“Em không vui sao?” Từ sau lưng truyền đến câu nghi vấn, y không cần xoay người cũng biết là ai.
Nhưng mà thần quan tóc bạch kim vẫn là xoay lại, hơn nữa động tác còn mãnh liệt đến mức thiếu chút nữa đã khiến phần eo vốn đang ê ẩm trực tiếp gãy lìa. Loại tình huống này căn bản không tính là bị thương, ngay cả trị liệu thuật cũng không dùng được.
“Tôi càng có khuynh hướng muốn cho anh một quyền.” Thần quan lạnh nhạt mỉm cười, mặt vô biểu tình. “Ngài Chris, ngài đã chuẩn bị đầy đủ để thừa nhận cơn giận của tôi chưa?”
Chris đối với việc thần quan phát tán cơn phẫn nộ vô hình hoàn toàn không giải thích được: “Thế nhưng trong 《Dạy bạn làm sao nắm bắt ái tình》 đã nói: ‘Sau khi làm tình, tặng hoa sẽ khiến đối phương cảm thấy vui mừng. Những đóa hoa này tôi đã chuẩn bị từ sáng sớm’.”
Yannick xoa xoa mi tâm, chỉ cảm thấy đầu càng đau nhức: “Tôi không phải phụ nữ!”
Chris: “Vậy đàn ông sẽ thích gì?”
Yannick: “Anh cũng là đàn ông, loại vấn đề này anh không cần hỏi tôi!”
Chris: “Ấy, tôi thích đám sách cấm trong thư viện Giáo đình, bất quá hiện tại tạm thời vẫn chưa lấy được.”
Yannick: “… Tôi cũng không cần, cảm tạ!”
“Vậy em muốn thứ gì, tôi có thể giúp em tìm về.” Hắc y pháp sư phi thường tốt tính, nhẫn nại nhìn Yannick giống như đang nhìn một đứa bé cố tình gây sự, thái độ này không chỉ làm thần quan càng thêm đau đầu mà còn dần cảm thấy răng cũng đau buốt.
“Tôi cho rằng chúng ta cần làm rõ quan hệ một lần nữa. Nghe này, Chris, anh đã cứu tôi vài lần, lại dạy cho tôi không ít tri thức ma pháp, ở trong lòng tôi anh vừa là thầy vừa là bạn, đáng giá để tôi tôn kính… lại không phải giống như bây giờ …” Yannick làm một dấu hiêu, “Như vậy quá hỗn loạn.”
“Đạo sư, bằng hữu,” Chris tiêu hóa lời của y, sau đó biểu thị lý giải, “Hai cái này không có xung đột gì với tình nhân, nếu như em thích nhập vai, tôi cũng không phản đối cùng em thâm nhập vai diễn.”
“…Đây căn bản không phải trọng điểm có được không!” Yannick không khỏi cảm thấy sức chiến đấu của cả đám thần quan và pháp sư kia quả thực so ra không bằng một phần vạn của Chris, bởi vì y có thể dễ dàng quay cả đám người kia như dế, thế nhưng chỉ cần đối mặt với Chris, y chỉ có thể khóc không ra nước mắt và liên tục cảm nhận da mặt không ngừng rạn nứt.
Tựa như một truyện cười mà đời trước y từng nghe qua: Lúc ngươi nói với hắn về tình hình chính trị, hắn nói với ngươi chuyện phong tục lễ giáo. Lúc ngươi nói về phong tục lễ giáo, hắn lại nói về tình hình chính trị.
Vấn đề là, ngài Chris thân ái cũng không phải đang giả ngốc, chỉ là sóng điện não của hắn căn bản không ở trên cùng tần số với người bình thường mà thôi!
Vì thần quan Yannick của chúng ta mặc niệm!
“Như vậy trọng điểm là cái gì?” Hắc y pháp sư dùng vẻ mặt, ‘Em đừng kích động, kích động cũng không giải quyết được vấn đề’ nhìn Yannick.
Thần quan tóc bạch kim hít sâu một hơi, lấy ra tu dưỡng đã dùng trong lúc khẩu chiến quần hùng giữa hội nghị, nói: “Trọng điểm là, chuyện đêm qua chỉ là một hồi ngoài ý muốn…”
“Thế nhưng sau đó em cũng rất hưởng thụ.” Chris nhất châm kiến huyết vạch trần.
“…” Khóe miệng của Yannick nhịn không được co quắp một chút, khó khăn lắm mới đem lời tiếp theo thốt ra. “Tôi đã nói rồi, tôi không thích dùng thủ đoạn cưỡng bách, hơn nữa một khi quan hệ của chúng ta bị công khai sẽ tạo thành tổn hại đối với danh dự của cả hai bên.”
Chris cảm thấy vấn đề này rất dễ giải quyết: “Vậy không công khai thì được rồi.”
Yannick: “…”
Pháp sư hắc y nhìn nét mặt của thần quan, cảm thấy đối phương cũng không hề thỏa mãn với đáp án này: “Được rồi, tôi nghĩ mình đã hiểu ý của em.”
Yannick rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy thật sự tốt quá.”
Hắc y pháp sư: “Chỉ cần không phát sinh quan hệ dưới tình huống cưỡng bách là em có thể tiếp nhận, phải không?”
Yannick: “… … … …”
Thấy sắc mặt thần quan không tốt, pháp sư hắc y còn bổ sung thêm một câu: “Hôm qua là do lần đầu tiên, lần sau tôi sẽ khiến em thấy thoải mái hơn.”
Yannick đã hoàn toàn không muốn nói thêm gì nữa, mặc kệ y phát hỏa, châm chọc hay trưng ra phản ứng khác, toàn bộ đều giống như đánh vào bông gòn, quan trọng hơn nữa là, đối phương cũng không phải giả vờ không hiểu mà là thực sự không hiểu.
Đối mặt với người như vậy, ngươi còn có thể nói cái gì nữa đâu?
Eo lưng mỏi đến có chút không nhịn được, y xoay người hất toàn bộ hoa trên salon xuống, sau đó duỗi người chìm vào sự mềm mại của chiếc đệm, lại thoáng điều chỉnh tư thế ngồi, hy vọng có thể khiến bản thân thoải mái hơn một chút.
Chris phát hiện tình trạng của Yannick không đúng: “Còn đau?”
“… Có lẽ ngài cũng nguyện ý cảm nhận một chút?” Thần quan ngoài cười nhưng trong không cười.
Một bàn tay đưa lên eo lưng của y, chậm rãi mà có lực xoa ấn, Yannick cố gắng nhìn xuống dục vọng rên rỉ bày tỏ sự thoải mái, đè lại cái tay kia, nhích thân thể ra, nghiêm trang nói: “Tôi cảm thấy trước khi quan hệ của chúng ta vẫn chưa xác định rõ lại, tốt nhất vẫn nên bảo trì một khoảng cách nhất định.”
Pháp sư hắc y nhíu mày, không biểu thị phản đối, đương nhiên, cũng không biểu thị đồng tình.
Xoa xoa cái trán, Yannick quyết định trước hết nói về chính sự, cho dù quan hệ của y và Chris hiện giờ có chút xấu hổ, bất quá dù là so với vị pháp sư Val kia hay là Hồng y giáo chủ vừa xuất hiện, rõ ràng Chris đã từng cùng y vào sinh ra tử vẫn đáng tin cậy hơn một chút.
“Hôm nay tôi bị gọi đi tham gia hội nghị lâm thời, nói về vấn đề chống đỡ sự xâm lăng của xác sống.”
Nào ngờ Chris lại nói: “Nội dung hội nghị tôi đã biết.”
Yannick sửng sốt, phản ứng đầu tiên chính là người này đã giả dạng đi dự thính.
Chris giống như đọc được nghi ngờ của thần quan, nói: “Là do Tyler phái người đến nói cho tôi biết.”
Yannick bật cười, vị kia nhất định hy vọng Chris sau khi trở về có thể nói tốt cho mình vài câu, tránh khỏi bị phán tội.
Vị thành chủ tiền nhiệm này của La Serena cũng coi như một kẻ kỳ lạ, từ lúc La Serena bị luân hãm ông ta đã chú định không trốn được tội thất trách, nào ngờ ông ta lại khăng khăng nương nhờ tại St Mery mà không chịu trở về đế đô. Mà bên đế đô hiện tại phỏng chừng cũng đang vội vàng chuyện đối phó xác sống, bố trí biên phòng không rảnh lo đến ông ta, vậy nên ông ta mới tạm thời tránh được một kiếp.
Chris thấy Yannick trầm ngâm không nói, cho rằng y còn muốn lưu lại tại St Mery, không khỏi nhíu mày: “Em không cần ở lại nơi này. Đây cũng không phải La Serena, có Mude Val và Arthur Vatican Ridge tọa trấn, em cho dù muốn làm gì cũng sẽ chịu hạn chế.”
Yannick đối với cách nói chuyện nhất châm kiến huyết của Chris không hề cảm thấy giật mình, vị pháp sư cuồng học thuật này tuy rằng thỉnh thoảng sẽ phun ra một ít lời nói khiến cho người ta vô lực khinh bỉ, làm ra vài chuyện khiến người khác không khỏi nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng cũng không thể phủ nhận, ánh mắt và khứu giác chính trị của hắn cũng cực kỳ bén nhạy. Hẳn nên nói người này không hổ là xuất thân quý tộc, sinh ra đã có thiên phú trên phương diện này.
“Tôi cũng cho rằng như vậy.”
Tình huống hiện tại quả thực không giống như lúc ở La Serena.
Khi ở La Serena chỉ có một mình y là thần quan, lúc ấy y đứng ra gánh vác nguy cơ còn chữa trị cho không ít người, do đó thắng được danh dự to lớn. Hơn nữa dưới tình huống chỉ có một thần quan, đám pháp sư kia cũng có chỗ cố kỵ, không khỏi bất giác khách khí ba phần với y.
Thế nhưng hiện tại, một đám đông pháp sư và thần quan đều đang tập trung ở đây, cho dù chỉ là quang mang của một vị Hồng y giáo chủ cũng đã đủ để áp đảo toàn bộ các thần quan khác, đừng nói đến Yannick căn bản cũng không thể phát huy được tác dụng gì. Giống như trong hội nghị ngày hôm nay, y làm một thần quan không có chút căn cơ nào, vừa đứng lên đã bị cả hai phe làm khó dễ, ngay cả quần thể thần quan cũng không đứng về phía y. Dưới thế cục này, cho dù y thực sự đưa ra được kiến nghị gì, lập được công tích gì, chỉ sợ đến cuối cùng công lao cũng không được tính lên đầu mình.
Xét thấy như vậy, thay vì ở nơi này mờ nhạt giữa đám người, y còn không bằng nhanh chóng thoát thân rời khỏi St Mery. Huống chi, đề nghị của vị Hồng y giáo chủ kia cũng thực sự khiến người ta không chịu nổi, ai biết người nọ có thể đột nhiên tâm huyết dâng trào nguyện ý tự bò lên giường y hay không, hoặc giả lại giống như Chris chơi trò cưỡng bách, đến lúc đó thực sự chính là muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Đang nghĩ đến sự kiện cưỡng bách nọ, Yannick lại theo bản năng quy kết Chris thành ‘quý tộc si mê nghiên cứu học thuật dẫn đến không thông đạo lý đối nhân xử thế’, mà lại trực tiếp dán nhãn ‘lòng dạ thâm trầm, không rõ địch ta’ cho Hồng y giáo chủ.
“Như vậy em định đi đâu? Giống như quyết định trong hội nghị, thật sự đi đến Tòa thánh tìm kiếm sự che chở của Giáo Hoàng sao?” Hắc y pháp sư hỏi.
Thần quan còn đang chìm đắm trong suy tư, không phát hiện được bàn tay của đối phương chẳng biết đã sờ lên hông y từ lúc nào, hơn nữa còn đang chậm rãi xoa nắn.
“Không.” Yannick lắc đầu, “Đó chỉ là lời mượn cớ mà thôi, hiện tại tôi trực tiếp đi Tòa thánh không chỉ không chiếm được che chở mà còn có thể trực tiếp đụng phải những người trước kia đuổi giết tôi. Oh, đương nhiên, Giáo Hoàng bệ hạ có lẽ sẽ tiếp kiến tôi, còn tặng cho tôi vài câu an ủi không đau không ngứa.”
Người truy đuổi y lúc đầu hiện tại hẳn là đã sớm ngồi vững vị trí Giáo chủ của Công quốc Santos, mặc kệ thế lực phía sau vị kia là gì, Giáo Hoàng cũng không có khả năng để cho một thằng ranh nghèo mạt không có căn cơ nhảy ra truất phế Giáo chủ đã yên vị.
“Vậy nên tôi định thuận theo kế hoạch ban đầu, trước hết đến đế đô của Đế quốc Garde.”
“Tôi thật cao hứng vì nhận thức của em có thể thanh tỉnh như vậy.” Thanh âm trầm thấp của Chris quanh quẩn bên vành tai y, lúc này thần quan mới phát hiện khoảng cách giữa hai người bất tri bất giác đã gần đến không thể gần hơn nữa, hơi thở của đối phương cũng sắp bao trùm lấy vành tai của y, vả lại còn đi kèm với ánh nhìn nóng rực không thể bỏ qua.
Khóe miệng thần quan co rút: “Ngài Chris, tôi thực sự không muốn làm giống như một thiếu nữ, thét chói tai rồi đẩy ngài ra. Bất quá, ngài có thể tuân thủ một chút lễ nghi cơ bản của quý tộc hay không?”
Y nói đến đây liền đứng dậy, góc áo vẽ ra một độ cung hoàn mỹ.
“Còn nữa,” Khi đi đến trước cửa, thần quan bỗng nhiên dừng bước, quay đầu lại, như cười như không nói, “Tôi đặc biệt cường điệu nhắc lại một lần, chuyện tối hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, tôi không hy vọng lại phát sinh thêm bất cứ lần nào. Nếu như lần sau ngài còn muốn thị tẩm, phiền phức chuẩn bị tốt tâm lý để tôi nắm quyền chủ động đi!”
Mèo con bàng quang theo dõi toàn bộ quá trình, lợi dụng đúng cơ hội nhảy ra khỏi hộc tủ lò sưởi, nhẹ nhàng phóng lên vai thần quan.
Oh, hoàn mỹ đáp xuống!
Nó ném cho pháp sư hắc y một ánh mắt đắc ý, sau đó thả lỏng thân thể để mặc cho thần quan đem mình rời đi, cái đuôi thật dài phía sau mông còn không ngừng đung đưa.
–
Nhóm người Avra nghe nói Yannick muốn dựa theo kế hoạch ban đầu đi đế đô thì đểu rất vui vẻ. Vốn bọn họ cho rằng Yannick có cơ hội tham gia hội nghị sẽ lựa chọn lưu lại, nhưng thành thật mà nói, bọn họ trải qua một hồi chạy trốn sinh tử ở La Serena xong, có rất nhiều người trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa thể thoát ra bóng ma ám ảnh của xác sống chứ đừng nói đến thứ ma vật cao cấp mà bọn họ hầu như vô pháp chiến thắng.
Trọng yếu hơn là, với thực lực của nhóm Avra, ở lại thành St Mery cũng không phát huy được bao nhiêu tác dụng, bọn họ đã ý thức được sự thiếu hụt thực lực của chính mình, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng đi đế đô tìm kiếm kỳ ngộ —— Tại thời điểm mưa gió gần nổi lên này, chỉ có kẻ mạnh mới có thể thu được càng nhiều cơ hội sinh tồn, cũng nắm giữ càng nhiều quyền phát biểu.
Từ thành St Mery đến Đế đô cũng không cần lặn lội đường xa, nơi này có truyền tống trận loại nhỏ đủ để vận chuyển mười mấy người, Chris sử dụng quan hệ của Tyler và Ryan để che giấu thân phận thật của mình, lại thuận tiện tranh thủ cơ hội sử dụng truyền tống trận cho đoàn người bọn họ.
Mà cùng bị mang đi còn có hai cô em gái của Baker, Mary cùng Jian, Baker vốn định an trí hai nàng trong thành St Mery, nhưng Yannick cảm thấy Đế đô vẫn an toàn hơn, dù sao truyền tống trận cũng còn vị trí. Vì vậy hai thiếu nữ liền vội vàng bán phòng ở, chuẩn bị cùng lên đường với nhóm của Yannick. Đối với phần vinh hạnh này các nàng quả thực vô cùng mừng rỡ, mà ánh mắt nhìn về phía Yannick cũng nặng thêm vài phần sùng bái.
Vào ngày khởi hành, thời tiết ở St Mery cực kỳ tốt đẹp, trong thành vẫn là cảnh tượng phồn hoa ngựa xe tấp nập, cho dù sự xuất hiện của số lớn thần quan và pháp sư đã phủ lên một cỗ khẩn trương cho nơi này, thế nhưng rất nhiều người đều tin tưởng vững chắc, tòa thành bang này đến cùng cũng sẽ không rơi vào tay giặc như La Serena, đại quân xác sống chung quy rồi sẽ bị đánh bại —— Binh lính bình thường và các bình dân cho đến bây giờ vẫn chưa biết được phía sau xác sống là sự tồn tại của ma vật.
Làm phụ nữ, cảm xúc đa sầu đa cảm luôn dễ bộc phát vào những lúc như thế này, Sophia và Avra đương nhiên cũng tha thiết hy vọng thành St Mery có thể may mắn tồn tại qua tai nạn, vì vậy hai nàng liền không nhịn được dùng ánh mắt quyến luyến một lần lại một lần quét qua từng tòa nhà mỗi con đường mình đi qua. Ai cũng không biết được lần sau trở lại nơi này sẽ là lúc nào, mà sự luân hãm của La Serena đã khiến bọn họ bắt đầu ý thức được, mỗi tòa thành thị của nhân loại đều là vô cùng trân quý, gia viên của bọn họ tuyệt không thể để cho ma vật nhúng chàm.
Thẳng đến khi Fezel vẫn luôn mãi giục các nàng mới lưu luyến không rời bước vào truyền tống trận, Sophia thấp giọng cảm thán: “Tuy rằng tôi chỉ mới sống ở đây vài ngày, thế nhưng tôi cũng đã yêu mến nơi này!”
Avra cũng nói: “Hy vọng chúng ta còn có cơ hội trở lại!”
“Được rồi, các quý cô, đừng nên sầu não nữa, chúng ta sẽ còn cơ hội quay lại thôi!” Yannick mềm giọng nói, “Có ngài Mude Val và Hồng y giáo chủ Vatican Ridge ở đây, hệ số an toàn của St Mery cao hơn so với La Serena nhiều lắm.”
Sophia lắc lắc đầu, đem một chút thương cảm cuối cùng đuổi đi: “Được rồi, Avra, D’Antonio, hai người đã từng đến Đế đô chưa?”
“Chưa từng.” D’Antonio có điểm hiếu kỳ, “Đế đô hẳn là phồn hoa hơn so với St Mery rất nhiều phải không?”
“Đây là tự nhiên!” Sophia kiêu ngạo nói, “Tôi dám nói, cho dù là Đế đô của Đế quốc cường đại nhất như Charlemagne so ra vẫn kém đế đô của Đế quốc Garde chúng ta. Đó là một nơi hoa lệ đến mức sẽ khiến người ta thầm than sợ hãi…”
Lập tức, thanh âm của nàng đã triệt để chôn vùi trong ánh sáng phát động của truyền tống trận.
Đế đô Đế quốc Garde, thành St Peronian, một tòa thành truyền kỳ đã có ba trăm năm mươi năm lịch sử đang chờ bước chân bọn họ ghé qua