"Căn cứ Tinh thần?"
Hắc Nguyệt trầm ngâm nói:
"Căn cứ Tinh thần…Tinh thần chính là tên một ngôi sao, tượng trương cho hi vọng. Cái tên này cũng không tệ, bây giờ là thới đại hắc ám, căn cứ Tinh thần của chúng ta giống như ánh sáng lấp lánh. Mang đến hi vọng cuối cùng cho nhân loại."
"Ta cảm thấy ngươi cả nghĩ quá rồi."
Phạm Hương Ngữ lạnh nhạt nói.
"Tôi rất hiểu lão đại…"
Vưu Tiềm vuốt cằm, sắc mặt cổ quái nói:
"Lần trước đặt tên cho Bạch Tuyết là rất tùy hừng. May mà lúc đó trời đang đổ tuyết lớn, nếu như mà mưa đá thì phỏng chừng tên của Bạch Tuyết sẽ biến thành Hạ Băng...Lão đại, lần này cậu có thể nói cho chúng tôi biết. Cậu nhìn thấy cái gì cho nên mới đặt tên như vậy được không?"
"Có ý kiến gì sao?"
Lâm Siêu sắc mặt không đổi nói.
"A tôi đoán không sai mà, thật sự là như vậy!"
Mặt Vưu Tiềm đầy quái dị kêu lên.
Hắc Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Thi Vũ lấy tay che trán, không có gì để nói.
"Vậy thì cứ gọi là căn cứ Tinh thần đi."
Bàn tay Phạm Hương Ngữ xé một miếng thịt nướng cho vào trong miệng. vừa nhai vừa nói:
"Căn cứ này là do ngươi sáng lập. Ngươi nên phải nói điều gì đó. Hơn nữa cái tên này cũng không tệ lắm. Thực sự so với những cái tên do cái kẻ tục nhân kia nghĩ ra còn hay hơn nhiều."
" Căn cứ Đế Vương không phải rất kiêu hay sao, đúng là không có khiếu thưởng thức nghệ thuật, thật đáng tiếc!"
Vưu Tiềm than thở, mặt đầy nuối tiếc.
Ba người Hắc Nguyệt, Lâm Thi Vũ, Phạm Hương Ngữ cũng giơ một ngón tay cái lên trước mặt hắn, sau đó quay xuống dưới.
Bạch Tuyết cầm miếng thịt nướng trong tay, vui vẻ nhìn bọn họ nói chuyện.
Hai mắt Lâm Siêu nhìn xa xa, trong mắt lộ vẻ suy tư, trong lòng nghĩ đến từng chi tiết nhỏ trong bản thiết kế căn cứ.
……..
Ba vị chuyên gia đi theo, xếp hàng phía sau đội ngũ Tiến Hóa Giả. Thức ăn của Tiến Hóa Giả đối lập hoàn toàn với dân thường, đồ ăn phong phú hơn nhiều. Thức ăn của bọn họ là một loại sâu có thể chất thấp. Những con sâu này đã được Phạm Hương Ngữ tìm thấy, sau khi vặt hết chân đi, thì phần còn lại có chứa rất nhiều chất dinh dưỡng.
Loài sâu này, bắt được bên trong rừng rậm của Kiếm Môn Quan. Số lượng rất nhiều, giống như loại bọ rùa Thất tinh, có điều trên lưng chúng có gai nhọn, có chứa virus gây bệnh. Người bình thường chạm vào, sẽ ngay lập tức bị nhiễm virus, không tới nửa giờ sẽ bị biến đổi thành xác thối.
Những con sâu này là do Hoàng Kim Khuyển đem về,dùng làm thức ăn cho Tiến Hóa Giả. Thể chất của Tiến Hóa Giả đã vượt qua người bình thương, thức ăn phổ thông kia không có tác dụng với bọn họ. Không có bao nhiêu dinh dưỡng. Cho dù bọn họ có ăn bảy tám bát cơm một bữa, thế nhưng trong nháy mắt sẽ lại có cảm giác đói bụng.
"Lại có thịt ăn."
Ba vị chuyên gia, nhìn thấy thức ăn được phân phát. Nhất thời ứa nước miếng. Bọn họ ở căn cứ Viêm Hoàng, mỗi bữa chỉ được một bát cháo loãng mà thôi. Đừng nói là thịt, mà ngay cả cơm gạo cũng chưa từng được ăn. Chỉ khi tham gia kiến tạo căn cứ thì có cơ hội được ăn.
Bên trong căn cứ Viêm Hoàng, lương thực là một vấn đề khó khăn.
Mấy trăm ngàn binh lính, cùng với mấy vạn dân thường. Mỗi ngày, số lượng thóc gạo tiêu tốn không có cách nào đo đếm được. Trong số những người bình thường, còn có những người già bệnh tật, phụ nữ có thai, những người này không thể làm việc, chỉ có thể bao cấp.
Rất nhanh, ba vị chuyên gia đều lĩnh được khẩu phần của mình. Bọn họ không có ngồi cùng với những người khác. Mà đi vào trong một nhà dân ngồi ăn.
"Tôi cảm thấy, Lâm Tướng quân đối xử với chúng ta không tệ. Chúng ta có thể tin tưởng được cậu ta."
Một vị kiến trúc sư lớn tuổi trong ba người lên tiếng.
"Làm sao mà biết được?"
Một người trung niên khoảng năm mươi tuổi lên tiếng.
"Hai người không nhìn thấy sao. Thức ăn của những người bình thường kia giống như thức ăn của bộ đội trong căn cứ Viêm Hoàng. Mà thức ăn của chúng ta lại giống như đồ ăn của sĩ quan cấp úy. Tôi cảm thấy Lâm Tướng quân là một người rộng lượng. Chắc chắn sẽ không làm trái lời hứa, ám hại chúng ta. "
Một ông già khoảng sáu mươi tuổi nói.
"Điều này là do là số lượng người không có nhiều."
Người đàn ông trung niên kia lắc đầu nói:
"Chúng ta được trao trọng trách để xây dựng căn cứ này. Hai người không thấy sao, bản vẽ quá hoàn mỹ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không thể tin được, lại có người có thể nghĩ ra một căn cứ hoàn mỹ đến như vậy. Cho dù đó là hệ thống phòng không, hay khu vực sinh hoạt, nếu là trước đây, có lẽ sẽ được giải thưởng quốc tế lớn. Mà ba người chúng ta đã biết được cấu tạo của căn cứ này như thế nào. Các vị nói xem, một khi chúng ta đem bí mất tiết lộ ra ngoài, có thể gây ra tổn hại thế nào cho căn cứ.?"
"Nếu đổi là ông, ông có đợi sau khi căn cứ hoàn thành mà giết người diệt khẩu?"
"Không sai."
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi là chuyên gia thủy điện gật đầu nói:
" Trước khi xem bản vẽ, tôi vốn nghĩ rằng có lẽ sẽ xây dựng một căn cứ gần giống như Viêm Hoàng. Nhưng không ngờ, thực tế lại là một siêu cấp căn cứ. Thật không nghĩ cậu ta làm thế nào, tâm trí như thế không giống như một người mới hai mươi tuổi."
"Thời cổ đại, khi các bậc đế vương, xây xong lăng mộ, thường sẽ đem tất cả những người thợ thủ công, toàn bộ đều giết chết. Để phòng ngừa bí mật bị tiết lộ ra bên ngoài."
Vị chuyên gia thủy điện trẻ tuổi khẽ thở dài, nói:
"Chỉ trách chúng ta xui xẻo, vốn tưởng rằng có cơ hội kết giao với Lâm Tướng quân là may mắn. Nhưng không nghĩ lại xui xẻo như vậy, chờ khi căn cứ xây dựng xong, thì đó chính là thời điểm chúng ta phải chết."
Vi kiến trúc sư lớn tuổi, lắc đầu nói:
"Hai người không nên bi quan như vậy, chớ lấy thái độ ích kỷ mà đo lòng người. Lâm Tướng quân không phải là người bình thường. Nghe nói, cậu ta vì môt cô gái trẻ mà đối mặt với mười vạn đại quân cùng với cả thú triều. Người trọng tình trọng nghĩa như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ khát máu, sẽ không dùng đến hành động ân đoạn nghĩa tuyệt như vậy."
"Điều này khó nói, biết người biết mặt mà không biết lòng. Hơn nữa, người phụ nữ kia là người quen với cậu ta. Mà chúng ta thì chẳng có quan hệ gì cả, muốn giết là giết."
"Nói những điều này chỉ vô dụng mà thôi, cho dù không xây dựng căn cứ thì cậu ta cũng sẽ giết chúng ta, chúng ta có thể từ chối sao? Có thể chạy thoát sao? Bên ngoài toàn là quái vật, chúng ta có thể chạy đi đâu?"
"Tôi có một chủ ý, trong khi xây dựng căn cứ, chúng ta sẽ xây một căn phòng bí mật. Chờ sau khi căn cứ hoàn thiện, chúng ta sẽ trốn ở trong đó. Chờ sau khi tình hình trôi qua, chúng ta sẽ lặng lẽ rời khỏi. Sau đó sẽ đến nhờ vả những căn cứ khác. Tình hình quốc nội chia năm xẻ bảy, mỗi một khu vực đều có những tòa căn cứ khác nhau. Chúng ta cứ tùy tiện nương nhờ vào là được. Nói không chừng, chúng ta có thể dựa vào bí mật này mà đổi lấy phần thường."
"Cậu! Tôi đồng ý việc xây dựng căn phòng bí mật. Thế nhưng, tuyệt đối không đồng ý bán đứng Lâm Tướng quân. Cậu ta chính là vĩ nhân của nhân loại. Loài người có thể sống sót qua đại nạn này là đều do cậu ta. Cậu ta là anh hùng dân tộc. Bộ xương già này có chết, cũng sẽ không làm những chuyện đó!"
Vị kiến trúc sư già vẻ mặt lẫm liệt lên tiếng.
"Tôi không có ý nghĩ bán đứng Lâm Tướng quân."
Người trung niên trẻ tuổi vừa nãy vội vàng sửa lời.
"Hừ!"
Vị kiến trúc sư già lạnh lùng hừ một tiếng, quay ra chỗ khác ăn đồ ăn của mình, không muốn nói thêm lời nào nữa.
Ba người bọn họ không chú ý tới, là trong bóng tối cách bọn họ không xa. Có một bóng người mục nát đang đứng đó, đôi mắt đầy lòng trắng, bóng người đó đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
….
Màn đêm thăm thẳm.
Sau khi Lâm Siêu luyện xong thương pháp cơ sở, thì mồ hôi toàn thân ướt sũng, hắn mới quay trở về phòng mình, ôm cổ thương dựa vào tường ngủ.
Sương lạnh, ánh sáng của trăng sao soi sáng mặt đất. Đột nhiên có một cơn cuồng phòng thối tới, mang mây mù bay tới, che khuất mặt trăng trên trời, đem cả căn cứ bao phủ trong bóng tối.
Ở bên ngoài căn cứ khoảng ba mươi dặm, trên một tòa nhà cao tầng rách nát, có một bóng người cao gầy đang nhìn chằm chằm về phía căn cứ.