Hốt hoảng, như mộng lại không phải mộng, luôn có một đôi tay không ngừng di chuyển trên người y, luôn có một hơi thở nóng bỏng vờn quanh, thế nhưng hết lần này đến lần khác tứ chi của y lại vô lực, căn bản không thể chạy khỏi, tựa như con mồi bị vững vàng đính vào mạng nhện, chỉ có thể đợi chủ nhân của tấm mạng này tiến lên ăn sạch bản thân.
Thắt lưng trên áo ngủ không biết đã bị giật hẳn ra từ lúc nào, đôi tay nọ rốt cục cũng buông tha hai hạt thù du đã bị chà đạp triệt để trước ngực, men theo eo bụng xuống phía dưới chạm vào khu vực thảo nguyên, cầm lấy thứ mềm mại đã cứng rắn được phân nửa, thành thạo xoa bóp.
“Ừ… a…”
Hầu kết bị người khác ngậm vào miệng, Yannick cau mày hơi ngửa cằm lên, thần tình khổ não lại có chút luân hãm phảng phất như đang chìm trong giấc mộng kiều diễm tột cùng, mặc cho người cần người cứ lấy.
Theo động tác trên tay đối phương càng lúc càng nhanh, thân thể của y cũng dần dần thoát khỏi ý thức, bị người nọ triệt để thao túng, sự vui sướng dâng trào từng đợt, mí mắt lại không thể nhấc lên chỉ bất giác trào ra dòng nước khiến lông mi dính dấp, bờ môi hé mở như loài cá bị tách khỏi mặt nước không ngừng thờ dốc, lồng ngực phập phồng nóng bỏng, đã hoàn toàn không cảm giác được sự lạnh lẽo giữa đêm khuya.
Thân thể như một dây cung bị kéo căng đến cực hạn, không thể thừa nhận thêm càng nhiều, y mơ mơ màng màng nghĩ nếu lại thêm một lần nhất định sẽ chết người, thế nhưng đầu óc đã bị cỗ sung sướng nọ bao phủ, không thể làm ra bất kỳ phản kháng nào.
“Ừ ————!”
Giữa sự giao hòa cực hạn giữa băng và hỏa, mái tóc dài màu bạc theo động tác mãnh liệt của chủ nhân hất tung lên, lúc phất qua khe hở từ cửa sổ lại được ánh trăng nhuộm lên một tầng lấp lánh, sau đó thì lả tả rơi xuống triệt để xõa tung trên giường đệm.
Gió đêm len qua cửa sổ khép hờ, nhẹ nhàng lay động màn trướng rình coi một màng hương diễm vừa rồi trong gian phòng.
Hương thơm như có như không dần dần phai nhạt, thần quan vẫn nằm trên giường như trước, tấm chăn phủ ngang cơ thể, giống như vừa rồi cái gì cũng chưa xảy ra.
Yannick là bị đè nặng tại phần ngực đến tỉnh lại.
Tối qua, sau giấc mộng xuân không thể giải thích được kia, y lại thấy một cơn ác mộng.
Trong mộng, y đang giằng co tranh luận cùng một nhóm thần quan, bọn họ nói rằng y quá thân cận với pháp sư, là phần tử thoái hóa của Giáo đình, cần bị triệt để gạt bỏ. Vì thế, y chỉ có một mình đơn độc đối mặt với sự tẩy chai của Giáo đình, trơ mắt nhìn mấy trăm người phía đối phương đồng loạt dùng “Quang minh phổ chiếu” đến đối phó y.
Sau đó…
Một khối đá lớn từ trên trời rơi xuống giáng ngay vào ngực y, thiếu chút nữa đập đến linh hồn của y cũng thoát ra khỏi xác.
Một hơi dùng hết, nghẹn tới cực điểm, y chỉ có thể lập tức mở mắt.
“…”
Một đứa trẻ, chưa chính xác, là một bé tinh linh cùng với một chú mèo con đang nằm bò trên ngực y, một cười đến không tim không phổi, một mở to đôi mắt vô tội nhìn lên.
Khóe miệng của thần quan giật giật một chút.
“Hai đứa cảm phiền đi xuống dưới.”
“A…a!”
“Meo meo ~ “
Thần quan ý chí sắt đá không hề dao động, trực tiếp ném một bé tinh linh và một con mèo xuống thảm.
Chỉ là y vừa ngồi dậy chăn cũng theo đó trượt xuống, Yannick vừa vặn thấy được áo ngủ mở ra của mình, sau đó chính là triệt để kinh ngạc.
Từ ngực trượt xuống, chằng chịt, tất cả đều là ấn ký màu ám hồng.
Thần quan vẻ mặt dại ra.
Đây là cái gì?
D*t, chuyện tối qua không phải là do y đã cấm dục quá lâu mà làm một tràng xuân mộng sao?!
Y mạnh mẽ vén chăng chạm vào phía dưới, rõ ràng ẩm ướt, còn có chút dính dấp.
Bé cưng tinh linh đang chơi vô cùng vui vẻ liền xoay người nhìn sắc mặt của thần quan đang chuyển từ đỏ sang xanh, lại từ xanh chuyển trắng, cuối cùng biến thành tái nhợt, mà bé lại thú vị cười khanh khách không ngừng.
–
“D’Antonio, anh đi đâu vậy?”
Mới sáng sớm, Avra cùng Sophia vừa nói vừa cười từ bên ngoài bước vào, chợt thấy D’Antonio vẻ mặt tối tăm đi ngang qua.
D’Antonio nghe tiếng gọi của nàng thì bước chân hơi sững lại một chút, nghiêng đầu nhìn qua, trên mặt rõ ràng lộ vẻ không muốn chào hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ ra ngoài đi dạo.”
Sophia đã tỉnh lại, hơn nữa thân thể còn khôi phục rất nhanh, chỉ qua mấy ngày đã có thể chạy nhảy khắp nơi, thế nhưng sự tiếc nuối lớn nhất chính là, nàng đã quên trước khi mình hôn mê đến tột cùng đã gặp phải việc gì, tựa như một đoạn ký ức khi đó đã hoàn toàn bị thất lạc.
Tuy rằng Sophia là bá tước tiểu thư, thế nhưng trên người lại không có thói quen kiêu ngạo của tiểu thư quý tộc, ngược lại còn rất bình dị gần gũi, không quá mấy ngày đã cùng Avra thành lập xong tình hữu nghị thắm thiết.
Bất quá, vị tiểu thư Sophia này hiển nhiên có chút hơi quá hoạt bác, bằng không cũng sẽ không vượt qua nghìn dặm xa xôi từ đế đô chạy đến rừng rậm Hắc Ám mạo hiểm, còn cùng các kiếm sỹ pha trộn một chỗ, thiếu chút nữa đã vứt luôn cả mạng sống của mình.
Hiện tại vốn là thời điểm cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, nàng lại có thể mang theo Sophia ra phố dạo chơi, loại tinh lực này thực sự khiến cho mọi người không khỏi bái phục
“Anh tên D’Antonio sao? Tôi rất hân hạnh được biết anh, tôi tên Sophia.” Gương mặt biểu lộ nụ cười thân thiện, “Nghe Fezel nói, anh là người đầu tiên phát hiện được tôi, từ lúc tỉnh lại đến giờ tôi vẫn luôn hy vọng tìm một cơ hội để nói lời cảm ơn với anh. Thật sự rất cám ơn anh!”
Nào ngờ D’Antonio vừa nghe xong lời nói của cô sắc mặt liền trầm xuống.”Người tôi muốn cứu không phải cô.”
Anh lạnh lùng phun ra một câu rồi trực tiếp bỏ lại Sophia không hiểu gì cả, lập tứ rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn hai người một chút.
Avra cười khổ: “Rất xin lỗi, trong lòng anh ấy hẳn là còn đang vi chuyện của Lily mà thương tâm, anh ấy không phải cố ý lớn tiếng với cô.”
Nàng đem chuyện Lily và Azul mất tích kể đơn giản lại một lần cho Sophia nghe.
Sophia nghe xong vừa kinh ngạc lại vừa đồng tình: “Tôi đương nhiên sẽ không để ý, bị mất đi người yêu trong lòng anh ấy nhất định rất khó chịu, thật đáng thương!”
Avra hiếu kỳ nói: “Cô còn nhớ vì sao mình ở dưới nước không? Có nghĩ ra việc gì không?”
Sophia lắc đầu: “Tôi chỉ nhớ được sau khi mình lạc khỏi nhóm của Fezel, một thân một mình lang thang rất lâu trong rừng rậm, sau đó lại đụng phải ‘Huyết sắc tường vi’, giằng co hồi lâu rốt cục cũng thành công trốn thoát, lại bị sẫy chân, sau đó thì cái gì cũng không nhớ.”
Avra thở dài: “rừng rậm Hắc Ám nguy hiểm trùng tùng, ngay cả Lily cũng mất tích, kỳ thực nếu như không phải có Chris giúp đỡ, mọi người rất có khả năng sẽ không rời khỏi được nơi đó. Vì vậy, đến cùng cô hẳn là nên cảm ơn anh ta.”
Biểu tình của Sophia liền có chút kỳ lạ: “Oh, cô đang nói quý ngài Chris sao? Nếu là anh ta kỳ thực cũng không phải chuyện khó lý giải, tôi đúng là thật sự nên cảm ơn anh ta, bất quá chỉ sợ lòng biết ơn của tôi quá bé nhỏ không đáng kể, cần phải để cha tôi tự mình ra mặt mới được.”
Avra có thể nghe được từ ngữ điệu của đối phương, thái độ của Sophia với Chris có chút kỳ lạ, xen lẫn giữa kính nề và lạ lẫm. Thế nhưng trên thực tế, Sophia là bá tước tiểu thư thân phận không thấp,cho dù Chris đồng dạng cũng là pháp sư quý tộc thì loại thái độ này không khỏi có chút quái dị, kết hợp với tư thái của thành chủ và vị quan phụ tá trước đó khi đối diện Chris, Avra có thể khẳng định, thân phận của Chris không đơn giản chỉ là quý tộc phổ thông.
“Chris rốt cuộc là ai?” Nàng không khỏi tò mò hỏi.
“Nếu anh ta đã muốn giấu diếm thân phận, nhất định có lý do của mình, nếu như tôi nói với cô chân tướng khó tránh khỏi có chút không tôn kính. Hay là chờ anh ta tự mình nói ra vậy.” Sophia chớp mắt vài cái, mỉm cười nói. Cô tuy rằng phóng khoáng hào sảng, thế nhưng cũng không phải loại không biết giữ mồm giữ miệng.”Kỳ thực, tôi đối với vị vẫn hay đi bên cạnh Chris càng cảm thấy hứng thú!”
“À, cô nói Yannick sao?” Avra nói, “Anh ta cũng là đồng bạn của chúng tôi.”
“Anh ấy cũng là pháp sư sao?” Sophia hăng hái bừng bừng hỏi.
“Không, ” Avra chần chờ một chút, cô thật sự không quá am hiểu nói dối. “Anh ấy là thần quan.”
“Thần quan?!” Sophia không chút che giấu nào lộ ra vẻ giật mình.”Thần quan làm sao lại thân thiện với mọi người như vậy, tôi thấy anh ta có quan hệ rất tốt với Chris mà!”
“Thực sự thì, Yannick rất khác những thần quan bình thường.” Avra hít một hơi thật sâu, lại lần nữa kể về quá trình bọn họ gặp được Yannick, còn nói: “Thân phận của anh ấy có hơi mẫn cảm, ý tôi là, cô thấy đấy, khắp thành La Serena đều là pháp sư…”
“Tôi hiểu, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết bí mật này!” Sophia rất thông minh, lập tức hiểu được ý tứ của Avra. “Bất quá tôi vẫn phải nói, anh ta rất có mị lực, làm thần quan có phải rất đáng tiếc không?”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Avra mỉm cười, nhớ tới sự chấn động của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Yannick dưới ánh trăng.
Sophia thở dài, nàng có chút vì thân phận của Yannick mà tiếc hận, lại không nhịn được cùng Avra hỏi thăm thêm những chi tiết khác. Kỳ thực, số lần cô gặp mặt thần quan cũng không nhiều lắm, tính hết ra cũng chưa đầy một bàn tay, bất quá sau khi tỉnh lại, mỗi lần gặp mặt người nọ đều rất ân cần thăm hỏi tình trạng của cô, bọn họ cũng từng tán gẫu riêng tư một hồi —— mặc dù Sophia cũng hiểu, đây chỉ là xã giao căn bản.
Không thể không nói, một người đàn ông dung mạo tuấn mỹ lại ăn nói ôn nhu, thật sự rất khó để không khiến phụ nữ động lòng, mà Sophia từ trước đến nay vẫn là một cô gái can đảm bộc trực, chỉ qua vài lần tiếp xúc cô đã có hảo cảm rất lớn với Yannick. Đương nhiên, vẫn chưa thể xem như ái tình.
Trước kia, lý do chính khiến cô trốn khỏi đế đô là vì không muốn nghe lời cha mình, kết hôn với một gã quý tộc môn đăng hộ đối. Phải biết rằng đối với đám đàn ông vừa cảm thấy bản thân rất cao quý lại không có bản lĩnh thật sự gì kia, cô một chút cũng không có hứng thú!
Oh, quang minh nữ thần! Ai biết được đến tận La Serena xa xôi, cô vậy mà có thể gặp gỡ một người đàn ông khiến mình nảy sinh hảo cảm, bất quá vì sao đối phương cố ý lại là một thần quan chứ!
Vừa lúc đó, thần quan đã ăn mặc chỉnh tề cũng đang xuống khỏi cầu thang, y đã lần nữa mặt lên bộ áo choàng quen thuộc của mình.
Cảm tạ kỹ năng của thần quan, cảm tạ thuật trị liệu, Yannick cũng không cần lo lắng những vết tích trên người sẽ bị kẻ khác nhìn thấy, tuy rằng trong lòng y vẫn cứ phiền muộn đến cực độ.
“Ngài Hill, anh đã dậy, đêm qua anh ngủ ngon chứ?”
Yannick xoay đầu nhìn sang, phát hiện Avra và Sophia đang ngồi trên bộ ghế salon dưới lầu, người sau đang cất lời chào hỏi với mình.
Avra ngồi ở bên cạnh Sophia kinh ngạc phát hiện, bá tước tiểu thư vừa rồi còn hào sảng chẳng khác gì nam giới, hiện tại trong nháy mắt đã biến thành thục nữ.
“Nhờ phúc của tiểu thư Sophia, tôi rất khỏe.” Yannick mỉm cười nhưng trong lòng lại phun trào, chỗ này tuyệt đối là phong thủy không tốt, y cư nhiên gặp phải yêu quái thích sàm sỡ đàn ông, đợi lát nữa ông đây nhất định phải yêu cầu đổi phòng! “Tiểu thư không cần luôn gọi tôi là Ngài Hill, cứ như những người khác gọi Yannick là được rồi.”
“Tốt, Yannick!” Sophia vui vẻ nghe theo, “Không biết sau khi đến đế đô anh đã có tính toán gì chưa, anh có bạn bè ở nơi đó sao?”
Yannick lắc đầu: “Tạm thời còn không có.”
Sophia đề nghị: “Nếu mọi người không ngại, đến lúc đó có thể đến nhà tôi ở tạm.”
Yannick: “Như vậy đã quá làm phiền rồi, sợ rằng không tiện lắm?”
Sophia nghe được ý tứ từ chối của đối phương, không khỏi có chút gấp rút đứng dậy: “Làm sao có thể chứ? Mọi người đã cứu tôi từ rừng rậm Hắc Ám ra, cha tôi nhất định sẽ chiêu đãi mọi người như thượng khách!”
Yannick vẫn không đáp ứng nhưng cũng không lên tiếng cự tuyệt, chỉ mỉm cười nói: “Đợi tôi và Chris thương lượng lại một chút đã.”
Đạo sư của y không chừng còn có an bày khác, nhưng nếu Sophia đã là bá tước tiểu thư, có thể giao hảo với cô cũng là không tệ. Giáo đình tuy rằng luôn nói sẽ không bị thế lực bên ngoài ảnh hưởng, thế nhưng phạm vi giao tiếp của chức nghiệp này có lúc nào lại không vây trong vòng tròn quyền lực đâu chứ, tương lai y nhất định tránh không được phải giao tiếp cùng quyền quý, hiện tại kết thêm một người bạn, sau này lại nhiều một con đường.
Sophia có vẻ hơi thất vọng trước thái độ của Yannick, bất quá vẫn nói: “Đương nhiên, tôi rất thành tâm chờ mọi người ghé qua!”
Mấy hôm sau đó, cô quả thực đã tìm đủ mọi cơ hội để trò chuyện với Yannick, thậm chí còn mượn nhà bếp của phủ thành chủ tự mình làm điểm tâm. Đến mức này, ngay cả người luôn thờ ơ như Chris cũng phát hiện được manh mối: “Người phụ nữ kia làm sao vậy?”
Nhìn điểm tâm tinh xảo trước mặt, Chris đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái.
———————————————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Công 2: Lão tử không phải meo meo, lão tử cũng không phải ma vật, lão tử là chủng tộc chỉ số thông minh cao, phẩm chức cao, khí tràng cao cấp! Hừ hừ!
Công 1: Không nghe được độc giả bảo rằng ngươi chen ngang sao, ta còn không chạm được ngươi đã liếm xong rồi!
Thần quan: Các ngươi đều cút ra ngoài cho ta!