"Là người may mắn sống sót như chúng ta?"
Diêu Trọng nhìn qua, thở phào nhẹ nhõm:
"Chỉ có hai người, không phải là bạo dân, có lẽ bọn họ bị tiếng súng của chúng ta hấp dẫn."
"Tại sao lại có một đứa trẻ con."
Cô gái trẻ kinh ngạc, nói:
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một đứa trẻ con may mắn sống sót. Không biết nó làm thế nào để có thể sống sót được, còn người thanh niên kia có lẽ là anh trai của nó. Tình cảm hai anh em thật là tốt, trong hoàn cảnh này mà không nỡ bỏ rơi nó."
"Mọi người nhìn kìa."
Cậu thiếu niên mười bảy tuổi bỗng nhiên thấp giọng nói:
"Ba-lô của bọn họ đều căng phồng, hơn nữa ba-lô của đứa trẻ kia lại lớn như vậy. Bên trong khẳng định chứa rất nhiều đồ ăn."
"Lão Diêu."
Một người thanh niên khác nhìn Diêu Trọng, ý tứ trong mắt rất rõ ràng…Có muốn ra tay cướp bóc hay không?
Diêu Trọng cảm thấy có chút do dự, nếu như hai người kia là người trưởng thành, hắn sẽ đồng ý ngay lập tức. Thế nhưng, trong hai người kia lại có một đứa bé. Nhìn đứa bé có vẻ ngoài nhếch nhác bẩn thỉu kia, khiến hắn không khỏi cảm thấy chạnh lòng khi nghĩ tới đứa con trai năm tuổi của mình đã chết vì tai nạn.
"Buông tha cho bọn họ đi, có thể sống được đến hiện tại cũng không dễ dàng gì."
Diêu Trọng lắc đầu nói.
"Buông tha?"
Cậu thiếu niên trẻ sửng sốt, cứ nghĩ Diêu Trọng không hiểu chuyện, gấp gáp nói:
"Bọn họ chỉ có hai người, hơn nữa không có súng. Đây rõ ràng là hai con cừu non mà ông trời đã tặng cho chúng ta. Tại sao lại buông tha? Bọn họ sống sót không dễ dàng gì, lẽ nào chúng ta thì dễ dàng? Mỗi ngày đều phải chiến đấu với cái lũ quỷ quái kia, còn phải nhịn đói. Ngày hôm nay được ăn no, ai mà biết được ngày mai có phải chết không. Nào có ai sống dễ dàng?"
Diêu Trọng không nghĩ tới cậu ta lại phản ứng dữ dội như thế, sầm mặt lại, nói:
"Ngược lại tôi sẽ không đi. Cướp bóc lương thực của người trưởng thành thì còn được. Thế nhưng nó vẫn là trẻ con, chuyện đó tôi không làm được."
"Trẻ con thì làm sao?"
Cậu thiếu niên có chút tức giận, nói:
"Trẻ vị thành niên thì vẫn là trẻ con, tôi năm nay mới 17 tuổi. Tôi cũng là trẻ con, sao không ai thông cảm cho tôi? Hơn nữa, nó nhỏ như thế, sống được mấy ngày nữa? Chúng ta không cướp của bọn họ, sớm muộn bọn họ cũng sẽ chết thôi. Chỉ một con xác thối bình thường cũng có thể giết chết bọn họ!"
"Cậu đừng nói nữa. Tôi không đồng ý."
Thái độ của Diêu Trọng rất kiên quyết, nói.
Cậu thiếu niên vô cùng tức giận, hai tay siết chặt lại, hắn mạnh mẽ nhìn Diêu Trọng một cái, rồi nằm chặt lấy khẩu súng lục, giọng hung ác nói:
"Ngươi không đi. Thì ta đi! Ngươi muốn làm người tốt thì cứ làm đi, lão tử muốn làm kẻ ác. Cảnh sát giờ đã chết sạch, ta thích gì ta làm nấy, ai có thể quản ta!"
Nói xong, hắn nhìn cô gái trẻ tuổi cùng với người thanh mặc cái áo sát nách màu đen, nói:
"Hai người có đi hay không?"
Cô gái trẻ nhìn Diêu Trọng một lúc, rồi khẽ lắc đầu, nói:
"Tôi thấy vẫn nên buông tha bọn họ là tốt hơn, chúng ta có thể đi chỗ khác tìm thức ăn."
Cậu thiếu niên tức giận quát lên một tiếng, lại nhìn về phía người thanh niên mặc áo sát nách màu đen.
Người thanh niên mặc áo sát nách màu đen có chút do dự, rồi gật đầu nói:
"Một mình cậu không thể ứng phó được, tôi sẽ đi cùng."
Sắc mặt của cậu thiếu niên đó mới hòa hoãn mấy phần, gật đầu mấy cái, không thèm nhìn Diêu Trọng và cô gái trẻ. Nhanh chóng lắp đấy băng đạn, sau đó nói vài câu với người thanh niên mặc áo sát nách màu đen. Hai người bọn họ ngầm hiểu ý nhau mà cùng nhét khẩu súng lục ra đằng sau cạp quần. Sau đó chạy về phía hai người nọ.
Lúc này, bọn họ cách hai người nọ khoảng 100 mét. Mà khẩu súng lục K54 trong tay họ có tầm bắn tốt nhất trong khoảng 50 mét. Cần phải đền gần hơn nữa.
"Đừng để lộ ra sát ý, nếu bọn họ phát hiện ra sẽ chạy trốn đấy."
Cậu thiếu niên thấp giọng nói.
Người thanh niên mặc áo sát nách màu đen khẽ gật đầu một cái, tự nhiên cũng biết rõ điều này.
Diêu Trọng không nghĩ tới là hai người bọn họ cố ý muốn ra tay cướp bóc. Sắc mặt hắn vô cùng khó coi, tức giận vô cùng, chỉ muốn rút súng ra bắn chết hai người đấy. Thế nhưng, lý trí nói cho hắn biết, nếu làm như vậy thực lực đội của bọn họ sẽ giảm đi nhiều. Nếu sau này đụng độ với lũ xác thối sẽ rất khó sống sót.
Hắn cố nén lửa giận, ngực phập phồng.
"Tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng."
Cô gái trẻ đột nhiên cau mày nói.
"Cái gì?"
Vẻ mặt Diêu Trọng đang tức giận, nghiêng đầu nhìn sang.
"Hai người kia không có súng trong tay, hơn nữa trong đó còn có một đứa trẻ con…Bọn họ yếu ớt như vậy, làm thế nào mà có thể sống sót? Hơn nữa, tại sao bọn họ dám nghênh ngang giữa đường mà đi. Hoàn toàn không thèm chú ý đến lũ xác thối xung quanh. Trừ khi thần kinh bọn họ không bình thường, nếu không thì…Tôi nghĩ bọn họ không sợ lũ xác thối!"
Cô gái trẻ sắc mặt nghiêm túc nói.
Trong lòng Diêu Trọng giật đánh thót một cái, lửa giận bỗng nhiên biến đi đâu mất, hắn cất giọng nghi ngờ nói:
"Không sợ xác thối? Ý của cô là, bọn họ là người siêu năng?"
"Không sai, cái ba-lô của đứa bé kia to như vậy. Nếu như trong đó toàn bộ đều là thức ăn, thì từng ấy trọng lượng cho dù là người lớn cũng thấy vất vả. Thế nhưng, nó lại vác rất nhẹ nhàng, chứng tỏ đứa trẻ đó cũng là người siêu năng! Tôi cảm thây…phải chăng trong cái ba-lô kia là thi thể của người may mắn sống sót?"
Cô gái trẻ thấp giọng nói.
Diêu Trọng biến sắc mặt, những lời của cô gái trẻ nói. Làm hắn nghĩ tới mối nghi ngờ lúc trước của mình. Nhưng chưa kịp nói ra, đã bị thiếu niên kia chen ngang. Lúc này, nghe lời nhắc nhở của cô gái trẻ, hắn vô cùng thất kinh, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng áo.
"Đáng chết, bọn họ đang gặp nguy hiểm!"
Diêu Trọng vội cầm khẩu súng máy tự động lên, nhìn về phía cậu thiếu niên và người thanh niên mặc áo sát nách màu đen ở đằng trước, sắc mặt vô cùng lo lắng.
Cô gái trẻ nắm chặt lấy khẩu súng lục trong tay mình, ánh mắt trở nên sắc bén nói:
"Cho dù bọn họ có là người siêu năng, cũng sẽ không chặn nổi viên đạn."
…………….
Lâm Siêu mang theo Lãnh Chân, đi dọc theo trục đường chính. Những người sống sót đang nấp ở khúc quanh trên đường kia, hắn đã sớm phát hiện ra. Ngay cả những gì họ nói, một chữ hắn cũng không bỏ sót. Sắc mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, nghĩ thầm:
"Cướp bóc!"
Chuyện như vậy, rất thường xảy ra vào thời điểm này, nơi nào có người nơi đó sẽ có kẻ cướp.
"Đợi lát nữa em hãy đứng ra đằng sau lưng anh."
Lâm Siêu không quay đầu, nói với Lãnh Chân.
Trong lòng Lãnh Chân đang cảm thấy vô cùng căng thẳng. Đột nhiên nghe Lâm Siêu nói, nó sợ bắn lên. Ngay lập tức nó ý thức được điều gì đó, nhìn lên phía trước. Chỉ thấy cách bọn họ khoảng 100 mét có hai bóng người đang chạy tới. Hai người đó, một người tóc húi cua, một người mặc áo sát nách màu đen.
"Này hai vị bằng hữu."
Người thiếu niên đi trước vẻ mặt vô cùng thiện ý, đứng cách hai người Lâm Siêu khoảng bảy mươi, tám mươi mét cất giọng nói:
"Hai người các ngươi có muốn gia nhập làm một đội với bọn tôi không?"
Vừa dứt lời, người thanh niên đó vô cùng tự nhiên đi tới gần hai người Lâm Siêu.
Lãnh Chân nhanh chóng trốn ra sau lưng Lâm Siêu.
Vẻ mặt Lâm Siêu lãnh đạm, chẳng thèm trả lời.
Rất nhanh, khoảng cách song phương đã rút ngắn chỉ còn khoảng 50 mét. Cậu thiếu niên mừng thầm trong lòng, không nghĩ tới mọi chuyện diễn ra thuận lợi như vậy. Đối phương một chút cảnh giác cũng không có.
"Ha ha…"
Cậu thiếu niên cười lên một tiếng, đồng thời trong mắt lộ vẻ hung ác, bàn tay thò ra sau lưng, nhanh chóng rút khẩu súng lục ra. Giơ lên, hướng về phía hai ngươi trước mặt bóp cò. Toàn bộ quá trình này xảy ra vô cùng đột ngột, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, chưa tới một giây. Hắn tự tin đối phương sẽ không có cách nào phản ứng kịp.
Bởi vì lo lằng bắn không trúng, cho nên phát súng đầu tiên hắn muốn nhằm thẳng vào ngực đối phương mà không phải đầu. Mặc dù không thể nào dùng một phát đạn mà bắn gục mục tiêu. Thế nhưng, có thể đề phòng đối phương chạy trốn.
"Cẩn thận bọn họ…"
Đằng sau đột nhiên truyền tới tiếng kêu của Diêu Trọng, chen lẫn âm thanh của Diệu Trọng dường như có hai âm thanh "Phốc phốc" vang lên.
Cẩn thận? Trong lòng thiếu niên bốc ra một luống sát ý, sự tình đã như vậy mà vẫn còn muốn nhắc nhở đối phương? Hắn tức giận bóp cò súng muốn bắt chết đối phương ngay lập tức. Đồng thời thầm quyết định, sau khi giết chết hai kẻ trước mặt. Sẽ tìm cơ hội thích hợp ra tay giết chết Diêu Trọng!
Bỗng nhiên, một cơn buồn ngủ kéo đến.
Làm sao đột nhiên buồn ngủ thế? Hắn cảm giác hai mí mắt muốn sụp xuống, ngón tay cố gắng bóp cò súng, thế nhưng ngón tay không còn một chút sức nào.
Cả thế giới trước mắt bỗng nhiên tối sầm lại.
Rầm!
Rầm!
Cậu thiếu niên và người thanh niên mặc áo sát nách màu đen đột nhiên ngã ngửa lên trời. Trên trán hai người bọn họ xuất hiện hai cái lỗ màu, máu tươi từ trong đầu chảy ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả mặt đất phía dưới.
Vẻ mặt Lâm Siêu lãnh đạm, hắn biết tầm bắn tốt nhất của súng lục là 50 mét. Chỉ có một vài loại súng lục có tầm bắn là 80 mét. Nhưng, tầm bắn của tia Gramma của hắn đến tận 300 mét!
"Hãy đến nhặt súng của bọn họ."
Lâm Siêu quay lại nói với Lãnh Chân.