“Em cần một cốc nước.” Nhiếp chính vương điện hạ không mượn tay người khác, rất săn sóc tự mang một cốc nước đến cho Yannick.
Thần quan tóc bạch kim nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, sau đó cười nói: “Chris, tôi phát hiện anh đã trở nên sinh động hơn trước đây rất nhiều.”
Pháp sư mặt liệt vô cùng tự nhiên nối lời: “Chỉ ở trước mặt em mới như vậy mà thôi.”
Yannick: “…” Đầu năm nay đã bắt đầu lưu hành dùng mặt liệt nói lời ngon ngọt rồi sao?
Y ho nhẹ một tiếng để dời đi sự xấu hổ, lần nữa trở về đề tài chính, cũng là chuyện y muốn nói khi đến đây: “Nội các anh đã dàn xếp thế nào rồi, thoạt nhìn Nam tước Ryan đã hoàn toàn bị anh thu phục.”
Nào ngờ Chris lại đưa ra một câu trả lời ngoài dự liệu: “Không quá thuận lợi.”
Yannick bất ngờ: “Vì sao?”
Chris: “Đế quốc đã sớm quen với chế độ Hoàng đế và Trưởng lão viện cùng chấp chính, hiện tại Trưởng lão viện bị tôi chia làm ba, triệt để chỉ còn thùng rỗng kêu to, thế nhưng chức quyền của bọn họ vẫn còn đó, tôi không thể vòng qua bọn họ làm việc. Như vậy tuy rằng có thể làm suy yếu quyền lực của quý tộc lâu đời, thế nhưng vô hình trung cũng trì hoãn hiệu suất làm mệnh lệnh, hơn nữa thế lực ba bên đều muốn nhúng tay vào nội các, tôi lại muốn dùng người của chính mình, vậy nên hiện tại bọn họ đều phi thường bất mãn.”
Lúc Chris nói những lời này, ngữ điệu không chút che giấu sự chán ghét, xem ra Nhiếp chính vương điện hạ tình nguyện làm bạn cùng thư tịch và ma pháp chứ hoàn toàn không muốn giao tiếp với đám quý tộc ngoại trừ lục đục với nhau thì chẳng biết làm gì cả kia.
Yannick rất lý giải, dù sao tham khảo lịch sử ở một thế giới khác, năm đó Anh quốc cho dù là nơi đầu tiên làm cách mạng, thế nhưng cũng phải trải qua một thời gian rất dài mới có thể xác định chế độ quân chủ lập hiến. Huống chi cục diện hiện tại của Đế quốc Garde còn loạn như vậy, hoàn toàn không đơn giản như Đế quốc Anh lúc bế mạc.
“Anh không cần ôm cách nghĩ chuyện gì cũng phải tự mình giải quyết,” Yannick khuyên nhủ, “Bất luận sự phát triển nào cũng có quy luật dài dòng lê thê phía sau, anh đã mở ra một khởi đầu rất tốt, sau đó cho dù là vị Hoàng đế nào lên ngôi trị vì, chỉ cần người nọ có chút bản lĩnh chắc chắn sẽ không đem quyền lực đã tới tay lần nữa giao cho Trưởng lão viện.”
Chris nói: “Tôi không hứng thú gì với việc thống trị quốc gia, tôi chỉ muốn giúp France một chuyện cuối cùng.”
France trong miệng Chris hiển nhiên là France II, người anh cả đã quá cố của hắn.
Yannick mỉm cười: “Vậy nên anh đã làm được đủ tốt rồi.”
“Không,” Ánh mắt pháp sư hắc y dừng trên người thần quan, “Tôi làm không tốt bằng em, tôi đã biết những chuyện em làm trong thời gian gần đây. Em đã gầy rất nhiều.”
Biểu tình của thần quan tóc bạch kim thoáng cái mềm đi: “Chris, anh không giống tôi, anh đã được vận mệnh chú định trở thành một vị pháp sư vĩ đại, ghi danh vào lịch sử, trước đó nếu không có anh dẫn dắt tôi sẽ không phát hiện được chỗ tương đồng giữa nguyên tố ma pháp và quang minh ma pháp. Thành thật mà nói, những điều lúc này tôi trình bày trước các pháp sư trên cơ bản đều do anh giáo dục. Thế nhưng tôi lại không thể làm được như anh, không thể chuyên tâm nghiên cứu ma pháp, bất kể là hoàn cảnh bên ngoài hay tâm lý bên trong đều không cho phép tôi làm như vậy.”
“Tôi biết.” Chris nâng nhẹ cái cằm thon gầy của thần quan, dùng đôi môi lần nữa vuốt ve cánh môi y. “Lòng dạ của em rộng lớn hơn tôi rất nhiều, con đường em muốn đi hoàn toàn khác với tôi, trước đó tôi vốn không có hứng thú gì với chức vị Nhiếp chính vương này, thế nhưng tôi lại nghĩ tới em. Nếu như em muốn tiếp tục thăng tiến tại Giáo đình, như vậy chung quy có một ngày địa vị và quyền lực của tôi có thể giúp đỡ cho em.”
Thần quan tóc bạch kim phi thường kinh ngạc, không ngờ Chris cư nhiên là ôm loại tâm tư này đi làm Nhiếp chính vương, y không khỏi hơi giật mình, mà trong đáy lòng lại càng có một loại cảm động bất chợt nảy sinh. “Chris, cám ơn anh, bất quá giai đoạn hiện tại tôi đã khiến anh thất vọng rồi, bởi vì tôi hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng tiến lên thêm nữa.”
“Với năng lực của em, đây chẳng qua là tạm thời mà thôi.” Rất ít, hoặc có lẽ hầu như chưa bao giờ pháp sư hắc y nở nụ cười, thế nhưng hiện tại hắn lại kéo nhẹ hai khóe môi, để lộ nếp hằn trên mặt gần như không thể nhìn thấy.
“Được rồi, cám ơn lời chúc phúc của anh.” Yannick nhún vai, trên thực tế gần đây y đã nhận lấy vô số lời chê trách, dù có sự giúp đỡ của nhóm người Chris, Ansel và Daifield… thế nhưng những công kích nhằm vào y từ trước đến giờ chưa từng ít đi.
Có rất nhiều thần quan thuộc phái bảo thủ thậm chí không hiểu được vì sao Giáo Hoàng lại dung túng một thần quan gieo rắc ngôn luận dị đoan mà không áp dụng nghiêm phạt —— thành thật mà nói, ngay cả Yannick cũng không hiểu được điểm này, Giáo Hoàng bệ hạ đã rất lâu không ra tay sửa trị y, mà y vẫn cứ một mực khiêu chiến điểm mấu chốt của Giáo đình, việc này thực sự không khoa học.
Gần đây, từ những bức thư qua lại cùng Vatican Ridge, y mơ hồ phát hiện được gì đó, thế nhưng lại cảm thấy mình có thể là suy nghĩ nhiều quá. Dù sao sự việc trọng đại, dùng giao tình của y và Vatican Ridge, đối phương không đến mức sẽ tiết lộ chuyện quan trọng đến thế cho y biết.
“Kỳ thực ta hôm nay tới còn vì một việc.” Yannick thở dài một hơi, tạm thời không thèm nghĩ đến những việc khiến người ta phiền não kia nữa. “Tôi đã rất lâu không gặp con đỡ đầu của mình rồi, hiện tại Vương tử thế nào?”
Chris: “Thằng bé còn chưa biết nói.”
Yannick cười cười: “Tôi có mang theo quà cho tiểu Vương tử, có thể để tôi gặp mặt một chút không.”
Chris hơi nhướn mày không nói gì, bất quá biểu tình rõ ràng đang viết ‘Em đến gặp thằng bé không phải gặp ta’, khiến Yannick nhịn không được bật cười.
“Đức ngài Chris thân ái, luận quan hệ, Vương tử Dunn là con đỡ đầu của tôi, đương nhiên thân cận hơn ngài.”
“Nhưng tôi là đạo sư của em, cũng là người đàn ông của em, giữa chúng ta tuyệt đối là thân mật nhất.” Quả nhiên, Nhiếp chính vương điện hạ vừa mới ăn dấm, đương nhiên, ở đại lục Olin không có cách nói ăn dấm, bất quá pháp sư thoạt nhìn đúng là ghen tỵ không vui khiến thần quan càng thêm cười rộ không thể khống chế, đơn giản là rướn người lên che lại miệng của đối phương, để mặc người nọ hung hăng giày xéo một phen.
Vậy nên, mãi đến mấy giờ sau Yannick mới có thể nhìn thấy đứa con đỡ đầu đáng yêu của mình, Hoàng đế France III chưa đầy một tuổi của Đế quốc.
Lần trước khi gặp mặt Vương tử Dunn còn là trẻ sơ sinh, ngay cả tóc còn chưa mọc đủ, hiện tại trên đầu cậu bé đã được phủ một lớp tóc dày đậm, đôi mắt màu trà cũng rất giống ông chú của mình. Chỉ cần Chris ôm cậu bé trên tay, không một ai sẽ hoài nghi quan hệ máu mủ giữa bọn họ.
Nhân duyên tốt đẹp của thần quan lần nữa được thể hiện trên người trẻ con, cho dù Vương tử Dunn cũng không hiểu được người trước mặt là cha đỡ đầu của mình, thế như cậu bé vẫn cứ không ngừng cười toe toét, vươn tay muốn Yannick ôm một cái, hưng phấn đến khiến cả ngực áo đều ướt đẫm nước bọt.
“Bé cưng, con có nhớ ta không?” Yannick mỉm cười ôm cậu bé vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ một cái.
Hương vị trên người y hiển nhiên khiến bé Dunn vô cùng yêu thích, cứ không ngừng rướn người muốn hôn hôn, a ô một tiếng ngậm lấy cằm của Yannick rồi lại nở nụ cười khanh khách.
“Thằng bé có vẻ rất thích em.” Chris nói.
“Đó là đương nhiên, đây là con đỡ đầu của tôi.” Trong mắt Yannick, Vương tử Dunn và bé tinh linh không sai biệt lắm, đều là trẻ con cần được cưng nựng, y chỉ cần dùng những chiêu thức dụ dỗ bé tinh linh lên người Vương tử Dunn liền đồng dạng có thể đem tiểu Hoàng đế của Đế quốc bắt đến chặt chẽ, ai đến cũng không chịu rời ra.
“Bé cưng, đây là quà tặng ta mang đến lần này.” Yannick nói với Dunn, lại lấy từ trong túi ma pháp ra một quả cầu thủy tinh màu xanh da trời, y vừa đặt xuống quả cầu lại tự mình lơ lửng giữa không trung.
“Nào, dùng tay chạm vào một chút.” Yannick cầm lấy bàn tay bé nhỏ chạm nhẹ vào quả cầu, không gian bên trong vốn dĩ trống rỗng đột nhiên buông xuống hoa tuyết lả tả, rất nhanh đem phần dưới của quả cầu phủ một lớp trắng mịn, y lại dùng tay bé Dunn chạm nhẹ vào thêm lần nữa, tuyết trắng trong nháy mắt biến thành cánh hoa hồng.
Vương tử Dunn nhìn không chớp mắt, cái miệng nhỏ hơi mấp máy, lực chú ý hoàn toàn bị hấp dẫn.
“Món đồ này dùng ôn độ ma pháp, là một biến chủng của hỏa hệ ma pháp và thủy hệ ma pháp.” Chris liếc mắt liền nhìn ra huyền cơ bên trong.
Yannick chớp mắt mấy cái: “Đúng vậy, chuyện gì cũng không gạt được anh, thứ này là ý tưởng tôi nảy ra sau khi nhìn thấy bé tinh linh ôm một món đồ chơi ở Lãnh địa tinh linh, sau đó đến Cửa hàng ma pháp đặt làm, anh thấy thế nào?”
Chris liếc nhìn đứa cháu đang chơi được rất vui vẻ của mình: “Có rất ít người sẽ xa xỉ đến mức đem ma pháp gói gọn vào trong không gian như vậy, kinh phí chế tác quả cầu này ít nhất cũng có… mười đồng vàng “
Yannick oán giận: “Đức ngài Chris thân ái, cho dù chuyện thú vị gì đưa đến trước mặt ngài cũng lập tức bị phân giải thành các loại nguyên tố ma pháp.”
Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của pháp sư hắc y, Yannick có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, được rồi, đây cũng không phải ngày đầu tiên quen biết đối phương, con người này trước giờ không phải đều cuồng học thuật sao?
“Tôi đã thử đặt hàng một nhóm quả cầu ma pháp như vậy, thể tích lớn hơn một chút, lại tinh xảo một chút.”
Chris nói: “Dunn không cần nhiều đồ chơi như vậy.”
“Không,” Thần quan tóc bạch kim lộ ra nụ cười giảo hoạt, “Dunn đương nhiên không cần nhiều đồ chơi như vậy, thế nhưng tôi có thể mang nó bán ra ngoài. Anh cảm thấy đám quý tộc thẩm mỹ không giống bình thường kia sẽ thích những vật trang sức như vậy sao?”
Trong đôi mắt của Chris rốt cục toát ra một chút kinh ngạc, anh không ngờ một thần quan như Yannick cư nhiên muốn làm việc của thương nhân. “Em định bán thế nào?”
Yannick nói: “Ồ, tôi có quen một thương nhân gọi là Lão Jonh, gặp được trong buổi tiệc France II bệ hạ giới thiệu anh với xã hội thượng lưu ấy. Ông ta là một thương nhân tơ lụa, bất quá cũng sẽ làm các loại buôn bán khác, chỉ cần có phương pháp là được. Tôi dự định đưa quả cầu ma pháp đến chỗ của ông ta gởi bán, ông ta vốn cũng quen biết một ít quý tộc, vừa lúc có thể mở rộng nguồn tiêu thụ.”
Chris nhíu mày: “Em rất cần tiền sao?”
Yannick cũng không giấu diếm gì: “Đương nhiên càng nhiều càng tốt. Những thần quan đến Học viện học tập, có vài người không quá dư dả, Học viện ma pháp cũng không có khả năng bao ăn bao ở cho bọn họ, vậy nên tôi liền phải gánh chịu khoảng đó. Bất kể là vì bọn họ hay vì tôi, thậm chí những lần đưa các thần quan khác đến khu bình dân trị liệu miễn phí cũng cần tiền di chuyển, tôi không thể lần nào cũng yêu cầu Daifield chi trả, dù sao hiện tại tôi không phải là Giáo chủ nữa rồi.”
Chris rất không cao hứng: “Em vì sao không nói với tôi? Chỗ tôi có tiền.”
Yannick nhướn mày: “Chris, tôi cũng là một người đàn ông, tôi có những chuyện muốn tự mình xử lý, sẽ không thể mãi làm phiền anh. Đương nhiên, có thể anh không cảm thấy việc này là phiền phức, bất quá hiện tại anh là Nhiếp chính vương của Đế quốc, tiền tài mà anh có thể thuyên chuyển đã định trước sẽ nhập nhằng không rõ cùng quốc khố, chúng ta không cần phiền phức như vậy. Hơn nữa tài sản tư hữu của anh dù có nhiều hơn nữa vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu của tôi, tôi chỉ có thể tự mình kiếm về. Chỉ cần số quả cầu ma pháp này có thể bán đi, tôi lập tức có được một khoảng tài chính lớn đẩy quay vòng.”
Y có vài lời chưa nói ra, đó là trên đời này việc gì cũng không rời khỏi tiền tài, cho dù đến cấp bậc như Pháp Thánh Simon, ông muốn nghiên cứu một loại ma pháp dược tề mới nào đó, sưu tập nguyên liệu là một khoảng chi vô cùng to lớn, không phải là một quốc gia không thể chống đỡ loại tiêu hao này. Chris trước kia cũng là dựa vào tiền tài của vị anh cả Hoàng đế mà duy trì nghiên cứu.
Ngay cả Giáo Hoàng, không khách khí mà nói, sản nghiệp của Giáo đình cho dù có nhiều cũng không thể duy trì bộ máy rệu rã thoái hóa này được, với tiêu chuẩn sinh hoạt xa xỉ của các thần quan, chỉ dựa vào sản nghiệp của Giáo đình tuyệt đối không đủ, vậy nên khoảng lớn tiền tài mà mỗi năm các quốc gia cống hiến cho Giáo đình cũng là nguồn kinh tế vô cùng trọng yếu. Đó cũng là lý do vì sao năm đó Giáo Hoàng và Alfonso VIII của Đế quốc Charlemagne xích mích lớn như vậy nhưng đến cuối cùng cũng không xé rách mặt, đấy là vì song phương đều có nhu cầu, ai cũng không thể thiếu ai.
Nói ngắn lại, giá trị của đồng tiền thật sự không thể khinh thường, nếu như có thể tụ tập lượng tiền vàng dày đặc như thổ nhưỡng trên đại lục Olin, phỏng chừng bọn họ chỉ cần đập cũng có thể đập chết ma vật, cho dù dùng để lót đường cho tương lai cũng là thứ tốt. Vậy nên hiện tại Yannick liền phải bắt đầu tích cóp từng chút cho bản thân.
Pháp sư hắc y mím môi, hắn cũng không hiểu được hành động này của ái nhân, bất quá hắn lựa chọn tôn trọng: “Được rồi, nếu như em kiên trì.”
Yannick lộ ra nụ cười thoải mái: “Cám ơn anh, Chris.”
“Như vậy,” Hắc y pháp sư nói, “Em sẽ tiếp thu sự giúp đỡ tiền bạc của tên Vampire kia sao?”
“Đương nhiên sẽ không,” Thần quan không chút nghĩ ngợi nói, “Thái độ của tôi đối với cả hai đều là giống nhau.”
“Đều là giống nhau?” Pháp sư nheo mắt, lặp lại từng chữ một.
Thần quan thấy biểu tình đối phương không tốt, lập tức sửa miệng: “Tôi nói nhầm, đương nhiên là anh quan trọng hơn.”
“Tốt.” Pháp sư hài lòng.
Giờ khắc này, Thân vương huyết tộc không biết ở nơi nào đó chợt bị hắt xì một cái.
–
Bất tri bất giác, Yannick đã lưu lại tại Học viện ma pháp được tám tháng.
Tám tháng đủ để rất nhiều chuyện phát sinh.
Tối thiểu, Yannick đã dạy cho con đỡ đầu của mình nói được bập bẹ vài câu, đồng thời mỗi lần thấy y xuất hiện cậu bé đều sẽ mỉm cười ngọt ngào, một bên gọi ‘Cha đỡ đầu’ một bên ôm chặt không chịu buông tay.
Mà những thần quan được Yannick một tay đào tạo, lúc này số lượng ngày càng gia tăng, thậm chí có thể xem như ‘tín đồ’ riêng của y. Những thần quan này đều sở hữu một đặc điểm, bọn họ hoàn toàn không bảo thủ, ngược lại còn rất có hứng thú tiếp xúc với các pháp sư, cũng tuyệt đối không đề xướng việc dùng phương pháp hành hình thô bạo để giải quyết vấn đề giữa hai bên. Yannick đã dùng mị lực nhân cách và hành động của mình thắng được sự tôn trọng của bọn họ, cho dù thanh âm phản đối y càng lúc càng rầm rộ.
Nhưng kỳ quái là, ngoại trừ những thanh âm này, Giáo đình cư nhiên không có chút phản ứng nào.
Giáo Hoàng bệ hạ đã rất lâu không lộ diện, ngay cả Hội nghị liên minh đại lục tháng trước ông cũng chỉ phái Hồng y giáo chủ Vatican Ridge đi tham gia mà không tự mình chủ trì, từ đó dẫn phát không ít suy đoán. Có người cho rằng đó là vì Giáo Hoàng không muốn xuất hiện cùng những người mình vốn không thích như Alfonso VIII và Hội trưởng Ma pháp công hội… thế nhưng lại có càng nhiều người hơn cho rằng… thân thể của Giáo Hoàng bệ hạ đang dần sa sút, cho dù dùng cương vị của một nhân vật có ma pháp cường đại để xem xét, tuổi thọ của ông cũng đã quá dài rồi.
Vậy nên, nếu ngay cả một sự kiện trọng đại như ‘Hội nghị liên minh đại lục’ Giáo Hoàng cũng buông tay mặc kệ, như vậy hiển nhiên càng không có tâm sức để ý loại việc nhỏ như Yannick rồi.
Bất quá đáng tiếc, Hội nghị liên minh đại lục cũng không thương thảo ra được kết quả khiến mọi người hài lòng. Hoặc là nên nói, mọi người căn bản không kịp thương thảo ra kết quả, bởi vì ngay lúc đó, Công quốc Mecklen truyền tới một tin dữ, từ trong rừng rậm Hắc Ám một lượng lớn ma vật không ngừng cuồn cuộn túa ra, chúng không chỉ chiếm lĩnh những thành trấn trước đó vừa được nhân loại đoạt về, mà còn dùng tốc độ kinh người ăn mòn các thành bang khác!
Ở trước đó, bởi vì những ma vật đã hiện thân trên đại lục đều bị tiêu diệt không sai biệt lắm, rất nhiều thành bang bị xác sống chiếm lĩnh cũng chậm rãi thu về, hơn nữa có ma pháp dược tề dùng nước Hồ chân tâm của Lãnh địa tinh linh điều chế để phân biệt ma vật trà trộn trong đám đông, tiền đồ của nhân loại đã hiện ra cảnh tượng tốt đẹp chưa từng có. Thế nhưng loại cục diện tốt đẹp này chưa duy trì được bao lâu, ngay khi Hội nghị liên minh đại lục vừa triệu tập, tin tức Công quốc Mecklen đã lọt vào sự tập kích trên quy mô lớn của ma vật lập tức truyền ra.
Rừng rậm Hắc Ám nằm giữa Công quốc Mecklen và Đế quốc Garde, mà từ sau khi Chris nhiếp chính đã triệu tập một đám đông ma pháp sư tạo thành thế trận phòng ngự trải dài tại vùng tiếp giáp giữa thành La Serena và rừng rậm Hắc Ám. Hành động này khi đó lọt vào sự công kích của không ít người, bởi vì bọn họ cho rằng thế lực ma vật đã giảm đi, cơ bản không cần hao tài tốn của như vậy.
Nhưng thực tế đã chứng minh, hành vi này của Chris là chính xác, Công quốc Mecklen một phần là do không thể huy động quá nhiều tài nguyên ma pháp như Đế quốc Garde, một phần lại cho rằng ma vật đã bắt đầu bại vong, cơ bản không thể tạo ra uy hiếp gì, từ đó dẫn đến Mecklen trở thành quốc gia đầu tiên bị ma vật xâm lấn.
Tốc độ của đại quân ma vật rất nhanh, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi đã chiếm lĩnh bốn tòa thành thị của Mecklen, khiến Đại công tước Mecklen thất kinh không ngừng cầu cứu Ma pháp công hội nước láng giềng, đồng thời cũng khẩn thiết gửi thư cầu xin giúp đỡ cho Giáo đình, hy vọng Giáo Hoàng bệ hạ có thể phái ra thần quan giúp bọn họ đánh đuỏi ma vật.
Từ lâu dài mà xét, nếu như Công quốc Mecklen rơi vào tay giặc cũng không có chỗ tốt gì cho những quốc gia khác, vậy nên dù là Alfonso VIII vô cùng hiếu chiến cũng sẽ không lựa chọn thời điểm này khơi mào chiến hỏa chiếm đoạt Mecklen.
Dưới tình huống như vậy, Pháp Thánh Simon đề nghị lần nữa triệu tập Hội nghị liên minh đại lục, đề nghị này của ông được người chấp chính của các quốc gia và phía pháp sư vô cùng hưởng ứng, mà Giáo đình vốn đã yên lặng thật lâu cũng phát ra thái độ. Hồng y giáo chủ Gustav biểu thị, Giáo đình sẽ đúng hạn tham gia đại hội.
So với Gustav dã tâm bừng bừng công khai ra mặt, việc Giáo Hoàng và Vatican Ridge vẫn im lặng khiến Yannick cảm thấy ngoài ý muốn, y ý thức được, phía Giáo đình nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà Daifield cũng đồng dạng nhạy bén nhận ra điểm dị thường này —— dưới sự dạy dỗ của Yannick, y đã trở thành một Giáo chủ đủ xuất sắc. Vào đầu tháng mười một, ngay khi trận tuyết đầu mùa hạ xuống Đế đô Garde, y đã gạt Yannick đi làm một việc.