Mục lục
Trọng Khải Mạt Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba người Liễu Bác cẩn thận từng chút một rút khỏi tòa nhà.

Sau khi thấy phía sau không có ai đuổi theo, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông trung niên lau mồ hôi lạnh trong lòng vẫn sợ hãi nói: “Con bà nó, dọa chết ta rồi, không ngờ cái lũ khốn khiếp đó lại có súng, may mà chúng ta không đắc tội với chúng.”

Thiếu nữ trẻ kéo cánh tay Liễu Bác, thấp thỏm nhìn bóng tối đen kịt xung quanh, nhỏ giọng nói:”Chúng ta làm sao bây giờ, đi tìm chỗ ẩn náu khác hay sao?”

Liễu Bác quay đầu liếc nhìn tòa phía sau lưng, trong con mắt lộ ra vẻ âm u, oán độc nói: “Không phải bọn chúng thích ở chỗ này sao? Tôi sẽ khiến cho bọn chúng ở lại chỗ này vĩnh viễn!”

Người đàn ông trung niên giật nảy cả mình, liền vội vàng khuyên nhủ: “Liễu, Liễu huynh đệ, cậu đừng có hồ đồ mà phạm sai lầm như vậy, trong tay chúng còn có súng, tuy rằng cậu có siêu năng lực, nhưng chúng ta không chống lại được.”

Liễu Bác cười lạnh một tiếng, nói: “Ai nói chúng ta sẽ ra tay, lũ con hoang hèn kém, không phải lũ chúng nó có súng sao, tôi muốn nhìn một chút, để xem lũ chúng nó có thể giết được bao nhiêu con Hủ thi!”

Thiếu nữ trẻ dường như nghĩ đến chuyện gì đó, đôi mắt nhỏ sáng ngời lên, nói: “Anh muốn nói…”

“Không sai, dựa vào siêu năng lực của tôi, muốn dẫn mấy con Hủ thi đến đây là việc dễ như ăn cháo, chúng ta sẽ khiến cho bọn chúng nó trả một cái giá thật lớn, đặc biệt là thằng nhóc hung hăng rác rưởi kia!” Trong mắt Liễu Bác lộ ra sự căm hận mãnh liệt, hắn bị mấy ngưới bình thường dọa cho sợ hãi mà chạy trốn, đây là điều không thể tha thứ được.

Người đàn ông trung niên nghe được lời Liễu Bác nói, hơi ngẩn người, lập tức nhếch miệng cười nói: “Cái này chính là một biện pháp tốt, điều đáng tiếc nhất là, hai cô e xinh xắn, trắng trẻo thế kia lại phải dâng cho lũ quái vật, có điều các nàng chết đi, súng lục sẽ thuộc về chúng ta, hi vọng các nàng đừng dùng hết đạn.”

Liễu Bác cười gằn một tiếng, nói: “Đến đây đi, đưa tặng bọn chúng nó một lễ vật lớn, cho lũ con hoang rác rưởi này sẽ biết được hậu quả của việc đắc tội với tôi!”

Người đàn ông trung niên và thiếu nữ cùng nhau nở nụ cười, rồi đứng bên cạnh Liễu Bác, hướng về bóng tối trước mặt tiến đến.

Thủ đoạn bọn họ dẫn dụ Hủ thi rất đơn giản, sau khi tìm được Hủ thi, Liễu Bác sẽ đóng năng lực của mình lại làm cho mùi trên thân thể bọn họ bốc ra xung quanh khiến cho lũ Hủ thi đánh hơi được mà lao tới, khi lũ Hủ thi tới gần Liễu Bác lại mở ra năng lực của mình đem âm thanh cùng với mùi thân thể bọn họ phong tỏa. Làm đi làm lại nhiều lần, chừng nửa giờ sau số lượng lớn Hủ thi ở những con phố bên cạnh đã tụ tập gần chỗ họ đứng. Chỉ thấy số lượng Hủ thi mênh mông cuồn cuộn không ngừng đi theo đằng sau ba người, bên trong cổ họng thối rữa, mục nát từng tiếng kêu rống phát ra, chẳng khác nào tiếng ma quỷ kêu gào, khiến cho da đầu tê dại.

Gương mặt ba người tràn đầy vẻ hưng phấn, cùng phấn khích khi nghĩ tới vẻ mặt sợ hãi cuả những người bình thường kia khi chứng kiến cảnh này.

“Sắp đến rồi!”

Người đàn ông trung niên nhỏ giọng nói.

Liễu Bác cười gằn, tăng thêm tốc độ bước nhanh.

Đúng lúc này………….

Một cái bóng màu vàng xuất hiện, khiến cho ba người ngay lập tức nhìn ra đó là một con chó ngao to lớn có bộ lông màu vàng rực rỡ từ trong bóng tối lao ra, chắn ngang trước mặt ba người.

“Chó biến dị!”

Trong lòng Liễu Bác hơi kinh hãi, nhưng không có hoang mang chút nào, lấy năng lực của hắn khi mở ra sẽ khiến cho mùi cơ thể cùng âm thanh bị phong tỏa, biến mất. Tuy rằng, quái vật vẫn nhìn thấy bọn họ thế nhưng không cảm giác được mùi cơ thể cùng âm thanh, chỉ cần bọn họ đứng im bất động. Những con thú biến dị sẽ tưởng bọn họ là những bức tượng, cũng sẽ không bị chúng phát hiện ra.

Phương pháp như vậy, hắn đã thử qua cả chục lần, liền nói ngay:” Mau đứng im, đừng nhúc nhích.”

Người đàn ông trung niên cùng thiếu nữ dường như đã có kinh nghiệm trong việc này, không cần hắn nói đã sớm dừng lại, đứng im bất động.

Trong khi bọn họ căng thẳng chờ đợi, thì còn Hoàng Kim Khuyển to lớn ngẩng cái đầu lên, chậm chạp từng bước từng bước đi đến. Khi cách bọn Liễu Bác chừng một mét liền dừng lại, ngồi xuống rồi trừng mắt lên nhìn ba người.

Ba người Liều Bác ngay lập tức cảm thấy thấp thỏm lo sợ, cảm giác dường như con chó biến dị đang quan sát bọn họ, nếu như không phải đã có kinh nghiệm đối phó trong tình huống này , thì bọn họ đã bị dọa sợ mà chạy trốn. Tuy rằng bọn họ cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế nhưng trong lòng vẫn tin tưởng vào năng lực của Liễu Bác, hơn nữa kể cả bọn họ muốn chạy trốn cũng không trốn thoát nổi tốc độ của chó biến dị.

Khi Liễu Bác đối diện với ánh mắt của con chó, trái tim hắn đập thình thịch, chẳng biết vì sao hắn luôn có cảm giác ánh mắt của con chó tựa hồ toát ra một điều gì đó, giống như là sự….Khinh bỉ?”

Một con chó có ánh mắt biểu lộ sự khinh bỉ đối với hắn?

Có lẽ là mình nhìn nhầm, trong lòng hắn tự nhủ với chính mình.

Đúng lúc này, Hoàng Kim Khuyển chậm rãi đứng dậy, móng vuốt bàn chân trước nhô ra rồi vung lên, đánh mạnh về phía đầu người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy một cái bóng đen lao tới che khuất tầm nhìn của hắn và một cơn gió mạnh lao thốc tới, dường như có cái gì đó đập mạnh vào đầu mình, rồi tiếp theo hắn thấy trước mắt hắn là cả một vùng tối đen…

Phốc!

Đầu người đàn ông vỡ nát chỉ sau một cú đánh, máu tươi phun ra xối xả. Thiếu nữ trẻ đứng gần trông thấy cảnh đó, vẻ mặt sợ hãi tái nhợt, run rẩy, hét ầm lên.

Phốc!

Một cái móng vuốt khác đập tới, đem phần gáy của nàng hoàn toàn cắt đứt, tiếng hét chói tai đột ngột dừng lại, cái đầu giống như quả bóng cao su rơi xuống đất rồi nảy lên một cái. Hai mắt nàng mở trừng trừng, chết không nhắm mắt, trên mặt vẫn lưu lại vẻ hoảng sợ cuối cùng.

Tất cả những điều này xảy ra nhanh như chớp, tốc độ của Hoàng Kim Khuyển vượt qua sức tưởng tượng của Liễu Bác. Con ngươi hắn co rút lại, hoảng sợ há to miệng, mồ hôi lạnh túa ra qua những lỗ chân lông trên cơ thể, hạ thể căng cứng, bỗng nhiên một dòng nước ấm nóng chảy ra, trong nháy mắt hắn đã tiểu ướt quần.

Thời khắc này, hắn phát hiện ra được năng lực của mình không có phát huy tác dụng. Cơn sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn hắn thoát ra giống như nỗi sợ hãi ngày đầu tiên bắt đầu tận thế, lại một lần nữa bao phủ xuống.

“Không!”

Cảm giác dường như cả cơ thể tan vỡ, hắn sợ hãi kêu to:”Không! Đừng có giết ta!”

Dưởng như sự cầu khấn của hắn có linh nghiệm, Hoàng Kim Khuyển thực sự dừng lại, nó nghiêng cái đầu, tựa hồ hơi tò mò quan sát hắn.

Thấy cảnh này, Liễu Bác có cảm giác từ trong tuyệt vọng túm được một cọng cỏ cứu mạng, vội vàng cầu xin, nói: “ Cầu xin ngươi, đừng giết ta, ngươi muốn cái gì ta đều đáp ứng, ngươi muốn xương sao, ta biết chỗ nào có xương cực kỳ ngon…” Tinh thần hắn hoảng loạn, ngoài miệng nói liến thoắng, tuy rằng không biết có tác dụng hay không, nhưng tựa hồ có thể kéo dài thời gian đối với con chó này.

Trong mắt Hoàng Kim Khuyển lộ vẻ giảo hoạt, khóe miệng nhếch lên giống như đang nở nụ cười. Cái miệng bỗng nhiên há ra, cắn vào cánh tay Liễu Bác, hàm răng sắc bén nhanh chóng cắn đứt xương cánh tay…

…………………………………

Bên cạnh đống lửa trong phòng khách.

Lâm Siêu nhìn Hắc Nguyệt ánh mắt lạnh lùng, nói: “Chuyện vừa rồi, tôi hi vọng lần sau không tái hiện nữa.”

Hắc Nguyệt sắc mặt khẽ biến, gương mặt hơi đổi một chút, cúi đầu nói: “Chuyện gì?”

“Trong lòng cô phải biết rõ chứ!”

Trên mặt Lâm Siêu lộ vẻ trào phúng, nói: “Lấy thể chất tám lần của cô, giết mấy người bọn hắn dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải dùng súng, cô rút súng ra, đơn giản chỉ là cố ý dọa bọn chúng. Cô có phải cảm thấy, bọn họ không đáng chết?”

Hắc Nguyệt cúi đầu, hàm răng cắn nhẹ môi dưới, không nói một lời.

Im lặng có thể coi như một sự chống đối!

Lâm Siêu nhìn nàng chằm chằm một lúc, vẻ mặt lạnh lẽo dần dần biến mất, hắn chậm rãi dựa lưng vào ghế sa-lông, nói: “Cô có nghĩ tới một điều, khi bọn họ đi tới đứng bên ngoài cánh cửa, các người không một ai có thể phát hiện ra được, người bình thường có thể làm được điều này sao? Nếu bọn họ không phải là người bình thường, thì muốn tìm một điểm dừng chân khác sẽ rất khó khăn sao, tại sao phải cùng chúng ta ở chung một chỗ?”

Hắc Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ vẻ sững sờ.

Sau một lúc lâu, gương mặt nàng lộ vẻ hổ thẹn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi hiều lầm cậu!”

“Thói quen.”

Lâm Siêu lạnh nhạt nói:”Không cần cô phải xin lỗi tôi, tôi hiện tại vẫn chưa cho cô một điều gì, tính mạng của cô thuộc về cô, cho dù cô chết, tôi cũng sẽ không tổn thất cái gì.:

Hắc Nguyệt cắn môi dưới, đầu cúi xuống ngày càng thấp hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK