Mục lục
Trọng Khải Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa tiếng sau, ba người Lâm Siêu cùng nhau trở về tiểu khu.

Sau khi nơi này bị những tên lưu manh kia cướp sạch thì nó đã không còn thích hợp để ở lại nữa rồi. Sự việc lần này đã cảnh báo Lâm Siêu rằng, nếu như hắn thường xuyên ra ngoài đi săn thì sẽ rất khó bảo vệ cho Lâm Thi Vũ. Giờ chỉ còn cách đưa cô tới căn cứ trong thành phố và nhờ Sở Sơn Hà chiếu cố thì chắc sẽ không có nguy hiểm gì.

Hắn chọn thời điểm này đưa Lâm Thi Vũ đến căn cứ trong thành phố là đã có tính toán cả rồi.

Thế giới vừa lâm vào ngày tận thế, quân đội bị chia năm xẻ bảy, từng phe từng người tranh giành quyền làm chủ vô cùng kịch liệt. Bọn họ sẽ sử dụng tất cả các loại thủ đoạn với nhau nên Lâm Siêu không muốn mình bị cuốn vào trong cái vòng xoáy hỗn loạn này. Bởi vậy nên hắn mới cự tuyệt lời mời của Sở Sơn Hà. Hơn nữa, Lâm Siêu không muốn gửi gắm Lâm Thi Vũ vào trong quân đội vì hắn không muốn Lâm Thi Vũ trở thành vật hi sinh cho những người kia tranh giành quyền lợi!

Sau khi dặn dò Lâm Thi Vũ vài câu, hai người mang những hành lý cần thiết đi xuống. Những đồ mà Lâm Siêu muốn mang đi rất đơn giản, ngoại trừ một cái hòm nhỏ màu đen ra thì chỉ có thêm hai cái bản đồ. Nhưng dù sao Lâm Thi Vũ cũng là con gái, tuy rằng cô đã bỏ đi vài đồ không quan trọng nhưng số đồ cô mang theo vẫn chiếm hết một rương hành lý. Bên trong bao gồm mấy chai nước tinh khiết cùng những đồ nội y dùng khi tắm rửa. Và còn một thứ đồ quan trọng không thể đánh mất chính là những tấm ảnh chụp cả gia đình.

Khi họ đi xuống dưới lầu, Phạm Hương Ngữ chủ động điều khiển một con hủ thi ra vác cái rương trong tay Lâm Thi Vũ đặt lên lưng nó để tránh tiếng bánh xe lăn trên đường sẽ thu hút nhiều hủ thi tới đây.

Mấy người vừa bước đến cửa tiểu khu thì bỗng nghe thấy từ phía sau vang lên từng tiếng "gừ gừ". Lâm Siêu quay đầu lại nhìn thì một cái bóng màu vàng kim nhảy từ đâu tới đứng cách hắn khoảng chừng 10 mét. Nó nhe răng gầm gừ trừng mắt nhìn hắn, đây chính con Hoàng Kim Khuyển vẫn đi lại lang thang trong tiểu khu.

Thấy nó không xông tới vồ mình, Lâm Siêu cảm thấy có hơi ngoài ý muốn, hắn nghiêng đầu nói với Phạm Hương Ngữ: 

- Cô có thể khống chế nó sao?

- Chưa thử, để tôi thử xem.

Phạm Hương Ngữ lập tức nhắm mắt lại, một lúc sau cô lại mở mắt ra. Trên mặt cô hiện lên vẻ kỳ quái, nói:

- Anh có thù với nó ư?

- Hử?

Lâm Siêu nhíu mày.

- Tôi không thể khống chế được nó. Thế nhưng tôi có thể kết nối với nó. Nó vừa bảo để cho tôi rời khỏi anh, nếu không nó sẽ không khách khí với tôi nữa. Nó còn bảo rằng kể cả là anh trốn sau lưng tôi thì anh cũng không giữ được mạng đâu.

Phạm Hương Ngữ cẩn thận từng li từng tí phiên dịch lại.

Lâm Siêu đã hơi bị chọc giận, hắn vặn vặn cổ tay mình, nói: 

- Cô tránh ra.

Phạm Hương Ngữ nhìn con Hoàng Kim Khuyển kia một cách đồng tình, cô lập tức tránh sang một bên.

Hoàng Kim Khuyển nhìn thấy Phạm Hương Ngữ tránh ra chỗ khác thì sự kiềm chế của nó liền biến mất ngay. Nó hưng phấn gầm nhỏ hai tiếng rồi lập tức xông về phía Lâm Siêu với tốc độ nhanh như chớp.

Trong đôi mắt Lâm Siêu chợt lóe sáng, chỉ mới mấy ngày không gặp mà thể chất của con Hoàng Kim Khuyển này dường như đã tăng lên gấp đôi, ít nhất phải bằng tám lần người bình thường rồi. Sức mạnh của nó đã gần rất với lực lượng của loại nguy hiểm kia, thảo nào nó lại tự tin như vậy. 

Muốn muốn trả thù sao? Khi thấy nó phi nhào về phía mình, thị giác của Lâm Siêu nhìn rõ tinh tường từng động tác của nó, cơ thể hắn bỗng chớp lên một cái. Cái tốc độ gấp 10 lần bình thường của Lâm Siêu chỉ để lại một cái bóng người mờ mờ ngay chỗ hắn vừa đứng.

Hoàng Kim Khuyển giống như một tia chớp màu vàng kim vồ trúng cái bóng kia. Khi nó còn chưa kịp hưng phấn tru lên thì nó đã cảm nhận được một quả đấm nặng như búa tạ đập thẳng vào đỉnh đầu.

Bốp!

Thân thể cứng rắn của nó rơi từ trên không xuống đất.

Lâm Siêu túm lấy một cái chân sau của nó rồi lại nhấc người nó lên đập thẳng xuống nền xi-măng một phát nữa.

- Ngao...!

Hoàng Kim Khuyển tru lên một cách đau đớn, trong mắt nó toát lên sự sợ hãi giống hệt như con người.

Sau khi Lâm Siêu tiếp tục đập cho nó vài cái thật mạnh đến khi nó cạn hết sức lực thì hắn mới buông cái cẳng chó kia ra, hắn hỏi Phạm Hương Ngữ: 

- Nó nói thế nào?

Mặc dù Phạm Hương Ngữ biết trước Lâm Siêu rất mạnh, thế nhưng cô vẫn cảm thấy có hơi chấn động. Cô lấy lại tinh thần rồi nhìn con Hoàng Kim Khuyển kia một cách đồng tình, nói:

- Nó nói cầu xin anh tha mạng cho nó. Nó còn muốn tôi xin anh tha cho nó, đừng nên giết chết nó.

Hoàng Kim Khuyển gật mạnh đầu nhìn Lâm Siêu một cách rất đáng thương.

Lâm Siêu nhướng mày lên, nói: 

- Mày hiểu được tiếng người ư?

Hoàng Kim Khuyển gật đầu liên tục, nó còn nâng chân, lè lưỡi liếm liếm giày của Lâm Siêu để nịnh nọt.

Lâm Siêu thấy bộ dạng kinh sợ này của nó thì cảm thấy tức cười liếc nó một cái, hắn lôi chiếc hòm nhỏ màu đen ra, nói:

- Cho mày một nhiệm vụ, nếu có thể tìm được chỗ nào có cái hòm nhỏ giống thế này thì tao sẽ bỏ qua cho.

Hoàng Kim Khuyển quan sát chiếc hòm nhỏ màu đen và ngửi ngửi như để nhớ mùi rồi một lúc sau mới gật gật đầu.

Lâm Siêu vỗ vỗ đầu nó, nói:

- Vậy thì lên đường thôi, mày chạy trước dẫn đường đi. Đừng có mà mưu đồ chạy trốn nếu không tao sẽ bẻ cái cẳng chó của mày đi đấy.

Hoàng Kim Khuyển nhìn hắn một cách đáng thương rồi liếm giày hắn hai cái để tỏ vẻ trung thành, tiếp đó nó liền chạy bước nhỏ ở phía trước dẫn đường.

Cái nhóm kỳ quái gồm ba người, một chó và ba con hủ thi cứ như vậy mà xuất phát.

Hai tiếng sau.

Ba người Lâm Siêu được Hoàng Kim Khuyển dẫn đến một cái ngõ nhỏ nhìn khá âm u. Nó quay đầu về hướng bức tường ở bên phải rồi sủa khẽ hai tiếng, Phạm Hương Ngữ lập tức nói:

- Nó bảo rằng đồ anh muốn tìm nằm ở trong đó.

Lâm Siêu đi tới trước bức tường, hắn đưa tay đặt nhẹ lên trên đó.

Xoẹt!

Bàn tay hắn vừa đặt lên bức tường đã khiến nó nổi lên những chấn động dập dềnh như làn nước, cả bàn tay hắn cũng xuyên thẳng vào trong bức tường. Ngay sau đó, Lâm Siêu bỗng cảm thấy lòng bàn tay mình bị một loại lực hút nào đó tác động, cả người hắn cũng mất kiểm soát bị kéo thẳng vào bên trong.

Trước mắt đang tối sầm bỗng dưng lại sáng ngời.

Lâm Siêu bỗng nhiên thấy mình đang đứng ở trong một cái sảnh lớn chỉ toàn màu trắng. Không chờ hắn kịp quan sát kỹ càng thì đã nghe thấy một giọng nói lạnh như băng vang lên trong đầu:

- Không đủ điều kiện tiến vào, mời đạt tới tiến hoá giả cấp E hãy quay lại.

Giọng nói kia vừa mới nói xong thì Lâm Siêu đã cảm thấy ngực mình bị một thứ gì đó mềm như bông đánh vào, cả người bị mất kiểm soát lùi lại phía sau.

Sau khi lùi lại liền hai bước, Lâm Siêu lại trở về bên ngoài bức tường kia. Cái sảnh lớn toàn màu trắng trước mắt đã được đổi thành cái ngõ nhỏ âm u và hôi hám như lúc trước.

- Không ngờ còn cần cả điều kiện để tiến vào, chẳng lẽ đây chính là di tích cấp cao ư? 

Lâm Siêu nhìn lên bức tường, trên gương mặt hiện lên vẻ suy tư. Nếu là di tích bình thường thì bất cứ loại sinh vật nào cũng vào được, kể cả là một loài nhỏ yếu như con kiến cũng được. Dĩ nhiên, nếu con kiến bị nhiễm vi-rút thì nó sẽ không còn được coi là "nhỏ yếu" nữa.

Lâm Thi Vũ và Phạm Hương Ngữ đều bị cảnh vừa rồi dọa cho ngớ người, Lâm Thi Vũ không nhịn được, nói:

- Tiểu Siêu, em biết thuật xuyên tường à?

Lâm Siêu không khỏi cảm thấy buồn cười, hắn đành phải giải thích cho cô về chuyện liên quan tới các di tích. Hắn cũng không ngại nói cho Phạm Hương Ngữ cùng nghe luôn. Đợi sau này tiến vào căn cứ thời đại trong thành phố, di tích sẽ mở cửa cho tất cả những người còn sống đi vào, còn có thể cho con người sinh sống bên trong nữa.

- Lực lượng như của anh còn không đủ tư cách tiến vào cái di tích này nữa chứ. Không biết bên trong di tích này có những thứ gì đây...

Phạm Hương Ngữ đứng quan sát bức tường, trong đôi mắt cô hiện lên sự cháy bỏng.

Lâm Siêu cũng cảm thấy rất hứng thú giống như cô. Nhưng hiện giờ không phải là lúc lãng phí thời gian, hắn phải nhanh chóng tiến hóa thêm lần nữa để trở thành tiến hóa giả cấp E. Bằng không thì có trời mới biết cửa vào cái di tích này sẽ biến mất lúc nào.

Lâm Siêu đi vào trong một cửa hàng lắp cửa cuốn ở bên cạnh. Hắn ra lệnh cho Phạm Hương Ngữ điều khiển hai con hủ thi vào trong cửa hàng lấy hết sạch những đồ điện bên trong. Hắn chọn những linh kiện có tác dụng với mình rồi nhanh chóng lắp ráp chúng vào nhau tạo thành máy thăm dò sóng sinh vật.

- Lần trước dùng tần số 100 đã dụ cả loại nguy hiểm kia tới. Có khả năng con hủ thi loại nguy hiểm kia chỉ có một con trong thành phố, thậm chí bao gồm cả tỉnh này nữa. Lần này điều chỉnh tần số đến 60 là có thể dụ hủ thi loại đặc biệt tới rồi.

Lâm Siêu đeo máy thăm dò sóng sinh vật lên cổ tay. Bây giờ đã rời khỏi chỗ kia, với cả hắn đã là tiến hoá giả cấp F nên dĩ nhiên sẽ không ngồi chờ đám hủ thi loại đặc biệt tự tìm tới mà phải chủ động ra ngoài đi săn bọn chúng.

Tiếp đó, Lâm Siêu tìm một tiểu khu nhìn kha khá đang không có ai ở rồi dọn dẹp sạch sẽ cái cao ốc và cho Lâm Thi Vũ ở lại tầng cao nhất. Hơn nữa, hắn còn ra lệnh cho Phạm Hương Ngữ bảo vệ cô an toàn rồi sau đó dẫn Hoàng Kim Khuyển và mang theo bản đồ đi ra khỏi cửa.

Sở dĩ hắn dẫn Hoàng Kim Khuyển đi theo cũng vì một lý do rất dễ nhận thấy. Đó là phòng ngừa khi Phạm Hương Ngữ chạy trốn hắn sẽ dùng khứu giác của Hoàng Kim Khuyển tìm theo dấu cô ta.

Lâm Siêu quan sát tấm bản đồ một lúc thì đã tìm thấy một Vườn bách thú ở gần khu vực này được đánh dấu bằng một ký hiệu màu xanh lá cây. Sau khi nhớ hết đường đi, hắn gọi Hoàng Kim Khuyển chạy theo mình đến chỗ Vườn bách thú kia!

Sau khi siêu vi-rút bùng phát, Vườn bách thú đã trở thành một cấm địa vô cùng nguy hiểm. Bên trong có rất nhiều loài động vật đã bị biến dị thành những con quái vật điên dại và khát máu. Kể cả là những tiến hoá giả đặc biệt cấp E cũng không giám liều lĩnh xông vào đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK