Đêm đó thế tử về tẩm cung và âm thầm mở bức tranh ra xem, hình ảnh sinh động hiện lên mồn một, đẹp tới từng ngọn cỏ, bông hoa, đẹp cả dáng thiếu nữ trong nắng. Nam Khuê ngỡ chừng đâu đây văng vẳng giọng hát quen thuộc nhắc về duyên sắt cầm giữa chim phượng và chim hoàng. Hắn bỗng thì thầm hát “Đôi lứa như chim phượng – hoàng. Tung bay đến phương trời xa”, hát mà cũng chẳng hiểu tại lại hát, bài hát tự khi nào đã khắc sâu vào trái tim hắn rồi.
Đang mỉm cười hồi tưởng về nàng hươu tiên thì chợt nghe hầu cận báo tộc hậu đến tìm, hắn vội cuộn bức tranh lại, đặt lên bàn. Tộc hậu Đường Lệ chẳng biết con trai đang có việc giấu giếm mình nên cứ đến gần nhắc nhở việc ngày mai là sinh nhật cháu gái trực học sĩ, vị học sĩ này vốn là người quen nên tộc hậu muốn cả nhà cùng đi dự tiệc.
Nhưng Nam Khuê vội bàn ra.
- Con không muốn đi, cha mẹ cùng các em là đủ rồi, thiếu con chắc chẳng sao đâu.
- Sao lại không đi? Con có hẹn với ai khác à? – Đường Lệ ngạc nhiên hỏi.
Có hẹn đương nhiên là có, vì sáng mai thế tử có giờ học nên đã hẹn Thu Nữ lúc ban chiều, nếu đi sang nhà trực học sĩ dự tiệc thì làm sao đi gặp lộc nữ được. Tuy thế, hắn không dám thừa nhận có hẹn, đành viện lý do.
- Con không có hẹn với ai cả, con không muốn đến vì không thích dự sinh nhật nữ nhi phiền phức.
- Cháu gái trực học sĩ có gì mà phiền phức. Con bé ngoan ngoãn đáng yêu mà, sao con cứ suy nghĩ cực đoan làm gì. Biết đâu sẽ có ngày con gặp được một nữ nhi mà không hề cảm thấy phiền phức.
Nghe câu nói đơn giản đó, tâm trí mèo nhỏ bất chợt vẽ lên hình ảnh Thu Nữ càng lúc càng rõ nét, bóng dáng hiện lên mồn một đến mức muốn xua đi cũng không được. Miệng không nói mà đầu óc cứ khắc họa người ta như câu trả lời rõ ràng. Tại sao lại thế? Nhẽ nào hắn từ bao giờ đã thấy nàng chẳng còn phiền phức, đã có một nữ nhân khiến hắn đổi thay?
Bỗng thấy cuộn giấy trên bàn mèo nhỏ, Đường Lệ liền hỏi.
- Con mới vẽ tranh à, cho ta xem thử được không?
Tộc hậu vừa định cầm bức tranh lên thì thế tử đã ngăn lại.
- Bức này vẽ hỏng, mẹ đừng xem.
Dường như nói thôi chưa đủ, hắn còn cầm ngay tấm tranh lên, giấu ra sau lưng. Đường Lệ thoáng thắc mắc trước cách cư xử khá lạ lùng, xưa giờ con trai nàng có khi nào tỏ thái độ thế đâu, hay do bức tranh kia có bí mật. Tiên nữ chẳng muốn bứt dây động rừng nên vờ như không nghi ngờ gì, bỏ ra ngoài trả lại không gian riêng tư cho thế tử.
Ngay khi mẫu hậu đi khỏi, Nam Khuê lại mở bức tranh ra nhìn. Thiếu nữ trong tranh rất mờ ảo, nhưng với hắn, bóng dáng nàng rõ nét hơn bao giờ hết, chỉ cần mập mờ dáng vóc, đầu óc hắn vẫn tự họa lên chân dung nàng. Nhìn ngắm mê mệt rồi mèo nhỏ mới gấp tranh lại cùng chút luyến tiếc, hắn ta trèo lên giường nằm nghỉ, miệng vu vơ hát tiếp khúc nhạc tình, trái tim đếm từng nhịp mong mau đến ngày hôm sau vì Thu Nữ đã hứa dạy hắn thêm nhiều tuyệt chiêu lắm.
Quả thực hắn bỏ cả sinh nhật cháu gái học sĩ để gặp Thu Nữ, mèo nhỏ chẳng dối lòng được rằng gặp nàng rất vui, dù lần nào cũng bị đả bại. Lộc nữ không chỉ biết đánh đấm mà còn biết dùng cả mưu trí, có mưu làm Nam Khuê thua trong ngỡ ngàng… Như đúng hiện giờ đây, thay vì áp đảo thế tử, nàng lại để cho bị tấn công dồn dập, gần như không đáp trả, nhưng ngay thời điểm tưởng đâu mèo con đã giáng được một cước vào tay Thu Nữ, thì ngay lập nàng ta lao tới cùng một đòn quạt giữa yết hầu hắn. Chiêu hiểm khiến hắn phải buông đao, ôm cổ, cuống họng đau điếng không thốt nên nổi dẫu đang muốn gào thét lên muôn ngàn lời. Lúc lâu sau thế tử mới khó nhọc nói được dăm câu.
- Cô… cô cố tình phải không?
- Là ta cố tình thật đấy, thật không ngờ chàng dễ bị lừa đến thế.
- Chiêu võ này đâu ra vậy? – Nam Khuê hỏi với chút bực mình.
- Luyện võ đôi khi còn phải dùng cả cái đầu nữa chứ đâu phải dốc sức ra đánh là thắng.
- Giống việc cô mượn sức ta đánh chính ta lúc trước phải không?
- Không hẳn giống hoàn toàn. Nhưng cần nhớ học võ phải cần cả chữ “trí” nhưng trí khác với mưu mô đê hèn, hành động tiểu nhân. Học võ không chỉ toàn đánh đấm thô bạo, luyện võ nghệ của như tu đạo, phải có trí tuệ, phải nhân từ, phải hiểu lễ nghĩa.
- Cô muốn nói về võ đạo? Nói tiếp cho ta nghe đi.
Thấy người ta muốn trao đổi thêm, lộc nữ bèn nói về cả võ đạo, nói về nhân, lễ, nghĩa, trí, tín trong học võ… Nàng nói, mèo nhỏ lắng chăm chú nghe. Thế tử ghét nghe giảng dạy võ đạo dài dòng nên trong giờ học võ đạo thường xuyên ngáp ngắn ngáp dài, lần nào cũng hết bị sư phụ nhắc nhở lại đến bị phụ hoàng la mắng mà học vẫn chưa vào, thế mà khi được Thu Nữ dạy thì trái ngược, hắn ngồi nghe nàng nói chẳng sót một chữ, nghe say sưa, nghe nuốt từng câu từng lời.
Hươu sao kể về nhân đạo, về học võ để bảo vệ kẻ yếu thế, kể về chữ nghĩa của kẻ theo võ đạo,… chứng tỏ nàng biết võ nghệ từ căn cơ chứ không phải chỉ học bề ngoài cho có.
Bất chợt, thế tử hỏi nàng.
- Võ đạo có “nhân, lễ, nghĩa, trí, tín”, nghĩa ở đây là “hành hiệp trượng nghĩa” đúng không?
Lộc nữ đáp lại.
- Đúng mà chưa đủ, nghĩa còn là trả nghĩa, trả ơn, ngay cả việc chàng nhớ ơn sư phụ dạy dỗ mình cũng là “nghĩa” đấy.
- Còn “lễ” trong võ học thì sao? – Mèo nhỏ hỏi tiếp.
Thu Nữ mỉm cười giải thích.
- Thì nói sao hiểu vậy thôi, “lễ” này cũng tương tự “lễ” trong cuộc sống, tức là kính trên nhường dưới, là nhúng nhường, không cao ngạo. Chàng đừng hiểu cao xa, đôi lúc quy tắc võ đạo rất giống quy tắc sống ở đời.
- Vậy ta hiểu rồi, chữ “trí” là cư xử khôn ngoan, còn chữ “tín” là giữ lời hứa. – Nam Khuê hỏi tới.
Hươu con gật đầu bảo.
- Chàng hiểu rồi đấy.
- Cũng lão bà hầu tiên dạy cô sao?
- Đúng thế, lão bà dạy ta, nhưng vẫn nhiều người không làm được toàn bộ những điều ấy như…
Tới đây Thu Nữ không nói nữa, nàng chợt nhớ về dòng họ bên nội, ai cũng khá mưu trí, lễ nghĩa, trung tín mà lại thiếu nhân từ, lộc nữ ngẫm lại rồi hơi buồn dù biết với giống loài đấy thì làm sao nhân từ nổi. Tuy nhiên, điều nàng buồn nhất chính là thân phụ cũng thế, cha theo nghiệp hành y nhưng khi vận võ nghệ vẫn tàn ác. Đã hơn một lần hươu nhỏ thấy cha trả đũa những kẻ dám tán tỉnh mẹ nàng, và chẳng mấy ai bình an trước cơn ghen tuông từ cha, đến độ cha đi trước hại người, nàng phải âm thầm theo sau cứu người. Chữ “nhân” ở đời là dễ nhất mà cũng khó nhất, bởi ai mà chẳng ích kỷ, sân si, hận thù, rồi từ đó quên mất cái nhân từ, chỉ toàn xuôi theo cảm xúc, trả thù cho thỏa hết nóng giận.
Đang lúc còn suy nghĩ vẩn vơ thì Nam Khuê làm nàng bừng tỉnh bằng một câu nói.
- Nhờ cô mà ta biết cách trả lời hết mấy câu hỏi của sư phụ rồi đấy!
Mèo nhỏ nói câu này cũng làm lộc nữ bật cười.
- Chàng cứ nói nữ tử phiền phức thế mà cuối cùng phải nhờ nữ tử giúp trả lời câu hỏi, lạ nhỉ.
Nam Khuê bỗng chốc ngượng ngùng vò đầu cười trừ, thật lâu sau hắn mới nói được.
- Thì cô từng dạy ta nhìn thử mọi vật theo hướng khác, nay ta thử nhìn nữ nhân theo hướng khác xem sao.
Lộc nữ không muốn trêu hắn thêm nên chỉ ngồi cười trừ phụ họa, rồi cả hai lại tiếp tục nói về võ đạo, nói đến lúc trăng lên mới chịu ngưng.
Hôm sau, linh miêu thế tử thực sự đã làm sư phụ mình bất ngờ, ông ta chẳng hiểu nổi bằng cách thần kỳ chi mà mới hôm nào Nam Khuê học hành câu nhớ câu quên, hỏi mãi cũng nói không trọn, vậy mà nay bỗng thông thuộc làu làu. Chẳng những thông thuộc mà còn cực kỳ hứng thú, mèo nhỏ cứ nói thao thao bất tuyệt, nói như thể vừa được chỉ điểm bởi cao nhân thượng thừa nào đấy.
Thấy lạ, vị sư phụ liền lựa lời hỏi.
- Dám hỏi cớ sao ngài hôm nay lại bỗng có hứng thú về võ đạo, còn tỏ ra am hiểu, chẳng biết là có nguyên do gì hay có nhờ ai bảo ban thêm chăng?
Nam Khuê muốn giấu kín việc lén lút gặp gỡ ngoại tộc nên liền nói dối.
- À! Ta vô tình tìm được vài quyển sách cũ có ghi chép về võ đạo, lời viết rất dễ hiểu, tiếc thay đó là bí quyết gia truyền của hoàng thất Linh Miêu tộc, không thể để người ngoài đọc.
Vị sư phụ nghe thế cũng thoáng bán tín bán nghi nhưng chẳng dám hỏi sâu thêm, chỉ đành thăm dò bằng cách cho thế tử một câu hỏi võ đạo khác và căn dặn rằng phải suy nghĩ thật kỹ để giờ học sau nộp câu trả lời.
Đương nhiên, Nam Khuê mang câu hỏi đến nhờ Thu Nữ giúp đỡ. Sư phụ của thế tử chỉ hỏi đúng một câu: “Đâu là bí kíp võ học giúp người luyện võ trở nên bất bại?”. Câu hỏi ngỡ đơn giản mà lại mênh mông vô chừng, tưởng rất rõ ràng nhưng lại gợi lên chẳng biết bao nhiêu mơ hồ.
Lộc nữ đọc câu hỏi mèo con mang tới, ngẫm nghĩ thật lâu rồi mới nhớ ra câu chuyện từng được nghe thống soái bạch long kể về con đường võ đạo, về tâm căn võ học, về bí kíp tuyệt đỉnh. Thống soái cả đời gian lao thường nói về một cửa ải mà bất kỳ tướng lĩnh hay kẻ luyện võ nào cũng muốn vượt qua, ai vượt qua được điều đó, cũng xem như đạt được chiến công oanh liệt nhất trong đời. Chiến thắng ải ấy chính là lĩnh hội bí kíp trở thành người bất bại. Thường kẻ suy nghĩ tầm thường sẽ nghĩ ngay đến loại võ công đặc biệt, độc nhất vô nhị nào đấy, chỉ ai đã đủ từng trải mới biết đó là điều chi, ngay cả thống soái thiên binh còn chưa dám chắc đã làm được điều đó hay chưa.
Mèo nhỏ nhìn lộc nữ hồi lâu rồi hỏi với chút hiếu kỳ.
- Bí kíp võ nghệ thế gian nhiều vô kể, làm sao biết đâu là bí kiếp bất bại?
- Bí kíp này nói ra dễ vô cùng mà cũng khó vô cùng, làm được hay không tùy thuộc hết vào lòng người. – Nàng đáp với một nụ cười. - Có người dạy ta rằng mãnh tướng xông pha trận mạc thắng ngàn vạn kẻ thù vẫn không oai phong bằng chiến thắng chính mình. Thứ đáng sợ nhất trong đời là phải đối diện và vượt qua tham lam, ích kỷ, ham mê danh lợi tự trong tâm, kẻ thắng được cái mù quáng nơi bản thân mới đúng là kẻ mạnh nhất. Bí kíp bất bại chỉ có một: chiến thắng chính mình. Võ học đâu phải toàn dành cho việc xưng hùng xưng bá, cho xây đắp hào quang, võ học cũng là tu đạo, là nuôi dưỡng thể xác lẫn tinh thần. Tinh thần tối thượng của võ đạo là kiềm chế cái tâm bạo động, cái lòng háo thắng, vọng danh. Kẻ còn lóa mắt vì hào quang cả đời chỉ mãi ngang bằng thứ võ biền lỗ mãng dùng võ vá áo túi cơm, người biết điểm dừng ở đâu, biết kiềm chế ham muốn, vượt qua cám dỗ của vọng danh tầm thường mới thực sự đạt đến cái bất bại trong võ đạo.
Tới ngày nộp bài, sư phụ thế tử lại thêm phen ngạc nhiên vì đệ tử đã trả lời đúng được câu hỏi này, trong phút chốc còn nghĩ không nhẽ trong hoàng thất tộc Linh Miêu có ghi chép bí mật võ đạo thật. Ngay chiều đó ông đã mang bài tập của mèo nhỏ đến cho phu thê Miêu Vương xem, đồng thời cũng thưa lên hết những thắc mắc suốt mấy ngày qua. Trước lời thầy dạy của con trai, Lưu Đức cũng bất ngờ ra mặt vì hoàng thất Linh Miêu tộc làm gì có quyển sách võ đạo bí truyền nào. Chưa kể nếu Nam Khuê tự nghĩ ra được chân lý võ đạo thì việc chi phải giấu, trừ phi thực sự có bí mật gì đó.
Tộc hậu Đường Lệ thì lặng lẽ cầm bài tập của con trai lên, để gần mũi một lát rồi trầm ngâm phán đoán. Đợi khi vị sư phụ kia rời đi, tiên nữ mới mở lời nói với tướng công.
- Là một cô gái dạy võ đạo cho Nam Khuê.
- Em nói gì? Sao em đoán ra? – Lưu Đức ngỡ ngàng hỏi thê tử.
- Em học y thuật dĩ nhiên cũng ít nhiều nhạy với mùi hoa cỏ, trên mảnh giấy có vương mùi hương hoa nhẹ nhàng, loại hương này chẳng nam nhân nào dùng bao giờ, chắc chắn phải là nữ nhi. Mùi thơm bám vào mảnh giấy chứng tỏ nữ tử phải cầm vào rất lâu, người ngoài lại chạm vào bài tập của Nam Khuê chỉ có nước nó mang đi hỏi người ta. Dạo gần đây thấy con hay ra ngoài, biểu hiện giấu giếm, em cũng nghi ngờ Nam Khuê qua lại với nữ nhân nào đó nhưng chưa dám bứt dây động rừng.
- Thế sao em không bảo nó dẫn người ta về cho phu thê ta xem mắt?
- Khi nào nó muốn sẽ tự đưa về thôi, anh lo làm gì. Nó giống tính anh thật đấy, thích giấu giếm.
- Chuyện cũ đến sáu vạn năm mà, em đừng cứ để bụng mãi thế. – Lưu Đức choàng tay kéo thê tử đến sát bên mình. – Nhưng ta lo nó quen người lạ rồi…
- Anh lại nghi ngờ ngoại tộc sao? Đúng là cố tật không chừa, thế trước khi thành thê tử của anh, em không phải ngoại tộc à? Mà anh với Nam Khuê thật là cha nào con nấy, chỉ đặc biệt gần gũi nữ nhân ngoại tộc.
- Ta lo xa thôi mà.
- Em nghĩ sẽ không sao đâu.
Đường Lệ vừa nói vừa ngửi lại mùi hương trên giấy, dẫu hương thơm đã bị gió làm nhạt đi ít nhiều nhưng tiên nữ vẫn biết đó là hương tinh dầu hoa dành dành. Hương dành dành vốn cũng được nhiều nữ nhi dùng, tuy nhiên kiểu chế biến tinh dầu hoa dành dành này lại độc nhất vô nhị, chắc chắn khắp thần giới chỉ mình Dược Thần làm nổi. Mùi hương nhẹ nhàng mà bám rất lâu, đậm đà nhưng chả gay gắt, không quá phô trương mà vẫn đầy tinh tế, quả thực mang dấu ấn của Tỉnh Vĩ rất rõ. Sư huynh của Đường Lệ ngoài tạo tinh dầu cho thê tử thì cũng hào phóng mang tặng các bằng hữu, nên chưa thể xác định nữ nhi Nam Khuê quen biết đến từ Y Viện. Thêm vào đó, câu trả lời về võ đạo thế tử viết vào bài tập vốn chính là lời thống soái Đăng Khoa ngày ngày tự dặn mình, lời ấy mấy huynh muội kết nghĩa đều thuộc nằm lòng, bởi vậy giờ Đường Lệ chỉ tạm khoanh vùng trong số người quen biết.
Tộc hậu nói sang chuyện khác.
- Giờ anh ra thử võ nghệ của Nam Khuê đi, đã lãnh hội võ đạo được thì em dám chắc nó đã tiến bộ rất nhiều.
Nghe lời thê tử, Lưu Đức liền gọi thế tử đến kiểm tra đao pháp, vua mèo võ nghệ cao thâm, nội công phi thường nên có ý nhường con trai bằng cách không dùng pháp khí. Ai ngờ Nam Khuê lại quả quyết lên tiếng.
- Cha cầm pháp khí ra đi, con không giao đấu với người tay không tấc sắt.
- Con vừa nói gì? – Lưu Đức giật mình hỏi con trai.
- Giao đấu có ba quy tắc: thứ nhất không nhận giao đấu với kẻ tay không tấc sắt, thứ hai không nhận giao đấu với kẻ đang ôm thương tích, thứ ba không đánh lén.
Hôm nay tự dưng con trai nói toàn lời đao to búa lớn y hệt đại hiệp giang hồ đã qua một đời phiêu bạt, Lưu Đức thật không thể kìm được mà bật cười thành tiếng. Đường Lệ cũng thấy buồn cười nhưng lòng lại thoáng tò mò nhiều hơn, triết lý võ học này tiên nữ đã nghe qua, nghe từ miệng… sư huynh. Tộc hậu chắc chắn bản thân không lầm, bởi thời trẻ nàng và các bằng hữu từng cười ngặt nghẽo khi mấy lời ấy thoát ra từ miệng một con hươu chẳng biết đến nửa chiêu võ. Nay con trai nàng lặp lại lời đó không sai một chữ, nhẽ nào…
Chưa có cơ sở xác nhận rõ ràng, thêm không muốn Nam Khuê ngượng ngùng, Đường Lệ chỉ đành lặng thinh đứng xem phu quân và con trai luyện võ. Chiều ý mèo con, Lưu Đức đã cầm pháp khí nhưng chỉ là một thanh đao thường chứ chẳng phải lục bảo đại đao uy chấn phương nam. Dù đã vào hoàng hôn, Miêu Vương hóa về dáng dấp linh miêu, tuy nhiên không vì thế mà có thể chủ quan xem thường. Tộc chủ vẫn vô cùng lợi hại, những đường đao uy vũ như bão táp dồn dập giáng xuống, khiến Đường Lệ đứng quan sát còn phải giật mình thon thót. Nhưng cũng nhờ thế mới thế Nam Khuê đã tiến bộ ra sao, dẫu phụ hoàng xuất chiêu nhanh hay chậm, cuồng bạo hay nhẹ nhàng, thế tử đều rất điềm tĩnh đối phó, điềm tĩnh mà hành động vẫn rất dứt khoát, chiêu thức trôi chảy dẫu vẫn còn sơ hở. Dù chưa mấy hoàn hảo nhưng không thể phủ nhận thế tử đang luyện tập đúng hướng.
Lúc hai cha con luyện tập xong, Đường Lệ bỗng dưng đến nói vài lời nhưng lại có vẻ muốn gợi ý cho con trai.
- Dạo này con chăm chỉ luyện tập lắm nhỉ, nhưng cái gì nhiều quá cũng không tốt đâu, con đã một thời gian mải miết đi luyện võ rồi thì cũng nên nghỉ ngơi dăm ngày cho thư thả đầu óc, như đi chơi đâu đó thăm thú dạo chơi chẳng hạn. Ngoài lãnh địa tộc Linh Miêu có nhiều cảnh đẹp lắm, ra đấy vẽ tranh hay thăm thú đều thấy thoải mái, chỉ tiếc rằng con chỉ có một mình, giá như ai đó đi cùng sẽ vui hơn nhiều.
Chẳng biết thế tử có hiểu ẩn ý trong lời của mẹ chăng mà chỉ gật gù rồi xin phép về tẩm cung nghỉ ngơi. Tộc hậu cũng không nói gì, chỉ âm thầm mỉm cười khi bóng dáng con trai khuất dần sau hành lang.
Lúc này Đường Lệ mới cùng tướng công.
- Đúng là “bụt nhà không thiêng”, anh dạy mãi Nam Khuê chẳng mấy tiến bộ, nay luyện tập cùng người ngoài một thời gian, nó bỗng khác biệt thấy rõ, xem ra nữ tử kia mang tới tác động rất tích cực, vậy hai ta cứ âm thầm để nó tiếp tục qua lại với nữ nhân ấy, lâu lâu Nam Khuê mới có cảm tình với người khác phái, đừng ngăn cấm nó. Nam Khuê cũng không phải thứ ngu ngốc đâu, anh chớ lo nó bị lừa.