(Ảnh: Internet)
Nghe tới đó, anh liền trông lại hoàn cảnh của tôi và anh lúc này, hai người một nam một nữ ôm qua ấp lại trên giường thật khó coi. Ngượng ngùng một chút, anh buông tôi ra, cúi thấp đầu trốn ánh mắt tôi. Một khắc tôi nhận ra được mình đã lỡ lời, tôi hối hận lắm. Chợt tiếng pháo hoa lại từng hồi rú lên, lần này là cả một hồi dài, rung động mặt đất dưới chân.
- Pháo hoa, là pháo hoa thật sao? - Tôi tự lầm bầm một mình.
- Năm mới đến rồi! - Anh len lén nhìn tôi, khẽ đáp.
Chẳng nói thêm, tôi chạy vụt ra phía cửa, bỏ lại một mình anh ngơ ngác ngồi trên giường.
Tôi ngừng lại ngay giữa sân, ngước mặt lên nhìn cảnh tượng lộng lẫy hiếm thấy trước mắt. Cả một vùng trời sáng rực với biết bao nhiêu là màu sắc, vô số tia pháo hoa đồng loạt vụt lên rồi nở ra những bông hoa lửa khổng lồ in trên nền trời đỏ rượu. Chúng bay lên cao, thật cao rồi nhễu xuống những tia màu sóng sánh, rót hết vào quang cảnh bên dưới những hào nhoáng tạm bợ nhân gian, như thể chỉ nở một lần duy nhất trong đời, cố khoe sắc đẹp nhất rồi mãn nguyện tan ra không vương chút xíu dấu tích nào, lặng lẽ chìm vào đêm tối. Để lại một mảng sân rộng nằm im nhìn mấy cái đèn lồng dán giấy giăng ngang giăng dọc, cùng với những bông hoa vải lụa đỏ bóng loáng kết ngoằn ngoèo khắp nơi dưới mái vòm bằng ngói uốn cong cong.
(Ảnh: Internet)
Tôi đứng đó như tượng đá, ngơ ngác trông lên khoảng trời lặng thinh xa xôi kia, đôi mắt đầy nước nặng nề cố mở thật to. Tôi cứ ước nếu tôi chớp mắt một cái, mọi việc sẽ như ban đầu, sẽ trở về ngay lúc tôi chưa bị ngã cầu thang ấy. Nhưng tôi có chớp thật nhiều lần đi nữa thì cảnh vật xung quanh vẫn không thay đổi, vẫn nơi xa lạ này, vẫn những người xa lạ này. Không còn người thân, không còn tiếng pháo, không còn gì hết. Từ đâu một cơn gió thổi đến, mang theo cái mát lạnh dìu dịu của quê nhà, mang theo cả hương hoa thân thuộc. Phải rồi, là hoa mai! Tôi đưa tay ra đón lấy, vô số cánh hoa rơi lướt qua đậu trên tay tôi, rồi lại vụt khỏi lòng bàn tay, xoáy tròn lên cao. Từng cánh, từng cánh như mang một nỗi niềm riêng được gió cuốn đi xa, xa mãi. Không biết đến bao giờ chúng mới trở về dưới gốc mai kia, hay là bay đi mất?!
Lững thững bước vài bước trên nền đá trắng trong sân, đá lạnh ngắt đem buốt giá ngấm vào xương tủy. Tôi chầm chậm nhìn xuống đôi chân mình, vớ lụa trắng lấm lem bùn đất trông vô cùng xấu xí. Hớt hơ hớt hải tôi sờ qua nắn lại khắp người. Từ trên xuống dưới một thân áo lụa vàng thêu hoa kim tuyến bắt chút ánh sáng yếu ớt của đèn lồng thoắt ẩn thoắt hiện vô cùng kinh diễm. Tôi run rẩy nhìn đôi tay quen thuộc của mình, vẫn chính là nó mà bây giờ cứ như là của người khác vậy. Lấy hết sức tát một cái vào má mạnh đến độ quai hàm đau buốt. Ôm lấy chỗ đau tôi khóc, không phải vì đau mà vì tôi đã sống lại bằng xương bằng thịt trong chính cơ thể đang chứa tôi đây. Không biết nên vui hay nên buồn? Tôi khóc thật to, đến độ âm thanh phát ra không còn là tiếng người mà khàn khàn lạ lẫm. Nước mắt tôi rơi thật nhiều, chảy ướt bẹp mớ tóc rũ xuống hai bên má, tôi gào lên:
- Tại sao chứ, tại sao lại là sự thật? Tôi không tin! Tôi không tin! Tôi không tin!
Đâu đâu cũng toàn là âm thanh của tôi. Vẫn chưa chịu, tôi cấu lấy tóc mình khiến mái tóc xõa tán loạn, thuận tay tôi nắm thắt lưng lụa kéo phăng ra, cởi luôn mấy lớp áo trên người xuống rồi xé nát, cho đến khi chỉ còn độc một lớp áo trắng từ đầu tới chân tôi mới ngừng lại. Đau đớn cầm mớ áo rách bươm trên tay quăng mạnh ra xa. Tựa một cái xác không hồn, tôi buông người, ngã phịch xuống đất.
(Ảnh: Internet)
- Mai Cô! - Anh hét lớn.
“Mai Cô à? Anh gọi ai vậy, là gọi tôi hay gọi cái xác này?” Tôi tự hỏi, rồi quay đầu lại, anh đã ở ngay ở bật cửa. Áo trắng đơn độc, tóc dài tung bay. Anh là tiên nhân áo trắng trong giấc mơ của tôi, chính là anh! Phải chăng anh chính là định mệnh?! Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi cho đến khi anh toan chạy qua chỗ tôi ngồi thì tôi vội la lên ngăn anh lại:
- Đừng qua đây!
Anh vẫn cố chấp bước tới, tôi liền đứng vụt dậy, quay đầu chạy.
- Cẩn thận!
Tiếng anh vang lên nhưng không kịp nữa, tôi đâm sầm vào một thứ gì đó vờ như là con trâu hay con ngựa, lập tức tôi ngã lăn ra đất. Sờ lấy cái trán bị sưng một vệt dài, tôi lồm cồm đứng dậy nhìn cho rõ xem tôi đã đụng phải cái gì. Dụi mắt lại dụi mắt, đến lần thứ ba mới trông được vật lù lù trước mặt là một người nam dáng cao lớn, ngũ quan anh tuấn, đầu tóc nửa búi nửa thả trông rất phóng khoáng cùng với trường bào tím than khiến hắn trở nên mê hoặc vô cùng. Tôi như người bị thôi miên, tay đưa ra định nắm lấy dây buộc tóc của hắn tháo xuống, tức khắc hắn nghiêng đầu tránh như biết trước tôi định làm gì. Hắn trưng ra cặp mắt quan sát tôi trong khi cơ mặt không một chút biểu cảm, đột ngột hắn phì cười, sửa lại cái hộp gỗ có quai đeo dài hệt hòm đựng thảo dược của các đại phu trong phim Trung Quốc xưa, rồi thình lình ném cho tôi một nùi vải rách màu vàng mà không biết nãy giờ hắn giấu ở đâu, buông một câu rất khó nghe:
- Muội muội à! Y phục mà muội không muốn mặc nữa sao? - Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, tặc lưỡi một tràng. - Người cần mời đại phu là muội quả không sai mà!
(Ảnh: Internet)
Hắn đường đường là nam nhi mà tại sao lại thốt ra mấy lời như vậy với cơ thể này, thật làm tôi khó hiểu? Tôi không nói lời nào, trừng hắn, rồi thả mớ vải rách bươm hắn ném qua cho tôi xuống chân, đá nó ra xa. Chứng kiến hành động kia của tôi, hắn chỉ biết đứng trân ra, mắt mở to tới mức sắp rơi xuống đất, miệng há lớn đến nỗi dường như con ruồi cũng bay vào được. Một khắc sau, hắn rống lên:
- Ngươi bị điên rồi!
Đúng rồi, tôi điên, tôi bị điên thật rồi! Điên khi phải ở nơi xa lạ này. Tôi không thèm đếm xỉa tới hắn nữa, tôi phải đi tìm bà, tìm đường trở về, cho dù hồn phi phách tán tôi cũng phải bên cạnh gia đình của tôi, có họ tôi sẽ không còn sợ gì nữa cả. Tôi xông thẳng một đường mà chạy, sượt qua hắn, đụng kịch vai áo tím, hòm thuốc rớt xuống đất, văng những thứ khó ngửi ra khắp cùng chân hắn.
Bỗng phía xa từ con đường nhỏ rẽ vào trong sân, năm sáu người đang xách theo đèn lồng đi tới. Lệ Na từ trong bóng tối hiện ra đi đầu đoàn người kia. Trên tay cô còn không quên cầm theo một chiếc lồng đèn đỏ, ánh sáng hắt ngược lên, in trên gương mặt mỹ miều của cô một chùm sáng đỏ hình quạt lung linh đến mê người, hoà với cả thải đèn treo trong sân làm cho cô đẹp tựa tiên nữ bước ra từ trong tranh vẽ. Nếu cô không xuất hiện trước mặt tôi ngay lúc này, tôi đã nghĩ sẽ cắm đầu chạy một hơi mà không biết tới khi nào mới dừng lại nữa.
Lệ Na trông thấy bộ dạng “gọn gàng” bây giờ của tôi, liền đánh rơi chiếc đèn cầm trên tay, lật đật bước qua, đỡ lấy tay tôi, cô kêu lên:
- Tiểu thư, y phục của tỷ sao lại thành thế này? Tỷ vừa mới tỉnh, chạy ra đây sẽ bị phong hàn mất. Nhanh nhanh vào phòng đi mà tiểu thư! - Cô nói rồi dìu tôi, mắt rơm rớm nước.
Tôi vẫn ngơ ngác nhìn cô, chân không buồn cử động. Không biết bản thân nên làm gì cho phải? Rồi một giọng người phụ nữ trung niên cất lên thật trong trẻo trong đêm:
- Tiểu Cô con đã tỉnh dậy rồi, cuối cùng cũng đã tỉnh rồi!
Dứt lời, vị phu nhân chừng ngũ tuần mặc một bộ y phục màu lam trang nhã quý phái, đầu tóc búi cao cài trâm ngọc bích bước tới, ôm chầm lấy tôi, bà nghẹn ngào:
- Ái nữ của mẫu thân, nữ nhi tội nghiệp của mẫu thân! Con tỉnh rồi, đúng là trời cao vẫn còn thương mẫu thân mà!
Tôi bị bà ôm vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thình lình một người đàn ông trung niên vận trên người trường bào màu nâu với hoa văn ánh vàng sang trọng, gương mặt cương nghị nhưng cũng không kém phần phúc hậu ngay phía sau lưng bà, lên tiếng:
- Tiểu Cô, con tỉnh dậy thì tốt rồi! - Ông nhìn tôi rồi quay qua khẽ phất tay áo vỗ về vai bà, dịu dàng tiếp. - Phu nhân, nàng không nên như vậy, phải vui lên chứ. Đừng cứ khóc mãi thế phu nhân! Phu nhân đã khóc rất lâu rồi, nàng vẫn còn muốn khóc nữa sao? Ái nữ cũng đã tỉnh rồi phu nhân không nên khóc nữa!
Bà không để tâm mấy lời khuyên chí lý của ông vẫn ôm tôi khóc mãi. Thấy bà như vậy ông mới nhẹ nhàng ôm vai bà nói khẽ:
- Ái nữ của chúng ta chỉ vừa tỉnh lại thôi mà. Chúng ta mau vào nhà thôi, ngoài này lạnh. Nếu không thì chẳng những Tiểu Cô nhiễm hàn mà nàng cũng sẽ đổ bệnh cho mà xem. Nào, vào trong đi, nhanh lên!
Lệ Na nhìn một nhà ba người đang hạnh phúc, cô cũng buông tay tôi ra, lau đi nước mắt trên má, nhanh nhẹn cúi xuống nhặt hòm thuốc mà nãy giờ đổ ra tơi bờ dưới chân tên áo tím than lên. Mùi thuốc nồng nàn xộc thẳng vào mũi hoà cùng mùi khét lẹt của chiếc đèn lồng cháy chỉ còn trơ khung tre lăn lóc một gốc sân khiến trái tim đau không chịu được. Tự nhiên đầu tôi quay cuồng, nỗi nhớ người thân tràn về như thác lũ. Tôi tự hỏi: “Gia đình tôi ở đâu? Tôi biết tìm họ ở đâu đây? Biết đến bao giờ tôi mới gặp được họ?” Tôi chợt nhận ra mặt mình toàn là nước mắt, không hiểu được là tôi khóc hay thân thể này đang khóc? Cảm giác đau khổ này là thật sao, những con người này cũng là thật sao, tất cả đều là thật sao? Đầu tôi đau quá, tôi ôm đầu nhăn mặt vật lộn với những cơn đau đang từng hồi cắn nuốt tâm can. Không kiềm chế được, tôi xô bà ra, gầm lên:
- Làm ơn để tôi yên!
- Ái nữ, con sao vậy? Đừng làm mẫu thân sợ. - Bà loạng choạng ngồi dậy hỏi bằng giọng run run.
Ông vội vàng đỡ bà, quát:
- Mai Cô, con hồ đồ rồi à! Tại sao lại xô ngã mẫu thân con chứ?
Mặc kệ ông nói gì, như một con thú lộng, tôi thét:
- Các người… Các người tránh ra hết đi!
Đầu tôi đang đau lắm, vừa thét vừa ôm đầu mà đấm để cơn đau qua đi.
- Người đâu, mau giữ tiểu thư lại! Đừng để tiểu thư làm tổn thương mình! - Ông đứng chắn trước mặt tôi, ngăn giữa tôi với bà.
- Tiểu thư, tỷ đừng làm Lệ Na sợ mà, tiểu thư! – Lệ Na chạy đến bên tôi, gỡ tay mấy tên gia nhân ra, không cho bọn họ chạm vào tôi. – Không được làm tiểu thư của ta đau, các người nghe rõ chưa?
Tôi nhìn Lệ Na lúc này đột nhiên thấy thương cô lạ. Chợt tôi lạnh quá, toàn thân bất lực, tôi khuỵu chân, đầu gối nện thật mạnh xuống nền đá cứng đau thấu xương, kéo theo Lệ Na ngã cùng. Nào ngờ tên áo tím than đỡ lấy lưng tôi rồi một cánh tay gạt hắn ra, ôm ghì tôi vào ngực. Lần này tôi biết, cảm giác ấm áp dễ chịu như vậy chỉ có thể là anh. Tôi nhắm mắt, bóng tối chụp đầu, nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng người phụ nữ trung niên kia gọi tôi mãi: “Mai Cô! Con làm sao vậy? Mai Cô, Mai Cô!”