Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy ánh mắt bỗng nhiên híp lại, lão hoàng đế mang Tử Thảo trên người? Đây cũng chính là nguyên nhân Dạ Khinh Nhiễm không để cho nàng nhích tới gần lão hoàng đế sao? Lão hoàng đế là muốn dùng Tử Thảo giết nàng? Hay là do người khác đặt trên người lão? Tâm tư thay đổi thật nhanh, cũng chỉ là trong nháy mắt, nàng bỗng nhiên cười! Tử Thảo, thật đúng là có vướng mắc sâu xa với nàng.

“Tiểu nha đầu, trẫm bảo cháu tới đây bắt mạch cho trẫm, cháu cười cái gì?” Lão hoàng đế không khỏi nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Không có gì, Hoàng thượng dượng tin tưởng y thuật của ta, ta đương nhiên cao hứng rồi!” Vân Thiển Nguyệt đi về phía lão hoàng đế.

Dạ Khinh Nhiễm duỗi tay túm lấy tay Vân Thiển Nguyệt, bất mãn nhìn nàng, “Tiểu nha đầu!”

Vân Thiển Nguyệt bị buộc dừng bước, nghi ngờ hỏi Dạ Khinh Nhiễm: “Làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm khẽ biến hóa trong nháy mắt, khóe miệng mấp máy, dùng truyền âm nhập mật hỏi: “Ta mới vừa nói gì muội không nghe thấy sao? Ta nói muội chớ tới gần Hoàng bá bá. Tại sao muội còn đi qua?”

“Nghe thấy được! Muội sẽ cẩn thận, yên tâm đi!” Vân Thiển Nguyệt cũng dùng truyền âm nhập mật nói.

Dạ Khinh Nhiễm nhíu mày.

Vân Thiển Nguyệt hất tay của Dạ Khinh Nhiễm ra, tuy nàng có dùng một chút sức nhưng Dạ Khinh Nhiễm vẫn bất động, nàng bỗng nhiên cười nói: “Dạ Khinh Nhiễm, huynh làm cái gì vậy? Huynh lôi kéo muội như vậy chẳng lẽ muốn tự mình bắt mạch cho Hoàng thượng dượng sao?”

“Không sai, ta không tin vào y thuật của muội. Ta sẽ tự bắt mạch cho hoàng bá bá.” Dạ Khinh Nhiễm lập tức nói.

“Tiểu Ma vương, y thuật của cháu trẫm rất rõ, trẫm muốn khảo nghiệm y thuật của Nguyệt nha đầu. Cháu buông nó ra.” Lão hoàng đế nhìn thoáng qua Dạ Khinh Nhiễm, mắt lão hiện lên một tia gì đó, nhíu nhíu mày.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn lão hoàng đế, lại nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy trong mắt Vân Thiển Nguyệt không biểu hiện cảm xúc gì, hắn bất đắc dĩ buông tay ra, nói lầm bầm: “Muội ấy có thể có y thuật gì chứ? Cứu Hoàng hậu nương nương, giữ được đứa bé trong bụng là do muội ấy đánh đổi hơn phân nửa võ công của mình. Hoàng bá bá ngài quá đề cao muội ấy rồi.”

“Mỗi lần Nguyệt nha đầu đều ngoài dự đoán của mọi người. Trẫm không muốn coi trọng cũng không được.” Lão hoàng đế cười to một tiếng.

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa.

Vân Thiển Nguyệt vẫn cười, đi bộ tới chỗ lão hoàng đế, rất nhanh đã đến trước mặt lão hoàng đế, vươn tay với hắn, “Hoàng bá bá, ngài đưa tay cho cháu đi!”

Lão hoàng đế duỗi tay theo lời Vân Thiển Nguyệt.

Mặc dù tay lão hoàng đế được bảo dưỡng vô cùng tốt, mỗi ngày đều là sơn trân hải vị, nhưng dù sao tuổi đã già, quanh năm lại phí sức mệt nhọc, cùng toan tính cho giang sơn xã tắc khổng lồ đã hút hết sạch tâm huyết của lão. Cho nên dù dưỡng tốt tới đâu thì tay cũng hiện lên dấu hiệu của sự già nua và tiều tụy. Giống như là một thân cây đã già cùng với lá cây ở trên đó đều tỏa ra màu sắc vàng úa héo khô.

Vân Thiển Nguyệt nhìn lão đầu trước mặt và tay lão đưa tới, trong lòng khẽ thở dài, rất tự nhiên duỗi tay đặt tại mạch đập nơi cổ tay của hắn, cẩn thận bắt mạch.

Hơn trăm người tại chỗ này hoàn toàn không dám phát ra tiếng động, ánh mắt mỗi người đều nhìn lão hoàng đế cùng Vân Thiển Nguyệt.

Hồi lâu, Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, cười rực rỡ với lão hoàng đế: “Mạch của Hoàng thượng dượng rất tốt, nhất định sống lâu trăm tuổi!”

Lão hoàng đế sững sỡ, nhìn nụ cười sáng chói trên mặt Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên hồi phục tinh thần, tiện đà cười ha ha, “Nha đầu này!”

Hoàng hậu đã sớm cảm thấy có điều bất thường, một tay túm lấy Vân Thiển Nguyệt đến bên cạnh mình, nói với lão hoàng đế: “Hoàng thượng, hiện giờ Nguyệt Nhi cũng đã bắt mạch cho ngài rồi, nô tỳ nhìn sắc trời cũng không còn sớm. Có thể bắt đầu yến tiệc rồi? Tiệc sớm kết thúc để buổi tối các công tử và tiểu thư còn đi ngắm trăng nữa. Ở trong hoàng cung lãng phí thời gian cùng chúng ta cũng sẽ làm cho bọn họ thấy nhàm chán.”

“Tốt, vậy y như lời Hoàng hậu nói vậy” Lão hoàng đế hiển nhiên rất cao hứng, đứng dậy, cười nói với mọi người: “Hôm nay không có người ngoài, người tứ đại Vương Phủ coi như là người hoàng gia, hôm nay coi như là gia yến, tổ chức tại Bách Hoa Viên. Đều theo trẫm cùng đi Bách Hoa Viên.”

“Bãi giá Bách Hoa Viên!” Văn Lai hô to một tiếng.

Lão hoàng đế đi đầu nhấc chân đi về phía Bách Hoa Viên. Vân Thiển Nguyệt dìu Hoàng hậu đi theo phía sau, sau nữa là Minh phi cùng một đám phi tần. Phía sau nữa là Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, cùng với công tử và tiểu thư của tứ đại Vương Phủ. Một đám người mênh mông cuồn cuộn mà đi.

Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong đi ở đám người phía sau cùng, trong lòng Dạ Khinh Nhiễm nghi ngờ, quay đầu hạ giọng hỏi Dung Phong: “Có phải ngươi cũng biết trên người Hoàng bá bá có Tử Thảo hay không?”

“Ừ!” Dung Phong gật đầu.

“Chẳng lẽ Tử Thảo trên người Hoàng bá bá không phải là nhằm vào tiểu nha đầu?” Dạ Khinh Nhiễm hỏi, vào lúc Vân Thiển Nguyệt bắt mạch cho lão hoàng đế hắn vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của hai người, tâm đều treo lên tới cổ họng. Nhưng cũng không phát sinh chuyện gì, điều này làm cho hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

“Không nói chính xác được, hôm nay cẩn thận một chút là được!” Dung Phong nói.

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu.

Đoàn người đi tới Bách Hoa Viên, ở cửa ra vào Bách Hoa Viên, Hiếu Thân vương, Đức Thân vương, Vân Vương gia đang cùng mấy vị vương gia thế hệ trước chờ ở đó. Hàn huyên một phen, lão hoàng đế dẫn đầu đội ngũ tiến vào Bách Hoa Viên.

Bách Hoa Viên vẫn giống như lần trước ở thời điểm diễn ra lễ hội Cầu Chức Nữ khéo tay thêu thùa, các loại hoa đều nở rộ. Mặc dù là mùa thu, tram loài hoa vẫn nở rộ không tàn. Trong không khí mùi hoa xông vào mũi. Đình giữa bích hồ chắc là có thể chứa được khoảng mấy trăm người, lúc này tiệc đã được chuẩn bị tốt.

Lão hoàng đế dẫn đầu ngồi xuống, mọi người y theo thân phận lần lượt ngồi xuống. Hoàng hậu ngồi ở bên trái lão hoàng đế, Minh phi ngồi ở bên phải lão hoàng đế. Tần Thái phi ngồi ở bên cạnh Minh phi, Tần Ngọc Ngưng phụng bồi Tần Thái phi nên ngồi cùng một chỗ với Tần Thái phi. Các phi tần còn lại thì ngồi ở phía sau lão hoàng đế, ngồi ở hàng đầu gần lão hoàng đế nhất chia ra gồm có Hiếu Thân vương, Đức Thân vương, Vân Vương gia, sau đó chính là Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục và một đám hoàng tử, sau nữa là Dạ Khinh Nhiễm, Lãnh Thiệu Trác, đám người Dung Phong, phía sau chính là các công tử tiểu thư thứ xuất các phủ.

Từ xa nhìn lại, một mảnh y phục đầy hoa lệ.

Hoàng hậu vốn muốn kéo Vân Thiển Nguyệt ngồi bên cạnh mình lại bị Dạ Khinh Nhiễm đi trước một bước túm lấy Vân Thiển Nguyệt từ trong tay Hoàng hậu, cười hì hì nói với Hoàng hậu: “Nương nương, từ trước đến giờ tiểu nha đầu này luôn không nho nhã lịch sự, dùng bữa cũng là thô lỗ khó coi vô cùng, muội ngồi ở người bên cạnh ngài sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của Hoàng thượng dượng. Hơn nữa ngồi bên này đều là nữ nhân của hoàng thất, tiểu nha đầu này không đủ tư cách đâu. Muội hẳn là cùng cấp bậc với chúng cháu, an vị cùng bên với chúng cháu sẽ tốt hơn.”

Hoàng hậu sửng sốt, vừa muốn cười gật đầu, lão hoàng đế lại nói: “Tiểu Ma vương, tiểu nha đầu này là loại người nào trẫm còn không biết sao? Còn cần cháu nhắc nhở à? Cháu đơn giản chỉ là muốn lôi kéo nó cùng nhau chơi đùa thôi chứ gì.”

“Người hiểu cháu quả thật chỉ có Hoàng bá bá! Cháu thật sự cảm thấy cùng tiểu nha đầu này chơi rất vui. Nếu không thì quả thật bữa tiệc này chẳng thú vị chút nào cả.” Dạ Khinh Nhiễm cười gật đầu, thừa nhận không kiêng kỵ, lôi kéo Vân Thiển Nguyệt đi về phía cái bàn kia.

“Tên Tiểu Ma vương này, thật đúng là cướp người giống cường đạo vậy.” Lão hoàng đế cũng không mạnh mẽ ngăn cản, cười mắng một câu, nói với Hoàng hậu: “Trên danh nghĩa Thiên Khuynh là do nàng nuôi dưỡng, hiện tại Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng có thai, sẽ là con dâu của nàng. Dù chưa đại hôn, nhưng ngày tháng đại hôn trẫm đã thương nghị thỏa đáng với Tần Thừa tướng, là nửa tháng sau sẽ tiến hành. Để Tần tiểu thư tới bên cạnh nàng ngồi trò chuyện với nàng đi. Mặc dù hai người là cô cháu, nhưng sau này sẽ là mẹ chồng nàng dâu.”

“Hoàng thượng nói rất đúng! Tần tiểu thư ôn nhu dịu dàng đoan trang, trong lòng thần thiếp cũng rất thích. Không, nói chính xác là Tần tiểu thư tốt hơn Nguyệt nhi nhiều, lúc nào tiểu nha đầu đó cũng làm thần thiếp nhức đầu muốn chết.” Hoàng hậu cười gật đầu.

“Việc này. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng nhìn lão hoàng đế và Hoàng hậu, ánh mắt nhìnTần thái phi như đang hỏi thăm.

“Đây là vinh hạnh đặc biệt! Đi sang ngồi đi” Tần Thái phi vỗ vỗ bả vai Tần Ngọc Ngưng, cười nói với lão hoàng đế: “Đứa bé này thông minh thì đúng là thông minh, nhưng chính là quá mức quy củ! Sau này vào cung còn cần Hoàng hậu dạy bảo nhiều hơn.”

“Thái phi khách khí quá. Cùng là người một nhà mà.” Hoàng hậu cười ngoắc ngoắc Tần Ngọc Ngưng: “Tần tiểu thư tới đây ngồi”

“Dạ! Hoàng hậu nương nương!” Tần Ngọc Ngưng bước đi đoan trang đi tới bên cạnh Hoàng hậu, thi lễ với Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, quy củ đoan đoan chính chính ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu.

“Không hổ là người lúc trước Cảnh thế tử đã nói: “có thể làm quốc mẫu”, nhìn tư thái này xem, so với bổn cung đã ngồi ở vị trí Hoàng hậu hơn hai mươi năm còn đoan chính hơn. Hoàng thượng, ngài nói có đúng hay không?” Hoàng hậu cầm chặt tay Tần Ngọc Ngưng, cười hỏi lão hoàng đế.

Lão hoàng đế nghe vậy cười ha ha: “Tần tiểu thư đúng là có phong thái này” Dứt lời, hắn bổ sung thêm: “Con dâu hoàng gia ta đương nhiên phải có phong thái này.”

Tần Ngọc Ngưng cúi đầu, sắc mặt có chút trắng bệch, “Hoàng hậu nương nương quá khen!”

“Nửa tháng nửa sẽ phải đổi lại rồi, phải gọi là mẫu hậu!” Hoàng hậu cười nói, “Thiên Khuynh đã sớm qua tuổi cưới hỏi rồi, cũng sớm nên đại hôn. Sau khi nó đại hôn, Bổn cung coi như là đã dạy nó thành người, hoàn thành được một trách nhiệm rồi.”

Tần Ngọc Ngưng cúi đầu không dám trả lời nữa.

“Không sai! Những năm này cực khổ Hoàng hậu rồi!” Lão hoàng đế nhìn thoáng qua Dạ Thiên Khuynh ngồi phía dưới, cười gật đầu.

Hoàng hậu lạnh nhạt cười, không nói thêm gì nữa.

Lão hoàng đế cười chào hỏi mọi người, dần dần có tinh thần tiến vào bữa tiệc.

Vân Thiển Nguyệt ngồi ở bên cạnh Dạ Khinh Nhiễm, vừa thờ ơ dùng thức ăn, vừa thấp giọng nghĩ tới hôm nay lão hoàng đế lại có cái tính toán gì. Yến hội như vậy, nàng không tin lão hoàng đế sẽ không có tính toán gì.

“Tiểu nha đầu, đang suy nghĩ gì?” Dạ Khinh Nhiễm nghiêng đầu hạ giọng hỏi Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, Lãnh Thiệu Trác ngồi đối diện nàng, vừa lúc cũng nhìn nàng, nàng chợt nhớ tới chút truyện ngắn mà Lãnh Thiệu Trác đã kể, nghiêng đầu cười nói với Dạ Khinh Nhiễm: “Đang suy nghĩ tới Lãnh Thiệu Trác.”

Dạ Khinh Nhiễm lập tức mở to hai mắt, “Tiểu nha đầu, muội nói muội đang ở đây nghĩ. . . . . .” Hắn chỉ một ngón tay vào Lãnh Thiệu Trác, không dám tin hỏi, “Hắn?”

Lãnh Thiệu Trác cũng khẽ giật mình.

“Ừ, mấy ngày trước đây Lãnh Thiệu Trác có kể cho muội nghe một ít “truyện ngắn” rất buồn cười. Vân Thiển Nguyệt nói.

Mặt Lãnh Thiệu Trác đỏ lên, Dạ Khinh Nhiễm thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, trọn tròn mắt liếc Vân Thiển Nguyệt: “Ta còn tưởng rằng muội bỏ tên nhược mỹ nhân kia, di tình biệt luyến nữa nha?”

“Miệng chó không thể nhả ra ngà voi!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dạ Khinh Nhiễm: “Trong đầu đều toàn là tư tưởng xấu xa.”

“Tiểu nha đầu trả đũa ta, rõ ràng chính là muội chưa nói rõ ràng hết ý mà.” Dạ Khinh Nhiễm bưng chén rượu lên, thưởng thức một ngụm rượu, giống như không có mùi có vị gì lại đặt chén rượu xuống, nói lầm bầm: “Cái tên nhược mỹ nhân không có ở đây, yến hội vốn nên náo nhiệt cũng không thú vị chút nào.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, đúng là không thú vị.

“Tiểu nha đầu, xem ra mục tiêu của Hoàng bá bá hôm nay không phải là muội.” Dạ Khinh Nhiễm bỗng nhiên lại thấp giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt mở mí mắt, ánh mắt quét qua lão hoàng đế đang ngồi phía trên cùng với Hoàng hậu và đám người Tần Ngọc Ngưng, nàng cười cười, không nói lời nào. Nàng cũng phát giác rồi, hôm nay không giống như là lão hoàng đế đang nhằm vào nàng. Nếu là như những yến hội trước kia, lúc nào lời nói của lão cũng ẩn chứa đao kiếm hướng về phía nàng, hôm nay lại không quá để ý tới nàng.

Yến tiệc diễn ra được một nửa, Tần Ngọc Ngưng bỗng nhiên ôm bụng kêu đau một tiếng.

Một tiếng kêu đau này kinh động đến tất cả mọi người, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Tần Ngọc Ngưng, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp của nàng ấy đầy vẻ thống khổ, sắc mặt trắng bệch ôm bụng, cái trán có từng giọt lớn mồ hôi lăn xuống, giống như hết sức thống khổ.

“Ah, Tần tiểu thư chảy máu!” Hoàng hậu cả kinh đứng lên.

Lúc này phi tần hậu cung cũng nhìn thấy, đồng thời kinh ngạc hô một tiếng.

Dạ Thiên Khuynh chạy vội tới trước tiên, một tay đỡ Tần Ngọc Ngưng, vội vàng hỏi, “Chuyện gì xảy ra?”

“Ta. . . . . . Ta đau quá. . . . . .” Tần Ngọc Ngưng ngã lệch vào trong ngực Dạ Thiên Khuynh, sức nặng toàn thân đều dựa vào Dạ Thiên Khuynh, chỉ có dựa vào Dạ Thiên Khuynh mới có thể giúp nàng không ngã xuống. Giọng nói thống khổ nhỏ dần như tiếng muỗi.

“Thái y! Mau mời thái y!” Lão hoàng đế bỗng nhiên quát to một tiếng.

“Nguyệt muội muội, muội mau tới xem Ngọc Ngưng một chút. Nàng ấy xảy ra chuyện gì?” Dạ Thiên Khuynh ôm Tần Ngọc Ngưng vào trong ngực, cũng không để ý quần áo nàng ta đang dính đầy máu dấy bẩn cả vào cẩm bào của hắn, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, gấp giọng nói với Vân Thiển Nguyệt.

Bàn Vân Thiển Nguyệt và Dạ Khinh Nhiễm ngồi cách vài bàn của đám người lão hoàng đế. Nhìn lướt qua mấy bàn, nàng rõ ràng thấy được thần sắc lo lắng trên mặt Dạ Thiên Khuynh, và Tần Ngọc Ngưng đang thống khổ, còn có sắc mặt thâm trầm của lão hoàng đế, ánh mắt hoảng sợ của Hoàng hậu và một đám phi tần. Một khắc kia nàng chợt hiểu, thì ra mục tiêu hôm nay của lão hoàng đế là Tần Ngọc Ngưng.

Thật là ngoài ý muốn a! Ngoài ý muốn!

“Nguyệt muội muội!Muội mau tới đây cứu Ngọc Ngưng” Dạ Thiên Khuynh thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn bất động, lại lên tiếng, ánh mắt đầy khẩn cầu.

“Đúng vậy, Nguyệt nha đầu, cháu mau tới đây, y thuật của cháu tốt hơn Thái y! Nhanh lên tới đây nhìn xem Tần tiểu thư, xem một chút là đã xảy ra chuyện gì? Sao yến hội mới tiến hành một nữa mà đã thành như thế này rồi?” Lúc này lão hoàng đế cũng giục Vân Thiển Nguyệt.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt đứng dậy, đi về phía Dạ Thiên Khuynh.

“Y thuật của ta và Dung Phong cũng không tồi! Cùng đi với tiểu nha đầu” Dạ Khinh Nhiễm kéo Dung Phong đứng lên, đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt đang đi về phía Dạ Thiên Khuynh.

Dạ Thiên Khuynh cảm kích nhìn Vân Thiển Nguyệt, lúc này nào còn cái bộ dạng thái tử trầm ổn và tâm tư thâm trầm trong suốt hai mươi năm qua. Cũng không còn là dáng vẻ Dạ Thiên Khuynh mặc dù bị kê biên tài sản phủ thái tử, phế chức thái tử nhưng vẫn có tư thái tùy ý. Lúc này hắn chỉ là một nam nhân, trong ngực ôm nữ nhân làm cho người ta tưởng rằng đó chính là nữ nhân hắn yêu mến.

“Dưới tình thế cấp bách đã quên, mời Thái y gì chứ? Nơi này y thuật cao minh cũng có mấy người. Nguyệt nha đầu, Nhiễm tiểu tử, Phong thế tử, các ngươi cần phải xem cẩn thận cho Tần tiểu thư, nhất định phải giữ được hoàng tôn của trẫm.” Lão hoàng đế trầm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn lão hoàng đế, giống như không nghe thấy lời của hắn.

Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong cũng giống như không nghe thấy lời nói của lão hoàng đế, không người nào trả lời.

Đi tới bên cạnh Dạ Thiên Khuynh, Vân Thiển Nguyệt duỗi tay kéo cổ tay Tần Ngọc Ngưng. Tần Ngọc Ngưng cố nén thống khổ cắn môi nhìn nàng, lúc này trong mắt không còn giấu diếm hận ý và ghen tỵ khi nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt, mà là cả mắt đều là thống khổ, thân thể ở trong ngực Dạ Thiên Khuynh càng không ngừng run rẩy, từ trong ra ngoài, có thể thấy được thật là rất đau đớn.

“Nguyệt muội muội, như thế nào? Có thể giữ được đứa bé hay không?” Dạ Thiên Khuynh thấy Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, gấp giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Khuynh, buông tay ra, lắc đầu, “Hình như nàng đã ăn phải cái gì không nên ăn. Tính mạng có thể giữ được, nhưng sảy thai là việc nhất định.”

Dạ Thiên Khuynh biến sắc, dùng tay chế trụ cổ tay Vân Thiển Nguyệt: “Nguyệt muội muội, tình trạng của mẫu hậu nghiêm trọng như vậy muội cũng có thể giữ được đứa bé, Ngọc Ngưng chỉ là ăn phải thứ gì thôi, muội không thể giữ được đứa bé sao? Ta biết muội ghét Ngọc Ngưng, nhưng. . . . . . Nhưng trong bụng của nàng chính là đứa bé của ta, muội giúp ta một chút có được hay không?”

“Không phải là ta không giúp huynh, ta là thật không giúp được. Tình huống của nàng ấy không giống cô cô. Hiện giờ máu chảy nhiều như vậy, thai nhi đã ra khỏi cơ thể nàng ấy, ăn phải loại thức ăn này cho dù ta là Đại La Kim Tiên cũng cứu không được.” Vân Thiển Nguyệt nhìn Dạ Thiên Khuynh, nghiêm túc nói: “Mặc dù ta không thích Tần tiểu thư, nhưng không đến nỗi thấy chết mà không cứu.”

Dạ Thiên Khuynh bị ánh mắt chân thành của Vân Thiển Nguyệt làm cho kinh sợ, không khỏi vô thức lại giữ chặt tay nàng, giọng điệu cầu khẩn: “Thật. . . . . . Thật không có biện pháp sao? Nàng ấy ăn phải thứ gì? Lợi hại như thế. . . . . .”

“Cái này cần phải kiểm tra mới biết được, trước mắt ta cũng không biết!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, “Nếu huynh không tin chuẩn đoán của ta, hay là để cho Dạ Khinh Nhiễm và Dung Phong xem một chút. Y thuật của bọn họ tốt hơn ta. Có lẽ có thể nhìn ra Tần tiểu thư ăn phải thứ gì.”

Dạ Thiên Khuynh chợt buông tay nàng ra, nhìn về phía Dạ Khinh Nhiễm, há miệng, không phát ra âm thanh nào.

“Ta xem thử.” Dạ Khinh Nhiễm vốn không có ý định bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng, hắn là bởi vì không yên lòng Vân Thiển Nguyệt, sợ tình hình hỗn loạn này sẽ bất lợi với nàng, cho nên mới lôi kéo Dung Phong đi theo. Hiện giờ nhìn ánh mắt của Dạ Thiên Khuynh, hắn mới tự tay bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng.

Dạ Khinh Nhiễm đặt tay lên mạch đập tại cổ tay của Tần Ngọc Ngưng trong chốc lát, rút tay về, xoay người lại nói với Dung Phong đang ở phía sau: “Muội không tra ra là ăn phải thứ gì, huynh tới xem một chút!”

Dung Phong gật đầu, theo lời tiến lên bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng.

Dạ Thiên Khuynh chăm chú nhìn Dung Phong.

Dung Phong bắt mạch cho Tần Ngọc Ngưng trong chốc lát, thả tay xuống, nói với Dạ Thiên Khuynh: “Hình như là có hai loại thức ăn tương khắc nhau ở trong cơ thể nàng, cho nên mới dẫn tới sảy thai.” Dứt lời, hắn mím môi nói: “Có thể giữ được Tần tiểu thư, bào thai trong bụng không cứu được.”

Sắc mặt Dạ Thiên Khuynh xám như tro, dường như trong phút chốc cả người không có sức sống, cả giận nói với Tần Ngọc Ngưng đang ở trong ngực: “Rốt cuộc nàng ăn phải cái gì?”

Lúc này Tần Ngọc Ngưng đau đến nói không ra lời, nhìn dáng dấp dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bất tỉnh.

“Cái này từ từ tra, mau mang nàng ấy tới cung điện gần nhất, tuy không giữ được đứa bé, nhưng có thể giữ được một người là tốt rồi.” Vân Thiển Nguyệt tỉnh táo nói với Dạ Thiên Khuynh. Lúc này nàng hiểu được tâm tình của Dạ Thiên Khuynh, mặc dù không thương Tần Ngọc Ngưng, nhưng đứa bé là của hắn. Huống chi với hắn đứa bé này còn có một giá trị vô cùng to lớn, đó là việc ràng buộc phủ Thừa Tướng ủng hộ hắn, là một ván cờ mà hai quân đang ở thế cân bằng. Bây giờ ràng buộc đã mất, đương nhiên cũng không còn con át chủ bài nữa.

Dạ Thiên Khuynh nghe đến giọng nói bình tĩnh như vậy, không tự chủ được nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, giây lát sau, hắn ôm Tần Ngọc Ngưng bước nhanh về phía cửa Bách Hoa Viên. Rất nhanh đã đi ra khỏi Bách Hoa Viên.

“Nhiễm tiểu tử, cháu mau đi theo, kê một phương thuốc cho Tần tiểu thư, mặc dù không giữ được đứa bé, nhưng phải bảo trụ tính mạng của nàng.” Lão hoàng đế phân phó Dạ Khinh Nhiễm.

Dạ Khinh Nhiễm gật đầu, nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt gật đầu với hắn, hắn bước nhanh đuổi theo Tần Ngọc Ngưng.

“Thiên Dục, con và Nguyệt nha đầu, Phong thế tử mau chóng kiểm tra thức ăn trong yến tiệc, xem rốt cuộc là Tần tiểu thư ăn phải thứ gì! Có phải có người cố ý hại hoàng tôn của trẫm. Nếu tra ra là có người hãm hại, trẫm tất nhiên sẽ không buông tha cho người đó.” Lão hoàng đế nói với ba người Dạ Thiên Dục, Vân Thiển Nguyệt, Dung Phong.

“Dạ, phụ hoàng!”

“Dạ, Hoàng thượng!”

Hai người Dạ Thiên Dục và Dung Phong đồng thời lên tiếng, Vân Thiển Nguyệt không nói gì.

“Hoàng thượng, việc này còn cần tra sao? Hoàng hậu tỷ tỷ và Tần tiểu thư ngồi cùng một chỗ, Hoàng hậu tỷ tỷ cũng đang có thai vì sao chỉ có Tần tiểu thư ăn phải thức ăn không hợp mới dẫn tới sảy thai, mà Hoàng hậu tỷ tỷ thì không?” Lúc này Minh phi lên tiếng, giọng nói không thấp nên tất cả mọi người trong Bách Hoa Viên đều có thể nghe thấy.

“Minh muội muội, muội có ý gì? Chẳng lẽ muội muốn bổn cung cũng bị sảy thai giống như Tần tiểu thư sao? Muội đang có tâm tư gì đây?” Hoàng hậu mắt lạnh nhìn Minh phi: “Vốn là bổn cung muốn Nguyệt nhi ngồi ở bên cạnh bổn cung, là Hoàng thượng để cho Tần tiểu thư ngồi ở bên cạnh bổn cung. Có phải muội nên hỏi Hoàng thượng xem đây là xảy ra chuyện gì hay không?”

“Tóm lại chuyện này có kỳ lạ! Tần tiểu thư và Hoàng hậu tỷ tỷ dùng thức ăn cùng một bàn, một người thì hoàn toàn tốt, một người thì bị sảy thai, bất luận như thế nào cũng không thể nào giải thích nổi.” Minh phi nhìn lão hoàng đế, nói với lão hoàng đế.

“Ta cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra! Vậy thì mời Hoàng thượng tra cẩn thận.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.

“Đều bớt tranh cãi một tí đi.” Lão hoàng đế khoát khoát tay với hai người: “Có lẽ Tần tiểu thư ăn món mà Hoàng hậu không ăn cho nên Hoàng hậu không có chuyện gì! Chỉ đơn giản như vậy. Có lẽ còn có tình huống khác, không điều tra rõ ràng ai cũng không thể nói lung tung.”

Minh phi im miệng, Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.

“Ba người các ngươi mau tra đi” Lão hoàng đế thúc giục Dạ Thiên Dục, Vân Thiển Nguyệt, Dung Phong.

Dạ Thiên Dục nhìn Dung Phong và Vân Thiển Nguyệt, chỉ có thể tiến lên. Hắn không hiểu y thuật, cho nên cũng chỉ có thể điều tra tại chỗ ngồi của Tần Ngọc Ngưng xem có gì bất thường hay không. Hai người Dung Phong và Vân Thiển Nguyệt tiến lên kiểm tra bàn thức ăn của Hoàng hậu.

Vân Thiển Nguyệt sai người mang tới một đôi đũa mới, giơ tay gắp lên thức ăn định nếm thử.

“Nguyệt nhi, cháu không thể ăn! Vạn nhất có người hạ độc, chẳng phải là hại chính cháu sao?” Hoàng hậu lập tức lên tiếng ngăn cản.

“Không có chuyện gì! Cô cô không cần lo lắng, cháu không mang thai!” Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu.

“Nhưng biết đâu vẫn có hại cho thân thể? Ngộ nhỡ. . . . . .” Hoàng hậu tiến lên một bước, giữ tay Vân Thiển Nguyệt không để cho Vân Thiển Nguyệt động đũa.

“Hoàng hậu tỷ tỷ, tỷ thật đúng là yêu mến và bảo vệ Thiển Nguyệt tiểu thư. Xem ra trong nội tâm tỷ cháu gái này và con dâu có vị trí không giống nhau. Mới vừa rồi Tần tiểu thư xảy ra chuyện cũng không thấy tỷ khẩn trương như thế.” Minh phi sâu kín nói.

“Minh muội muội! Muội cũng thật sự không giống với lúc trước.” Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Minh phi một lát, thốt ra một câu.

Người Minh phi khẽ run, cười nói: “Sao Hoàng hậu tỷ tỷ lại nói như vậy? Muội muội vẫn giống trước kia, chẳng qua là bởi vì tỷ tỷ có thai, bản thân mình có sự thay đổi cho nên nhìn muội cũng cảm thấy thay đổi theo.”

“Phải không? Vậy hi vọng là như thế!” Nụ cười của Hoàng hậu có chút lạnh, quay đầu lại kiên quyết nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt nhi, không cho phép cháu ăn cái này! Đứa bé của Tần tiểu thư đã không còn. Ta không hy vọng cháu lấy thân thử độc, tra không ra vấn đề còn chuốc lấy bệnh vào mình.”

“Cô cô. . . . . .” Vân Thiển Nguyệt bất đắc dĩ.

Dung Phong nhẹ nhàng cười cười, đưa tay cầm chiếc đũa của Vân Thiển Nguyệt, ôn hòa nói: “Để huynh thử cho. Huynh là con trai, vốn sẽ không có chuyện gì.”

“Vậy thì huynh tới thử đi” Vân Thiển Nguyệt cũng không tranh đoạt.

Hoàng hậu cảm kích nhìn Dung Phong, buông tay Vân Thiển Nguyệt ra.

Lão hoàng đế cũng không có nói gì, mà chỉ nhìn Dung Phong, mắt lão có chút sâu, có chút chìm, còn có chút uy nghiêm hung ác.

Dung Phong thử qua tất cả các món ăn trên bàn, sau thời gian một chén trà thì đặt đũa xuống, lắc đầu với lão hoàng đế, “Bẩm Hoàng thượng, thức ăn không có bất kỳ sự khác thường nào.”

“Hả?” Lão hoàng đế nhướng mày, “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

“Vậy thì phải hỏi hôm nay Tần tiểu thư đã ăn thứ gì?” Dung Phong nói, “Có lẽ không nhất định là ăn ở trên yến tiệc này.”

Lão hoàng đế gật đầu, nhìn về phía Dạ Thiên Dục, “Thiên Dục, con có tra ra được gì không?”

“Bẩm phụ hoàng, không có!” Dạ Thiên Dục lắc đầu.

Ánh mắt lão hoàng đế quét mọi người một vòng, khoát khoát tay, “Chắc là hôm nay Hoàng hậu đã mệt nhọc, về cung trước đi. Minh phi cùng trẫm đi thăm Tần tiểu thư! Thiên Dục ở lại tiếp tục tra rõ chuyện này. Những người còn lại đều giải tán hết đi”

“Cung tiễn Hoàng thượng!” Mọi người vội vàng quỳ xuống đất cung tiễn.

Lão hoàng đế dẫn đầu rời đi, Minh phi nhìn Hoàng hậu rồi lập tức đi theo phía sau. Văn Lai mang theo đội hộ tống mênh mông cuồn cuộn đi theo.

Hoàng hậu thấy lão hoàng đế rời đi, nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, “Nguyệt Nhi, cháu muốn cùng cô cô đi Vinh Hoa Cung ngồi một chút, hay là trở về phủ ngắm trăng?”

“Trở về phủ ngắm trăng.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Cũng tốt! Dù sao trong cung cũng là nơi chướng khí mù mịt” Hoàng hậu gật đầu, để Quan ma ma dìu ra khỏi Bách Hoa Viên.

“Chúng ta cũng đi thôi!” Vân Thiển Nguyệt quay đầu nói một câu với Dung Phong rồi đi ra ngoài.

Dung Phong gật đầu, đuổi theo Vân Thiển Nguyệt. Lãnh Thiệu Trác vừa muốn đi theo, Hiếu Thân vương duỗi tay túm lấy hắn, hắn quay đầu lại nhìn Hiếu Thân vương, Hiếu Thân vương cho hắn một ánh mắt cảnh cáo, hắn có chút không cam lòng mà dừng chân.

Hai người rất nhanh đã ra khỏi Bách Hoa Viên, đang đi về phía ngoài cung. Trên đường đi không nói chuyện, không người nào ngăn cản, đi tới cửa cung.

Lúc này sắc trời vẫn còn sớm, sắc trời rất cao. Ra khỏi cửa cung xe ngựa Vân Vương Phủ đã chờ ở nơi đó, Lăng Liên và Y Tuyết nhìn thấy Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong cùng đi ra, đều thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đẩy màn xe ra.

Hai người trước sau lên xe, sau đó ngồi vững vàng, xe ngựa rời khỏi cửa cung.

“Sao huynh biết trên người lão hoàng đế có Tử Thảo ?” Vân Thiển Nguyệt nghi ngờ nhìn Dung Phong. Nàng không cảm giác được Tử Thảo, từ đầu đến cuối cũng không hề cảm giác được. Nhưng máu Tần Ngọc Ngưng chảy ra có lẫn một chút màu tím, mặc dù màu sắc rất nhạt, nhưng nàng sẽ không nhìn sai, đây tuyệt đối là Tử Thảo không thể nghi ngờ.

“Khăn tay của Hoàng thượng. Có thể muội không chú ý, lão từng móc khăn tay trong ngực ra, chuẩn bị bị lau mặt, nhưng lại lập tức cất trở lại. Cái khăn tay đó bị ánh mặt trời chiếu vào ánh lên một chút sắc tím.” Dung Phong nói.

“Là như vậy?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

“Ừ, là như vậy! Lúc ấy không chỉ mình huynh thấy được, Dạ Khinh Nhiễm cũng thấy được” Dung Phong nói.

“Lúc ấy muội không phát giác ra. Xem ra độ mẫn cảm càng ngày càng thấp rồi!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa cái trán, có chút buồn bực.

“Tâm tư của muội vẫn đều đặt ở trên người Hoàng hậu, sợ người xảy ra chuyện. Mà tâm tư của chúng ta vẫn luôn đặt ở trên người của muội, từ lúc Hoàng thượng xuất hiện, vẫn chú ý đến động tĩnh bốn phía. Cho nên mới có thể phát hiện được.” Dung Phong nói.

“Đúng vậy, cô cô mong mỏi đứa bé bao năm nay, ta đương nhiên sợ hôm nay cô cô sẽ xảy ra chuyện, cho nên chú ý cô cô nhiều một chút.” Vân Thiển Nguyệt thở dài nói, “Đáng tiếc dù thế nào muội cũng không nghĩ ra hóa ra mưu kế của lão hoàng đế là chuẩn bị cho Tần Ngọc Ngưng.”

“Sau đó Hoàng thượng lại đưa cái khăn tay kia cho Văn công công, Văn công công dùng nó để lau đũa và chén dĩa cho Tần tiểu thư, như vậy một khi nàng ta dùng thức ăn sẽ lập tức trúng độc Tử Thảo. Độc Tử Thảo quá ít, không đến nỗi mất mạng, nhưng đứa con trong bụng nàng ta thì tuyệt đối không cứu được.” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt cười lạnh, “Tính toán thật giỏi! Vô thanh vô tức đã giải quyết được Tần Ngọc Ngưng.”

“Đúng vậy, đây chính là huyết mạch hoàng thất. Hoàng thượng ra tay không hề nể tình chút nào.” Dung Phong nói.

“Trong mắt lão đơn giản chỉ có giang sơn xã tắc, Dạ Thiên Khuynh không phải là người lão chọn, không thể nghi ngờ đứa bé trong bụng Tần Ngọc Ngưng đã trở thành bảo đảm vững chắc cho Dạ Thiên Khuynh. Lão đương nhiên không cho phép việc này xảy ra.” Vân Thiển Nguyệt cười lạnh nói: “Hoàng thất quả nhiên không có tình thân. Đây chính là cháu ruột của lão, lão còn là con người sao? Nói không chừng ngay cả ma quỷ cũng không bằng.”

Dung Phong thở dài một tiếng: “Hoàng quyền chí thượng, cũng không thể chỉ trích lão được.”

Sắc mặt Vân Thiển Nguyệt lạnh lùng, “Lúc này Tần Ngọc Ngưng không còn đứa bé, Tần Thừa tướng cũng không nhất định sẽ ủng hộ Dạ Thiên Khuynh. Nhưng cũng không thể không nói tới khả năng Tần Thừa tướng ép buộc thiên tử để ra lệnh cho chư hầu.”

Tâm tư Dung Phong khẽ động, “Nguyệt Nhi, muội nói Tần Thừa tướng có. . . . . . không có lòng thần phục?”

“Khó nói!” Vân Thiển Nguyệt lười biếng dựa vào vách tường xe, sắc mặt tối đen, “Lúc này chắc phủ Thừa Tướng đã nhận được tin tức rồi?”

“Ừ, chắc là đã nhận được.” Dung Phong gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, “Lúc này thiên hạ lại náo nhiệt hơn, không biết mười lăm ngày sau đại hôn còn có thể tiến hành hay không?”

“Tần tiểu thư phải dưỡng thân thể, sợ rằng phải rời lại ngày cưới!” Dung Phong nói.

Vân Thiển Nguyệt không nói thêm gì nữa. Về chuyện Tần Ngọc Ngưng có đứa bé hay không, chết hay là sống, nàng không có hứng thú nhiều lắm, nhưng với Dạ Thiên Khuynh, nàng cảm thấy quả thật là hắn có chút đáng thương. Phụ thân của hắn tính toán hắn như thế, chỉ là là ép hắn đến đường cùng mà thôi. Người này từ nhỏ đã là thái tử, tóm lại một ngày chưa thoát khỏi thân phận này thì vận mạng của hắn chính là vì làm mai cho người khác.

Xe ngựa một đường trở lại Vân Vương Phủ, dừng lại ở cửa Vân vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt và Dung Phong xuống xe ngựa, hai người đi vào bên trong phủ. Mới vừa đi vào trong nội viện, một chiếc xe ngựa khác dừng ở cửa chính của Vân Vương Phủ, màn che mở ra, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Thiển Nguyệt tỷ tỷ! Phong thế tử!”

Vân Thiển Nguyệt khẽ giật mình, quay đầu lại, Dung Phong cũng quay đầu lại. Thấy bên trong xe ngựa có một thiếu niên đang ngồi, đang đẩy rèm che chuẩn bị đi vào bên trong phủ, thiếu niên cực kỳ thanh tú, mặt mày mơ hồ có chút bóng dáng quen thuộc, trí nhớ nàng vốn rất tốt, nhìn thiếu niên nhướn mày: “Dung Tích?”

Nàng nhớ Dung Tích được Dung Cảnh đưa lên làm đại quản gia Vinh vương phủ. Lúc ở Linh Đài Tự đã gặp qua một lần, mấy tháng qua, hình như thiếu niên này đã cao lớn hơn, cũng chững chạc hơn rồi.

“Thiển Nguyệt tỷ tỷ còn nhớ đệ! Thật tốt !” Dung Tích nhoẻn miệng cười với Vân Thiển Nguyệt, vội vàng nói ra mục đích, “Gia gia nghe nói yến tiệc trong cung đã xong, phái đệ tới mời Phong thế tử đi Vinh vương phủ một chuyến.”

“Dung lão Vương Gia tìm huynh?” Dung Phong hỏi.

“Ừ!” Dung Tích lập tức gật đầu.

Dung Phong nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt gật đầu với hắn, hắn xoay người đi về phía xe ngựa của Dung Tích. Rất nhanh đã đi đến trước xe, lên xe ngựa. Dung Tích nói lời từ biệt với Vân Thiển Nguyệt, xe ngựa rời khỏi cửa Vân vương phủ.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới rốt cuộc bọn họ cũng là người một nhà. Mặc dù đã tách ra lập hộ, nhưng vẫn là huyết mạch tương liên. Nàng tiếp tục đi về hướng Thiển Nguyệt các. Vừa đi đến cửa Thiển Nguyệt Các, đã phát hiện gian phòng nàng có hơi thở không đúng. Đôi mắt như nước của nàng híp lại, tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra đi vào trong phòng.

Lăng Liên và Y Tuyết đi theo phía sau Vân Thiển Nguyệt, cũng phát giác trong phòng nàng có hơi thở bất thường, lập tức cẩn thận.

Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa liền đứng lại, đưa tay đẩy cửa phòng ra, giương mắt nhìn vào trong phòng. Chỉ thấy. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK