Trí tuệ của ma vật không hề thua kém nhân loại, cho dù bọn chúng bị Chư thần vứt bỏ khỏi vị diện nhân loại thế nhưng hằng nghìn năm nay vẫn có thể sinh tồn và phát triển, chờ đợi ngày khe hở giữa hai thế giới mở ra. Từ ban đầu hợp tác với Giáo Hoàng rồi đến đại quân ma vật quét ngang đại lục, tất cả quá mức thuận lợi khiến bọn chúng dần có lỗi giác vượt lên trên nhân loại, cho rằng trí tuệ của nhân loại cũng không hơn gì như vậy. Đến khi tân Giáo Hoàng Vatican Ridge đề nghị hợp tác, mặc dù bọn chúng cảm thấy khinh bỉ nhưng cũng không muốn buôn tha đối tượng thông đồng có quyền cao chức trọng như thế, nếu đối phương đã biểu thị thành ý bằng cách đem Yannick có thể công khai bí mật Alfonso VIII là ma vật nhốt lại, như vậy bọn chúng tự nhiên cũng phải mang ra thành ý tương ứng.
Do đó mới có trận hội đàm tư mật trong kịch viện Hoàng gia này.
Phía sau tấm màn che dày nặng, không ai biết Giáo Hoàng bệ hạ giá lâm, đương nhiên cũng không biết được nội dung trao đổi giữa bọn họ. Hoàng đế Đế quốc Charlemagne ngồi một bên, cạnh ngài là tình phụ được sủng ái nhất cùng hai quan hầu cận, mà phía Giáo Hoàng chỉ có một người. Vì muốn che lấp thân phận, Vatican Ridge thậm chí còn khoác một tầng áo choàng màu đen, không để bất cứ ai biết sự xuất hiện của mình.
Dưới tình huống này, Vatican Ridge hiển nhiên trở thành phía yếu thế, huống chi trong mắt ma vật, nếu tân Giáo Hoàng đã kéo dài lý niệm chính trị của lão Giáo Hoàng thì đồng dạng cũng chỉ là hạng người tràn đầy tham dục, vì đạt được mục đích của mình không tiếc bán đứng lợi ích nhân loại. Kiểu người như vậy chính là đối tượng hợp tác ma vật yêu thích nhất.
Nếu song phương đều đã lộ rõ thân phận, lời nói ra cũng không cần quá nhiều cố kỵ, Alfonso VIII thậm chí trực tiếp mở lời: Hắn không thể nhường ra ba quốc gia nhập vào lãnh địa Tòa thánh, bởi vì số lượng ma vật đông đảo nên cần rất nhiều tài nguyên, tối đa chỉ có thể nhường ra hai quốc gia.
Vatican Ridge biểu thị minh xách hai quốc gia là hoàn toàn không đủ, bởi vì đến khi đó y còn phải an trí những nhân loại may mắn còn tồn tại sau chiến tranh, bọn họ cũng đồng dạng cần diện tích sinh tồn.
Alfonso VIII nghe xong yêu cầu này liền lộ ra nụ cười tham lam: “Bệ hạ tôn kính, ngài không cần vì vậy mà lo lắng, chúng ta sẽ không đuổi tận giết tuyệt nhân loại, sau chiến tranh chúng ta đồng dạng cùng cần một lượng lớn nô lệ và thức ăn, nếu như thực sự đem nhân loại diệt tuyệt chúng ta cũng sẽ gặp phiền não!”
Vatican Ridge nhíu mày, thoạt nhìn không hề đồng tình với đối phương, y khẽ cúi đầu hai tay luồn vào ống tay áo như đang suy tư, Alfonso VIII cũng không nóng lòng bức bách y.
Hiển nhiên, trong cuộc đàm phán này ma vật đã chiếm cứ thượng phong, Lily bên cạnh thậm chí đã lộ ra nụ cười đắc ý, ả đứng dậy bước về phía màn che, dự định nhàn nhã thưởng thức vở nhạc kịch bên dưới.
Thế nhưng, biến cố đã phát sinh ngay khi ấy!
Vừa lúc nàng rời khỏi chỗ ngồi chưa được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm.
Tiếng thét này cực kỳ thê lương lại ẩn hàm ác ý vô tận, Lily vội vàng quay đầu lại, bất quá nghênh đón nàng chính là thân ảnh thất tha thất thểu nhào tới của Alfonso VIII.
Lily nhanh chóng tránh thoát, Alfonso VIII trực tiếp ngã ra khỏi màn che, cả người rơi xuống phía dưới!
Những việc tiếp theo Vương tử George đã nhìn thấy toàn bộ.
Ngay khi Alfonso VIII ngã xuống, Lily phát hiện Vatican Ridge vứt một cái bình nhỏ đi nơi khác, mà pháp trượng trong tay y còn lưu lại một tia quang mang.
Nàng lập tức hiểu được, hết thảy đều là quỷ kế của nhân loại này, y lừa gạt lòng tin của ả để tiếp cận Alfonso VIII, sau đó thừa dịp bọn họ thả lỏng cảnh giác dùng dược tề phân biệt ma vật cùng với vô thanh ma pháp trực tiếp giáng cho Alfonso VIII một đòn nghiêm trọng!
Lily vừa sợ vừa giận: “Tạp chủng nhân loại giảo hoạt!”
“Mau —— giết —— y!” Ả phát ra một loạt thanh âm trầm thấp từ cổ họng, đó là ngôn ngữ ma vật, thế nhưng hiện tại dù sao ả cũng đang dùng túi da nhân loại, vậy nên nghe cực kỳ mất tự nhiên.
Xương cốt của nàng lách tách rung động, một cái sọ đầu phá vỡ làn da vươn ra, cùng lúc đó tứ chi cũng xé rách thân thể vốn có vẻ nhỏ xinh của nữ tính nhân loại, trở nên cao to tráng kiện, bất quá động tác lại mẫn tiệp không tương đồng với kích cỡ nhắm thẳng về phía Vatican Ridge.
Dư quang khóe mắt của Vatican Ridge thoáng nhìn hai gã người hầu bên cạnh Alfonso VIII, bọn họ cư nhiên cũng biến hóa giống như Lily!
Thảo nào sau khi Hoàng đế biến thành ma vật còn có thể giấu diếm lâu đến vậy!
Ba ma vật chống lại một mình Vatican Ridge, cho dù người sau pháp lực cường đại nhưng phải đối mặt với loại lực lượng vượt xa con người này cũng cảm thấy lực bất tòng tâm, huống chi ‘Alfonso VIII’ cũng chỉ là rơi xuống khỏi lầu hai và bị thương, không đồng nghĩa với tử vong.
Khi đám ma vật kia lao về phía Vatican Ridge, tiếng gió rít qua thân thể vô cùng bén nhọn, móng tay của ma vật có thể tùy ý vươn dài rút ngắn theo mong muốn, mà lúc này móng tay sắc nhọn của ‘Lily cũng đã gần chạm vào chóp mũi Vatican Ridge, cho dù hiện tại y lập tức giơ pháp trượng đọc chú ngữ ít nhất cũng cần thêm ba giây, cơ bản khó tránh khỏi số phận bị hủy dung!
Thế nhưng vị Giáo Hoàng này chỉ lui về sau nửa bước, cũng không tốn thời gian niệm ra chú ngữ, chỉ lạnh lùng phun ra một từ đơn.
“Thần phạt!”
Trong sát na, bạch quang hừng hực, đám ma vật chỉ thấy mọi thứ trước mắt, hết thảy, đều bị bao phủ trong quang mang trắng xóa. Trong lớp ánh sáng này, bọn chúng không phân biệt được rốt cuộc là thời gian dừng lại hay thân thể của bọn chúng bị hạn chế. Chính như Chúng thần vẫn lạc vậy, tất cả bắt đầu từ hư vô và cũng kết thúc giữa hư vô.
“Lily” trừng to mắt, ả không cam lòng muốn tránh khỏi loại ràng buộc này, thậm chí muốn ngẩng đầu lên gào thét, thế nhưng cổ họng chỉ phát ra được thanh âm uất nghẹn nhỏ vụn.
Một tiếng động vang lên, mọi thứ trước mắt nàng lần nữa quy về hắc ám.
Mà tại góc độ của Vatican Ridge, những ma vật này là bị tầng ánh sáng mãnh liệt lúc nãy cắt thành vô số mảnh nhỏ, sau đó rơi xuống.
Huyết nhục đầy đất.
/Đương khi Thần minh giáng xuống nhân gian, ngài nói ‘Phải có ánh sáng’ vậy nên có ánh sáng. Ngài nói ‘Phải có bóng tối’ vì vậy có đêm tối. Chúng ta do đó mà kính nể, do đó mà run rẩy, chúng ta do đó mà phát ra sự sùng bái từ sâu trong tâm hồn với tồn tại của Thần. —— trích từ 《Quang minh chi quyển 》 chương cuối./
Đây là Đại thuật tiên đoán, là pháp thuật mà Quang Minh nữ thần đã trao tặng cho Giáo Hoàng đời thứ nhất.
Loại pháp thuật đã tiếp cận với Thần lực này cũng chỉ có Giáo Hoàng là có thể sử dụng.
Thế nhưng nó không phải không có bất kỳ tác dụng phụ nào, một khi xác thịt phàm nhân không thể chịu tải loại lực lượng tiếp cận với Chư thần này, nó sẽ triệt để trào ngược ép vỡ người sử dụng.
Vatican Ridge chợt phun ra một ngụm máu lớn, lảo đảo lui về sao vài bước, đặt mông ngồi xuống chiếc ghế dính máu thịt ma vật, sau đó thở mạnh một hơi, y hiện tại ngay cả khí lực nhấc một ngón tay lên cũng không có.
Thế nhưng tình hình chiến đấu dưới lầu vẫn chưa kết thúc.
“Alfonso VIII” đứng dậy giữa phế tích, thân thể của hắn đã hoàn nguyên thành ma vật được hơn phân nửa, phân nửa còn lại vẫn duy trì hình thái nhân loại, thoạt nhìn hung tợn lại kinh hoàng, khiến đám người bên dưới sợ đến vừa chạy vừa kêu thét chói tai.
Mọi người đều vội vàng chen về phía cửa, thế nhưng trạng thái hỗn loạn này trái lại khiến bọn họ kẹt lại nơi đây, phía trước có người bị sẫy chân, phía sau lại có kẻ liều mạng dẫm đạp, các quý tộc không thể chen đến cửa chỉ có thể tìm một chỗ run rẩy, thầm hận không thể đem thân thể của mình chen vào kẽ hở trên tường. Các pháp sư quý tộc nửa vời run lẩy bẩy dự định rút pháp trượng của mình ra, chỉ tiếc bọn họ đã sợ hãi đến mức không niệm ra được chú ngữ nào.
Sự đáng sợ của ma vật ai cũng biết, nhất là đám người từng tận mắt nhìn thấy Alexander từ một thần quan đột nhiên biến thành ma vật. Bọn họ hiểu rõ, chỉ cần ma vật tới gần hơn một chút, tất cả mọi người đều sẽ biến thành thức ăn trong bụng hắn.
Tại tình huống hỗn loạn này đã không còn ai thắc mắc vì sao đang yên đang lành Hoàng đế bệ hạ đột nhiên biến thành ma vật, mọi người nức nở khóc nấc, kêu thét, ý niệm duy nhất còn lại trong đầu chính là… chạy.
Các diễn viên trên sân khấu từ sớm đã chạy không còn bóng dáng, rất nhiều người đều trốn vào hậu trường coi như nơi lánh nạn tạm thời. Ít nhất trước khi ma vật giải quyết xong những người trước mặt… hẳn là sẽ không có ý định chạy vào hậu trường tìm người ăn thịt. Bất quá đám quý tộc không hề nhớ được việc này, bọn họ vô thức chạy về lối ra kịch viện, cũng vì vậy mới tạo thành sự tắc nghẽn, người bên trong không ra được người bên ngoài không vào được, người một nhà ngộ sát người một nhà còn nhanh hơn số người bị ma vật giết chóc, đây quả thực là sự mỉa mai tột độ.
‘Alfonso VIII’ cũng không để tâm đến đám quý tộc nhát gan trước mặt, hắn cũng không vội vàng chạy lên lầu hai cứu đồng bạn của mình bởi vì hắn biết Vatican Ridge đang có mặt ở đó, bọn họ hẳn đã nổ ra một hồi ác chiến. Ma vật vốn là một chủng tộc tư lợi, bọn chúng rất ít đem tính mạng ra đặt cược vì đồng bạn, nhưng bọn chúng đồng thời cũng là một chủng tộc rất đoàn kết, vậy nên khi phát hiện một không gian sinh tồn càng thêm rộng lớn như đại lục Olin, bọn chúng không chút do dự lựa chọn tiến công.
Chỉ là ‘Alfonso VIII’ thật không ngờ được lúc này Vatican Ridge đã vì dùng Đại thuật tiên đoán mà trở nên suy kiệt, nếu như hiện tại hắn xông đến nói không chừng có thể bắt Giáo Hoàng làm con tin. Bất quá, hiện tại hắn đã có lựa chọn tốt hơn.
Đó chính là Vương tử George đang đứng giữa phế tích, từ đầu tới cuối chưa từng di chuyển vô cùng nổi bật.
Vương tử trẻ tuổi thoạt nhìn phi thường sợ hãi, đôi môi trắng bệch như màu da, ngay khi mọi người phát hiện ‘Alfonso VIII’ biến thành ma vật đều tranh nhau trốn chạy, chỉ có y vẫn đứng đó không cử động.
Goda lòng nóng như lửa đốt, hắn liều mạng nắm Vương tử George kéo đi, thậm chí muốn ôm người lên chạy trốn, thế nhưng không biết Vương tử lấy từ đâu ra khí lực hoàn toàn không chịu di chuyển, còn hung hăng đẩy Goda một cái: “Anh nhanh chạy đi, không cần lo lắng cho ta!”
Thanh âm hào hển không che giấu được sự run sợ, Goda biết Vương tử nhất định đang sợ hãi nhưng hắn hoàn toàn không hiểu vì sao ngài nhất định lưu lại ở đây.
Giữa lúc hai người còn lôi lôi kéo kéo ‘Alfonso VIII’ đã phát hiện con tin tuyệt hảo này, đồng thời đưa ra hành động.
Đi kèm thanh âm xương cốt di động lách tách, phân nửa túi da nhân loại còn lại triệt để văng tung tóe, cơ thịt của ma vật từ bên dưới lần nữa lộ ra. ‘Alfonso VIII’ rất nhanh biến đổi từ nhân loại bình thường thành ma vật hình thể cao to, đồng thời đánh thẳng về phía Vương tử George, đồng tử màu đỏ ngập tràn cảm xúc tàn nhẫn thị huyết. Thời khắc này ‘Alfonso VIII’ ngoại trừ đám vải vụn đang treo trên người, cơ bản không thể nhìn ra gã đã từng là Hoàng đế của một Đế quốc.
Goda cũng không biết đối phương chỉ muốn bắt Vương tử làm con tin mà thôi, bất quá việc này cũng không trở ngài hắn không chút do dự rút kiếm che chở trước mặt Vương tử, lòng trung thành khiến gã quên đi sự sợ hãi.
“Điện hạ, chạy mau đi! Chạy mau!” Hắn càng không ngừng gào thét, ý đồ dùng thân thể chống đối sự đột kích của ma vật.
Bất quá khiến hắn thất vọng là, Vương tử George tựa hồ không nghe được lời của hắn, ngược lại càng nỗ lực đẩy hắn ra.
Xong, không còn kịp rồi!
Goda tuyệt vọng nghĩ.
Ma vật cách hắn ngày càng gần, Goda thậm chí có thể tinh thường thấy được hàm răng trắng nhởn sắc nhọn của đối phương, đồng tử đỏ rực như máu tươi in gắn vào sọ đầu, huyết quản xanh lam chằng chịt lộ ra khỏi lớp da thịt phập phồng, hệt như ma quỷ trong truyền thuyết.
Sự sợ hãi nhanh chóng làm đầu óc hắn tê liệt, Goda cắn chặt răng kiệt lực khống chế thân thể của mình, không hề dao động chắn trước mặt Vương tử George, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được nhắm mắt lại.
Bất quá cảm giác đau đớn do thân thể bị xé rách trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, ngược lại, một tiếng kêu thét truyền vào tai hắn, khiến tai hắn cảm thấy đau nhói như bị một thứ thực thể nào đó đâm xuyên màn tai.
Goda mở mắt, may mắn nìn thấy ‘Alfonso VIII’ bị một đạo quang mang bạch sắc mạnh mẽ đánh bay, thân thể nặng nề đập nát một vài ghế ngồi.
“Ấn ký của thủy thần gọi đến băng phong vĩnh hằng, đem núi cao biến thành sông băng, đem trường giang hóa ra đại địa!”
Theo sau mà đến là một câu chú ngữ bình thản, Goda tuy rằng không phải pháp sư nhưng hắn từng nghe những pháp sư khác niệm ra câu chú ngữ này, mơ hồ còn chút ấn tượng, hình như là một loại phong ấn thuật.
Ma vật lợi hại như vậy, một chú ngữ phong ấn thông thường có thể phát huy hiệu quả sao?
Goda lo lắng thầm nghĩ, bất quá sự thực chứng minh lo lắng của là thị dư thừa, bởi vì không đợi ‘Alfonso VIII’ kịp đứng lên từ phế tích hắn đã thành thật bị phong ấn trong khối băng, biến thành ‘vật triển lãm Alfonso VIII’ vô cùng hoàn mỹ.
Sau đó, Goda nhìn thấy thần quan tóc bạch kim cùng pháp sư hắc y đi ra từ một góc khuất trong kịch viện.
“Đây thực sự là một trận chiến kinh thiên động địa!” Yannick cảm thán một câu.
“Ừ.” Chris duy trì tác phong lời ít ý nhiều nhất quán từ trước đến giờ.
“Trên lầu vẫn không có động tĩnh, anh nói Giáo Hoàng bệ hạ có thể bị ma vật ăn thịt hay không?” Thần quan tóc bạch kim vuốt cằm hỏi đồng bạn của mình.
“Nếu là vậy tình huống sẽ không quá an tĩnh, y… ít nhất cũng có thể phát ra tiếng kêu thét.” Hắc y pháp sư nghiêm túc suy tư một chút, hồi đáp.
Thần quan tóc bạch kim bị đáp án nghiêm trang này đánh bại.”Chris, tôi đã từng nói rằng anh rất đáng yêu chưa?”
“Không có, chưa bao giờ nói qua,” Hắc y pháp sư nói, “Cho dù là ở trên giường.”
Thần quan và pháp sư ghé đầu trao đổi gì đó, Goda thấy khuôn mặt mỹ lệ trắng nõn của thần quan chậm rãi dâng lên một tia đỏ ửng, không thể không thừa nhận người này vô cùng đẹp mắt.
Mà Vương tử vẫn được hắn bảo hộ sau người tựa hồ lấy lại tinh thần, vòng qua Goda đi về phía thần quan cùng pháp sư.
Đương nhiên, bước chân thoạt nhìn còn có chút run rẩy, bất quá so với đám quý tộc kia thì tốt hơn nhiều.
“Cám ơn các vị.” Vương tử George nói, “Đức ngài thân vương và Hồng y Hill, xin cho phép ta đại biểu Đế quốc Charlemagne biểu thị sự biết ơn chân thành nhất với hai người!”
Yannick ôn hòa nói: “Không cần khách khí, bất quá ta kiến nghị Vương tử điện hạ vẫn nên mau chóng xử lý hỗn loạn, trấn an… đám đông trước mặt.”
‘Ta nên làm thế nào?’ những lời này và lên tới cổ họng đã bị Vương tử George mạnh mẽ nuốt xuống, cậu là người thừa kế của Đế quốc, từ hôm nay trở đi phải học được cách đối mặt với mọi trường hợp chứ không thể vẫn luôn hỏi người khác nên làm thế nào. Cậu tự nhủ với mình, sau đó miễn cưỡng trấn định lại: “Ngài nói đúng, phi thường cảm tạ ngài, Hồng y Hill, bất quá thứ này,” cậu chỉ về phía ‘Alfonso VIII’ trong khối băng, “Thứ này nên xử lý như thế nào? Ngài có kiến nghị gì chăng?”
“Chú ngữ của Chris có tác dụng trong một thời gian rất dài, bất quá vì lý do an toàn, chúng ta có thể gia tăng thêm vài chú ngữ phòng hộ mang tính vĩnh cửu. Ngài có thể đặt nó ở một nơi nào đó bắt mắt khiến tất cả cư dân Đế quốc đều biết được việc này, cứ như thế những Hoàng đế khác cũng sẽ lo lắng người bên cạnh mình liệu có phải ma vật hay không. Tôi đã liên lạc với Đức ngài Pháp Thánh Simon, ngài đã đồng ý chế tạo lượng lớn dược tề phân biệt ma vật, đến khi ấy thứ này tuyệt đối hữu dụng. Chúng ta ít nhất có thể đem nội bộ gột rửa sạch sẽ, việc này có ý nghĩa phi thường trọng đại với sự nghiệp cũng cố trận doanh nhân loại.”
Vương tử George gật đầu: “Ta đã hiểu, cứ thực hiện theo đề nghị của ngài đi. Vatican Ridge bệ hạ có lẽ còn ở trên lầu, mọi người trước hết đi xem ngài ấy một chút đã, chuyện ở đây cứ để ta xử lý là được.”
Vị Vương tử điện hạ này rốt cuộc cũng trưởng thành hơn một chút, Yannick không khỏi nhìn nhiều vài lần, mỉm cười nói: “Vậy làm phiền ngài.”
Nhìn bóng lưng của thần quan và pháp sư, Goda phát hiện mình có rất nhiều nghi vấn nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu, “Điện hạ…?”
“Goda, ta biết anh có rất nhiều nghi vấn, bất quá trước hết hãy giúp ta xử lý nơi này đã. Sau đó chúng ta còn rất nhiều việc phải làm!” Thanh âm Vương tử George mang theo một loại cảm giác nhẹ nhàng kỳ lạ, tựa như đã tháo xuống một gánh nặng gì đó.
Goda cũng theo đó xốc lên tinh thần: “Vâng, Điện hạ của tôi, tôi mãi mãi sẽ đứng sau lưng ngài!”