Beta: Leticia
Quần thần xúc động phẫn nộ, trên Kim điện khó được có ý kiến giống nhau.
Bất kể đảng Nhiếp Chính vương, hay đảng Cảnh thế tử, hay đảng Đức Thân vương, đảng Hiếu Thân vương, hoặc đảng Vân Vương gia, cũng khó được ý kiến thống nhất, nhất tề khuyên can xuất binh diệt Nam Lương, Nam Cương.
Mặt Dạ Thiên Dật không biểu tình nghe quần thần xúc động phẫn nộ thỉnh xuất binh, nhìn không ra suy nghĩ trong lòng.
Thần sắc Dung Cảnh nhàn nhạt, không nói một lời, cũng khiến người ta đoán không ra cách nghĩ.
Sau khi quần thần nói đến miệng đắng lưỡi khô, thấy Nhiếp Chính vương và Cảnh thế tử đều không nói lời nào, âm thanh dần dần dừng lại, nhìn hai người. Kỳ thật trong lòng mỗi người đều tinh tường hiện tại Thiên Thánh không thích hợp xuất binh. Năm nay thủy tai thiên tai không ngừng, dân chúng vốn đã nước sôi lửa bỏng, nếu xuất binh, sẽ phải gia tăng binh lực, lương thảo, quần áo mùa đông cùng với tất cả đồ dùng, hao tổn không phải là ít, đối với Thiên Thánh hôm nay mà nói, không thể nghi ngờ là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương. Nếu xuất binh có thể công hãm Nam Lương cùng Nam Cương trong thời gian ngắn thì may, nếu công hãm không được bị áp chế hoặc là bị kiềm chế, đánh lâu dài như vậy, sẽ kéo sụp toàn bộ binh lực và dân sinh Thiên Thánh.
Thay vì xúc động phẫn nộ của quần thần vừa rồi, văn võ bá quan trong Kim Điện tĩnh lặng như không người.
Hồi lâu, Dạ Thiên Dật bỗng nhiên quay đầu hỏi thăm Dung Cảnh, “Tối hôm qua Cảnh thế tử có thấy được Tinh Vân đồ?”
Mọi người không nghĩ tới Nhiếp Chính vương không nói chuyện Nam Lương, Nam Cương tự lập, ngược lại nói đến chuyện không liên quan gì, đồng thời khẽ giật mình.
Dung Cảnh liếc nhìn Dạ Thiên Dật, thản nhiên nói: “Chưa từng!”
“Ta cho rằng Cảnh thế tử sẽ xem tinh tượng đêm qua, nghe nói Tinh Vân đồ hôm qua trăm năm mới gặp một lần, vậy mà Cảnh thế tử chưa từng quan sát sao?” Dạ Thiên Dật nhướn mày.
“Hôm qua thân thể Vân Thiển Nguyệt không khỏe.” Dung Cảnh mặt không đổi sắc.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật trầm xuống, chuyển chủ đề, “Về chuyện Nam Lương và Nam Cương tự lập, Cảnh thế tử thấy thế nào?”
“Ba năm trước đây Nam Lương đã không còn tiến cống, Nam Cương vẫn luôn coi Nam Lương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, xuất hiện chuyện hôm nay, cũng là trong dự liệu.” Dung Cảnh ấm giọng nói: “Thiên Thánh trăm năm phồn hoa, đã không thể so với dĩ vãng, mấy năm liên tục hạn hán, năm nay lại gặp lũ lụt, tuyết rơi nhiều, dân chúng khó khăn, danh tiếng không dùng được, thật sự không thích hợp khai chiến. Hoàng quyền Thiên Thánh đã bị xâm phạm là chuyện nhỏ, vận mệnh dân chúng mới là chuyện lớn, có nhà mới có nước, nếu bởi vì xuất binh mà khiến cho dân chúng Thiên Thánh cuối cùng mười mất chín, như vậy nhà không tồn tại, nước cũng mất. Huống hồ, đội ngũ sứ giả Vân Vương gia chúc mừng Nam Lương hôm nay đang ở Nam Lương, nếu Thiên Thánh xuất binh, như vậy có lẽ Nam Lương sẽ giết Vân Vương gia tế cờ trước, vài trăm hộ vệ Thiên Thánh đi theo cũng không phải số lượng nhỏ.”
“Theo ý Cảnh thế tử là không xuất binh rồi?” Dạ Thiên Dật nhướn mày, “Ngươi là vì Vân Thiển Nguyệt Vân Vương phủ mà tư tâm không muốn khiến Vân Vương gia xảy ra chuyện, hay là vì dân chúng Thiên Thánh mà không muốn khai chiến?”
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Ta muốn hay không không quan trọng, quan trọng là … sự thật. Nhiếp Chính vương và các vị đại thần có thể ngẫm lại, là chăm lo hoàng quyền, hay chăm lo dân chúng, nếu chăm lo hoàng quyền, liền xuất binh, nếu là chăm lo dân chúng, như vậy thì không nên xuất binh. Tổng số trăm hộ vệ của Vân Vương gia cũng là dân chúng Thiên Thánh.”
“Cảnh thế tử nói đúng như vậy thì nếu bổn vương xuất binh, là không cố kỵ dân chúng rồi hả?” Dạ Thiên Dật truy vấn.
“Đương nhiên, nếu Nhiếp Chính vương có thể không thu hoạch binh lực thuế má cùng tất cả đồ cần dùng từ trong tay dân chúng, xuất binh cũng có thể. Dù sao Nhiếp Chính vương có Bắc Cương. Năm nay ngày mùa Bắc Cương thu hoạch quả thật rất lớn.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Con mắt mọi người sáng ngời, lúc này mới nhớ tới Nhiếp Chính vương có Bắc Cương, hiện tại khắp nơi trên đất Thiên Thánh đói kém, Bắc Cương là một khối đất màu mỡ.”Bắc Cương có thể điều mười vạn binh lực. Theo Cảnh thế tử xem, mười vạn binh mã phối hợp mười vạn binh mã thành Thanh Sơn, lại phái ra hai mươi vạn binh mã từ kinh thành, bốn mươi vạn binh mã phải chăng có thể đánh hạ Phượng Hoàng quan của Nam Lương?” Dạ Thiên Dật hỏi.
“Trong tay đại tướng quân Nam Lương Cố Thiếu Khanh có 30 vạn binh quyền, thành Thanh Sơn lưu trữ mười vạn binh, đó là bốn mươi vạn, nếu Diệp Thiến Nam Cương xuất binh tương trợ, cũng sẽ có hai mươi vạn nhân mã. Tổng cộng có 60 vạn binh mã, bốn mươi vạn binh mã đối đầu với 60 vạn binh mã, hơn nữa Nam Lương có một vị quốc sư, chỉ sợ không phải đối thủ.” Dung Cảnh nói.
“Nếu Cảnh thế tử tự mình xuất binh thì sao?” Dạ Thiên Dật nhướn mày, “Nam Lương có quốc sư Nam Lương, Thiên Thánh có Cảnh thế tử, đều có thể chống được mười vạn hùng binh.”
Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Ước chừng có một nửa phần thắng, nhưng Nhiếp Chính Vương yên tâm để ta mang binh xuất chinh?”
Dạ Thiên Dật im lặng nhìn hắn một cái, con mắt đen kịt, một lát sau, hỏi mọi người, “Các vị đại nhân cảm thấy theo như Cảnh thế tử nói, phải chăng có thể xuất binh?”
Đức Thân vương nhìn thoáng qua Dung Cảnh, lại nhìn thoáng qua Dạ Thiên Dật, trầm giọng nói: “Mặc dù Cảnh thế tử có một nửa phần thắng, nhưng hôm nay ngươi thân là Thủ tướng phụ chính, trong triều không rời được ngươi, tự nhiên không nên do ngươi mang binh xuất chinh.”
“Nếu Nhiễm Tiểu vương gia mang binh xuất chinh thì thế nào?” Hiếu Thân vương tiếp lời nói, lên tiếng hỏi thăm, “Nhiễm Tiểu vương gia đọc thuộc lòng binh pháp, vẫn luôn chưởng quản quân cơ đại doanh Tây Sơn. Võ nghệ cao cường, nếu Đại tướng quân Cố Thiếu Khanh của Nam Lương gặp được Nhiễm Tiểu vương gia, hắn không thể là đối thủ của Nhiễm Tiểu vương gia.”
“Thế nhưng bốn mươi vạn binh mã đối đầu với 60 vạn binh mã vẫn là thực lực cách xa.” Đức Thân vương lắc đầu, “Trừ phi kiềm chế Nam Cương không cho Nam Cương xuất binh, hoặc là lại điều thêm binh mã từ các nơi, nhưng điều thêm binh mã lại sẽ phải tăng cường thuế má.”
“Kiềm chế Diệp Thiến xuất binh chỉ sợ không dễ làm, bởi vì Diệp Tiêu đoạt quyền, Diệp Thiến chỉnh hợp binh lực Nam Lương, hôm nay trong ngoài Nam Cương phòng thủ kiên cố, hơn nữa lại có quốc cữu Nam Cương ở, trong thời gian ngắn không cách nào kiềm chế. Trừ phi lợi dụng Vương Phu Nam Cương Vân Mộ Hàn, nhưng nghe nói hiện tạiVân Mộ Hàn cùng Diệp Thiến vợ chồng một lòng, đã sớm vứt bỏ Vân Vương phủ, chỉ sợ không lợi dụng được.” Hiếu Thân Vương cẩn thận nói, “Điều binh từ các nơi như Cảnh thế tử nói cũng không thể được, dân chúng vốn đã khó có thể ăn no, không có thuế má dùng để nuôi quân.”
“Vậy thì không có cách nào rồi!” Đức Thân vương liếc nhìn Dạ Thiên Dật.
“Chẳng lẽ đại quốc Thiên Thánh ta mênh mông, mà phải chịu hai tiểu quốc cưỡi lên đầu?” Một vị lão đại thần Khâm Thiên Giám trung với hoàng quyền Dạ thị cực kỳ tức giận, “Nếu bây giờ dễ dàng tha thứ chuyện tự lập, như vậy ngày khác Nam Lương cùng Nam Cương có lẽ sẽ hưng binh xâm phạm Thiên Thánh!”
“Tình thế đã như vậy, chỉ là nhẫn nhịn nhất thời mà thôi. Cố đại nhân không phải không biết đạo lý có thể co có thể duỗi sao?” Dung Cảnh nhìn vị đại thần kia.
“Cảnh thế tử đại thiện lương, suy nghĩ vì dân chúng Thiên Thánh, chúng ta tất nhiên cũng suy nghĩ vì dân chúng Thiên Thánh, nhưng hoàng quyền của Thiên Thánh đại quốc mênh mông không được phép xâm phạm.” Vị Cố đại nhân kia nói: “Tuy không thể gia tăng thuế má cho dân chúng, nhưng vẫn có thể trưng thu lương thực từ phú hộ, hoặc là hiệu triệu phú hộ quyên lương thực, đây là chuyện đại nghĩa quốc gia, giữ gìn Thiên Thánh, nghĩa bất dung từ. Chỉ cần Nhiếp Chính vương hạ một đạo thánh chỉ, như vậy chỗ nào không ra được hơn mười vạn quân lương cho đại quân? Cảnh thế tử phú khả địch quốc, lương thực của một mình Vinh vương phủ đã đầy đủ rồi.”
Dung Cảnh cười yếu ớt, “Cố đại nhân quá để mắt Vinh vương phủ rồi! Trong thọ yến Tiên hoàng, ta hiến mười độn lương thực, mười độn lương thực là có thể đủ lương thực cho 30 vạn binh sĩ qua hai mùa đông. Cố đại nhân cho rằng lương thực của Vinh vương phủ có vô cùng dùng không kiệt sao?”
Cố đại nhân lập tức nghẹn, lại lập tức nói: “Tuy Cảnh thế tử không thể lấy ra lương thực, nhưng nhà giàu phú hộ ở Thiên Thánh đếm không hết. Hưởng ứng lệnh triệu tập, tất có nhiều người nộp lương thực.”
“Một kế sách này của Cố đại nhân tốt thì tốt, nhưng người thì đều có tư tâm, lương thực của phú hộ chỉ sợ không dễ giao nộp. Nếu dễ giao nộp, nửa năm trước tiên hoàng cũng không ngày đêm lo nghĩ vì chuyện lương thực rồi.” Dung Cảnh nói.
“Nhiếp chính vương hạ một đạo thánh chỉ trưng thu lương thực, thánh chỉ không thể trái, nếu phú hộ nào không giao nộp đầy đủ lương thực, có tư tâm giấu diếm, liền luận xử trọng tội, cũng không tin không cầm ra được lương thực.” Cố đại nhân xúc động phẫn nộ nói.
Dung Cảnh cười nói: “Nếu Nhiếp Chính vương cảm thấy có thể tiếp thu ý kiến của Cố đại nhân, như vậy cũng có thể, tóm lại phải thử một chút, Cố đại nhân yêu nước như thế, giữ gìn hoàng quyền không cho phép xâm phạm, trong lòng Nhiếp Chính vương thật là được an ủi.”
Cố đại nhân nhất thời không nói được gì, nhìn về phía Dạ Thiên Dật.
Mặt Dạ Thiên Dật vẫn không biểu tình, trầm giọng nói: “Hạ thánh chỉ thì có thể, nhưng trưng thu lương thực của phú hộ không thể cứng rắn làm, cần tự nguyện nộp lên trên. Ta tiếp thu ý kiến của Cố đại nhân, nhưng chuyện xuất binh còn phải thương nghị thận trọng, trước dự trữ vật tư là trên hết.”
Cố đại nhân nghe vậy lui xuống.
Mọi người cũng hiểu được trưng thu lương của phú hộ thực sự không thể miễn cưỡng, phải thận trọng với chuyện xuất binh Nam Lương, vì vậy lại không dị nghị.
Sau khi tảo triều, mọi người trở lại điện Nghị Sự, vẫn xử lý chính vụ như thường ngày bình thường.
Tử Trúc Viện Vinh vương phủ, thần sắc Vân Thiển Nguyệt bất mãn ôm lấy chăn nằm ở trên giường nghe Lăng Liên cùng Y Tuyết bẩm báo chuyện Nam Lương và Nam Cương tự lập xưng đế với nàng, nàng nghĩ đến Nam Lăng Duệ giấu diếm thật là tốt, lúc nàng ở Nam Lương vậy mà không phát hiện hắn còn có ý nghĩ này. Nhưng tự lập cũng tốt, dù sao ba năm trước đây đã không tiến cống cho Thiên Thánh, chênh lệch chỉ là tầng cửa sổ này mà thôi.
Lúc chiều, Vân Thiển Nguyệt thu được thư Nam Lăng Duệ gửi. Trong thư nói hắn không thể trả lại cha rồi, không phải Vân Vương phủ có Vân Ly ở đó rồi sao? Cũng có nàng ở, còn có lão già họm hẹm, lại để nàng xem mà an bài! Dù sao lúc trước ước định với Ngọc thái tử cũng bởi vì Lạc Dao rời đi mà hết hiệu lực, hắn không có Lạc Dao, lại đưa mẹ đi cho nàng dùng, hắn giữ cha lại, cũng không coi là chịu thiệt hại. Nàng liếc trắng mắt, không hồi âm cho hắn.
Thư của Nam Lăng Duệ vừa truyền đến không lâu, thì nàng lại nhận được của thư mẹ nàng, nói bà đã đến chỗ rừng hoa đào mười đại thế gia, dùng thân phận Thiếu phu nhân tiến vào Sở gia. Đồng thời nói chuyện Nam Lăng Duệ tự lập, nàng nói: “Mượn cơ hội này cho cha con thoát thân cũng không phải không thể.”, dù sao hắn không có khả năng luôn bị nhốt tại Vân Vương phủ.
Vân Thiển Nguyệt lười biếng xem xong thư, sau đó cũng không hồi âm.
Sau đó, thư của Tây Duyên Nguyệt truyền đến, nói Tây Duyên đã ổn định, định chiêu cáo thiên hạ, Tây Duyên và Nam Lương, Nam Cương kết minh, đồng thời cũng tự lập.
Vân Thiển Nguyệt vứt thư sang một bên, vẫn không hồi âm.
Lúc chạng vạng tối, Dung Cảnh trở về từ trong nội cung, thấy Vân Thiển Nguyệt không có tinh thần nằm ở trên giường, ôn nhu cười cười với nàng, “Đã tốt hơn chưa?”
“Chàng xem ta có tốt không?” Vân Thiển Nguyệt tức giận trừng hắn.
Dung Cảnh cười khẽ, đầu ngón tay mát lạnh lướt qua gương mặt ấm áp trơn mềm nõn nà của nàng, có chút bị phỏng, hắn nhìn lướt qua bụng của nàng cười nói: “Khi nào mà yếu như vậy rồi hả? Trước kia nàng không hay sinh bệnh, hôm nay thể chất này thật là khiến người ta lo lắng, nếu Vân gia gia biết, thể nào cũng mắng nàng khiến ông không bớt lo rồi. Ông đang chờ sớm ngày ôm chắt ngoại đấy.”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt, vung tay hất tay hắn đặt trên bụng nàng ra, hừ lạnh một tiếng, “Ta vừa khỏi bệnh, vốn sức đề kháng đã thấp, hết lần này tới lần khác chàng còn lôi kéo ta xem cái gì mà Tinh Vân, hôm nay ngược lại là tốt rồi, giày vò bị bệnh, chàng vui mừng.”
“Nàng cùng ta xem Tinh Vân ta mới an tâm. Giày vò bị bệnh không sợ, có thể dưỡng lại.” Dung Cảnh cười ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn môi của nàng.
“Tránh ra, lây bệnh cho chàng ai hầu hạ ta?” Vân Thiển Nguyệt đẩy hắn ra.
Dung Cảnh giữ mặt của nàng, nặng nề mà in một nụ hôn, sau đó tách ra, cười nói: “Ta không sợ lây bệnh, mặc dù bị lây bệnh, cũng vẫn có thể hầu hạ nàng.”
Vân Thiển Nguyệt giận dữ liếc hắn, chỉ một ngón tay đến bên gối, “Thư của ba người mẹ ta, ca ca và Tây Duyên Nguyệt đều đến rồi, chàng xem một chút đi!”
Dung Cảnh nhíu mày, thò tay cầm lấy lá thư, xem xong ba phong thư, cười nói: “Dạ Thiên Dật sớm đoán được Nam Lăng Duệ sẽ mượn cơ hội này tự lập, vì vậy người được phái đi Nam Lương chúc mừng là Vân Vương thúc, đây cũng là có ý kiềm chế nàng. Nhưng hôm nay mặc dù hắn không xuất binh, Nam Lăng Duệ cũng không có ý trả lại Vân Vương thúc rồi, sợ là hắn không thể đoán được.”
“Nếu hắn biết chuyện Nam Lăng Duệ và Vân Mộ Hàn bị tráo đổi, ước chừng cũng không phái cha đi Nam Lương rồi!” Vân Thiển Nguyệt nói.
Dung Cảnh từ chối cho ý kiến, “Duyên thúc thúc bỏ đi thân phận Vân Vương này cũng là chuyện tốt! Bất kể là quốc sư Nam Lương, hay là Hoa vương Đông Hải, về sau hắn đều không bị kiềm chế.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, “Dù sao ông làm Vân Vương cũng thật uất ức, bỏ đi cũng tốt.”
“Vân Ly cũng đại hôn mấy tháng rồi, lại có con nối dõi, vừa vặn thay ca.” Dung Cảnh ấm giọng nói.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ Vân Ly chỗ nào cũng tốt, chỉ không có võ công.
“Sau khi Thanh di xử lý người Dạ Thiên Dật phái đi Sở gia, thì lại để bà trở về Thiên Thánh một chuyến! Không phải nàng muốn cứu Dạ Thiên Dục sao? Hôm nay trong triều Thiên Thánh loạn một mảnh, Dạ Thiên Dật không rảnh lại để ý tới Dạ Thiên Dục trong ngục, dễ dàng treo đầu dê bán thịt chó cứu hắn ra.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt “Ừ” một tiếng, “Ta cũng nghĩ như vậy đấy, huyễn dung thuật của mẹ tinh diệu, muốn cứu một người từ đại lao Hình bộ dễ dàng. Hắn không thể lại đợi trong lao, nếu không sẽ phế đi.”
“Về phần Tây Duyên, tự lập cũng rất tốt! Ba nước kiềm chế Thiên Thánh, tâm muốn xuất binh của những đại thần trong triều kia chỉ sợ không dám nói ra, Thiên Thánh rút binh ứng phó Nam Lương và Nam Cương cũng đã khó khăn, nếu lại thêm Tây Duyên, như vậy ít nhất phải có thêm hai mươi vạn binh mã. Thiên Thánh không ứng phó được, ý niệm xuất binh chỉ có thể bỏ đi, không kiêng dè chuẩn bị binh lực để ngừa Tam quốc liên thủ xuất binh, Dạ Thiên Dật sẽ không có thời gian để đối phó ta, ta cũng nên nghỉ ngơi thật tốt để chờ hoa đào trong Tử Trúc Viện nở.” Dung Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái, không nói chuyện.
Dung Cảnh đứng dậy, cầm ba phong thư đi đến trước bàn hồi âm, một lát sau, phân phó người truyền ra ngoài.
Ngày hôm sau, Nam Lương truyền đến công văn cho Thiên Thánh. Công văn nói hắn rất cảm kích Vân Vương từ ngàn dặm xa xôi mang theo hạ lễ chúc mừng hắn đăng cơ, vì bày tỏ lòng biết ơn đối với Thiên Thánh, trẫm sẽ giữ Vân Vương ở lại Nam Lương thêm chút thời gian.
Công văn rơi vào tay Thiên Thánh, cả triều lại nhấc lên một mảnh ồn ào lần nữa.
Văn võ bá quan nhao nhao chỉ trích Nam Lương quả nhiên lòng muông dạ thú, tạm giam Vân Vương, đây là dấu hiệu xuất binh. Nói chuẩn bị quân lương lửa sém lông mày, nhất định không thể để cho Nam Lương tiếp tục hung hăng càn quấy liều lĩnh.
Mọi người vẫn còn ồn ào náo động xúc động phẫn nộ nghị luận, thì Tây Duyên truyền đến công văn chiêu cáo thiên hạ. Tây Duyên Nguyệt đăng cơ một lần nữa, Tây Duyên bắt đầu từ ngày hôm đó tự lập thành nước, vâng mệnh trời, kí thọ vĩnh viễn, không hề bị Thiên Thánh áp chế, quốc hiệu thừa theo lịch đại quốc chế Tây Duyên, được kim quan thiên tử, được sự ủng hộ đầy đủ của quan lại vạn dân, tự lập làm Tây Duyên đế. Tây Duyên đế cùng Duệ thái tử Nam Lương giao hảo, nguyện ý cùng Nam Lương đạt thành minh ước, từ đó ba nước huynh đệ tỷ muội một nhà, cùng tiến cùng lùi.
Một đạo chiếu thư này truyền đến, cả triều chấn động.
Quần thần thay đổi xúc động phẫn nộ dâng trào trước kia, như Dung Cảnh dự đoán, lặng ngắt như tờ.
Sắc mặt Dạ Thiên Dật khó coi, không nói một lời. Đức Thân vương, Hiếu Thân vương đầy mặt u sầu, trên mặt không còn ánh sáng.
Dạ Khinh Nhiễm trông mộ ba ngày cho Đức Thân lão Vương gia, hôm nay mới vào triều. Ba ngày hắn chưa từng nghỉ ngơi, sắc mặt tái nhợt, vốn muốn nói gì, nhưng thân thể mềm nhũn, trước mắt tối sầm, ngất đi.
Văn võ bá quan kinh hãi, nhất tề nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm ngã xuống đất.
Đức Thân vương chạy gấp đến bên người Dạ Khinh Nhiễm, ôm lấy hắn, sắc mặt trắng bệch lớn tiếng gọi, giọng nói cũng run rẩy.
Dạ Thiên Dật đứng lên, đi vài bước đến trước mặt Dạ Khinh Nhiễm, duỗi tay giữ mạch đập của hắn, sau đó sắc mặt tốt hơn một chút, an ủi Đức Thân Vương đang hoang mang lo sợ, “Đức vương thúc không cần phải lo lắng, hắn là vì Đức lão Vương gia ốm chết mà thương tâm quá độ, tụ máu không thông, lại mệt nhọc quá độ mà hôn mê, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt rồi.”
Trái tim đang treo lên của Đức Thân vương rốt cục rơi xuống, trong nháy mắt đó, hắn cho rằng Dạ Khinh Nhiễm cũng giống Đức Thân lão Vương gia. Hắn chỉ có một con trai như vậy, tất nhiên không chịu nổi, vội vàng phân phó người đưa Dạ Khinh Nhiễm về phủ tu dưỡng, hơn nữa phân phó người trông coi hắn.
Quần thần có cách nghĩ như Đức Thân vương cũng rất nhiều, thấy Dạ Khinh Nhiễm không có chuyện, cũng thở dài một hơi. Hiện tại không trông cậy được vào tướng quân thế hệ trước của Thiên Thánh rồi, mấy tháng trước Phượng lão tướng quân chết rồi, Trần lão tướng quân là tổ phụ Tứ hoàng tử, Trần thị nhất tộc không thể dùng lần nữa, mà trước kia Văn đại tướng quân là phe phái Dạ Thiên Khuynh, từ lâu đã không có thực quyền, không thể trọng dụng, võ tướng mới đồng lứa trong triều cũng cũng chỉ có hai người Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong, binh pháp mưu lược của những người còn lại đều không bằng hai người họ. Nếu như Dạ Khinh Nhiễm có chuyện gì, võ tướng trong triều liền mất đi một thành viên.
Sau khi Dạ Khinh Nhiễm rời đi, trong đại điện lại lâm vào yên lặng lần nữa. Hôm nay Dạ Khinh Nhiễm bị bệnh, xuất binh cũng không có khả năng rồi. Mặc dù hắn không bị bệnh, binh lực ba nước cộng lại, cũng không phải Thiên Thánh thủng lỗ chỗ hôm nay có thể chống lại được.
Hồi lâu, Dạ Thiên Dật nhìn về phía Dung Cảnh, “Cái nhìn của Cảnh thế tử đối với liên minh ba nước như thế nào?”
Sắc mặt Dung Cảnh thanh đạm, “Lúc trước sợ là Tiên hoàng cũng không ngờ được ba nước sẽ liên thủ thành lập minh ước! Kế hoạch hôm nay, chỉ có thể ổn định triều cục, không thể cùng Tam quốc cứng rắn va chạm.”
“Bổn vương nhớ rõ Nhiễm Tiểu vương gia đã từng có một con Xích luyện xà bị Nguyệt nhi lấy đi Vinh vương phủ, Cảnh thế tử ra tay cứu được Tam công tử Phủ Hiếu Thân Vương lúc ấy vốn thân trúng độc tử thảo, chính Tây Duyên đế Tây Duyên Nguyệt hôm nay. Cứ như vậy mà nói, Thiển Nguyệt tiểu thư và Cảnh thế tử có ân cứu mạng với Tây Duyên đế?” Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, con mắt xanh đen, “Bàn về giao tình, giao tình của Tây Duyên Nguyệt và Nam Lăng Duệ làm sao bằng giao tình của Cảnh thế tử và Nguyệt Nhi, bổn vương không rõ, vì sao Tây Duyên Nguyệt cùng Nam Lăng Duệ kết minh, cùng đối phó Thiên Thánh? Mà không để ý Cảnh thế tử hôm nay thân là thừa tướng, giam lại Vân Vương, không để ý đến Nguyệt Nhi. Theo ta biết, quan hệ của Duệ thái tử và Nguyệt nhi cũng vô cùng tốt, phải chăng lúc này có chuyện gì mà bổn vương cùng các vị đại nhân không biết?”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Dung Cảnh, chuyện Nam Lăng Duệ giao hảo với Vân Thiển Nguyệt ở Vân Vương phủ mỗi người trong kinh đều biết, nhưng chuyện Tây Duyên Nguyệt lại không biết, hoặc không ai biết cho dù biết cũng biết rất ít. Hiện tại nghe Dạ Thiên Dật nói như thế, đều cảm thấy hơi kinh.
“Từ xưa đến nay quan hệ cá nhân không bằng được đại nghĩa quốc gia. Chắc hẳn Nhiếp Chính vương cũng hiểu, quan hệ cá nhân của Dạ Khinh Nhiễm cùng Vân Thiển Nguyệt trước kia rất tốt, nhưng khi liên quan đến đến hoàng quyền, không phải hắn không chút do dự giữ gìn hoàng quyền? Hắn giúp Nhiếp Chính vương vô số lần, Nhiếp Chính vương rõ ràng nhất? Cho nên, dùng chuyện này để nói thì giao tình của giữa ta và Vân Thiển Nguyệt với Tây Duyên Nguyệt, Nam Lăng Duệ làm sao vượt qua được lợi ích gia quốc?” Giọng nói của Dung Cảnh man mát, “Lại nói Thiên Thánh là đại quốc, trước khi ba nước Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên chưa tự lập, đều là thần Vương dưới quốc thổ Thiên Thánh, đồng liêu hướng tới giao hảo, cũng không có gì đáng trách, những chuyện kia đều là chuyện quá khứ, ba năm trước đây không phải Nhiếp Chính vương cũng đã từng có giao tình cùng Diệp công chúa sao? Còn là giao tình rất sâu, thế nhưng hôm nay không phải nàng cũng tự lập làm đế rồi sao? Nhiếp Chính vương nghi vấn ta, vì sao chưa từng nghĩ đến chính mình?”
Tâm tư mọi người lập tức bị thay đổi, cảm thấy Cảnh thế tử nói như vậy cũng có đạo lý.
Dạ Thiên Dật híp mắt lại, “Tâm tư Nguyệt Nhi thông thấu, tài hoa có thể so với nam nhân, không bằng gọi nàng lên Kim Điện, xem nàng có ý nghĩ gì. Chuyện của Vân Vương thúc liên quan đến Vân Vương phủ, nàng thân là con cái, nhất định cũng lo lắng an nguy của Vân Vương thúc.”
Mọi người đồng loạt hít một hơi khí lạnh, để Thiển Nguyệt tiểu thư, một nữ nhân lên Kim Điện nghị sự? Bọn hắn cũng không quên chuyện mấy ngày trước nàng hủy long ỷ đâu. Tất cả đều nhìn về phía Dung Cảnh.
Dung Cảnh thản nhiên nói: “Nàng bị bệnh! Dưỡng bệnh trong phủ, huống hồ tuy nàng từng ra vào điện Nghị Sự, cũng từng ra vào Kim điện, nhưng đều chưa từng thương nghị chuyện gì. Nhiếp Chính vương muốn gọi nàng đến cũng không phải không thể, nhưng không có một quan nửa chức, nàng đứng ở chỗ này chỉ sợ không ổn.”
Mọi người lần nữa kinh ngạc, Cảnh thế tử có ý cầu quan cho Thiển Nguyệt tiểu thư?
Dạ Thiên Dật bỗng nhiên nở nụ cười, “Từ xưa đến nay chưa từng có nữ tử phong quan thụ tước, lại càng không từng có nữ tử đứng trên triều đình này. Cảnh thế tử có ý là mở đầu tiền lệ này?”
“Cảnh không có cách nghĩ như vậy, nếu Nhiếp Chính vương có, cũng có thể.” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, “Tuy nàng không thích thảo luận chính sự, nhưng ước chừng là cam tâm tình nguyện thời khắc nhìn thấy ta.”
Sắc mặt Dạ Thiên Dật bỗng trầm xuống, “Cảnh thế tử, ngươi đừng quên di chiếu của tiên hoàng và hôn ước trong tay ta. Từ nhỏ bổn vương và Nguyệt Nhi có hôn ước chắc chắn, chẳng lẽ ngươi thật muốn đi cướp đoạt? Làm người bất nghĩa chia rẽ nhân duyên?”
“Lời ấy của Nhiếp Chính vương sai rồi, di chiếu của tiên hoàng chỉ có một phần, hai phần trống, xem như một tờ giấy nói suông thôi. Mà lúc trước việc hôn ước cũng thiết lập trên trụ cột tổ huấn lịch đại hôn ước giữa hoàng thất và Vân Vương phủ, bây giờ tổ huấn đã sớm bị phế, hôn ước này cũng không có căn cứ.” Dung Cảnh thản nhiên nói.
“Không có căn cứ? Trong tay Bổn vương có tín vật của Vân Vương phi. Chẳng lẽ Nguyệt Nhi muốn không để ý đến nguyện vọng của tiên mẫu?” Dạ Thiên Dật cười lạnh, “Cảnh thế tử, khi hai bên trao đổi tín vật, tiên hoàng nói rõ, nếu một bên không muốn hủy hôn ước, một bên khác liền không được hối hôn. Hôm nay tiên hoàng băng hà, Vân Vương phi đã sớm mất nhiều năm. Hôn ước này đã thành kết luận, không ai có thể sửa đổi.”
“Không ai có thể sửa đổi? Chưa chắc!” Dung Cảnh nở nụ cười nhẹ, “Nhiếp Chính vương, nơi này là triều đình, tóm lại chuyện hôn nhân là việc tư, cầm ra nói ở chỗ này thì không thỏa đáng lắm, còn phải tiếp tục thảo luận chính sự!”
Dạ Thiên Dật giận tái mặt, phất tay với quần thần, “Việc này đợi Nhiễm Tiểu vương gia tỉnh lại rồi bàn. Bãi triều!”
Mọi người nhất tề bái lạy vị trí vốn đặt long ỷ bên trên, sau đó đi ra Kim điện. Chuyện gọi Vân Thiển Nguyệt lên Kim điện nghị sự liền không giải quyết được gì.
Lúc Vân Thiển Nguyệt ở Vinh vương phủ nhận được tin tức để nàng lên điện Nghị sự trên triều đình thì cười cười, cũng không để ý. Bởi vì ba nước tự lập, Dạ Thiên Dật ban bố thánh chỉ tự nguyện trưng thu lương thực của phú hộ, cả triều không ngừng rung chuyển, trong lúc nhất thời lòng người dân chúng Thiên Thánh cũng bàng hoàng, trưng thu lương thực ý nghĩa chiến tranh sắp bắt đầu, không ít người nhao nhao tiến về kinh thành tị nạn.
Ngày thứ hai, Dạ Khinh Nhiễm vẫn hôn mê bất tỉnh, cũng không vào triều.
Dạ Thiên Dật ban bố một tờ chiếu thư, phong tỏa từng cửa thành, nghiêm mật khống chế lượng người qua lại, người bị tật bệnh cầu y cần văn điệp của quan phủ, không được di chuyển một mình. Một đạo thánh chỉ, cắt đứt ý niệm nhao nhao tị nạn của người dân.
Tuy dòng người không tiếp tục, nhưng càng khiến lòng người khủng hoảng.
Ngày thứ ba, Dạ Khinh Nhiễm tỉnh lại, chống bệnh lên triều. Đồng ý cách nói của Dung Cảnh, nhẫn nhịn cơn giận nhất thời mà thôi, đại trượng phu có thể co có thể duỗi, đại quốc cũng có thể co có thể duỗi. Không chỉ không xuất binh, trái lại còn muốn đưa một phần hạ lễ đi cho ba nước tự lập.
Quần thần khiếp sợ, điều này có ý nghĩa là bày tỏ lòng tốt với ba nước tự lập, nhưng ba nước có thể nhận lòng tốt này hay không thì khó nói.
Dạ Khinh Nhiễm nói, nếu ba nước không nhận lòng tốt này cũng không sao, khai chiến như vậy, dân chúng cùng binh sĩ Thiên Thánh hôm nay đều không có tâm chinh chiến, Thiên Thánh khơi mào chiến tranh đầu tiên, chỉ làm quân dân mệt mỏi, nhưng nếu Thiên Thánh lui về sau một bước, ba nước vẫn khai chiến, như vậy đã là khinh người quá đáng, đến lúc đó không chỉ đủ loại quan lại trong triều không chịu nổi, lòng yêu nước của dân chúng muốn bảo vệ gia viên trên quốc thổ Thiên Thánh cũng sẽ bị kích phát, đến lúc đó mặc dù binh lực không đủ ứng đối binh của ba nước, cũng không sợ.
Quần thần nghe xong lời Dạ Khinh Nhiễm nói, cảm thấy có lý, trong lúc nhất thời tới tấp đồng ý. Bởi vì không còn cách nào khác tốt hơn nữa, trận chiến hôm nay còn chưa bắt đầu, dân chúng đã luống cuống, nếu đánh nhau, có thể nghĩ, nhưng lui một bước thì không giống lúc trước, sĩ khí của dân chúng cùng quân đội đều cần kích phát và ủng hộ.
Về phần tặng lễ gì, sau này lại bàn.
Vì vậy, ngày thứ tư, Dạ Thiên Dật lại ban bố một tờ chiếu thư, nói ba nước tự lập là được sự đồng ý của Thiên Thánh mới tiến hành, Thiên Thánh sẽ chuẩn bị ba phần hạ lễ đưa đi Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên chúc mừng tân đế đăng cơ. Dân chúng an tâm trông coi nông nghiệp, không cần kinh hoảng.
Chiếu thư được in ấn mấy vạn tờ, không quá ba ngày liền truyền đạt đến từng thành trì châu huyện của Thiên Thánh. Sau khi dân chúng thấy được chiếu thư đã an định lại.
Sau khi ba nước Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên thu được chiếu thư, đều nhận nhân tình của Thiên Thánh, nhao nhao đáp lại, nói ở chung hòa thuận cùng láng giềng Thiên Thánh, chưa từng có cử động muốn hưng binh. Nhưng Vân Vương vẫn làm khách ở Nam Lương, Nam Lăng Duệ cũng không có ý định thả hắn về, Vân Vương gia ngoại trừ truyền lại một phong thư về chuyện Nam Lăng Duệ từ hôn với Dạ Khinh Noãn, cũng không tiếp tục truyền thư đến. Trong lòng mọi người biết rõ, đây là Nam Lương giam Vân Vương, cũng đồng thời ngăn chặn thông tin của hắn.
Qua tiếp hai ngày, Dạ Thiên Dật chọn hạ lễ, phái người phân biệt đưa đi Nam Lương, Nam Cương, Tây Duyên.
Dạ Khinh Noãn chợt xông vào Kim điện, quỳ xuống đất thỉnh cầu Dạ Thiên Dật, nói nàng nguyện ý đưa đi Nam Lương hoàng cung với tư cách hạ lễ.
Lời của tiểu quận chúa phủ Đức Thân vương vừa nói ra, chấn kinh văn võ bá quan, kể cả phụ thân của nàng, Đức Thân vương, ca ca của nàng, Dạ Khinh Nhiễm. Đức Thân vương không nói gì, Dạ Khinh Nhiễm giận tím mặt, muốn ném Dạ Khinh Noãn ra Kim điện.
Dạ Thiên Dật phất tay ngăn trở Dạ Khinh Nhiễm, hỏi Dạ Khinh Noãn có nguyên nhân gì, Dạ Khinh Nhiễm do dự một chút, lấy ra kiếm gỗ Nam Lăng Duệ đưa cho nàng, hơn nữa nói rõ chuyện năm năm trước tại Noãn Thành.
Quần thần không nghĩ tới còn có một đoạn chuyện như vậy, lập tức lặng ngắt như tờ.
Dạ Khinh Nhiễm giận dữ nói: “Đồ vật Nam Lăng Duệ đưa cho nữ nhân rất nhiều đi, làm sao có thể coi là thật? Một thanh kiếm gỗ hỏng mà thôi!”
Dạ Khinh Noãn cúi thấp đầu thấp giọng thỉnh cầu, “Ca, ca để muội đi thôi! Muội thích hắn năm năm, nguyện ý đến Nam Lương. Có lẽ bởi vì muội, Nam Lương và Thiên Thánh thái bình cũng không chừng, ít nhất dân chúng có thể an cư lạc nghiệp.”
“Ngu xuẩn! Nam Lăng Duệ gặp nữ nhân giống như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), muội tính thử xem muội có thể xếp thứ mấy? Nam Lương và Thiên Thánh thái bình quả thực là si tâm vọng tưởng. Huống chi còn có công chúa Lạc Dao Đông Hải hướng về hắn, cam nguyện hủy hôn sự với Dung Cảnh!” Dạ Khinh Nhiễm răn dạy, không để nàng nói nữa, liền ra tay đánh ngất nàng, cả giận nói với bên ngoài: “Người đâu, đưa tiểu quận chúa trở lại phủ Đức Thân vương, trông coi nàng cẩn thận, không được để nàng rời đi phủ Đức Thân vương một bước.”
Bên ngoài thiếp thân ẩn vệ của Dạ Khinh Nhiễm tiến đến, mang theo Dạ Khinh Noãn trong khoảnh khắc ra khỏi Kim điện.
Một hồi biến cố chỉ có thời gian chén trà nhỏ, nhưng đủ để làm cho tất cả quần thần có tâm tư, không ít người nghĩ nếu Dạ tiểu quận chúa thật sự có thể đã thu phục được tâm của Hoàng đế hoa tâm Nam Lương kia, đối với thời cuộc Thiên Thánh hoàn toàn chính xác là trăm lợi mà không có một hại. Từ xưa đến nay, bao nhiêu lão ngoan đồng trong triều đều cảm thấy hi sinh một nữ nhân đổi lấy an Ninh của quốc gia có lợi nhất, vì vậy có mấy người nhao nhao ra khỏi hàng nói nếu Dạ tiểu quận chúa có tình với Duệ thái tử, không ngại thực hành mỹ nhân hạ tuyến, lại thử một chút, có lẽ có thể thành cũng không chừng. Nếu công chúa Lạc Dao Đông Hải thật sự được tâm Duệ thái tử, Duệ thái tử lại há có thể để nàng rời khỏi Đông Hải?
Dạ Khinh Nhiễm lạnh lùng quét mọi người một vòng, người nói chuyện dần dần cấm thanh.
Dạ Thiên Dật lên tiếng trấn an Dạ Khinh Nhiễm, “Từ nhỏ Khinh Noãn muội muội sống ở Noãn Thành, không biết nhân gian hiểm ác, không hiểu Nam Lăng Duệ, việc này hoàn toàn không thể được, Nam Lăng Duệ là ai? Hắn thật sự không phải là người lung lay vì nữ nhân. Đã có vết xe đổ của Diệp Thiến Nam Cương, lại có Lam Y Lam gia chủ phía sau, công chúa Lạc Dao sắc nước hương trời của Đông Hải, lại không một ai ở lại trong lòng của hắn, Khinh Noãn thiên chân vô tà, sao có thể đối thủ của Nam Lăng Duệ? Ngươi trông coi nàng! Đừng cho nàng xảy ra chuyện.”
“Chính là bởi vì Dạ tiểu quận chúa thiên chân vô tà, có lẽ người Duệ thái tử vẫn tâm tâm niệm niệm chính là nàng…” Vị Cố đại nhân kia nói.
Dạ Khinh Nhiễm lạnh nhạt liếc ngang, đầy mặt hàn khí nhìn Cố đại nhân nói: “Cháu gái của ngươi cũng thiên chân vô tà, đưa đi hoàng cung Nam Lương thế nào? Có lẽ càng có thể được Duệ thái tử yêu thích?”
Mặt mo của Cố đại nhân trắng bệch, lập tức cấm thanh.
Vì vậy, việc này không người lại bàn.
Chuyện Dạ Khinh Noãn xông vào Kim điện thỉnh cầu để chính mình làm lễ vật đưa đi Nam Lương cũng làm cho Vân Thiển Nguyệt đang dưỡng bệnh trong Tử Trúc Viện Vinh vương phủ kinh ngạc một chút. Nhưng lập tức lại cảm thấy chuyện này cũng không ngoài ý muốn, tình yêu có đôi khi sẽ khiến người ta điên cuồng, bất luận nam nhân hay nữ nhân, đều là như nhau.