Trong lúc bốn người bọn họ lén lén lút lút quan sát mấy người Lâm Siêu thì Hùng Tiểu Tiểu dẫn ba người Lăng Vũ, Uất Kim Hương và Bộ Phàm đi vào phòng tiếp khách.
Từ thời điểm mấy người bọn họ đặt chân vào trong thành thì Lâm Siêu đã phát hiện ra. Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là ngoại trừ 3 người bọn họ thì có hai người lạ đi theo sau Lăng Vũ và Uất Kim Hương. Dựa vào thái độ của hai người nọ đối với Lăng Vũ và Uất Kim Hương, thì dường như bọn họ giống như 2 người hầu cận vậy. Nhưng theo cá tính của hai người Lăng Vũ và Uất Kim Hương mà Lâm Siêu biết, bọn họ chưa bao giờ cần có người hầu hạ ở bên cạnh mình.
Sau khi Lăng Vũ vào cừa, ánh mắt của hắn ngay lập tức liếc về phía Lâm Siêu ngồi. Hắn chưa bao giờ để ý tới những người xung quanh Lâm Siêu như Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ, cùng với những người của các căn cứ khác. Tất cả những người đó chưa bao giờ khiến hắn phải để tâm tới, trong mắt hắn chỉ có thân ảnh của người đàn ông kia. Đó chính là mục tiêu duy nhất mà hắn nhất định phải vượt qua.
Bầu không khí trong phòng dường như trở nên lạnh giá, nếu có nhiệt kế ở đây, mọi người sẽ biết được chỉ trong nháy mắt nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống khoảng chừng 10 độ.
Lâm Siêu khẽ ngẩng đầu nhìn Lăng Vũ, ánh mắt hai người bọn họ ngay lập tức va chạm trên không trung. Vẻ mặt Lăng Vũ lạnh lùng, nhìn Lâm Siêu khẽ gật đầu. Rồi tiếp tục đi về phía trước, tìm một cái ghế trống rồi tùy tiện ngồi xuống.
Ánh mắt Lâm Siêu lại hướng về phía hai người Uất Kim Hương và Bộ Phàm rồi cũng khẽ gật đầu.
Uất Kim Hương nở nụ cười ma mị, tủm tỉm cười rồi ngồi xuống bên trái Lăng Vũ, sau đó cất giọng nói với Lâm Siêu:
“Lúc trước không nhìn ra, ngươi không những không phải là một kẻ vũ phu, trái lại còn rất có đầu óc. Tòa căn cứ này được xây dựng không tồi, đặc biệt là các công trình kiến trục ở bên trong, thật sự rất tinh diệu!”
Trong lúc Uất Kim Hương nói chuyện, Bộ Phàm cũng đã đi tới, hơi nghiêng đầu dùng ánh mắt kín đáo đánh giá Lâm Siêu. Ở thời điểm được thay thế bổ sung, cô đã từng được nghe kể rất nhiều về những việc mà Lâm Siêu làm. Hơn nữa, thường được nghe Ba Minh kể về người đàn ông này. Đây là lần đầu tiên Bộ Phàm được quan sát người đàn ông này trong khoảng cách gần đến vậy.
So với hình ảnh trong video thì vẻ bề ngoài có vẻ già dặn hơn, đẹp trai hơn. Hơn nữa, sóng năng lượng như ẩn như hiện tỏa ra từ cơ thể người đàn ông này không khỏi làm cho hai mắt của Bộ Phàm khẽ nhíu lại.
“Quá khen.”
Lâm Siêu bình tĩnh nói.
Uất Kim Hương nở nụ cười, dịu dàng nhìn hắn một cái, rồi nói:
“Chúng tôi đã đi một quãng đường dài để đến tiếp viện. Tại sao Lâm thủ lĩnh lúc nào cũng lạnh lùng như một tảng băng vậy, gương mặt lúc nào cũng ra vẻ nghiêm túc. Có thể cười một cái được không?”
Hai người Lâm Siêu và Lăng Vũ không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn Uất Kim Hương một cái.
Nhìn thấy hành động của hai người bọn họ không tự chủ mà lại có sự hiểu ngầm. Uất Kim Hương hơi sửng sốt, khóe miệng khẽ nhếch lên nở một nụ cười ma mị, nhìn thẳng vào mắt của Lâm Siêu, nói:
“Tôi nghe Hứa tư lệnh nói, quy mô quái vật tấn công lần này không nhỏ, Lâm thủ lĩnh có mấy phần thắng?
Lâm Siêu khẽ nhíu mày, hỏi lại:
“Làm sao, cô sợ?”
Uất Kim Hương bĩu môi một cái, trả lời:
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút mà thôi, còn sợ? Chúng ta có tới tận mười mấy người ở đây, có gì phải sợ hãi. Ai rồi cũng phải chết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nói không chừng lần này mọi người sẽ phải bỏ mạng ở chiến trường này đấy.”
Lăng Vũ lạnh lùng cắt ngang:
“Đừng có nói những lời này được không?”
Uất Kim Hương chu mỏ một cái, dừng câu chuyện không nói tới đề tài có phần bi thương này nữa.
Lâm Siêu nhìn hai người hầu cận đứng ở phía sau, dựa vào thông tin hắn biết được trên tinh võng. Hai người này cũng không phải là người bình thường, thể chất bọn họ gấp khoảng trăm lần. Không kém hai người Lăng Vũ và Uất Kim Hương là bao, nhưng nhìn cử chỉ cung kính của hai người nọ, thì dường như hai người bọn họ không hề có ý tứ muốn đứng ngang hàng.
“Hai vị này là?”
Lâm Siêu cất tiếng hỏi.
“À. Suýt chút nữa thì quên giới thiệu cho Lâm thủ lĩnh.”
Uất Kim Hương vỗ tay một cái, nở nụ cười dịu dàng quay đầu lại nhìn người thanh niên đứng sau lưng mình, mở miệng nói:
“Đây là người thay thể cho tôi, cậu ta gọi là ‘An’. Sau khi tôi hi sinh, cậu ta sẽ chính thức tiếp quản vị trí của tôi!”
An? Đồng tử trong mắt Lâm Siêu bỗng chốc thu nhỏ lại, ánh mắt càng thêm chăm chú nhìn người thanh niên này.
An cao chừng 1m85, thể hình vô cùng lực lưỡng. Thế nhưng, gương mặt có phần non nớt, áng chừng 15, 16 tuổi. Trên gương mặt vẫn có nét trẻ con, vò đầu bứt tóc nhìn Lâm Siêu cười ngây ngốc.
Lâm Siêu có chút choáng váng.
Đây chính là An sao…là dáng vẻ thời điểm ban đầu?
Suy nghĩ của Lâm Siêu nhất thời bị những kí ức từ đời trước cuốn đi, đã từng có thời điểm, căn cứ Viêm Hoàng uy chấn tám phương. Làm cho vô số quái vật cùng xác thối nghe đến tên đã sợ mất mật. Nguyên nhân chính là bởi vì có một người giống như một con quái vật, mạnh mẽ như dã thú, bảo vệ căn cứ Viêm Hoàng. Mà tên người đó chính là…An!
Được xưng là một trong những người mạnh nhất từ khi căn cứ Viêm Hoàng được thành lập.!
Bàn tay của An đã nhiễm vô số máu tươi, giết chóc như thần. Không ngờ một truyền kỳ như vậy là xuất hiện trước mặt hắn. Hơn nữa, hành động lại có một chút ngây ngốc?
“Có vấn đề gì không?”
Uất Kim Hương nhanh chóng nhận ra vẻ biến hóa nho nhỏ trên gương mặt của Lâm Siêu, kinh ngạc hỏi.
Lâm Siêu nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, khẽ lắc đầu, nói:
“Không có gì. Vị này là?”
“Cô ấy à…”
Ánh mắt Uất Kim Hương nhìn về phía cô gái đứng sau lưng Lăng Vũ khẽ cười. Đó là một cô gái trẻ, ước chừng 20 tuổi, cả người toát ra hương vị trẻ trung, mặc quần sooc và áo ngắn, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai. Uất Kim Hương mở miệng nói:
“Tiểu Hỏa, tự cô giới thiệu đi.”
“Ừm.”
Thiếu nữ có tên Tiểu Hỏa gật đầu cười hì hì, hướng về phía Lâm Siêu nói:
“Tôi tên là Tinh Hỏa, Lâm thủ lĩnh gọi tôi là Tiểu Hỏa cũng được. Tôi là người thay thế bổ sung cho ca ca Lăng Vũ.”
“Thay thế bổ sung?”
Lâm Siêu khẽ gật đầu.
Thập Đại Chiến Sĩ của Viêm Hoàng có rất nhiều thay đổi lớn. Có một số người nổi danh hắn đã từng nghe danh. Thế nhưng, có những người hắn chưa từng nghe thấy,nhưng như thế không có nghĩa bọn họ không nổi tiếng. Chỉ là do không có tư liệu hoặc đó là những thông tin bí mật đã bị phong tỏa mà thôi.
Trong lịch sử phát triển của Viêm Hoàng, trong số những quái vật yêu nghiệt nhất thì Lăng Vũ chính là một người trong đó. Tuy không năng lực của của hắn không mạnh bằng Lâm Siêu. Thế nhưng có thể đem năng lực thuộc hệ thần bí như ‘Hàn băng’ phát triển đến một trình độ như vậy, đã được coi là một việc cực kỳ đáng sợ.
Có rất nhiều loại năng lực thuộc hệ thần bí, những năng lực đó đều là những tuyển chọn hàng đầu. Tuy rằng, tiềm lực không thể so sánh với năng lực cấp thế giới. Thế nhưng, khi phát huy tới mức tận cùng có thể đạt được đến cấp thế giới. Nói cách khác, bất cứ một loại năng lực nào cũng được xem như là một loại năng lực cấp thế giới ẩn! Nhưng một điều quan trong không kém đó chình là còn phải phụ thuộc vào tiểm lực của người sở hữu năng lực đó nữa.
“Cô khỏe không?”
Lâm Siêu gật đầu khẽ nói.
Tiểu hỏa nở nụ cười, hai mắt híp lại, đường kẻ chỉ cong cong như trăng lưỡi liềm, gương mặt lộ rõ vẻ ngây thơ.
Lâm Siêu phát hiện ra một điều là từ khi cô bé này nói chuyện, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng của Lăng Vũ có chút biến hóa lộ ra vẻ dịu dàng.
Ánh mắt Uất Kim Hương nhìn sang hai vị tướng quân của căn cứ Long Chiến sĩ là Trương Mông và Lâm Tiết. Bọn họ đi ngay phía sau mấy người Lăng Vũ, Uất Kim Hương. Sau khi đi vào cũng không hề có ý muốn chen lời, dáng vẻ vô cùng lúng túng.
Mặc dù, Trương Mông và Lâm Tiết cũng là một trong những người đứng đầu trong căn cứ của bọn họ. Thế nhưng, khi đứng cạnh ba người mạnh nhất của Viêm Hoàng thì có chút không tự chủ, cùng với cảm giác căng thẳng. Hai người bọn họ không dám nhiều lời, chỉ lo lắng mình nói sai điều gì.
Trong khi nhóm người Lâm Siêu đang nói chuyện, thì lực lương tiếp viện của những căn cứ khác cũng lục tục kéo đến. Gồm có căn cứ Phục Hưng, căn cứ Hi Vọng, căn cứ Quang Minh, căn cứ Long Thành…Cũng phải có tới mười lăm, mười sáu căn cứ tới tiếp viện, tất cả đều là những căn cứ ở gần. Còn những căn cứ ở xa không đến được thì thông qua Tinh Võng gửi lời xin lỗi vì không thể nào mạo hiểm phái quân tiếp viện vượt qua khoảng cách xa đến như vậy.
Cho dù có lòng phái quân đến tiếp viện, thì binh lính đi trên đường cũng sẽ bị lũ quái vật, xác thối tấn công tiêu diệt.
Đến lúc đó, ân tình không đưa tới được, trái lại chính mình phải chịu thiệt.