Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ads Edit: Giọt mực xanh
Beta: Leticia

Dạ Thiên Dật vừa dứt lời, tất cả mọi người đều thấy Dung Cảnh đứng ở cửa, trong lúc nhất thời mọi người đều nín thở, trong phòng tĩnh lặng giống như không có người.

“Thiên Dật nói đúng, Cảnh thế tử đến thật đúng lúc, ngươi mau tới đây xem một chút!” Lão hoàng đế cũng nhìn về phía Dung Cảnh, sâu trong ánh mắt xuất hiện tinh quang. “Nếu ngươi có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia thì Hiếu Thân vương sẽ không đến nỗi tuổi già phải để tang con, trẫm cũng không phải sầu lo nữa rồi!”

“Cảnh thế tử, lão thần nhờ cậy ngài!” Hiếu Thân vương dùng sức đút Đại Hoàn đan vào trong miệng Lãnh Thiệu Trác, đút mấy lần mới thành công, hắn quay đầu lại dùng vẻ mặt khẩn cầu nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh phảng phất như không nghe thấy lời của mấy người này, ánh mắt lẳng lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn Dung Cảnh. Nàng thừa nhận nàng tham muốn tình cảm tốt đẹp với Dung Cảnh trong hiện tại, không muốn khôi phục trí nhớ để cho những chuyện tình rối rắm đã qua làm ảnh hưởng đến nó. Nàng cho rằng nàng đã rất vô tình cự tuyệt Dạ Thiên Dật, hơn nữa nàng và Dung Cảnh có thái độ rất rõ ràng cùng nhau xin chỉ tứ hôn, nàng không nghĩ đến Dạ Thiên Dật vẫn không từ bỏ như vậy. Nàng đã xem thường chấp nhất của người này. Mới để cho loại chuyện này phát sinh, đặt nàng và Dung Cảnh vào tình cảnh bị chê cười. Đôi môi mím chặt nhếch lên, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Dung Cảnh, lòng nàng càng lo lắng. Thời gian dài như vậy không ai hiểu rõ Dung Cảnh hơn nàng. Càng bình tĩnh, sợ rằng lúc này trong lòng hắn đã sớm phiên giang đảo hải(dời sông lấp biển) rồi! Nàng có chút không chịu nổi ánh mắt của hắn, hất cánh tay Dạ Thiên Dật muốn đi qua.

Dạ Thiên Dật vẫn nắm chặt tay nàng, không nhúc nhích chút nào.

Vân Thiển Nguyệt quay đầu tức giận nhìn chằm chằm Dạ Thiên Dật, vừa muốn trở mặt, lại nghe Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh ở đằng sau cười nói: “Lúc Thiên Dật tiến cung nhìn thấy Cảnh thế tử bị Lục muội muội quấn lấy, không nghĩ tới Lục muội muội cũng đi theo đến đây. Nếu Cảnh thế tử tới sớm một bước, có lẽ không cần dùng Đại Hoàn đan của Nguyệt nhi để giữ lại tính mệnh cho Lãnh tiểu Vương gia rồi!”

Vân Thiển Nguyệt lập tức ngậm miệng, quay đầu, lúc này mới phát hiện Lục công chúa đứng ở phía sau cách Dung Cảnh không xa. Hôm nay nàng ta không mặc một thân trang phục váy công chúa hoa lệ, mà chỉ là một bộ áo lưới trang nhã, không dùng trâm cài hay đồ trang sức, trên trán được băng bằng một tấm lụa mỏng, che kín vết thương hôm qua bị nàng đánh. Không có khí thế kinh người như hôm qua, hôm nay trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn vài vệt nước mắt, loang lổ dấu vết, nàng vốn có dung nhan xinh đẹp, bây giờ lại lê hoa đái vũ, điểm vài vệt nước mặt, làm cho người ta thấy rất thương tiếc, bất kỳ một nam tử nào thấy nàng, sợ là cũng có thể dâng lên lòng thương hương tiếc ngọc. Tâm nàng đột nhiên nhảy lên một cái, lửa giận đối với Dạ Thiên Dật bị nghẹn nơi cổ họng, trong lúc nhất thời chỉ nhìn Lục công chúa, ánh mắt có chút tối tăm.

“Tiểu Lục thật không hiểu chuyện! Tại sao có thể quấn lấy Cảnh thế tử vào lúc này?” Lão hoàng đế cũng nhìn về phía Lục công chúa, trên mặt mặc dù có vẻ tức giận, nhưng giọng nói không có nửa điểm tức giận “May là Thiên Dật tới kịp, tìm được Đại hoàn đan của Nguyệt nha đầu. Cảnh thế tử đến vào lúc này cũng không coi là quá muộn. Lãnh tiểu Vương gia có thể được cứu hay không, có Đại hoàn đan không đủ mà còn phải dựa vào Cảnh thế tử rồi.”

“Cảnh thế tử, ngài nhanh tới đây cứu khuyển tử với! Trước kia lão thần đắc tội với ngài nhiều, Cảnh thế tử đại nhân không chấp tiểu nhân, lão thần chỉ có một đứa con trai này, nếu mất nó, lão thần sẽ. . . . . .” Hiếu Thân vương thấy Dung Cảnh vẫn bất động, đứng dậy đi tới, quỳ xuống trước mặt Dung Cảnh. Bây giờ hắn sao còn chú ý đến thân phận Vương gia nữa, chỉ cần có thể cứu được nhi tử hắn, hắn cũng không tiếc rẻ cái mặt mo này.

“Hiếu Thân vương không cần hành đại lễ, lương y như từ mẫu, chỉ cần có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia, Dung Cảnh chắc chắn sẽ dốc hết sức lực cứu hắn.” Dung Cảnh nhẹ nhàng vung tay áo, ngăn cản Hiếu Thân vương đang cúi người xuống, thu hồi tầm mắt từ trên mặt Vân Thiển Nguyệt, thản nhiên nói.

Hiếu Thân vương nhất thời mừng rỡ: “Đa tạ Cảnh thế tử. . . . . .”

Dung Cảnh không nhìn Hiếu Thân vương, cất bước đi tới giường, sắc mặt hắn nhàn nhạt, bước chân nhẹ nhàng, cẩm bào trắng nguyệt nha bay lên cực nhẹ theo từng bước đi của hắn, giống ngày thường như đúc. Nhưng tất cả mọi người không khỏi cảm thấy có chút lãnh ý. Chỉ thấy hắn đi tới cách giường ba thước thì dừng lại, không nhìn Vân Thiển Nguyệt cùng Dạ Thiên Dật đang đứng trước giường, cúi đầu lẳng lặng nhìn Lãnh Thiệu Trác nằm ở trên giường.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên gục đầu xuống.

Tất cả mọi người nhìn Dung Cảnh, đều có cảm giác không khí bị đè nén, không dám thở mạnh.

Sau một lúc lâu, Dung Cảnh quay đầu nhìn về phía Lão hoàng đế “Cảnh có thể cứu được Lãnh Tiểu Vương gia!”

“Thật sao? Cảnh thế tử. . . . . . Lão thần. . . . . . Chỉ cần ngài cứu khuyển tử. . . . . . Lão thần vô cùng cảm kích. . . . . .” Không đợi Lão hoàng đế lên tiếng, Hiếu Thân vương chạy tới, vẻ mặt kích động nhìn Dung Cảnh. Nói năng lộn xộn.

“Trẫm cũng biết Cảnh thế tử có thể diệu thủ hồi xuân mà! Thiên Thánh ta sẽ không tìm ra người thứ hai có khả năng diệu thủ hồi xuân như Cảnh thế tử!” Lão hoàng đế cũng mừng rỡ.

“Nhưng mà ước chừng phải châm cứu khoảng một tháng.” Dung Cảnh vừa dứt lời, liền nhàn nhạt liếc Dạ Thiên Dật nói: “Mặc dù Đại Hoàn đan là thứ tốt, nhưng dược tính quá mức mãnh liệt, là thần dược mà người tập võ khi tính mạng bị đe dọa mới sử dụng, ngàn vàng khó mua, sau khi sử dụng mới có thể cải tử hoàn sinh, bảo vệ tâm mạch. Nhưng đối với người bình thường không có võ công, không thể chống cự được dược tính quá mạnh của nó. Cho nên, lúc dùng thuốc, cũng đồng thời phải thi châm giúp hắn chống cự dược tính của Đại hoàn đan cắn trả, nếu không mặc dù người có khỏe lại, cũng sẽ biến thành si ngốc.”

“Lúc nãy Cảnh thế tử bị Lục muội muội ngăn cản không tới được, Thiên Dật sử dụng Đại hoàn đan của Nguyệt nhi đúng là hành động bất đắc dĩ.” Dạ Thiên Dật cười nhạt “Vô luận như thế nào, chỉ cần có thể cứu được Lãnh tiểu Vương gia là tốt rồi! Dù sao thi châm một tháng so với không còn hơi thở vẫn tốt hơn.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Hiếu Thân vương “Lãnh vương thúc, ngươi nói có đúng không?”

“Dạ, dạ, Thất hoàng tử nói đúng! Cảnh thế tử cứ việc thi châm, chỉ cần có thể cứu khuyển tử là được.” Hiếu Thân vương gật đầu lia lịa.

“Tốt!” Dung Cảnh gật đầu, nói với Lão hoàng đế: “Vậy thì Dung Cảnh sẽ thi châm cho Lãnh tiểu Vương gia, lúc ta thi châm không thích có người ở bên cạnh. Xin Hoàng thượng cùng các vị đại nhân đều đi ra ngoài chờ.”

“Cảnh thế tử vất vả!” Lão hoàng đế gật đầu, đi ra ngoài trước.

Thái y trong điện vốn còn muốn nhìn Dung Cảnh cứu Lãnh tiểu Vương gia như thế nào, nhưng biết không may mắn được thấy, liền đứng dậy vội vàng đi theo Lão hoàng đế ra ngoài.

Hiếu Thân vương đứng bất động, chờ đợi nhìn Dung Cảnh.

Dung Cảnh thản nhiên nói: “Hiếu Thân vương cũng đi ra ngoài đi!”

Mặc dù Hiếu Thân vương không muốn rời đi, nhưng biết quy củ của Dung Cảnh, chỉ có thể đi ra ngoài.

“Nguyệt nhi, chúng ta cũng đi ra ngoài chờ!” Dạ Thiên Dật lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài.

“Thất hoàng tử có thể đi ra ngoài, nàng phải ở lại!” Dung Cảnh không nhìn hai người, đưa tay vào ngực lấy một hộp gấm nhỏ mở ra, bên trong có một loạt kim châm. Kim châm mảnh như lông trâu. Hắn nhẹ tay vuốt khẽ một cái, thản nhiên nói.

“A? Cảnh thế tử, tại sao phải như vậy?” Dạ Thiên Dật dừng bước nhướn mày.

Ở phía trước, đám người lão hoàng đế đã đi tới cửa cũng dừng bước quay đầu nhìn về phía Dung Cảnh.

“Máu của nàng có thể giúp ta thi châm. Thất hoàng tử, lý do này có đủ không?” Dung Cảnh nhìn về phía Dạ Thiên Dật “Nếu không đủ ta ta sẽ đổi lý do khác.” Dứt lời, hắn nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, giọng nói âm nhàn nhạt “Nàng nói cho Thất hoàng tử, hôm qua nàng xin Hoàng thượng tứ hôn là thật tâm hay giả dối? Là vì chọc tức Thất hoàng tử hay là chủ ý của nàng. Nàng nói cho rõ ràng người trong lòng của nàng là ai, tránh cho Thất hoàng tử hiểu lầm.”

Dạ Thiên Dật xiết chặt tay Vân Thiển Nguyệt:”Cảnh thế tử sao lại nói như vậy? Chẳng qua Nguyệt nhi vì ta về trễ nên nàng mới tức giận với ta mà thôi. Lại nói hiện tại trên tai nàng đeo hoa tai của mẫu phi ta cũng không phải là giả.”

“Một đôi hoa tai có thể nói lên cái gì?” Dung Cảnh nhướn mày, nhìn Dạ Thiên Dật “Thất hoàng tử muốn nói lưỡng tình tương duyệt, tư định chung thân, hoa tai là tín vật đính ước sao?” Dứt lời, hắn không đợi Dạ Thiên Dật mở miệng, liền thản nhiên nói: “Là mười năm trước lúc ta bị bệnh đi! Khi đó nàng không tới năm tuổi mà thôi, liền hiểu mà chấp nhận tín vật đính ước của Thất hoàng tử rồi?”

Ánh mắt Dạ Thiên Dật trầm xuống.

“Nếu năm tuổi Thất hoàng tử đưa đồ cũng có thể coi là vật đính ước, vậy mấy năm nay nàng thu tín vật cũng nhiều đến mức không đếm nổi rồi! Sinh nhật hàng năm của Thiển Nguyệt tiểu thư có bao nhiêu người tặng lễ? Từ nhỏ đến lớn không chỉ Thất hoàng tử tặng một đôi hoa tai, Thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử, Nhiễm tiểu Vương gia, cùng với các hoàng tử trong cung có người nào là chưa từng tặng quà nàng?” Dung Cảnh nhìn Dạ Thiên Dật, sắc mặt nhàn nhạt “Không phải là đồ gì cũng có thể gọi là vật đính ước. Túi thơm, ngọc bội mới được coi là đính ước vật. Những năm này Thất hoàng tử không ở trong kinh, cho là kinh thành Thiên Thánh cũng giống như Bắc Cương? Một mảnh lá dương cũng có thể tỏ tình hay sao?”

Ánh mắt của Dạ Thiên Dật run lên, giọng nói hơi trầm xuống “Hoa tai thì do tuổi quá nhỏ không tính, nhưng những năm gần đây ta đi Bắc Cương nàng vẫn viết thư từ qua lại với ta. Nếu là vô tình, sao sẽ luôn viết thư cho nhau? Cảnh thế tử đừng nói là không biết giữa nam nữ có thư từ qua lại mấy năm là có ý nghĩa gì!”

“Mẫu phi Thất hoàng tử mất, lẻ loi một mình sống ở Bắc Cương, từ nhỏ các ngươi có quan hệ tốt, là bằng hữu thì quan tâm cũng là điều nàng nên làm. Thư từ qua lại mấy năm là đại biểu có tình ý rồi hả? Không thể a!” Dung Cảnh nhướng mày, liếc Vân Thiển Nguyệt một cái, thản nhiên nói: “Nàng lấy ngọc bội của ta ra cho Thất hoàng tử xem một chút! Đúng rồi, còn có khăn tay thiếp thân của ta, không phải nàng vẫn luôn giữ đấy sao? Còn có hồng nhan cẩm ta tặng nữa, đều mang ra cho Thất hoàng tử xem một chút, miễn cho Thất hoàng tử không biết vật gì mới được gọi là vật đính ước. Làm trò cười cho người trong nghề!”

Dạ Thiên Dật không nghĩ tới Dung Cảnh bắt đúng cơ hội, chỉ dùng vài ba câu đã bác bỏ không chê vào đâu được chuyện thư từ qua lại và những việc liên quan giữa hắn cùng Vân Thiển Nguyệt. Dạ Thiên Dật nhếch môi mỏng lên, ánh mắt u ám nhìn Dung Cảnh.

Vân Thiển Nguyệt không nghĩ đến Dạ Thiên Dật gây ra cục diện khốn đốn lại bị Dung Cảnh chỉ nói dăm ba câu đã đảo ngược lại được rồi, trong nội tâm nàng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cánh tay bị Dạ Thiên Dật nắm chặt truyền đến cảm giác đau nhói, chỗ đau từ lòng bàn tay trực tiếp truyền vào trong lòng nàng, nàng nhớ rõ tựa hồ rất nhiều năm về trước tiểu Thất cũng nắm chặt tay nàng như vậy. Lần đó hình như là lúc bọn họ cùng được chọn vào Cục an ninh. Chỉ là khi đó nàng bị vui sướng làm cho mơ hồ, không có cảm giác đau nhiều, hôm nay đau đớn này làm cho nàng cơ hồ không chịu nổi. Bởi vì đau đớn, nàng có thể tỉnh táo biết hắn không phải là Tiểu Thất.

Nàng nhìn Dạ Thiên Dật, bỗng nhiên cắn răng, dồn nội lực tới cổ tay, nội lực toàn thân chạy tới cổ tay, thoáng chốc hất văng cánh tay Dạ Thiên Dật đang nắm chặt, thò tay vào tìm ngọc bội của Dung Cảnh. Nàng thật lòng thích Dung Cảnh, nàng cùng hắn xin tứ hôn là xuất phát từ trong lòng, đương nhiên không thể để cho hắn một mình chống đỡ thay nàng! Không thể để cho hắn biến thành trò cười được!

Có một số việc phải kết thúc, không nên tiếp tục lộn xộn dây dưa nữa!

Dạ Thiên Dật bị nội lực mà Vân Thiển Nguyệt toàn lực bộc phát làm cho chấn động, cổ tay tê rần, buông lỏng tay nàng ra, hắn thu hồi tầm mắt từ trên người Dung Cảnh để nhìn nàng, thấy nàng đưa tay vào ngực, ánh mắt hắn bỗng nheo lại, dùng truyền âm nhập mật nói: “Nguyệt nhi, đừng ép ta!”

Tay Vân Thiển Nguyệt dừng lại một chút, rồi làm như không nghe thấy, tiếp tục tìm ngọc bội. Khối ngọc bội kia là nàng đoạt từ trên người Dung Cảnh, nếu trước kia không biết túi thơm, khăn quyên, ngọc bội thường xuyên được nam nữ dùng làm tín vật đính ước, nhưng lâu như vậy nàng cũng đã biết. Nàng thích khối ngọc bội này, cho tới bây giờ cũng chưa nói sẽ trả lại cho Dung Cảnh, sau này cũng không có ý định trả!

“Nguyệt nhi, đừng ép ta! Hôm nay nàng chỉ là mất trí nhớ mà thôi! Ta chỉ muốn công bằng. Nhưng nàng không thể dùng mất trí nhớ để lấy cớ mà ngay cả công bằng cũng không cho ta. Như vậy, nàng đừng ép ta làm ra chuyện ngay cả mình cũng hối hận. Hôm nay coi như là một chuyện. Nếu nàng vẫn khăng khăng một mực, ngày mai, từ nay trở đi, sau này mỗi ngày ta sẽ làm một chuyện, cho đến khi nàng hồi tâm chuyển ý.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, vẫn dùng truyền âm, giọng nói của hắn truyền rõ ràng vào lỗ tai Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt vẫn làm như không nghe thấy, thứ nàng không sợ nhất chính là uy hiếp! Loại uy hiếp này đối với người máu lạnh vô tình như nàng thì vô dụng thôi!

“Những năm nay nàng ngụy trang là kẻ quần là áo lượt, vì ta mà làm biết bao nhiêu chuyện, nàng đều đã quên, nhưng ta chưa quên. Phá núi dẫn nước giải trừ khô hạn cho Bắc Cương, dụng kế phá giải tai họa loạn lạc ở Bắc Cương năm năm trước, ruộng bậc thang, tưới nước, khai thác mấy vạn khoảnh đất cằn cỗi của Bắc Cương biến thành đất đai phì nhiêu màu mỡ. Cũng xử lý bao nhiêu sát thủ mà Thái tử hoàng huynh phái đến Bắc Cương, những chuyện này đừng ép ta phải nói ra ngoài. Chỉ cần ta nói ra, phụ hoàng chắc chắn sẽ không để nàng thoát khỏi Hoàng gia. Có lẽ sẽ lập tức tứ hôn cho ta và nàng!” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói hòa hoãn, nói rõ ràng từng chữ từng câu.

Vân Thiển Nguyệt chợt dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Dật.

“Nguyệt nhi, cũng bởi vì mất trí nhớ, nàng đã hoàn toàn loại bỏ ta ra khỏi trí nhớ của nàng sao? Mặc dù có cơ hội khôi phục trí nhớ nàng cũng không làm? Dự định sẽ phủ bụi tất cả ký ức giữa ta và nàng cả đời sao? Để cho những chuyện đã từng xảy ra đều không tồn tại? Nàng đối xử công bằng với ta một chút có được không?” Dạ Thiên Dật đón nhận tầm mắt Vân Thiển Nguyệt, khóe miệng lộ ra một nụ cười vừa giống như bi thương vừa giống như đau khổ “Ta không muốn đối xử độc ác với nàng, nhưng nàng đối xử với ta thật sự quá mức ác độc! Ngay cả một chút cơ hội cũng không cho ta! Những năm này ta hiểu rất rõ nàng, nếu ta không ra tay ép nàng, có phải nàng có ý định cứ tiếp tục với Cảnh thế tử như vậy? Cho đến tận khi các ngươi đại hôn, trong lòng nàng trong mắt nàng cũng không có ta?”

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên quay đầu, không nhìn Dạ Thiên Dật.

“Nói cho nàng biết, ta không làm được! Chẳng những hiện tại không làm được, sau này cũng không làm được!” Dạ Thiên Dật lạnh lùng nói “Cái gì ta cũng có thể buông tha, kể cả bắt ta hiện tại lập tức rời kinh thành trở lại Bắc Cương trọn đời không trở về Thiên Thánh kinh thành cũng được. Nhưng đối với nàng, ta sẽ không buông tay!”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên thả lại ngọc bội đang cầm trên tay, nhìn Dạ Thiên Dật.

“Ta chỉ cầu nàng đối xử công bằng với ta.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt “Cảnh thế tử có thể được nàng thích, đó là bởi vì nàng mất trí nhớ, ta không có ở bên cạnh nàng, nàng mới có thể thích hắn. Nếu ta về kinh thành sớm, nàng tất nhiên. . . . . .”

“Ta đáp ứng ngươi, ngươi đừng nói nữa!” Vân Thiển Nguyệt cắt đứt lời Dạ Thiên Dật, từng chữ từng câu nói: “Khôi phục trí nhớ!”

Dạ Thiên Dật bỗng nhiên ngậm miệng.

Vân Thiển Nguyệt không liếc hắn một cái, cất bước đi về phía Dung Cảnh.

Hắn nói đúng, nếu hôm nay hắn không ép nàng như vậy, nàng đã hạ quyết tâm cả đời cũng không khôi phục trí nhớ, quá khứ sẽ để cho nó trôi qua, nhưng lại không như mong muốn. Dạ Thiên Dật và nàng có nhiều điều liên quan đến nhau, hắn hiểu rất rõ nàng, hiểu rõ nàng lãnh tâm, lãnh huyết, chỉ cần mình sống dễ chịu, vô luận quá khứ đã phát sinh chuyện gì nàng có thể coi hết thảy là quá khứ, chưa từng tồn tại. Hôm nay nếu hắn nói những chuyện hắn đã làm ở Bắc Cương công bố với mọi người nàng là người ra chủ ý, thì lão hoàng đế có thể thật sẽ ngay lập tức chỉ hôn cho nàng và Dạ Thiên Dật không biết chừng, như vậy thì thật sự không thể vãn hồi rồi!

Phá núi dẫn nước, ruộng bậc thang, tưới tiêu, tự nhiên không phải là phương pháp xử lí mà cổ nhân có thể nghĩ ra, sức sản xuất của thế giới này còn chưa tân tiến đến như vậy! Cho nên, nàng không hề hoài nghi lời của Dạ Thiên Dật, đó là nàng từng trợ giúp Dạ Thiên Dật làm.

Cho nên, nàng chỉ có thể đáp ứng hắn! Không có lựa chọn nào khác!

Hai người nói chuyện đều là truyền âm nhập mật, tự nhiên mọi người không nghe được, chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt hất Dạ Thiên Dật ra, nhìn nhau một lúc không nói một lời rồi đi tới chỗ Dung Cảnh. Mà Dung Cảnh từ lúc nói những lời kia xong, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn qua hai người một cái. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lão hoàng đế, nghĩ tới Cảnh thế tử cùng Thiển Nguyệt tiểu thư hôm qua xin tứ hôn như sét đánh kinh thiên khiến tất cả đều cảm thấy sợ hãi, hôm nay Thất hoàng tử giống như thêm trọng lôi vào màn sét đánh đó, càng làm lòng người kinh hãi không thôi.

Ánh mắt lão hoàng đế tìm kiếm trên người ba người, ánh mắt thâm thúy, nhưng không thể che hết tinh quang, thấy Vân Thiển Nguyệt đi về phía Dung Cảnh, hắn nhìn Dạ Thiên Dật, cười nói: “Dù sao Nguyệt nha đầu cũng chỉ là một cô nương, da mặt mỏng, chuyện của các ngươi để nói sau cũng không muộn. Thi châm cho Lãnh tiểu Vương gia mới là quan trọng, Thiên Dật, nếu Cảnh thế tử cần máu của Nguyệt nha đầu mới có thể thi châm, ngươi không giúp được gì, theo trẫm ra ngoài đi!”

“Vâng, phụ hoàng!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

“Tiểu Lục cũng đi ra ngoài!” Lão hoàng đế nhìn Lục công chúa một cái, ra cửa điện.

Lục công chúa nhìn Dung Cảnh, lề mề một chút, cũng đi ra ngoài.

Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, nhếch môi rồi đi ra ngoài.

Sau khi ba người ra ngoài, Hiếu Thân vương cùng một đám Thái y của Thái y viện cũng vội vàng đi theo ra ngoài, trong chốc lát, bên trong điện chỉ còn lại Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, cùng với Lãnh Thiệu Trác hôn mê bất tỉnh.

Vân Thiển Nguyệt đi tới đứng trước mặt Dung Cảnh, không nói câu nào, đưa tay cho hắn. Dung Cảnh nhìn cũng không thèm nhìn tới Vân Thiển Nguyệt một cái, sau khi đã lau sạch sẽ tất cả kim châm, lấy ra một cái kim châm hướng tay mình đâm vào.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, lập tức ra tay ngăn cản hắn “Không phải nói dùng máu của ta sao? Ngươi làm cái gì?”

Dung Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, không nhìn Vân Thiển Nguyệt, giọng nói nhàn nhạt “Buông ra!”

Vân Thiển Nguyệt ngăn cản tay của hắn, bất động, mím môi nhìn hắn. Chuyện hôm nay nên trách nàng vì không khôi phục trí nhớ cho nên bị Dạ Thiên Dật khống chế sao? Hoặc là nên trách nàng nhìn Dạ Thiên Dật mà nhớ tới Tiểu Thất nên hoảng hốt bị hắn ta kiềm chế cứ thế để cho hắn ta công bố chuyện liên quan giữa hắn ta và nàng với nhiều người sao? Hoặc là nên trách nàng lúc ấy không có lớn tiếng phản bác, mặc dù đánh không lại Dạ Thiên Dật cũng phải hất tay hắn ra? Nhưng vì sao hắn lại bị Lục công chúa quấn lấy mà không tới kịp? Một Lục công chúa có thể quấn lấy hắn khiến hắn chậm trễ lâu như vậy?

“Buông ra!” Giọng nói của Dung Cảnh hơi trầm xuống.

Vân Thiển Nguyệt không buông tay, cánh môi nhếch lên.

“Ta nói buông ra, nàng không nghe thấy sao?” Giọng của Dung Cảnh lạnh mấy phần.

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, tay vẫn không nhúc nhích.

Dung Cảnh bỗng nhiên để châm xuống, một tay lấy kéo lấy thân thể Vân Thiển Nguyệt ôm vào trong ngực, cúi đầu gắt gao nhìn nàng, lát sau, hắn cúi đầu xuống, môi nặng nề rơi xuống, hôn lên môi của nàng.

Vân Thiển Nguyệt ngửi thấy hơi thở như tuyết liên quen thuộc, sạch sẽ trong suốt, mới không gặp trong khoảng thời gian ngắn, lại phảng phất dài như một thế kỷ, mới trải qua một phen như vậy, lòng của nàng như bị liệt hỏa dày vò mười tám lần, lúc này mới được ném trở lại ôn tuyền tẩy rửa, uất nghẹn thoáng chốc tản ra, cánh môi nhếch lên, thân thể mềm nhũn, không nhúc nhích thừa nhận nụ hôn của Dung Cảnh.

Nàng biết hắn giận dữ!

Hắn nên giận đấy! Còn có quyền giận !

Nàng cũng giận!

Nhưng Dạ Thiên Dật. . . . . . Mặc dù nàng đối xử độc ác với hắn, cũng không thể hung ác đến mức nói sẽ ra tay cá chết lưới rách với hắn khi hắn nhẹ nhàng dỗ dành nàng. Không chỉ bởi vì hắn giống Tiểu Thất, mà tựa hồ ở trong lòng nàng luôn không nghĩ sẽ hạ thủ.

Dung Cảnh bỗng nhiên buông nàng ra, ánh mắt ủ dột nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng, “Nàng đã đáp ứng hắn cái gì?”

Vân Thiển Nguyệt mấp máy cánh môi, thấp giọng nói: “Đối xử công bằng với hắn một chút!”

Dung Cảnh đẩy nàng ra “Bây giờ nàng đi ra ngoài!”

Vân Thiển Nguyệt bị đẩy nên lảo đảo một chút, miễn cưỡng đứng vững thân thể, nhìn Dung Cảnh, Dung Cảnh đã không nhìn nàng, một lần nữa cầm lấy châm đâm xuống ngón tay của mình, nàng vừa muốn tiến lên, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài!”

Vân Thiển Nguyệt dừng bước, nhìn mười mấy kim châm trong khoảnh khắc đã cắm đầy tay của hắn, nàng mím môi đứng tại chỗ, bất động.

“Đi ra ngoài!” Dung Cảnh lại nói.

Trong lòng Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên dâng lên một cỗ tức giận, xoay người đi ra ngoài.

Dung Cảnh nghe Vân Thiển Nguyệt đã nhấc chân đi ra ngoài cửa, bỗng nhiên nhắm mắt lại, sau một lúc lâu, mười mấy kim khâu trên tay hắn biến thành màu đỏ như máu, hắn mới mở mắt, nhổ mười mấy kim khâu từ trên tay xuống, nhẹ nhàng vung tay lên, đâm vào trên các huyệt đạo quanh thân Lãnh Thiệu Trác.

Vân Thiển Nguyệt đi ra cửa, ánh mặt trời chiếu thẳng tắp vào nàng, nàng có chút không thích ứng được.

“Nguyệt nha đầu, sao nhanh như vậy ngươi đã ra rồi?” Lão hoàng đế thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, nhìn nàng lên tiếng hỏi thăm.

“Hắn nói không cần ta!” Vân Thiển Nguyệt nhìn lão hoàng đế một cái, chưa nói nàng căn bản là vô dụng. Dung Cảnh đâm toàn bộ châm vào tay mình rồi, có thể sử dụng đến nàng mới là lạ.

“Vân Thiển Nguyệt, nếu ngươi cùng Thất ca thông tín với nhau mấy năm, tại sao vẫn còn câu dẫn Cảnh thế tử? Ngươi làm như vậy chẳng phải là. . . . . .” Lục công chúa thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài, một đôi mắt đẹp tức giận nhìn chằm chằm nàng “Ngươi. . . . . . ngươi không biết xấu hổ!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Lục công chúa, chỉ thấy nàng đứng bên cạnh lão hoàng đế, khăn quyên mỏng manh ở trên đầu, lúc này được ánh mặt trời chiếu vào, mơ hồ lộ ra vết thương trên trán, nàng híp mắt nhìn vết thương trên trán nàng ta, thân thể thuận thế lười biếng tựa vào khung cửa “Lục công chúa, vết sẹo trên trán ngươi có phải là không đủ sâu hay không, còn muốn ta đánh thêm hai lần nữa sao?”

Thân thể Lục công chúa run lên, nhưng ngay sau đó giận dữ “Bổn công chúa còn chưa tìm ngươi tính sổ? Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”

“Chỉ bằng ngươi nói những lời này ra đã đủ ăn đòn rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhìn Lục công chúa, thờ ơ nói: “Hôm nay miệng của Lãnh quý phi cần ăn đòn, ta thay Hoàng thượng dượng dạy dỗ nàng. Ta cho nàng một cái tát, trên mặt nàng liền xuất hiện hai đạo vết thương, rớt một cái răng cửa. Ngươi nói mặt của ngươi có thể bền chắc hơn so với Lãnh quý phi không?”

Lục công chúa biến sắc, thân thể không tự chủ được lui về phía sau một bước, trong giây lát, nàng nhớ tới có Hoàng thượng ở bên người, nước mắt lập tức tràn mi “Phụ hoàng, Vân Thiển Nguyệt hôm qua đánh nữ nhi không nói, hôm nay lại còn đánh quý phi của ngài, quả thực vô pháp vô thiên, không để người vào trong mắt, người nhìn nàng xem, câu dẫn Thất ca, lại câu dẫn Cảnh thế tử, nàng không biết xấu hổ như vậy, quả thực là nên. . . . . .”

“Lục muội chớ nói bậy!” Dạ Thiên Dật nhíu mày, đánh gãy lời của Lục công chúa.

“Thất ca, ta nói không đúng sao? Ngươi còn che chở cho nàng? Ngươi nhìn xem nàng đã làm những gì? Ta nói là sự thật!” Lục công chúa nhìn về phía Dạ Thiên Dật ” Những năm này người người đều biết nàng đuổi theo phía sau Thái tử hoàng huynh, trong lúc đó lại có thư từ qua lại với ngươi, Thái tử hoàng huynh không để ý nàng, nàng liền câu dẫn Cảnh thế tử, không chỉ như vậy, còn có Nhiễm Tiểu Vương gia, Nam Lương thái tử, Tứ ca đều đối với nàng. . . . . .”

“Lục công chúa, không bằng ngươi nói ta rất có bản lĩnh, có thể câu dẫn nam nhân khắp thiên hạ đi!” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh một tiếng.

“Vân Thiển Nguyệt, ngươi còn muốn câu dẫn nam nhân khắp thiên hạ? Ngươi quả thật không biết xấu hổ!” Lục công chúa phẫn nộ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Cho dù ta có câu dẫn nam nhân khắp thiên hạ còn e ngại Lục công chúa ngươi sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướn mày, dứt lời, nàng bừng tỉnh đại ngộ “Ah, đúng rồi, ta e ngại rồi, bởi vì ngươi thích Dung Cảnh! Ta không biết xấu hổ, ngươi tốt đẹp sao? Ngươi mỗi ngày đều chạy tới Vinh Vương phủ, có gì khác với ta chứ? Chó chê mèo lắm lông! Trong mắt chỉ thấy người khác xấu, không nhìn lại bản thân mình.”

“Ngươi. . . . . .” Lục công chúa lập tức ngậm miệng, nhìn về phía lão hoàng đế “Phụ hoàng, ngài xem nàng. . . . . .”

“Lục nhi, Thất ca con nói đúng, đừng vội nói năng bậy bạ. Hôm nay các vị đại thần đều ở đây, con cùng Nguyệt nha đầu đánh nhau không sợ thành chuyện cười sao!” Lão hoàng đế trách mắng Lục công chúa một câu, trầm giọng hỏi “Ta hỏi con, con chắn đường Cảnh thế tử là có chuyện gì?”

Lục công chúa không nghĩ tới Lão hoàng đế lại không xử trí Vân Thiển Nguyệt, nàng cúi đầu, thấp giọng trả lời “Không có chuyện gì!”

“Không có chuyện gì?” Lão hoàng đế nhìn Lục công chúa, giọng nói trầm xuống “Nói thật!”

Người Lục công chúa run lên, mím môi nói “Nữ nhi không tin Thái y trong cung, muốn Cảnh thế tử trị lành vết sẹo trên đầu cho nữ nhi.”

“Chỉ vì chuyện này?” Lão hoàng đế rõ ràng không tin.

“Dạ, là chuyện này!” Lục công chúa gật đầu.

“Cảnh thế tử có đồng ý không?” Lão hoàng đế nhìn Lục công chúa, nhìn lướt qua bên trong điện Thái y viện.

Lục công chúa cắn cắn môi, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trong điện một cái, gật đầu, giọng nói cực nhỏ “Đã đồng ý!”

“Ừ, Cảnh thế tử diệu thủ hồi xuân. Thương thế của con sẽ không để lại sẹo.” Lão hoàng đế gật đầu, không hề để ý tới Lục công chúa nữa, nhìn về phía Dạ Thiên Dật “Thiên Dật, con nói một chút, con cùng Nguyệt nha đầu những năm này có thư từ lui tới là chuyện gì xảy ra?”

Dạ Thiên Dật không nói mà nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt làm như không nghe thấy, lười biếng dựa vào khung cửa nhắm mắt lại. Hôm nay tình huống như vậy, nàng xem hắn có thể khai báo với lão hoàng đế như thế nào!

“Thưa phụ hoàng, ngài biết rõ, phủ đệ của con ở phía tây Vân Vương phủ, lúc nhỏ thường xuyên chơi chung một chỗ với Nguyệt nhi. Sau khi mẫu phi mất, con được lệnh đi Bắc Cương, con chỉ có một thân một mình ở Bắc Cương, không có ai để dựa vào. Trong kinh các huynh đệ tỷ muội không có người nào chăm sóc con, chỉ có Nguyệt nhi mỗi lần đều viết thư trấn an khích lệ con. Còn có mỗi lần cũng sẽ theo thư cho người đưa ít quần áo và đồ dùng cho con. Nếu không có nàng, nhi thần đã sớm không gượng dậy nổi, lại càng không thể tận tụy lập công trạng trong những năm nay rồi!” Dạ Thiên Dật cung kính trả lời.

“A? Nguyệt nhi chữ to không biết, còn có thể viết thư sao?” Lão hoàng đế nhìn Dạ Thiên Dật.

“Những thư kia không phải là viết chữ, mà là dùng bút họa tranh chữ.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lắc đầu.

“Tranh chữ? Trên người của ngươi có mang theo không, lấy ra cho trẫm xem một chút!” Lão hoàng đế cũng nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái.

“Nhi thần chỉ mang theo một phong tùy thân, những bức khác đều để ở Bắc Cương!” Dạ Thiên Dật sờ tay vào ngực, móc ra một phong thư, đưa cho lão hoàng đế.

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, nhìn về phía lá thư này. Chỉ thấy phong thư cực kỳ cũ kỹ, nhưng trang giấy vô cùng tốt, là giấy Tuyên Thành thượng hạng. Hơn nữa không có bất kỳ nếp gấp nào, vừa thấy đã biết được giữ gìn vô cùng tốt.

Lão hoàng đế nhận lấy phong thư, rút giấy viết thư bên trong ra, chỉ thấy theo giấy viết thư còn rơi ra một gốc hoa hải đường, hoa hải đường đã sớm khô héo, nhưng vẫn được giữ hoàn hảo, hắn cầm hoa hải đường cầm lên nhìn thoáng qua, cười hỏi Dạ Thiên Dật: “Sao còn có một bông hoa này?”

“Bẩm phụ hoàng, đây là năm đó nhi thần mới tới Bắc Cương, Bắc Cương không có hải đường, khi đó đúng lúc hoa hải đường ở kinh thành đang nở. Là Nguyệt nhi cắt một bông kẹp cùng với thư gửi cho nhi thần. Nhi thần liền được thấy hoa hải đường rồi!” Dạ Thiên Dật nói.

Lão hoàng đế gật đầu, lấy bông hoa hải đường kia ra nhìn về phía giấy viết thư. Thư tổng cộng gồm bảy tám tờ, hắn lật đi lật lại không hiểu nhìn Dạ Thiên Dật “Thư này chỉ gồm vài bức tranh này thôi? Ngươi nhìn có thể hiểu sao?”

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần nhìn hiểu!” Dạ Thiên Dật gật đầu.

“Đến, ngươi nói cho trẫm nghe một chút, xem Nguyệt nha đầu nói cái gì với ngươi.” Lão hoàng đế đưa giấy viết thư cho Dạ Thiên Dật, nhưng lại không đưa bông hoa hải đường kia.

Dạ Thiên Dật đưa tay nhận lấy giấy viết thư, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng đang nhìn hắn, hắn ấm áp cười một tiếng với nàng, cúi đầu nhìn giấy viết thư, sắc mặt ôn nhu cười nói: “Tờ thứ nhất này vẽ một bức tường, bức tường này là bức tường ngăn giữa Vân Vương phủ và phủ đệ của nhi thần, con chim nhỏ ngậm cọng cỏ nằm trên tường này là Nguyệt nhi nói mình, nàng nói cho nhi thần biết, nhi thần đi, nàng một người không có ý nghĩa.”

“Thì ra là như vậy!” Lão hoàng đế gật đầu.

“Tờ thứ hai vẽ hai con chim đánh nhau, một con chim nhỏ khuyên can nhưng không được sau đó một con chim nhỏ kia tức giận đánh cả hai con chim kia. Hai con chim nhỏ kia thì một người là Tứ ca, bởi vì trên đuôi con chim nhỏ là bốn ngọn cỏ.” Dạ Thiên Dật nói đến đây nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dục, thấy hắn mở to hai mắt, hắn cười tiếp tục nói “Một con chim nhỏ khác là người hiện tại đang nằm trong Thái y viện được Cảnh thế tử thi châm- Lãnh tiểu Vương gia. Bởi vì trên đuôi con sâu nhỏ vẽ một bông tuyết, mà con sâu nhỏ đánh người kia trong miệng ngậm một cọng cỏ nhỏ, đây là tật xấu mà Nguyệt nhi từ nhỏ đã có, thoạt nhìn hôm nay đã sửa lại. Phụ hoàng ngài cũng biết, lúc trước bởi vì mỗi ngày nàng đều ngậm một cọng cỏ, ngài còn nói nàng rất nhiều, nhưng nàng chưa bao giờ thay đổi, sau ngài cũng không nói nữa!”

“Ừ, đúng, đúng, từ nhỏ nàng đã có cái tật này rồi. Nhưng mà cũng chỉ mới sửa lại mấy tháng nay thôi.” Lão hoàng đế cười gật đầu.

“Tờ thứ ba nói Lãnh tiểu Vương gia bị đánh, Hiếu Thân vương không nói gì, chạy đi tố cáo với ngài. Ngài phạt nàng quỳ ở ngoài cung, nhưng nàng nằm ở trên mặt đất ngắm sao, sau nhìn chán liền ngủ mất, lại không nghĩ bị nhiễm phong hàn, từ đó bệnh nặng chừng mấy ngày hôn mê bất tỉnh, dọa Vân lão Vương gia sợ hãi một trận, chạy đến phủ Hiếu Thân vương đánh Hiếu Thân vương một trận.” Dạ Thiên Dật nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, thấy nàng thật tình nghe, hắn tiếp tục cười nói “Vân lão Vương gia ở trong lòng Nguyệt nhi chính là gia gia mặt đen, thường xuyên không đánh nàng thì chính là mắng nàng, cho nên cả người con chim này đều màu đen, mà Hiếu Thân vương ở trong lòng Nguyệt nhi là một người luôn bao che cho con, cho nên con chim này có hai cái tay ôm bụng. . . . . .”

“Ha ha ha, thì ra là như vậy!” Lão hoàng đế cười to “Không sai, trẫm nhớ là có chuyện như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK