc nãy huynh chạy đi là muốn tặng muội cái này sao? - Tôi đón lấy cần đàn từ tay huynh, trịnh trọng nâng cây đàn lên ngang tầm mắt, ngắm nhìn với vẻ ngưỡng mộ vô ngần, tôi nói tiếp. - Nhưng mà muội có biết đàn loại này đâu, ghi-ta thì muội biết chứ nguyệt cầm muội với nó không quen nhau. - Tôi còn nhe hàm răng chuột ra cười một trận rất vô duyên, khiến huynh nhìn thấy gương mặt hài hước kia của tôi không nhịn được cũng phì cười. Huynh nói:
- Muội vừa nói “ghi-ta”, đây có nghĩ là gì? Cũng lại là một loại đàn sao? Được, sao này huynh sẽ tìm về cho muội.
Mai Hạ Du thật sự rất thông minh vừa nói đã hiểu. Tôi cắn muôi, lắc đầu:
- Không cần đâu, nó không có ở nơi này. Nguyệt cầm này muội rất thích, muội hứa sẽ học nó, nhưng có tốt hay không thì muội không dám chắc. - Tôi chìa cây đàn ra. - Nè, nam nhi phải giúp nữ nhi.
Huynh cầm lấy cây đàn, cười rồi lắc đầu:
- Nha đầu ngốc, muội thật tình cũng không ngốc lắm! - Huynh mắng xong thì quay đi, bước thật nhanh.
- Ca ca, đợi muội! Muội đã bảo là muội không ngốc, muội hiền thôi. À không phải, cái đó là nết na thuỳ mị đoan trang, không phải ngốc. Huynh biết chưa? Đợi muội!
Mai Hạ Du vẫn không quay đầu. Tôi đi thật nhanh bước đến bên huynh, nắm lấy vạt áo huynh, huynh để tôi nắm lấy, cứ thế bước đi. Gió đêm lặng, trăng lên cao, đâu đó bên đường có mùi hoa thơm ngào ngạt, chúng tôi chầm chậm bước đến bên Đoạn Tâm Kiều, xa xa hoa đăng tắt gần hết, đường về nhà chỉ có trăng đêm toả sáng.