“Ngươi chỉ là một con điếm,” Gustav nghiến răng nghiến lợi, vành mắt gần như nứt ra.
“Nếu như ta là con điếm, vậy ông là gì chứ, Gustav, ông cũng chỉ là lợn giống chỉ biết thể giương oai trên giường,” Angus sắc bén mắng chửi, ngôn từ thô lỗ hào phóng đến đủ để mở rộng tầm mắt mọi người. Y dùng ngữ điệu bễ ngễ cười nhạo nói: “Tôi đã nhịn ông rất lâu rồi! Hoặc là ông muốn tôi nói ra một ít chuyện bí tân trên giường của ông cho mọi người biết? Ví dụ như ông thích đánh rắm trên giường, hay là mỗi lần chỉ có thể kiên trì mười phút? Hử?”
Nghe được mấy loại bí mật kính bạo như vậy, biểu tình của mọi người đều đã đơ cứng, muốn cười phá lên lại cảm thấy trường hợp không đúng, hơn nữa cũng quá không chừa mặt mũi cho Gustav. Nếu không cười lại cảm thấy quá thú vị rồi, rơi vào đường cùng, mọi người chỉ có thể tiếp tục bảo trì loại nét mặt cổ quái lại vặn vẹo này.
Bất quá, hiện tại đương sự cũng không có hơi sức nào phản ứng bọn họ, nhìn bộ dạng thao thao bất tuyệt vạch trần những việc riêng tư trên giường ngày thường chỉ có hai người biết, lửa giận trong lòng Gustav rốt cuộc bị triệt để nhóm lên, chỉ hận không thể lập tức ném cho đối phương một cái ác chú khiến y vĩnh viễn câm miệng.
“Roy Angus, ngươi chính là một con điếm thấp hèn ti tiện!”
Trên thực tế, gã cũng không ngại ngùng làm như vậy, mà ngay khi gã vừa nâng pháp trượng lên liền có một thanh âm đúng lúc ngăn cản: “Còn không bắt hắn lại!”
Trong phòng hội nghị có thánh kỵ sỹ canh giữ, bọn họ không phải tùy tùng của bất kỳ vị Hồng y nào mà là thánh kỵ sỹ lệ thuộc Giáo đình, giữ nhiệm vụ duy trì trật tự. Thế nhưng gặp được loại tình cảnh hiếm thấy này, bọn họ cũng giống như những người khác, đã sớm trợn mắt há mồm, sau khi nghe được Giáo Hoàng ra lệnh bọn họ rốt cục cũng phản ứng kịp, vội vàng tiến lên kềm giữ Hồng y Gustav, có một người còn cơ linh đoạt lấy pháp trượng của đối phương.
“Buông!!” Gustav rống giận, phần thắng và sự kiêu ngạo từ đầu nắm giữ hiện tại không còn chút gì, thay vào đó là vẻ mặt cực kỳ tức giận.
Nói đúng ra đây cũng là chuyện bình thường, cho dù người đàn ông nào bị tình nhân trước giờ vẫn ngoan như cừu non vả mặt trước mọi người, thậm chí còn ném mất bảo tọa Giáo Hoàng đã nằm trong lòng bàn tay như vậy, dù cho kẻ nào cũng không thể bình tĩnh được.
Vatican Ridge lạnh mặt, không để tâm đến tiếng rít gào của đối phương, “Tâm tình của Hồng y Gustav quá kích động, trước hết đưa ngài qua căn phòng bên cạnh trấn an một chút.”
Cho dù Gustav không phải kiếm sỹ thế nhưng lại sở hữu vóc người cao ngất, phải có hai ba thánh kỵ sỹ mới có thể chế trụ được gã, sau đó là nửa lôi nửa nâng ra ngoài, mãi đến khi cửa lớn phòng hội nghị đã đóng lại vẫn phảng phất có thể nghe được tiếng mắng nhiếc của đối phương.
Mọi người vẫn chưa kịp điểu chỉnh lại sau biến cố vừa rồi, sắc mặt đều có chút kỳ quái, ho khan liên tiếp chữa thẹn.
Ai cũng không ngờ đến, vị Hồng y Roy Angus dựa vào Hồng y Gustav lên chức, bình thường vô cùng kiêu ngạo thẳng đuôi đi khắp nơi này sẽ bán đứng kim chủ của mình tại thời khắc quan trọng như vậy.
Những tin tức bên lề vừa rồi mọi người đều nghe không sót một chữ, hình tượng của Hồng y Gustav đã triệt để bị hủy hoại, cho dù là đảng phái tử trung của gã cũng đang không ngừng loay hoay giữa mấy thông tin ‘đánh rắm’ và ‘mười phút’ kia, biểu tình co rút từng trận.
Dưới loại tình huống này, một đương sự khác lại trút đi trạng thái ngang ngược quyết tuyệt vừa rồi, thái độ của thần quan tóc nâu tuấn mỹ phi thường bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như y chưa từng lộ ra những thông tin kính bạo kia vậy, khiến không ai có thể đoán được tâm tư của y.
Nếu như nói, ở nơi này còn có kẻ nào không bị ảnh hưởng, như vậy ngoài Giáo Hoàng bệ hạ thì không còn ai nữa.
Vatican Ridge từ đầu tới cuối đều nghiêm mặt, tựa như mọi người đều thiếu y vài xe ngựa tiền vàng chưa trả.
Y đảo mắt nhìn quanh một vòng, chậm rãi lên tiếng: “Nếu mọi người không còn dị nghị, tân Giáo Hoàng liền được xác định.”
Phe đối lập không còn Gustav cũng chẳng có ai lãnh đạo, sau biến cố vừa rồi liền bị đánh đến tơi bời tan tác, hiện tại toàn thể sắc mặt xanh xám, trầm mặc không nói, bị sự cường thế của Vatican Ridge ép đến không nói nên lời.
Chỉ có Hồng y Quinton miễn cưỡng biểu đạt lập trường phản đối: “Việc này không công bằng, Hồng y Gustav không có mặt ở đây, tân Giáo Hoàng không thể được lựa chọn dưới tình huống các Hồng y Giáo chủ không đầy đủ.”
Vatican Ridge lạnh lùng nhìn gã: “Dưới tình huống kết quả bỏ phiếu đã được xác định, ta cho rằng có một vị Hồng y vắng mặt cũng không phải vấn đề gì.”
Quinton há hốc miệng nhìn xung quanh, tiếc nuối phát hiện không có ai nguyện ý đứng lên phản đối cùng gã trong thời điểm này, cuối cùng gã cũng chỉ có thể lựa chọn khuất phục dưới sự uy hiếp ẩn hình kia.
Mọi việc đã đến nước này vốn cũng có thể coi như khép lại, Gustav dùng phương thức hài kịch hóa bị lôi ra ngoài, việc Yannick Hill được tuyển thành Giáo Hoàng liền coi như danh chính ngôn thuận, đây là việc khiến rất nhiều người cảm thấy bất ngờ, hoặc ít nhất cũng cảm thấy có chút mộng ảo. Nên biết rằng, nếu như mọi chuyện đều là chân thật, như vậy Yannick Hill sẽ trở thành vị Giáo Hoàng trẻ tuổi nhất trong lịch sử, hơn nữa cũng là người lên chức nhanh nhất.
Thời điểm cựu Giáo Hoàng qua đời, bọn họ cho rằng thời đại của Vatican Ridge đã đến, bất quá do thế lực của Gustav quá khổng lồ nên song phương khẳng định sẽ có một đoạn thời gian đấu trí đấu dũng lâu dài. Nào có ai ngờ được, thời đại của Vatican Ridge lại kết thúc chớp nhoáng và đột nhiên như vậy, mà thời đại Gustav có vài người mong chờ lại chưa từng xuất hiện.
Thay vào đó là một người thanh niên vài năm trước hoàn toàn còn là một kẻ vô danh!
Mặc kệ trong lòng mọi người nghĩ thế nào, không lâu sau đó bọn họ sẽ phải cúi đầu thậm chí quỳ gối trước mặt người thanh niên này, việc đó khiến rất nhiều người cảm thấy không thể thích ứng.
Mà ngay vào lúc này, Vatican Ridge cũng không tuyên bố tan họp, tự mình đứng dậy bước đến vị trí của Yannick Hill.
Chỗ ngồi của hai người cách nhau không xa, chỉ là cự ly vài bước chân, Vatican Ridge bước đến trước mặt Yannick, dùng hai tay dâng quyền trượng cho đối phương, sau đó khom người quỳ gối xuống.
Mọi người nhìn y khẽ nâng bàn tay không cầm quyền trượng của thần quan tóc bạch kim, cúi đầu hôn nhẹ, dùng thanh âm đủ để mọi người nghe rõ nói: “Ta, Arthur Vatican Ridge, tại đây giao lại quyền trượng Giáo Hoàng cho Yannick Hill, đồng thời phát thệ cả đời vĩnh viễn thuần phục ngài, dâng ra lòng trung thành và sinh mệnh quyết không thay đổi.”
Đây còn chưa phải nghi thức lên ngôi đâu!
Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, thế nhưng những kẻ nhạy bén một chút liền phản ứng kịp, Vatican Ridge đây là đang lót đường cho Yannick Hill, y biết chắc có người trong lòng không phục vì vậy mới đứng ra làm gương.
Ngay khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng, Daifield đã nhanh chóng đứng dậy, lặp lại hoàn thiện quy trình, thề hứa thần phục với thần quan tóc bạch kim.
Sau đó là Rahl, Hutcheson, Henry, Angus…
Nhìn theo chiều hướng phát triển này, hơn nữa người duy nhất có thể đứng ra chống lại cũng đã bị ‘cách ly trông giữ’, những Hồng y giáo chủ và Giáo chủ bình thường mắt cao hơn đầu kia rốt cục cũng hạ thấp cái đầu kiêu ngạo của mình, lựa chọn khuất phục.
Mặc kệ loại khuất phục này là ở mặt ngoài hay thực sư phát ra từ nội tâm, tối thiểu thất cả mọi người có mặt đều đã quỳ một gối xuống, noi theo tiền Giáo Hoàng hôn tay biểu thị thuần phục cùng tân Giáo Hoàng, không ai dám ngang nhiên chống đối.
Thế nhưng người thấp thỏm nhất cũng không phải Hồng y Quinton lúc nãy đã phản đối vô cùng kịch liệt.
Gã là người cuối cùng thề thuần phục, ở trước mặt mọi người, Giáo chủ Công quốc Santos, không, hiện tại đã là Hồng y Karl, vô cùng mất tự nhiên bước đến trước thần quan tóc bạch kim, quỳ gối cúi đầu, lắp bắp nói: “Đức ngài, ta xin thề… thuần phục ngài.”
Sau đó, vị Giáo Hoàng vẫn luôn lộ ra nụ cười nhàn nhạt nghiêm trang kiệm lời chợt lên tiếng, y dùng một ngữ điệu tựa như chào hỏi người bạn lâu năm nói với Hồng y Karl: “Đã lâu không gặp, Karl, vòng một vòng lớn, cuối cùng chúng ta lại gặp nhau ở nơi này.”
Hồng y Karl vốn đã mất tự nhiên nay càng thêm cứng đờ, sắc mặt tái nhợt như tuyết, mà thánh kỵ sỹ đang thề bên cạnh gã thậm chí có thể nghe được thanh âm hàm răng run lên va vào nhau lách cách.
Nhìn bộ dạng này của đối phương, Yannick thân thiết vỗ nhẹ vai: “Đừng kích động như vậy, sau này chúng ta sẽ còn rất nhiều cơ hội gặp mặt, tôi cam đoan với ngài.”
Hồng y Karl thoạt nhìn đã sắp phát khóc, mặc dù mọi người đều hoàn toàn không hiểu gì cả, không ai biết được đối phương vì sao lại kích động như vậy, hoặc có lẽ nên nói là sợ hãi thì càng thêm thích hợp.
–
“Người tên Karl kia có quan hệ gì với anh?”
Tuy rằng nghi thức lên ngôi còn chưa được cử hành, thế nhưng việc này cũng không trở ngại cho thần quan tóc bạch kim bắt đầu dọn vào phòng làm việc của Giáo Hoàng.
Trước đây rất lâu, khi lần đầu tiên y tiếp thu sự triệu kiến của Giáo Hoàng tại nơi này, y thật sự không ngờ có một ngày mình sẽ trở thành chủ nhân của nó. Hoặc có lẽ nên nói khi ấy nội tâm của y đã định ra mục tiêu, bất quá tuyệt đối không thể dự đoán được mình sẽ dùng phương thức như vậy, tốc độ như vậy ngồi lại tại đây.
Dùng ngôn ngữ của đại lục Olin để diễn tả chính là: Tất cả đều do vận may Chúng thần ban tặng.
Yannick không phủ nhận việc này có rất nhiều yếu tố may mắn.
Bất quá, hiện tại đang ngồi ở nơi này ngoại trừ chính y còn có một người khác.
“Lẽ nào gã là tình nhân cũ của anh?”
Thấy Yannick không trả lời, đối phương lại bỏ thêm một câu, có chút trêu chọc ác ý.
Thế nhưng thần quan tóc bạch kim chỉ bất đắc dĩ cười cười, dừng động tác viếc trên tay lại: “Trước đây gã từng phái người truy sát ta, mà ta thiếu chút cũng đã chết trong tay gã.”
“Gã vì sao muốn truy sát anh?” Hồng y Angus hiển nhiên không quá tin tưởng, có sự chấp nhất muốn hỏi ra đến tận cùng.
Yannick cũng chỉ đành giải thích: “Ta là con nuôi của tiền Giáo chủ Công quốc Santos, khi ấy cha nuôi có ý định giao lại vị trí Giáo chủ cho ta, thế nhưng ta trong thời điểm đó lại không thể tiếp nhận trọng trách như vậy. Nếu như ta chết, cái phiền toái này liền không tồn tại, vậy nên Karl muốn cướp được vị trí Giáo chủ liền phải truy sát ta, mà ta cũng vì vậy đào vong một đường từ Công quốc Santos đến Công quốc Mecklen.”
Thần quan tóc nâu tuấn mỹ mở to mắt: “Gã đối với anh như vậy, anh cư nhiên không trả thù? Dùng khả năng hiện tại của anh muốn đuổi y khỏi vị trí Hồng y cũng không phải việc khó gì mà!”
Yannick cười nói: “Đúng là không khó, bất quá ta vì sao phải làm vậy chứ? Khi ta còn rất nhỏ yếu, gã đối với ta quả thực là một kẻ địch mạnh mẽ, thế nhưng sau khi ta cường đại rồi gã cũng lại trở nên nhỏ yếu, anh có thể sẽ đối phó với một người, thế nhưng sẽ cố ý đi giết một con kiến sao? Được rồi, dùng một con kiến để hình dung Hồng y Karl quả thực không quá tôn trọng, bất quá hiện tại gã đối với ta quả thực không có uy hiếp gì, những lời của ta khi ấy cũng chỉ muốn hù dọa gã một chút, như vậy cũng đủ để gã không dám làm ra chuyện xấu gì trong một thời gian dài. Nếu như hiện tại trực tiếp đã gã đi ta còn phải tìm người khác đến bổ sung vị trí, hơn nữa còn phải nhận được sự tán thành của mọi người, lúc này ta không còn tinh lực để tổn hao trên những việc nhỏ vô vị như thế, thực sự là được không bằng mất.”
Y dừng một chút, “Giống như ta cũng không để trong lòng những lời anh đã đánh giá về ta trong hội nghị vậy, “
Angus ngơ ngác nghe, mãi đến câu sau cùng y đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó là cảm giác quẫn bách khi bị vạch trần, chỉ có thể lớn tiếng nói sang chuyện khác: “Anh đừng quên giao hẹn giữa chúng ta!”
“Đương nhiên,” Thần quan tóc bạch kim cho dù chỉ hơi nâng nhẹ khóe miệng cũng toát ra mị lực không tầm thường, loại mị lực này đã vượt qua sự tuấn mỹ hời hợt bề ngoài mà tiến đến khí chất không người nào có thể kháng cự.
“Ta có thể bảo đảm, ngài sẽ không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai.”
Đồng dạng đều là Hồng y giáo chủ, cho dù là để Gustav lên làm Giáo Hoàng thì địa vị của y cũng sẽ không có thay đổi gì, nhiều nhất ở trong mắt người khác y sẽ từ ‘đồ chơi’ của Hồng y bay lên thành ‘đồ chơi’ của Giáo Hoàng, bất quá đây vừa vặn lại là điểm khiến Angus thống hận. Y cũng là một người đàn ông, dựa vào cái gì phải phủ phục dưới thân người đàn ông khác, hơn nữa còn bị khinh miệt như vậy? Cho nên y mới quả đoán từ bỏ Gustav, hợp tác với kẻ thù của gã.
Mà hiện tại, y rốt cuộc đạt được lời hứa mình mong muốn, trong lòng Angus giống như có thứ gì đó được rút đi, chỉ là cũng vì vậy lại có chút trống rỗng, y nhìn thần quan tóc bạch kim ngồi tại vị trí Giáo Hoàng, bình tĩnh như thường không có nửa điểm bất an, chẳng hiểu vì sao lại chợt toát ra một câu: “Kỳ thực ta không rõ, vì sao đều sở hữu vẻ ngoài xuất chúng, người khác lại vĩnh viễn chỉ thấy tài năng của anh?”
Những lời này có chút ghen tỵ, Angus không khỏi nghĩ đến, cho dù là Gustav thì khi nhắc đến Yannick cũng sẽ không có ý tứ đùa giỡn châm chọc mà lại chân chính xem người kia như đối thủ mà cân nhắc, việc này khiến y không ích ước ao đố kỵ.
Bất quá vừa thốt câu khỏi ra khỏi miệng, gã liền có chút hối hận.
Người trước mặt là Giáo Hoàng tương lai, sau này mình cũng phải làm việc dưới tay đối phương, y hy vọng mình có thể xây dựng được một sự nghiệp chân chính, gột rửa dấu vết ‘món đồ chơi’ đáng xấu hổ trên người, loại ngôn luận này không chỉ không có bất kỳ giúp ích nào trái lại càng dễ đắc tội cùng người khác.
Nào ngờ khi thần quan tóc bạch kim nghe được câu này cũng không có tức giận, trái lại càng cười vang.
“Làm sao anh biết những kẻ đó chỉ nhìn thấy tài năng của ta?” Yannick đứng dậy, vóc người của y kỳ thực không thấp, so với Angus thì cao hơn nửa cái đầu —— Giáo Hoàng tương lai một tay chống bàn, tay kia vươn ra nâng cằm Angus, cơ thể ngã về phía trước, mặt cũng theo đó kề sát.
Angus ngơ ngác nhìn y, cư nhiên không hề ý thức được đây là một hồi đùa bỡn trần trụi.
“Ồ, hiện tại anh không phải đã bị ta mê hoặc rồi sao?” Chóp mũi Yannick cơ hồ đã dán lên gò má Angus, lúc y nói ra những lời này hơi thở nóng rực phun lên vành tai đối phương, thành công khiến Angus lập tức đỏ mặt.
Yannick một vừa hai phải thả tay xuống, “Vậy nên, khi cần thiết, lợi dụng ưu thế bề ngoài một chút cũng không phải việc đáng trách gì, chỉ đừng khiến điều đó thành gánh nặng của mình là tốt rồi.”
“Anh…!” Angus vừa thẹn vừa giận, cũng không biết là nên buồn bực phản ứng vừa rồi hay buồn bực việc mình bị đùa giỡn.
“Như vậy, Hồng y Angus, dựa theo chiếu lệnh Đức ngài Vatican Ridge ban bố trước đó, ngài sẽ được liệt vào danh sách những người đầu tiên được điều ra khỏi Tòa thánh nhậm chức, ngài không có dị nghị gì chứ?” Yannick một lần nữa ngồi xuống, tựa hồ không nhìn thấy phản ứng của đối phương, sắc mặt thoáng cái trở nên nghiêm túc.
Angus: “… Đúng, không có dị nghị, ta phi thường cam tâm tình nguyện thưa Bệ hạ.”
Đây còn không phải chuyện mà y mong đợi sao? Về phần Gustav… để gã đi gặp quỷ đi thôi!
Angus vừa rời đi, Yannick lại lập tức chìm vào biến công việc không bờ bến.
Cho dù hiện tại còn chưa chính thức nhậm chức thế nhưng công việc của y đã rất nhiều, ngoại trừ làm quen với công vụ hằng ngày của Giáo Hoàng, cái bóng chết chóc của ma vật thủy chung vẫn bao phủ trên đầu y. Trước kia mặc kệ là Giáo đình hay nhân loại đều đã lãng phí rất nhiều thời gian, y phải nhanh chóng bù lại sự chậm trễ này.
Một phần văn kiện được ký ra ngoài, đây chính là thư mời tham gia nghi thức nhậm chức gửi đến người cầm quyền các quốc gia trên đại lục, thậm chí các pháp sư nổi danh cũng nhận được một phần. Ngoài ra, Yannick thậm chí còn cửi lời mời đến Lãnh địa tinh linh, Long tộc và Huyết tộc, đây cơ hồ đã bao quát toàn bộ chủng tộc trên đại lục.
Nếu như những người này đều có mặt, như vậy nghi thức lên ngôi lần này ngoại trừ là nghi thức náo nhiệt nhất trong lịch sử của Giáo đình, y còn có thể thuận tiện cử hành Hội nghị liên minh đại lục lần ba, thương thảo chuyện đối phương cùng ma vật. Nhất cử lưỡng tiện, vô cùng tốt đẹp!
Ngón tay thon dài của thần quan tóc bạch kim cầm lấy bút lông ngỗng, linh hoạt bay múa trên quyển trục da dê.
Với giao tình của y và Nữ vương tinh linh, cho dù Nữ vương không tự mình ra mặt như vậy ít nhất cũng sẽ phái sứ giả đến, về phần là ai Yannick hoàn toàn lo lắng. Với trí tuệ của Nữ vương, việc này không có vấn đề quá lớn.
Phía Huyết tộc càng không cần lo lắng.
Còn về Long tộc…
Bút lông ngỗng hơi ngừng lại, một giọt mực theo đó rơi xuống loang suốt cả vùng lớn, Yannick hơi thoáng nhấc bút lên cao, lúc này mới tránh cho những phần còn lại cùng chung số phận.
Long tộc có tồn tại trên đại lục Olin, đây là nhận thức chung của rất nhiều người.
Long tộc có thân thể cao lớn và lực lượng cường đại, đây cũng là việc rất nhiều người đều biết.
Thế nhưng Long tộc đến tột cùng ngụ lại nơi nào, là quần cư hay sống riêng lẻ, đây là việc không ai có thể nói rõ.
Trong những câu chuyện của ngâm du thi nhân thường xuất hiện tình tiết ‘Long kỵ sỹ cứu vớt công chúa!’, bất quá đó đều dùng để lừa gạt các thiếu nữ thuần khiết vô tri, làm một Long tộc cường đại làm sao có thể khuất phục với nhân loại, hơn nữa vì sao không có Long pháp sư hoặc Long thần quan? Phải biết rằng kỵ sỹ tại đại lục Olin cũng không phải chức nghiệp cao quý gì, vậy nên những lời của ngâm du thi nhân đều chỉ là chuyện cổ tích thỏa mãn sự tưởng tượng của các thiếu nữ hoài xuân mà thôi.
Vậy nên, phong thư mới này rốt cuộc phải gửi đến đâu, đây cũng là một vấn đề hao tâm tổn trí.
Thần quan tóc bạch kim gác bút lại, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương suy tư, mãi đến khi dưới chân đột nhiên bị vật gì cắn nhẹ.
Vì quá bất ngờ, y thiếu chút nữa đã sợ đến hô to!