Thống soái lẫn phó soái một trận đánh bắt cả ngàn quân địch thế mà giờ bắt một con cá thật trần ai lai khổ. Lũ cá cứ luồn lách vào khe, lững lờ trêu ngươi, chụp thế nào cũng hụt, Đăng Khoa và Tảo Triều còn va đầu vào nhau ngả sóng soài. Hai nhóc hồ ly đứng bên bờ sông hồi lâu thấy chán, bất ngờ thấy con cá trê vàng vừa to vừa đẹp bơi ngang qua, liền nhảy cẩn lên đẩy Tỉnh Vĩ.
- Cha! Có cá lớn kìa!
Tỉnh Vĩ đang nhìn Đăng Khoa và Tảo Triều bắt cá, bị đẩy bất ngờ liền mất đà ngã nhào xuống nước. Nước sông chảy xiết, đoạn Tỉnh Vĩ đứng lại là nước sâu, chưa kể tay chân hắn còn bị thương và vốn dĩ bản thân càng chả biết bơi, nên ngươi rơi vô tình mà nước chảy càng vô tình hơn. Mọi người liền hốt hoảng đuổi theo, cứu con hươu tội nghiệp ngay trước giây phút chết chìm. Khi được kéo lên bờ, hắn đã lạnh tím cả người, mặt mày tái mét, áo quần ướt đẫm hết.
- Cha giỏi quá bắt được cá rồi! - Hai cáo con nghịch ngợm reo ầm lên.
Quả thật trong miệng Tỉnh Vĩ đang ngậm một con cá rất to, ba người dù lo lắng nhường nào vẫn chẳng nhịn cười nổi trước cảnh tượng hươu dùng miệng bắt cá. Giờ xem như đã có thứ để lát nữa cho vào bụng.
Đến giai đoạn làm cá mới thật gian nan, tay Đường Lệ bị gãy, Tỉnh Vĩ đuối nước nằm thở hơi lên, việc làm cá buộc phải giao lại cho Tảo Triều. Nhưng cá nào phải quân thù mà chỉ một kiếm chém là xong, cá là loài súc sinh bị đặt lên thớt cứ nhảy tanh tách không thôi, dao nào giáng xuống cũng trượt, long nữ làm cá lại toàn thái ra dằm thớt lẫn vụn gỗ. Đường Lệ ngồi cạnh chỉ vẽ này nọ mà Tảo Triều hoài không hiểu ý, cứ lia dao loạn xạ, làm cá càng nhảy dữ thêm.
- Ý cô Đường Lệ là thế này! - Hai nhóc hồ ly từ đâu lao tới đẩy tay Tảo Triều, lưỡi dao vô tình lao thẳng tới.
May thay phó soái phản ứng nhanh nhạy kịp thời rút tay lại dù vẫn phải băng cả năm đầu ngón. Trong rủi có may, dao sượt ngang tay Tảo Triều đã góp phần kết liễu luôn con cá cứng đầu. Nay cá chết, nhưng đâu thể nào ăn sống, tốt xấu gì cũng nên bắt chảo rán qua một chút, bởi thế nữ hắc long vội vội vàng vàng lấy ngay cái chảo lớn, định bụng sẽ làm món cá rán. Thời điểm này Tỉnh Vĩ dần khá hơn, liền lọ mọ vào bếp góp một tay giúp nhóm lửa, lui cui tìm chút dầu rán. Đang nhìn quanh quất mà chẳng thấy dầu đâu thì chợt nghe tiếng trẻ con lảnh lót.
- Tìm thấy dầu rồi!
Ba người bất thần thất sắc nhìn Văn Kiệt trèo lên bếp khệ nệ cả bình dầu to, chưa kịp can ngăn, dầu trong bình đã trào òng ọc vào bếp đỏ lửa. Lửa gặp dầu bùng lên dữ dội, cột lửa cao tới tưởng sắp nuốt trọn cả người. Tảo Triều chỉ kịp ôm Văn Kiệt kéo ra xa, phần Tỉnh Vĩ nhanh nhẹn cởi áo ngoài trùm lên bếp lửa, áo mới ngâm nước còn ướt sũng nên trùng hợp dập được lửa. Đăng Khoa hái được vài bó rau dại về đã chứng kiến cảnh tượng ngổn ngang hãi hùng, nên quyết luôn sẽ nấu canh cá không cần chiên xào gì nữa.
Hai giặc con được đưa ra phòng ngoài cốt để mọi người an tâm nấu nướng, và hiển nhiên Tỉnh Vĩ được phân công canh giữ. Nhìn hai nhóc con bi bô chơi đùa, Dược Thần an tâm phần nào, thêm quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc hươu ngốc đã chìm giấc ngủ vùi. Cáo con nghịch ngợm, chơi đấy chán đấy, thấy cha say giấc, chúng liền ném ấn soái cùng sáo kỳ lân sang một bên để vào bếp phá phách thứ khác. Ngay lúc này, thống soái cùng phó soái đang nhăn trán, cau mày chiến đấu cùng kẻ thù đáng sợ nhất cuộc đời đời binh nghiệp: canh cá. Bên cạnh "quân sư" Đường Lệ miệt mài hướng dẫn thật tường tận, thế nhưng do đôi song long thần tướng chả hề có tý kiến thức trù nghệ nào thành ra mặc người ta nói chi tiết ra sao bao đường, muối, tương vẫn loạn cả lên. Bất chợt...
- Thêm chút cái này! Cái này! Cái này! - Có nhóc hồ ly thẳng tay ném cả đống thứ vào.
Ba người bất thần giật thót nhưng tất cả đã muộn. Hai nhóc mò vào bếp lúc không ai hay, chúng thêm gì vào canh không ai biết, chỉ ước chừng có nước mắm, xì dầu và thứ gì đó trăng trắng.
- TỈNH VĨ! - Nghe tiếng gọi giật ngược Dược Thần mới giật mình chạy vào bếp nhưng với cái chân đau đến nơi cũng chẳng giải quyết được chi.
Cuối cùng Đường Lệ nhận ra thứ trăng trắng hai hồ ly cho vào là... giấm. Sự tình đã trót hết rồi, giờ nếu đổ hết thì biết ăn gì đây, thôi thì mọi người chỉ đành cắn răng ăn cho qua bữa. Bốn người, thêm hai nhóc cố nhăn mặt ăn món canh chẳng ra gì, chưa kể dù Đường Lệ nói rất rõ, Tảo Triều vẫn không làm sạch được mật cá, rốt cuộc thành bữa ăn vừa đắng vừa chua mà vẫn phải cố nuốt. Riêng Tỉnh Vĩ uống canh cứ trầm ngâm.
- Vị canh này có gì là lạ!
- Dĩ nhiên rồi! Cả trăm thứ trong đấy! Còn khó uống hơn thuốc của ngươi! - Thống soái nhíu mày nói.
- Không!...
Tỉnh Vĩ nhìn kĩ mớ rau dại rồi giật mình phun hết canh ra.
- Rau này hòa với giấm sẽ tạo thành độc!
Vừa nghe chữ độc ai cũng hoảng hồn, lẽ nào hay vị thiên tướng xông pha trận mạc lại có ngày bỏ mạng chỉ vì một nồi canh.
- Độc này không chết người nhưng...
- Nhưng sao? Có... - Tảo Triều chưa hỏi hết câu bụng đã quặng đau, nhìn bên cạnh ba người còn lại và hai nhóc hồ ly cũng lâm vào tình trạng tương tự.
Rồi sau đấy, sáu người đều nôn thốc nôn tháo, nôn cả mật xanh mật vàng, bao nhiêu thứ trong ruột bị dốc ngược hết ra ngoài. Nôn xong, bọn nhóc nhóc hồ ly cũng mệt lả và lăn ra ngủ, mục đích làm bọn chúng ngủ đã hoàn thành, dù cách làm không mấy giống dự tính ban đầu. Thu dọn xong bãi chiến trường, bốn người bụng đói càng thêm đói, chỉ biết ngồi trước cửa cầu mong Ngọc My nhanh chóng quay về.
Khi mặt trời khuất bóng, thống soái phu nhân cùng tốp người hầu và mấy thỏ con rồi cùng về đến nơi. Nhìn bốn người, Ngọc My suýt hoảng hồn vì tưởng có lũ yêu tinh nào ngồi trước cửa phủ. Khi biết mọi việc, bạch thố thực không khỏi che miệng khúc khích cười trêu bốn người. Tuy nhiên cuối cùng cũng có bữa ăn đúng nghĩa. Ba đứa em kết nghĩa trong lòng thật thầm cảm ơn thống soái ngày xưa kiên quyết giữ Ngọc My bên mình, nếu không hôm nay bốn huynh muội hẳn đã không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng sẽ... chết đói cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Tuy vậy, nào đâu hết chuyện để lo, ăn uống có thể êm xuôi, riêng còn việc ở thì vẫn chưa biết thu xếp sao cho thuận tiện. Tỉnh Vĩ thật không biết đêm nay nương náu chốn nao, nên trú tạm nhà bằng hữu hay dọn tới xó xỉnh khác... Còn đang suy nghĩ mông lung bỗng đâu văng vẳng giọng nói chua loét ngoài cửa làm hắn bỗng thót người.
- Tỉnh Vĩ! Con hươu ngốc chàng định không về luôn à! Định ở đây với con hắc long đấy đến già phải không?
Dược Thần tất nhiên nghe ra đấy là giọng Trọng Xuân, nhưng rõ ràng đã đuổi ba cha con đi rồi kia mà, cớ sao giờ lại ầm ĩ gọi về. Nhìn sắc mặt, Đường Lệ hiểu Tỉnh Vĩ đang nghĩ gì, liền lựa lời khuyên nhủ với chút đùa giỡn.
- Anh lại quên rồi! Hai người quay đi nhưng có người vẫn ngoái nhìn lại! Ha ha!
- Kiểu ngoái nhìn này hơi đáng sợ nhỉ, thôi ngươi ra ngoài ấy nhanh đi. - Đăng Khoa đẩy mạnh vai hươu sao.
Thê tử cũng đã tới tận nơi gọi về, Tỉnh Vĩ hiển nhiên đâu ngồi lì mãi trong phủ tướng quân được, hắn liền tức thì dẫn hai nhóc con ra cửa ngay. Phần Trọng Xuân nhìn thấy lang quân mặt mũi mệt phờ, áo ngoài còn không mặt, trong nhà lại có Tảo Triều, thật khó tránh khỏi nghĩ chuyện xa xăm.
- Chàng ở đây với con hắc long... hai người...
Chưa kịp để Trọng Xuân nói hết, Tỉnh Vĩ vội kéo cửu vĩ hồ cùng hai nhóc vào một góc. Từ phía xa, một đoàn tuần binh vừa về đến phủ, người dẫn đầu vào cửa gọi lớn.
- Nương tử! Ta về rồi đây.
Thêm một xà nữ chừng hai trăm tuổi cũng gọi vọng vào.
- Mẹ! Con và cha về rồi!
Và người ra đón hai cha con đấy còn ai khác hơn Tảo Triều. Chứng kiến họ vui vẻ, hạnh phúc bên nhau, Trọng Xuân chỉ biết há hốc mồm trong ngỡ ngàng.
Hươu ngốc lúc này mới giải thích.
- Đấy là Lục Thiệu Hưng, thống lãnh cấm vệ quân, cũng là lang quân của Tảo Triều, người ta phu thê ân ái như vậy, còn có cả con gái, thế mà nàng cứ ghen bóng ghen gió. Đã bảo rồi, bọn tôi chỉ là anh em kết nghĩa thôi.
- Ờ thì em sai! Hôm nào tiện em sẽ sang xin lỗi họ. - Trọng Xuân tiu nghỉu trả lời.
Văn Triều vừa nhìn thấy xà nữ mắt đã sáng rực lên. Xà nữ tuy không thuộc dạng quốc sắc thiên hương nhưng dung nhan cũng thanh tú, còn có đôi lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng. Giờ nghe mẹ nói chuyện xin lỗi, cáo con vội chen vào ngay.
- Mẹ phải sang xin lỗi ngay nhé! Chúng ta có lỗi thì phải xin lỗi càng sớm càng tốt!
Nhìn dáng điệu con trai, Trọng Xuân không khỏi rủa thầm trong bụng: "Thứ cha nào con nấy."
Gia đình Dược Thần cuối cùng cũng về đến nhà, hai nhóc đã ngủ ngoan, Trọng Xuân ngồi thoa thuốc lên vết thương cho Tỉnh Vĩ, phần hắn cứ làu bàu.
- Nàng đánh tôi đau quá đấy!
- Nói cho chàng biết, đấy là Đại Trường Côn gia bảo của Hồ tộc, có thể đánh nát đá tan vàng, em đã nương tay lắm rồi. Chắc mẹ em nhìn ra chàng là thứ lăng nhăng nên cho em trường côn ấy phòng thân.
- Đã bảo tôi không lăng nhăng mà.
- Chàng không lăng nhăng thì sao lại đánh đàn cho con hắc long kia múa kiếm, không đánh đàn cho em.
- Ơ! Nàng có biết múa kiếm đâu.
- Không biết thì học!
Nghĩ đến Trọng Xuân học dùng kiếm, Tỉnh Vĩ thật lạnh người, chỉ thế này đã bị thương cả tay lẫn chân, hồ ly biết dùng kiếm chắc hắn không còn nổi nửa cọng lông hươu.
- Thôi! Nàng thế này là tôi đã yêu lắm rồi, không cần học theo người khác làm gì.
- Học ai mà dẻo miệng thế! Nhưng em chưa hết giận đâu.
- Thế phải làm sao để nàng nguôi giận đây?
- Chỉ cần chàng thành thật trả lời em. Tên của Văn Kiệt là gọi theo nhân tình nào của chàng?
Nghe câu hỏi này Tỉnh Vĩ chỉ biết ôm đầu thở dài bởi cửu vĩ hồ này giận quá hóa lú lẫn rồi. Tên Văn Triều là do Tỉnh Vĩ đặt thật nhưng tên Văn Kiệt vốn do Hồ Vương đặt, muốn biết tư tình chi thì chỉ có nước về hỏi vua cáo chứ mười đời con hươu ngốc nghếch này cũng chẳng trả lời nổi.
Tuy vậy chớ tưởng thế là mọi chuyện đã qua. Nếu nói Trọng Xuân ghen mười phần thì Lục Thiệu Hưng ghen tới tận một trăm, việc một vài người biết thì đương nhiên sẽ thêm nhiều kẻ khác biết, và mãng xà nào có điếc mà chẳng hay...
Một hôm nọ, Tỉnh Vĩ được dịp ngồi uống rượu với mấy bằng hữu, chợt có người hỏi.
- Phận là bạn hữu cả, em hỏi thật anh, anh bào chế được mê dược khiến kẻ khác si mê mình điên đảo thật à?
Nghĩ đây lại là chuyện mấy tiên nữ suy đoán lung tung như trước kia, Tỉnh Vĩ lắc đầu bật cười.
- Làm gì có, đừng nghe mấy tiên nữ nhỏ tuổi nói lung tung, bọn chúng trẻ con có biết gì.
- Anh đừng nói dối, có phải anh đã tạo thứ thuốc ấy thành công từ lúc mới vài vạn tuổi không, nếu không sao phó soái Tảo Triều yêu anh đến tặng cả Hắc Long Trường Kiếm. - Một bằng hữu khác chêm vào.
Tỉnh Vĩ đang uống ly rượu mà nghe lời ấy xong thì bao nhiêu rượu đều tuôn ngược hết ra ngoài. Việc giữa hắn và Tảo Triều, Đăng Khoa đã dặn binh sĩ không được hé răng nửa lời, binh lính dưới trướng rất sợ thống soái, chắc chắn chẳng bao giờ to gan đi lan truyền. Còn lũ tiểu tiên học việc vốn toàn nghe loáng thoáng hắn gặp người xưa chứ làm sao biết chính xác tên người ta. Hơn nữa bốn chữ Hắc Long Trường Kiếm chỉ ai từng tháo trường kiếm khỏi vỏ mới đọc được trên lưỡi kiếm, vậy người biết bốn chữ này chỉ có dòng tộc của Tảo Triều, hắn và... Trọng Xuân, chẳng lẽ...
Thấy hắn còn lơ ngơ, kẻ kia lại nửa thật nửa đùa.
- Anh chia cho bọn em mỗi người một ít mê dược đi. Bọn em cũng muốn một lần được thần long bay trên trời hạ xuống đồng lau trắng hẹn hò. Ha Ha!
Đến đây Tỉnh Vĩ biết sự tình ắt từ Trọng Xuân mà ra, đồng lau trắng là bí mật của bốn anh em, binh lính của Đăng Khoa hay lũ đồ đệ cùng lắm biết việc hắn gặp cố nhân còn vị trí làm sao biết nổi. Vốn là lần trước Trọng Xuân ghen tuông tra khảo nên hắn mới nói ra hết cho nương tử nguôi giận, ai ngờ dỗ nương tử lại ra tự mình hại mình.
Hươu ngốc lập tức bỏ dở buổi tiệc rượu chạy như bay về nhà hỏi chuyện thê tử cho ra nhẽ. Rồi chỉ vài ba phút sau, chúng tiên hữu Thiên Cung đã la lên thảng thốt vì bất đắc dĩ phải chứng kiến cảnh Dược Thần bị... Lục Thiệu Hưng cầm thương đồ sát. Sau cuộc rượt đuổi kinh hoàng, Tỉnh Vĩ hai tay trầy xước tả tơi, nằm thở hơi lên, hắn chẳng ngờ bị đánh ghen lại thê thảm nhường này, một lần chưa đủ, còn phải bồi thêm lần hai. Xà tiên còn cúi xuống nói thật nhỏ vào tai hươu sao bằng chất giọng đầy mỉa mai: "Đồ giả tạo, ngươi là loại người ta ghét nhất trên đời. Ta biết ngươi thừa sức đấu tay đôi cùng ta nhưng vì muốn giữ bộ dạng giả tạo mà vờ hèn yếu. Ta một khi ghét sẽ ghét đến cùng, khôn hồn thì đừng mơ mộng nối tình xưa cùng Tảo Triều, kẻo ta sẽ bức ngươi đến phát điên, muốn trốn không được, muốn đánh không xong."
Đúng lúc đó, hai hồ ly song sinh chạy ra đỡ phụ thân dậy, con gái Thiệu Hưng cũng tìm tới tìm cha. Trong giây phút ấy, Văn Triều thay vì giúp hươu ngốc lại đăm đăm nhìn về phía xà nữ, bởi cáo con đã nhận ra nữ tử hôm ấy mình thấy trước cửa phủ tướng quân. Văn Triều mặc kệ thân phụ, vô thức bước tới đến mức dẫm luôn lên tay Tỉnh Vĩ. Dược Thần la oai oái vì đau mà con cáo nhỏ chỉ tập trung vào người đối diện.
- Em tên gì? - Hồ ly hỏi trước.
- Em tên Vi Lư. - Xà nữ bẽn lẽn đáp lời.
Thiệu Hưng đang tức giận mà nhìn cảnh đó cũng phải bất giác bật cười.
Tỉnh Vĩ khập khiễng vào nhà bôi thuốc cho mấy vết xước, Văn Kiệt bên cạnh giải thích do Trọng Xuân chưa hết ấm ức việc lang quân lén lút cùng tình xưa nên đã đi trút hết khó chịu cùng Túc Mễ. Mà Túc Mễ đâu nào kín miệng cho thế nhân nhờ, việc qua miệng ả ta khác chi bố cáo cho toàn Thiên Cung. Giờ Lục vệ tướng biết chuyện là điều dễ dàng đoán được.
Ải này chưa xong, ải khác lại ập tới. Thương tích còn chưa kịp bôi thuốc hay băng bó, hươu ngốc lại phải đối mặt cùng nam nhân hồ ly hung hãn ngoài cửa Y Viện. Người ta đằng đằng sát khí, hai mắt đỏ rực màu lửa căm phẫn trùng trùng, bàn tay lăm lăm cặp song đao sáng loáng. Người đó chẳng thèm báo trước, cứ một mực hùng hổ lao tới tưởng sắp đạp gãy luôn cửa trước.
- Tỉnh Vĩ! Ta thật không ngờ ngươi là thứ trăng hoa ong bướm, đã lấy được em gái ta lại còn đèo bồng nữ nhân khác. Hôm nay ta nhất định lấy máu ngươi tế đao.
Hươu ngốc nhìn anh vợ rồi ôm trán bất lực, chẳng thể nói câu nào, chỉ đành ngậm ngùi đưa lưng cho số phận ngang trái hành hạ. Hồ ly Mạnh Hạ trời sinh bốc đồng, còn bênh vực em gái không nói lý thì cãi lại được gì, chi bằng Tỉnh Vĩ im lặng... chịu đánh thôi, chịu một trận cho chừa luôn việc giấu giếm thê tử, qua lại tình xưa...
- ------------------ HẾT PHẦN 2 ---------------------