Dưới tia sáng mờ nhạt của ngọn đèn ma pháp, bóng dáng của hai người trong rừng cây như ẩn như hiện.
Mặt của nam nhân ăn vận phục sức quý tộc đang vùi vào hõm vai của nữ hầu, bàn tay không ngừng giở trò, chỉ cần nhìn động tác của hắn, không phí bao nhiêu trí tưởng tượng đã có thể hiểu rõ bọn họ đang xảy ra chuyện gì.
Xiêm y của nữ hầu đã bị kéo ra hơn phân nửa, bộ ngực lồ lộ bên ngoài bị người đàn ông kia mạnh mẽ xoa nắn, từ góc độ của nhóm người Yannick nhìn sang, có thể thấy được biểu tình của thiếu nữ đã đau đến vặn vẹo.
Hai tay của nàng ghì chặt cánh tay của người đàn ông, không phải là không phản kháng mà là do khí lực quá nhỏ, không thể tránh thoát vòng kềm kẹp của đối phương, vả lại nàng cũng không dám lớn tiếng kêu cứu, chỉ có thể khóc lóc cầu xin tha thứ.
Bất quá, một chút giãy dụa này đối với người đàn ông mà nói căn bản chỉ là tăng thêm kích thích, hắn dễ dàng chen vào giữa hai chân nữ hầu, vươn tay muốn kéo váy đối phương lên.
“Không không! …” Nữ hầu thét to.
“Dừng tay!” Chủ nhân của thanh âm này dĩ nhiên không phải Yannick, mà là nữ hán tử vô cùng có tinh thần nghĩa hiệp, Sophia.
Người đàn ông say rượu không thèm đếm xỉa tiếp tục tìm tòi gặm cắn trên người nữ hầu.
Sophia sãi bước đi tới, nắm lấy cổ áo của đối phương ném mạnh, trực tiếp đem đối phương tách ra.
Cho dù là nam giới, thế nhưng khí lực của một quý tộc dù sao cũng không thể so sánh được với kiếm sỹ trường kỳ rèn luyện, người đàn ông nọ trực tiếp bị vứt đi, ngã mạnh vào lùm cây gần đó, hơn nữa còn bị gai nhọn đâm cho không ngừng kêu loạn.
Nữ hầu khóc thút thít chỉnh sửa quần áo đã bị xé rách của mình, thấy Yannick đến gần liền co rúm người giấu vào trong bóng tối, vẻ mặt không giấu được sự kinh hoảng.
“Đừng sợ,” Yannick ôn thanh nói, “Ta chỉ là nghe được giọng nói quen thuộc nên mới đến, có lẽ trước đây chúng ta đã từng quen biết?”
Nữ hầu nghe được giọng nói của thần quan, cơ thể hơi chấn động một chút, nhanh chóng gật đầu.
“Các ngươi đều là ai, dám vô lễ với ta như vậy!” Gã đàn ông say khướt loạng choạng từ trong lùm cây đứng dậy.
Thanh âm của gã thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả Yannick, vậy nên y đã bỏ lỡ vẻ kinh ngạc trên gương mặt của nữ hầu.
“Ồ!” Gã đàn ông lay lay đầu, híp mắt nhìn đám người trước mặt, “Có thật nhiều người đẹp!”
Gã lắc lư đi tới, nghiêng ngã đếm số người ở trước mặt mình.
Lúc ngón tay chỉ vào Bart lại nghiêm túc nhìn hồi lâu: “… Không được! Mặt quá xấu, còn có râu mép, không cần sờ cũng biết không đủ non mịn, làm sao lại có kẻ thu nhận loại nữ hầu này chứ?”
Bart: “…”
Điểm đến Baker: “Quá cao, lại lực lưỡng, quá xấu!”
Baker: “…”
Đến phiên Alexander, gã đàn ông nhìn một lát, có chút miễn cưỡng gật đầu: “Tên này tạm được, chỉ là có hơi gầy cũng có hơi già, khẳng định làm không ít việc nặng!”
Alexander dùng ánh mắt khỏi Yannick: Cái tên này từ đâu ra? Nếu không trực tiếp lôi gã đi thôi?
Người đàn ông không để ý đến bọn họ, tiếp tục sự nghiệp ‘tuyển chọn’ của mình, tư thế quả thực không khác gì Hoàng đế tuyển phi, lung lay bước đến trước mặt Sophia.
Sophia lạnh lùng nhìn gã, đáng tiếc đối phương say rượu chưa tỉnh, căn bản không cảm giác được.
“Ây chà, đứa này còn có thể… oh, không được không được!” Gã lại lắc đầu, “Vai quá rộng, tay của ta ôm không hết, ngực cũng không đủ lớn, chậc chậc…”
Phụt! Phụt!
Bart và Baker không nhịn được phì cười, vội vàng dùng tay che miệng, miễn cho chọc giận Bá tước tiểu thư
Cả khuôn mặt Sophia đều đen lại.
Giữa lúc nàng không nhịn được muốn ra tay giáo huấn tên quý tộc đường đột vô lễ lại hoang đàng này thì… đối phương đã thất tha thất thểu đi tới trước mặt Yannick, biểu tình rõ ràng vô cùng hài lòng.
“Đứa này không sai, so với bé cưng vừa rồi thì xinh đẹp hơn, tiếc là ngực nhỏ một chút…. Bất quá không sao, vòng eo đủ mềm, lúc vặn vẹo trên giường tuyệt đối đủ mỹ diệu…. Ngươi là nữ hầu nhà nào, theo ta trở về làm tình phụ, ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ngươi mong muốn…”
Yannick ngăn cản nắm tay đang chực chờ giáng xuống của đám người Bart, mỉm cười, quay đầu nhìn gã đàn ông trong nháy mắt càng trở nên si mê, biểu tình ôn nhu hỏi: “Thế nhưng ta còn chưa biết tên họ và thân phận của ngài?”
Gã đàn ông cười ha hả: “Ta là em trai của Đại công tước, ngươi có thể gọi…”
Lời còn chưa nói hết, gã đã nghiêng về phía trước ngã oặt xuống đất, trực tiếp say chết.
Sophia không chút do dự tiến lên giáng cho một chân, Bart và Baker lại bồi thêm vài đấm, phỏng chừng đợi đến khi gã tỉnh lại, ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra được.
Lúc này Yannick mới xoay người nhìn về phía nữ hầu vừa nãy, Sophia đã tinh tế phủ một lớp áo khoác lên người cô bé, thế nhưng cô bé vẫn cúi thấp đầu không chịu ngẩng lên.
Càng nhìn thiếu nữ Yannick càng cảm thấy quen thuộc, bất chợt một ánh sáng lóe lên trong đầu.
“Em là… Amy?”
Thân thể thiếu nữ chấn động khiến Yannick khẳng định suy đoán của mình.
Lúc y còn lựu lạc ở trấn Jed, Amy và và nội luôn sống nương tựa lẫn nhau, thân thể của bà nội Amy không tốt, Yannick vẫn thường lui tới nhà bọn họ giúp đỡ trị liệu. Amy là một cô bé rất hiếu thảo, sau khi cha mẹ mất đi vẫn phụng dưỡng bên cạnh bà nội.
“Amy, sao em lại ở nơi này? Bà nội em đâu?”
“Không, tôi không phải Amy, ngài nhận lầm người rồi…” Thiếu nữ xoay người muốn chạy lại bị Yannick dùng tay cản lại, bàn tay nhẹ nhàng đè lên vai đã đủ khiến cơ thể cổ bé cứng đờ, không thể xoay chuyển.
“Sophia, phiền tiểu thư đưa Amy về thay đổi một bộ quần áo trước, tôi còn rất nhiều người muốn nói với cô bé.” Tuy ngữ điệu của Giáo chủ tóc bạch kim rất ôn hòa nhưng lại vô cùng dứt khoát.
“Không không, tôi là hầu gái của nữ Hầu tước Charlotte, ngài làm như vậy sẽ gặp phiền toái!” Amy liên tục lắc đầu.
Mặc dù cô bé biết tối nay bọn họ phải chiêu đãi một nhân vật lợn đến từ Đế quốc Garde, thế nhưng tin tức của nàng cũng không linh mẫn như những hầu gái thân cận của nữ Hầu tước, nàng hoàn toàn không thể liên hệ Yannick và vị nhân vật lớn kia. Trong ấn tượng của nàng, Yannick có lẽ vẫn là vị thần quan sơ cấp ngày đó lưu lạc đến thị trấn nhỏ quê nhà.
“Không cần lo lắng, ta sẽ để Bart đến xin người với Hầu tước Charlotte.” Yannick nhẹ giọng an ủi, y nhìn ra Amy cũng không thích ở lại nơi này, hơn nữa cô bé cũng không được nữ Hầu tước coi trọng, bằng không phản ứng vừa rồi của nàng sẽ là thuận theo hoặc lớn tiếng trách cứ chứ không phải thấp giọng cầu khẩn.
Xảy ra chuyện như vậy, Yannick cũng không còn tâm tình tiếp tục tham gia yến hội, vừa lúc viện cớ trở về, đã có Daifield và Augustine đại biểu lưu lại bọn họ cũng không tính là thất lễ, trước hết trở về nơi nghỉ chân rồi tính tiếp.
Về đến nơi, Sophia lập tức giúp Amy thay đổi một bộ quần áo, thiếu nữ ăn mặt sạch sẽ ngồi ở một góc, ngón tay vặn xoắn với nhau, biểu tình mang theo lo sợ bất an, sắc mặt vàng như nến nhìn qua cũng không quá khỏe mạnh.
“Amy, bà nội em có khỏe không?” Đoán chừng cô bé đã bình tĩnh lại, Yannick gõ cửa phòng Sophia hy vọng có thể bắt đầu trò chuyện.
Vừa nghe được câu này, nước mắt của thiếu nữ đã lập tức dâng trào.
“Bà nội… hôm đó vừa vặn em đi thành Tumaco nên mới trốn khỏi, sau đó nghe nói… toàn bộ trấn Jed đều đã bị xác sống công chiếm rồi, chỉ còn em, em…”
Thiếu nữ che mặt khóc nấc, vừa giải phóng sự đau khổ khi mất người thân, vừa là khóc cho sự ủy khuất trong khoảng thời gian qua.
Sophia đưa cho cô bé một cái khăn tay.
“Cảm ơn…” Amy nhận lấy, lau khô nước mắt, lắp bắp nói: “Thần quan Hill, cảm ơn lúc nãy ngài đã giúp đỡ, thế nhưng em phải trở về thôi. Em cái gì cũng không biết, sau khi đến thủ đô là quản gia của phủ Hầu tước cưu mang em, em không thể lại làm phiền ngài…”
“Không sao cả, Amy,” Yannick ôn hòa nói, “Ta đã đem toàn bộ người dân của trấn Jed xem như thân nhân, hiện tại bọn họ đều không còn, chỉ để lại mình em, ta có trách nhiện chiếu cố em thật tốt. Em ở chỗ nữ Hầu tước Charlotte cũng không được vui vẻ, có phải không?”
“Không có, không có, nữ Hầu tước rất chiếu cố em…” Amy gượng cười.
“Có lẽ nữ Hầu tước không đối xử khắt khe với em, thế nhưng với thân phận này em cũng sẽ không nhận được bao nhiêu sự tử tế từ phủ Hầu tước, bằng không lúc nãy chúng ta cũng sẽ không gặp lại trong trường hợp như vậy.” Yannick nói.
Đều là nữ giới, Sophia hiển nhiên hiểu rõ sự tế nhị này, liền đỡ lời cho thần quan tóc bạch kim: “Em yên tâm, Yannick hiện tại đã là Giáo chủ rồi, muốn xin một người ở chỗ nữ Hầu tước cũng sẽ không gặp trở ngại gì. Nếu như em nguyện ý, em có thể trở thành hầu gái của ta, ta là tiểu thư nhà Bá tước Marlin của Đế quốc Garde, cũng là bạn với Yannick, ta sẽ không bạc đãi em.”
Amy mở to miệng, gương mặt biểu lộ sự chấn động cực hạn, lúc này cô bé mới phát hiện bào phục trên người Yannick hiện tại không phải bộ pháp bào đê giai như ngày đó mà là pháp bào màu lục của Giáo chủ. Thần quan tóc bạch kim mặc lên bộ áo này, cả người càng tôn thêm vẻ trang nhã tuấn mỹ, rất giống những bức tượng thần được điêu khắc trong Giáo Hội.
Dàn xếp cho Amy xong, Yannick trở về phòng mình, Sophia cũng nối gót theo.
“Yannick, tâm tình của anh tựa hồ không tốt lắm?” Nàng ân cần nói.
“Đúng vậy,” Quay nhìn người bạn của mình, Yannick cũng không có ý giấu diếm, “Tôi muốn nhanh chóng khởi hành đến tiền tuyến của Mecklen xem tình hình.”
Sophia suy nghĩ một chút, “Chuyện của Amy khiến anh không vui?”
“Không, không liên quan đến cô bé, là tôi có chút thất vọng với Công quốc Mecklen. Tuy rằng Giáo chủ Michelle đối đãi tôi cực kỳ nhiệt tình, thế nhưng nhìn tổng thể quốc gia này cùng với sự vận hành của nó, tôi hoàn toàn không nhận ra được các quý tộc của Mecklen có bao nhiêu tính trách nhiệm.” Yannick khẽ kéo khóe miệng, “Hiển nhiên, các thần quan cũng không có thứ đó, bọn họ tựa hồ đã chìm đắm trong bầu không khí tận tình hưởng lạc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc ma vật toàn lực xâm chiếm, Mecklen sẽ là quốc gia đầu tiên rơi vào tay giặc.”
Nghe xong lời của Yannick, Sophia nói: “Kỳ thực tôi vẫn có chút không rõ, ma vật rõ ràng có thể trực tiếp xâm lấn nhân loại, cũng giống như một nghìn năm trước vậy, vả lại hiện tại chúng ta thậm chí còn đánh mất sự phù hộ của Thần minh, vì sao bọn họ lại chọn dùng loại biện pháp có hiệu suất thấp như vậy? Cho dù là đại quân xác sống, tính tới hiện tại cũng không khiến nhân loại tổn thất quá nhiều. Thêm nữa, cho dù số lượng của đại quân xác sống có đông đảo đến thế nào cũng sẽ có ngày bị tiêu diệt toàn bộ, đến lúc đó chẳng lẽ ma vật sẽ bó tay hết cách? Chủng tộc thuộc về vị diện khác, nghìn năm trước từng thiếu chút nữa khiến nhân loại diệt vong hẳn là không nên yếu ớt như vậy mới đúng.”
Chỉ có người quen thuộc với Sophia mới biết được, nàng thực sự là một thiếu nữ rất thông minh và nhạy bén, loại tính cách trong hào sảng có tinh tế này cũng đồng dạng khiến nàng trở nên cực kỳ thích hợp để nghiên cứu sự kết hợp giữa ma pháp và võ kỹ.
“Đúng vậy, vấn đề này tôi cũng từng thảo luận cùng Chris, cuối cùng đưa ra vài giả thuyết.” Thấy Sophia lộ ra thần sắc chăm chú lắng nghe, Yannick tiếp tục nói: “Khả năng thứ nhất chính là, ma vật muốn dùng xác sống chậm rãi giảm thiểu lực lượng của nhân loại, phải biết rằng bọn chúng muốn chế tạo xác sống là hoàn toàn không hao phí, chỉ cần có nhân loại bọn họ liền có thể tạo ra xác sống, sau đó dùng xác sống đánh đổ nhân loại. Mà nhân loại chỉ có thể chậm rãi giảm thiểu, cuối cùng bị triệt để cắn nuốt.”
“Khả năng thứ hai, đối với ma vật mà nói, đội quân xác sống chỉ là món khai vị, có lẽ trong toan tính của bọn họ, thời điểm khai chiến chính thức còn chưa đến.”
“Quan trọng nhất chính là, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết vị diện ma vật đến tột cùng là một tồn tại cụ thể ra sao? Tổ chức kết cấu của ma vật lại như thế nào? Là hình thái cấu thành từ nhiều quốc gia như đại lục Olin hoặc là một chỉnh thể toàn vẹn, hoặc giả là từng đoàn thể, cá thể độc lập riêng rẽ.”
“Vô luận là loại khả năng nào, chúng ta đối với ma vật cao cấp có quá ít hiểu biết, mà chúng Thần hiện tại đều đã vẫn lạc, chúng ta chỉ có thể tra cứu điển tịch hy vọng tìm được ghi chép tương quan. Nếu như nhân loại vẫn không xem trọng, kết quả cuối cùng của cuộc chiến này, ” Yannick dừng một chút, “Khó có thể dự liệu.”
Sophia cười khúc khích, “Lần trước tôi còn khuyên anh không cần quản nhiều như vậy, chúng ta không phải Hoàng đế cũng không phải Giáo Hoàng, thế nhưng hiện tại chúng ta lại ngồi đây nghiêm túc thảo luận về nó!”
Yannick xoa tay: “Cứ xem như là câu chuyện trong lúc buồn chán là được rồi. Chính vì lý do đó tôi không hy vọng tiếp tục lưu lại thủ đô của Mecklen, cho dù nơi này rất đáng hưởng thụ thế nhưng chính là hoàn toàn lãng phí thời gian. Nếu như hiện tại tôi không mang theo cái nhiệm vụ chết tiệt kia, tôi không ngại bắt chước Giáo chủ Michelle, cái gì cũng không xem vào, chỉ cần hưởng lạc là tốt rồi. So với tương lai thê lượng bị đá khỏi ghế Giáo chủ sau một năm nhiệm kỳ, tôi chỉ có thể cắn răng nỗ lực lên mà thôi!”
“Được rồi, được rồi, Giáo chủ Hill đáng thương, tôi sẽ đi cùng với ngài, ngài định khi nào xuất phát?”
“Vài ngày nữa đi, dù sao cũng phải cho Giáo chủ Michelle chút mặt mũi.” Yannick kết luận.
Vài ngày sau đó, Yannick tựa hồ triệt để quên mất những lo lắng đêm đó đã nói cùng Sophia, ngược lại triệt để bắt đầu hưởng thụ, tỏ ra tràn ngập tò mò hệt như mỗi một lữ khách đi ngang qua Mecklen, thậm chí còn dự định đi mua sắm khắp nơi.
Hành vi này của Yannick chủ yếu là muốn tránh những buổi tiệc vô cùng vô tận kia, quý tộc Mecklen cực kỳ thích tổ chức vũ hội, quả thực giống như là nghiện vậy, gần như mỗi buổi tuối đều có vũ hội được cử hành, cho dù không phải là tại Hoàng cung cũng sẽ là tại dinh thự của một quý tộc nào đó. Vả lại, Giáo chủ Michelle và các thần quan giống như cũng đã bị đồng hóa, mỗi một buổi tiệc đều có mặt, hoàn toàn không biết mệt, cuộc sống như vậy khiến Yannick cảm thấy thực sự không chịu được.
Bất quá, Giáo chủ Michelle phi thường ủng hộ chủ ý du ngoạn của Yannick, ngài tựa hồ đã đem Yannick rất biết hưởng thụ sinh hoạt coi như tri âm, thậm chí còn nói phải đích thân dẫn bọn họ đi du ngoạn. Bất quá Yannick hiển nhiên uyển chuyển cự tuyệt, sau đó lại ra hiệu cho nhóm người Sophia đi đến khu thương mại lớn nhất ở nơi này xem xét trước.
Pháp bào Giáo chủ lục sắc trên người y thực sự quá nổi bật, nếu không muốn trở thành động vật quý hiếm bị mọi người vây xem, Yannick chỉ có thể làm giống như trước đây, phủ một lớp áo choàng bên ngoài làm che đậy, mà những người khác cũng bắt chước làm theo. Về phần Sophia và Baker thì không cần, trang phục kiếm sỹ thực sự quá phổ biến, sẽ không khiến bất cứ ai cảm thấy quan tâm.
Chợ giao dịch này nằm trong khu vực dân nghèo ở thành tây, thế nhưng cũng xem như sát với biên giới thành đông, đây là nơi duy nhất mà người của hai thế giới có thể cùng xuất hiện. Cho dù các quý tộc đối với việc phân chia bản thân và bình dân có nghiêm mật hơn nữa cũng không có khả năng đóng cửa khu chợ giao dịch phồn vinh, mang đến một khoản thuế khổng lồ cho quốc gia.
Hơn nữa, bởi vì khu giao dịch này nằm ở vùng ranh giới của hai khu vực, vậy nên đây không chỉ là chỗ buôn bán của dân nghèo, ngay cả quý tộc thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây mua đồ. Dùng một câu của đông phương để hình dung, đây là giao giới của đạt quan quý nhân và bách tính dân đen, chân chính là chỗ hội tụ tam giáo cửu lưu.
Vậy nên, trong chợ thành tây thỉnh thoảng sẽ có những câu chuyện lãng mạn như quý tộc cải trang thành bình dân đi dạo, gặp phải thiếu nữ nhà bần dân, hai người vừa gặp đã yêu, cuối cùng phá tan tầng tầng trở ngại để đến với nhau. Tuy rằng độ tin cậy không quá cao, thế nhưng dân chúng đối với những việc như vậy luôn thích đồn đãi nghe ngóng, cũng khiến cho không ít thiếu nữ trẻ tuổi thích ăn mặc đẹp đẽ chạy đến chỗ này, nuôi mộng tìm bạch mã hoàng tử.
Quy mô chợ giao dịch rất lớn, diện tích chiếm gần một phần sáu mặt bằng thành tây, lượng người lưu động cũng tương đối lớn. Nhóm người của Yannick vừa đến nơi này liền giống như một hòn đá ném vào trong biển rộng, rất nhanh đã bị tách ra, Baker và Bart theo sát Yannick không dám rời đi quá xa, Sophia cũng còn ở, về phần những người khác đã là không biết tăm hơi.
Yannick lắc đầu: “Xem ra phải đợi đến khi về nơi ở mới có thể gặp được bọn họ.”
Sophia có chút hứng thú nhìn đông nhìn tây: “Bên kia hình như có một buổi đấu giá lộ thiên, chúng ta qua xem đi.”
Vài người nhìn theo hướng Sophia vừa chỉ, cách đó không xa có một đài cao tạm bợ được dựng lên, chủ yếu là để làm nổi bật thương phẩm bên trên. Có một nhóm người đứng xếp hàng trên đài, có nam có nữ, phần lớn đều là nô lệ bị mang ra cho người ta lựa chọn, bên cạnh còn có một ít hàng hóa khác như đá quý, hương liệu, thậm chí là các loại ma tinh, người bán sẽ thét to từng loại mặt hàng để gây sự chú ý. Nơi này tính ra cũng khá phong phú, vậy nên phía trước đài cao có không ít người đang vây quanh bàn tán.
“Mọi người nhìn xem, nữ nô lệ đó rất xinh đẹp!” Ngữ điệu của Sophia lại cao hơn một chút.
Kỳ thực không cần nàng nói, mọi người hiển nhiên cũng đã chú ý thấy vị nữ nô lệ vừa bị đẩy lên trước chuẩn bị bán đấu giá. Trên người nàng ta chỉ duy có một dãy lụa trắng cột ngang hông, khó khăn lắm mới che khuất được thân dưới, mà bộ ngực tròn trịa cao vút cứ thế bạo lộ bên ngoài không chút giấu diếm. Kỳ thực trên cơ bản, toàn bộ nô lệ bị buôn bán đều là như vậy, trước khi bán ra các thương nhân cũng sẽ không phí tiền mua y phục cho bọn họ.
Bất quá gương mặt và dáng của của nữ nô lệ này quả thực quá xuất sắc, vì vậy đã có không ít đàn ông nhìn chằm chằm chảy nước dãi, ánh mắt hèn mọn cực nóng không ngừng lưu luyến trên da thịt nàng ta, một lần rồi lại một lần.
Sau khi thương nhân gọi giá ban đầu là một đồng vàng, có không ít người đều rút lui, đây cũng không phải một cái giá tầm trung, có lẽ chỉ có những kẻ thuộc tầng lớp giàu có mới có thể mua được. Bất quá vẫn có rất nhiều người tham gia vào việc đấu giá nữ nô lệ này, từng người từng người lớn tiết thét to khiến thương nhân cũng mặt mày rạng rỡ, chỉ hận không thể đốc thúc bọn họ gọi giá tiền cao hơn.
Nhóm người Yannick đối với nữ nô lệ không có nhiều hứng thú, bọn họ mua về cũng chỉ có thể mang ra trưng bày, vì vậy cuối cùng nữ nô lệ nọ bị một người đàn ông mặc áo choàng tương tự với Yannick dùng ba mươi kim tệ mua về. Thương nhân mỹ mãn đếm tiền, đem dây thừng quấn quanh cổ nữ nô lệ giao vào trong tay người mua.
“Ngài thực sự quá tinh mắt rồi, đây là món hàng tốt nhất đợt này của chúng tôi. Dáng người đẹp như vậy, bảo đảm có thể khiến ngài vui vẻ.!”
“Tên khốn kia, mau thả Angel ra!”
Giữa đám người chợt vang lên một tiếng thét to, sau đó là một quả cầu lửa nóng rực từ trên trời giáng xuống đầu đám đông, dân chúng xem náo nhiệt xung quanh lập tức kinh hô lên, né ra tứ tán. Nơi này vốn chen chúc chật chội, ngay cả xoay người cũng khó khắn hiện tại lại càng thêm hỗn loạn, người đàn ông mua nô lệ nọ chỉ kịp giơ tay lên dùng pháp trượng chống đỡ một chút, áo choàng trên người gã bị ngọn lửa táp qua, để lộ một góc pháp bào cao giai thần quan bên dưới.
Pháp sư hỏa hệ khởi xướng công kích thấy thế liền cười lạnh một tiếng: “Giáo đình, quả nhiên lại là đám bại hoại của Giáo đình! Thần quan không thể kết hôn, ngươi cư nhiên chạy tới nơi này mua nữ nô lệ, là muốn biến nàng thành tình nhân của ngươi sao!”
Cao giai thần quan cũng rất phẫn nộ: “Liên quan gì đến ngươi, đám pháp sư các ngươi ngoại trừ đi khắp nơi gây chuyện thì còn có thể làm gì!”
“Đương nhiên là liên quan đến ta, Angel là hôn thê của ta!” Pháp sư hỏa hệ gần như giận điên lên, “Ta sẽ lập tức giết tên tạp chủng chó má ngươi ngay bây giờ!”
Hai người cư nhiên trực tiếp đấu pháp ngay tại khu vực phi thường náo nhiệt này, thần quan cao giai đã có thể dùng Quang minh phổ chiếu có lực sát thương cường đại, thế nhưng pháp sư hỏa hệ cũng không phải ngồi không, hắn nắm giữ rất nhiều loại ma pháp hỏa hệ, thậm chí còn có thể sử dụng loại ma pháp cao cấp như ‘Liệt diễm thôn thiên’.
Khu vực này sau khi bị hai loại ma pháp trùng kích, trong nháy mắt đã bị hủy hoại triệt để, hỏa quang đỏ rực và quang minh sáng chói va chạm phát sinh vụ nổ kịch liệt, thậm chí còn nổ bay vài người chậm chân không kịp né tránh.
Kết quả của cuộc chiến bất chấp tất cả này là, toàn bộ đài đấu giá đều bị hủy, các thương nhân thất kinh dọn dẹp hàng hóa, lôi kéo nô lệ chạy trốn.
Những người khác chạy trối chết, chỉ hận không thể dẫm lên thân thể của kẻ khác để đào thoát.
Đây đơn giản chính là một hồi bi kịch hỗn loạn.
Vốn rằng, mặc dù một bên trong trận hỗn chiến này là thần quan, thế nhưng cũng không liên quan gì đến nhóm người Yannick, bất quá ở đây thực sự quá đông đúc, chỉ cần không biết bay lên trời hay chui xuống đất liền không thể rời đi được. Vì tránh cho chiến hỏa lan đến trên người mình, Yannick chỉ có thể rút ra pháp trượng sử dụng một chú ngữ thôi miên ‘Thánh quang bao phủ’, hy vọng hai người kia có thể dừng tay.
Nhưng bởi vì như vậy, y không thể không khiến áo choàng trên người của mình bị nhấc lên, sau đó lại chịu sự tác dụng của sóng nhiệt và sóng xung kích, áo choàng thoáng cái bị thổi bay, để lộ pháp bào Giáo chủ màu lục.
Đồng bọn hò pháp sư kia nhìn thấy tình cảnh này, ánh mắt lập tức thay đổi, toàn bộ cầm lấy pháp trượng nhắm về phía Yannick, còn không ngừng nhắc nhở đồng bạn: “Nhanh, bên kia còn có một Giáo chủ!”
Yannick thực sự cảm thấy cơn đau đầu trỗi dậy.