Nhìn thấy mặt Bạch Tuyết ửng đỏ, Lâm Siêu có chút ngại ngùng cùi đầu. Nguyên nhân hắn không muốn Bạch Tuyệt đi chủ yếu lo lắng thực lực của Bạch Tuyết quá mạnh mẽ. Nếu như bại lộ trước mặt thủ lĩnh của những căn cứ khác sẽ trêu chọc một ít phiền toái cùng với sự đố kỵ và nghi ngờ không đáng. Đồng thời sẽ trở thành trọng điểm theo dõi của lũ quái vật và xác thối.
Hơn nữa, nếu gặp nguy hiểm, nhân cách thứ hai ở bên trong sẽ tiến ra ngoài. Đến lúc đó sẽ xuất hiện cảnh tượng thây phơi khắp nơi của cả lũ quái vật lẫn căn cứ nhân loại. Sẽ không có ai có thể sống sót được.
Bạch Tuyết cười vui vẻ tiến đến ôm lấy cánh tay của Lâm Siêu, rồi nói:
“Ngươi thích làm gì, ta cũng sẽ làm với ngươi. Nghe Vưu Tiềm nói, đàn ông thích đọc sách hoặc chơi trò chơi. Ngươi muốn chơi trò chơi không, trong máy tính của chị Phạm có trò chơi. Chúng ta có thể chơi cùng nhau.”
Lâm Siêu nhìn Bạch Tuyết, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cảm giác giống như lần đầu tiên nói chuyện với chị gái. Mặt hắn nở nụ cười, vỗ vỗ vào tay Bạch Tuyết, nói:
“Cô thích làm gì, tôi sẽ cũng với cô làm chuyện đó.”
“Ta à?”
Hai mắt Bạch Tuyết sáng lên, nhe hai hàm rắng trắng bóng, cười nói:
“Ta thích xem sách.”
Lâm Siêu mỉm cười, nói:
“Tôi cùng cô xem sách nhé.”
“Thật sao?”
“Đúng rồi.”
“Thật tốt quá.”
Bạch Tuyết nhảy cẫng lên vui mừng.
“Chậc chậc.”
Vưu Tiềm dùng tay che mắt, than thở:
“Tôi bảo này, bên này bốn người chúng ta mệt mỏi thở dốc. Hai bọn họ lại chơi trò thân mật như vậy trước mặt chúng ta.
Rầm!
Lâm Siêu giơ tay lên dùng tinh thần lực đánh bay Vưu Tiềm ra xa.
Lâm Thi Vũ nhìn Lâm Siêu, cười híp mắt, nói:
“Ngay sau đây mọi người sẽ xuất phát. Tiểu Siêu trông coi căn cứ thật tốt nhé, từ khi thành lập căn cứ tới nay, em đã phải bôn ba khắp nơi, chưa có lúc nào được nghỉ ngơi.”
Lâm Siêu nhẹ nhàng gật đầu, nói:
“Mọi người cần thận một chút, nếu có gì nguy hiểm việc bảo toàn tính mạng là quan trọng hơn cả.”
“Biết rồi.”
Lâm Thi Vũ cười hì hì một cái, lập tức kéo Lãnh Chân, kêu Hắc Nguyệt một tiếng bảo bọn họ mang theo vũ khí ly khai khỏi thao trường.
………….
Tỉnh Tứ Xuyên, trung tâm thành phố Quảng Nguyên.
Căn cứ Long Chiến sĩ.
Bên ngoài tường vây của căn cứ máu nhuộm đỏ khắp nơi, trên bức tường cao hơn mười mét xuất hiện 7. 8 cái lỗ thủng. Không biết là bị quái vật loại hình nào đâm thủng, trên mặt đất chỗ nào cũng có thi thể các binh sĩ, rồi chân tay, đầu, nội tạng, khắp nơi máu chảy thành sông.
Căn cứ cỡ trung đang gặp nguy hiểm, phòng tuyến thứ nhất đã bị công phá. Phía sau bức tường lớn, là đường phố trải dài mấy trăm mét đã không còn bóng người. Tất cả mọi người đã lui vào bên trong phòng tuyến thứ hai, phòng tuyến này có chiều cao hơn phòng tuyến thứ nhất khoảng 2, 3 mét. Có cấu tạo từ bê tông và được gia cố bằng những tấm thép, cực kỳ kiên cố. Có thể chống lại 10 chiếc xe tấn công đột kích cùng một lúc.
Lúc này, trước phòng tuyến thứ hai tập trung rất nhiều binh sĩ. Bọn họ lấy phòng tuyến thứ hai làm ranh giới tiến hành chém giết kịch liệt với quái vật.
Số lượng quái vật nhiều không kể xiết, bên trong không có xác thối đặc thù, tất cả đều là quái vật biến dị, có chó biến dị, có sâu trắng, có độc xà đuôi đen…
Bên trong thú triều có rất nhiều quái vật biến dị khác nhau, lúc này tất cả bọn chúng đang lao thẳng vể phòng tuyến của nhân loại.
Bên trong tòa nhà chỉ huy trong căn cứ.
Trong đại sảnh lớn có mấy màn hình khổng lồ. Trên những màn hình đó đang chiếu hình ảnh chiến trường. Thông qua bộ phận hậu cần xử lý hình ảnh, dựng lên mộ hìn ba chiều của chiến trường. Trên màn hình có rất nhiều chấm đỏ và chấm xanh đan xen vào nhau. Chấm màu xanh đại biểu cho nhân loại còn chấm màu đỏ là của quái vật.
Trên màn hình, có chín chấm đỏ cực lớn, không ngừng tản ra quầng sáng màu đỏ. Đại diện cho đối tượng đặc biệt nguy hiểm, chúng nó phân bố trên tất cả các vị trí trên chiến trường. Đông Tây Nam Bắc hướng nào cũng có.
“Mọi người.”
Bên trong phòng họp, Liêu Cương nhìn tất cả các vị tướng quân của căn cứ, cùng với những tham mưu trưởng, sắc mặt căng thẳng nói:
“Hiện nay, quái vật đã đánh tới đạo phòng tuyến thứ hai, theo phán đoán của bộ phận tình báo chiến trường. Dựa vào binh lực của chúng ta hiện nay, tối đa có thể kiên trì trong ba giờ đồng hồ. Sau đó, quái vật sẽ đột phá phòng tuyến, xâm nhập căn cứ. Chuyện cần nói lúc này, mọi người có phương pháp gì để kéo dài thời gian không?”
Trong phòng họp tập trung đông đảo các vị tướng quân, tham mưu trưởng, tất cả bọn họ nhìn lên những điểm đỏ và điểm xanh lần lượt biến mất trên màn hình. Tất cả bọn họ trầm mặc không nói, bầu không khí vô cùng căng thẳng khiến cho người ta hít thở không thông.
Loảng xoảng!
Bỗng nhiên, có một người đàn ông trung niên có quân hàm tướng quân đứng lên, trên người ông ta là một bộ áo giáp cổ bằng thép. Những miếng thép có hình dáng như những chiếc lông vũ, va vào nhau loảng xoảng. Ông ta nhìn thẳng vào mặt Liêu Cương, nói:
“”Tôi nguyện ý xuất chiến, nếu bất hạnh chết trận. Hi vọng thủ lĩnh có thể bảo toàn hài tử của tôi.”
Liêu Cương nhìn ông ta một cái, gật đầu một cái nói:
“Được!”
“Đa tạ.”
Vị tướng quân hướng hắn ôm quyền nói, vè mặt lẫm liệt, quay người rời khỏi phòng họp.
Những người khác nhìn bóng lưng ông ta, đều yên lặng không nói gì.
Một lúc sau, một vị tham mưu hơn sáu mươi tuổi thấp giọng nói:
“Thủ lĩnh, trong nhà kho của chúng ta có một quả tên lửa đạn đạo. Sao chúng ta không dùng nó để kéo dài thời gian?”
Liêu Cương khẽ lắc đầu, nói:
“Vũ khí đó sẽ dùng sau cùng, ơn nữa đó chỉ là tên lửa đạn đạo cỡ nhỏ. Lực sát thương không lớn, cho dù tất cả quái vật tập trung một chỗ cũng khó có thể giết sạch bọn chúng. Huống chi hiện tại bọn chúng đang phân tán khắp nơi.”
“Thủ lĩnh, tôi có một đề nghị. Chúng ta phái hai tiểu đội tinh nhuệ từ dưới hầm trú ẩn đào đường hầm di chuyển ra sau lưng quái vật. Từ phía sau tấn công, tiến hành chiến tranh du kích. Như vậy, có thể tạo ra một chút phiền toái cho lũ quái vật. Làm loạn tiết tấu của bọn chúng, có thể giúp chúng ta kéo dài một chút thời gian.”
Một vĩ tham mưu trưởng trẻ tuổi lên tiếng.
Liêu Cương khẽ lắc đầu, nói:
“Đây không phải là cuộc chiến giữa người với người. Chiến tranh du kích không có tác dụng gì. Lũ quái vật này có rất nhiều năng lực kỳ quái khác nhau. Nhất là lũ rắn, bọn chúng chỉ cần liếc mắt một cái thôi là có thể phát hiện ra chúng ta. Nếu không chúng ta đã thử dùng cách đó rồi.”
“Tôi nghĩ, chúng ta có thể làm dùng tên lửa mang theo thuốc nổ đưa ra chiến trường.”
Một vị tướng quân trẻ tuổi lên tiếng.
Liêu Cương khẽ thở dài, nói:
“Phương pháp đó tôi đã nghĩ qua, thế nhưng số lượng thuốc nổ bên trong căn cứ không còn nhiều.”
“Thủ lĩnh, trước đó chúng ta thông qua Tinh Võng truyền tin cho liên minh. Hứa tư lệnh và thủ lĩnh của những căn cứ khác đã đáp ứng phái binh trợ giúp. Đại khái còn khoảng bao lâu nữa thì bọn họ tới?”
Một nữ tướng quân cao gầy lên tiếng.
Những người khác dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Liêu Cương.
Liêu Cương cười khổ, đáp:
“Tuy bọn họ đáp ứng phái binh trợ giúp. Thế nhưng chuyện xảy ra bất ngờ, muốn chạy tới không phải ngày một ngày hai. Nhất là bây giờ phương tiện giao thông đã bị phá hủy. Trên đường có thể đụng độ quái vật, muốn nhanh cũng không được. Chúng ta trước tiên cứ nghĩ biện pháp, chống đỡ thêm một thời gian nữa.”
Mọi người nghe thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, mặt xám như tro tàn.