Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn hơn một vạn thị vệ nội đình bao vây Đế Tẩm điện, trong tay áo ai cũng là một bộ cung tiễn, bao vây trọn cả Đế Tẩm điện kín mít không có kẽ hở, hơn vạn người này nghe được mệnh lệnh của Vân Thiển Nguyệt, trả lời đến âm vang hữu lực. Hắn ngạc nhiên một lát, bị tức đến nỗi giận quá hóa cười.

Nụ cười tranh vân phá nguyệt, tuyệt mỹ lạ thường.

Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn ta một cái, xoay người đi ra ngoài, bước đi của nàng trầm ổn, eo thon thẳng tắp, như không phải một cô gái yếu đuối đang bị người khác khống chế, mà là một tướng quân có thể chấp chưởng thiên quân vạn mã.

Đế Tẩm điện gió đêm lạnh lẽo, trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Thượng Quan Minh Nguyệt chằm chằm bóng lưng của Vân Thiển Nguyệt, cười trong sự nén giận, “Tiểu nha đầu, muội làm gì vậy? Không được vong ơn phụ nghĩa. Nếu mấy ngày nay không có ta ngày ngày đêm đêm hao tổn Linh thuật giúp muội, thì sao Linh thuật của ngươi có thể tăng đến đại thành nhanh như vậy chứ?”

“Ơn gì? Nghĩa gì?” Vân Thiển Nguyệt dừng bước, chậm rãi xoay người lại, nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt đang đứng ở cửa, trong mắt là vô tận lạnh lùng và trào phúng, “Là ơn làm cho Linh lực của ta tăng lên, rồi bắt đi làm Thần nữ Vân tộc? Hay là nghĩa khiến cho ta cả đời không thể mang thai nữa?”

Cơn giận của Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức đông cứng lại.

“Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi được chàng ấy đồng ý, nhưng không có được sự đồng ý của ta, tuy ta với chàng ấy là vợ chồng, nhưng là vợ chồng cũng phải có đạo vợ chồng, chồng của người là chồng, vợ của người có thể làm vợ, cho dù chàng ấy không cần con, cho dù ta không thể có con, thì cũng nên do chính bản thân quyết định, dựa vào cái gì chàng ấy quyết định không cho ta cần?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt đầy lạnh lùng, “Các ngươi làm theo ý mình, vậy cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không.”

Thượng Quan Minh Nguyệt lập tức tắt tiếng.

Vân Thiển Nguyệt không để ý tới hắn ta nữa, xoay người rời đi.

Nhưng ngay khi nàng sắp bước ra cửa, Thượng Quan Minh Nguyệt lại mở miệng hỏi, “Sao ngươi biết được? Rõ ràng tên ngốc kia…”

Bước chân Vân Thiển Nguyệt đột nhiên khựng lại, giọng nói bỗng trở nên rất nhỏ, “Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi muốn hỏi là rõ ràng chàng ấy và ngươi đã làm rất kín đáo không có chút sơ hở nào, vậy thì sao ta lại biết hai chuyện này ư? Ta cho ngươi biết, từ năm ngoái ta đã biết đến ngươi rồi.”

Thượng Quan Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Năm ngoái, trong điện Nghị Sự, trong Noãn các mà Dung Cảnh làm việc có bày một chậu ngọc lan.” Vân Thiển Nguyệt giải thích.

Thượng Quan Minh Nguyệt ngẩn ngơ.

“Dung Cảnh không thích hoa ngọc lan.” Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt nhìn lên trời, bầu trời đêm vạn dặm không mây, có vài ngôi sao, ôm lấy một vầng trăng sáng, nàng nhớ nàng đã hôn mê năm ngày, tính ra hôm nay là đã mười lăm, giọng nói nhỏ nhẹ như bầu trời đêm yên tĩnh, “Người trong thiên hạ đều cho rằng nhược điểm của Dung Cảnh là ta, nhưng chỉ có ta biết rõ, nhược điểm của chàng ấy, ngoại trừ ta ra, còn có hoa ngọc lan nữa, từ nhỏ chàng ấy không thích hoa ngọc lan, nhưng lại che giấu không có chút sơ hở nào, lão Hoàng đế Dạ thị theo dõi chàng ấy chằm chằm hơn mười năm, Dạ Khinh Nhiễm cũng theo dõi chàng ấy chằm chằm hơn mười năm, trong nội viện của chàng ấy còn trồng hai cây hoa ngọc lan, bất cứ ai cũng không phát hiện được. Nhưng chỉ có ta phát hiện, chàng ấy có thể ngắm trăm hoa, nhưng lại chưa từng liếc hoa ngọc lan một cái.”

Thượng Quan Minh Nguyệt ngạc nhiên.

“Hôm đó, ta và chàng ấy ở trong điện Nghị Sự, trong Noãn các của chàng ấy, ngoại trừ tấu chương, lại có thêm một chậu ngọc lan.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt đầy cô đơn, “Tuy ta cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng chưa từng suy nghĩ nhiều. Có điều thẳng đến khi chúng ta đại hôn, ta mới hiểu.”

“Đã hiểu cái gì?” Giọng nói đầy kiêu ngạo của Thượng Quan Minh Nguyệt bỗng trở nên trầm thấp.

“Năm ngoái, lúc lão Hoàng đế còn sống, Nam Lăng Duệ chịu đòn nhận tội ở Lam gia, ta với chàng ấy cùng đến Rừng hoa đào mười dặm, lúc đó, thân là Tam công tử, Tây Duyên Nguyệt dịch dung ta mang theo Phong các đã bất ngờ gặp phải Thống lĩnh của Ẩn vệ hoàng thất dẫn theo Ẩn vệ hoàng thất chặn giết. Lần đó, Tam công tử bị thương rất nặng, nằm trên giường không dậy nổi, chàng ấy nói cho ta biết, lão Hoàng đế phái hơn phân nửa Ẩn vệ, nếu không có người đã dịch dung thành Dung Cảnh, thì Tây Duyên Nguyệt và Phong các chỉ sợ có đi không có về.” Vân Thiển Nguyệt không nhìn bầu trời đêm nữa, cũng không nhìn Thượng Quan Minh Nguyệt, mà nhìn ra ngoài điện, thản nhiên nói: “Chỉ sợ lúc đó lão Hoàng đế đã xuất động thế lực căn bản nhất của Ẩn vệ hoàng thất, nhưng vì sao lão ta lại xuống tay nặng như vậy? Thật sự là vì Tam công tử đã dịch dung ta lừa gạt lão ta sao? Mặc dù là đã lừa gạt lão ta, thì cũng không lừa được Dạ Khinh Nhiễm. Nguyên nhân chỉ có thể có một, chính là người đã dịch dung thành Dung Cảnh kia không phải là dịch dung, mà là Huyễn dung, chỉ có Huyễn dung mới có thể không có sơ hở nào, đã lừa được lão Hoàng đế, cũng đã lừa được Dạ Khinh Nhiễm.”

“Điều này nói rõ cái gì? Thủ hạ của cái tên ngốc kia có rất nhiều người tài ba, sao ngươi lại khẳng định người đó là ta?” Thượng Quan Minh Nguyệt bĩu môi khinh thường.

“Đương nhiên ngày đó ta cũng không biết người đó là ngươi, nhưng không thể nghi ngờ rằng, người đó nhất định người mà ngoại trừ Huyền Ca và Thanh Ảnh ra, ngay cả ta chàng ấy cũng đều giấu, ai có thể khiến cho chàng ấy phải giấu, chưa từng để lộ ra như vậy, trừ phi người này liên quan đến quá nhiều.” Sắc mặt của Vân Thiển Nguyệt vẫn bình thường, như vén ra mây mù, vạch trần tầng tầng lớp lớp mây đen, “Ngày chúng ta đại hôn, dưới sự trợ giúp của Tử Thư, Dung Cảnh đã giam Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Thiên Dật trong Ngự thư phòng không ra được, chúng ta thuận lợi đại hôn. Nhưng Dạ Khinh Nhiễm là Ám Long mà Dạ thị bồi dưỡng, là người thừa kế của hoàng thất, hắn thật sự là phế vật như vậy sao? Nếu là phế vật, thì Dung Cảnh đã đại hôn từ lâu rồi, dù có sự trợ giúp của Tử Thư thì thế nào? Võ công của huynh ấy cao cường, nhưng lại không hiểu Linh thuật, hơn nữa, còn Ẩn vệ hoàng thất nữa. Mặc dù họ liên thủ, thì cũng chỉ là đánh ngang tay mà thôi, sao có thể thật sự nhốt hai người đó lại đến nỗi không ra được. Hoàng cung là nơi nào? Đó là địa bàn, là hang ổ của hoàng thất Dạ thị, lại bị người ta giam lại ngay trong địa phương của mình, sao có thể không phải là chuyện cười chứ? Nhưng thật sự là đã bị giam, Dung Cảnh nói là chàng ấy bày trận, ta cũng tin tưởng, nhưng mà, chàng ấy đúng là đã bày trận, chỉ là nhất định còn có người khác trợ giúp.”

“Chuyện này lại có thể nói rõ cái gì? Chẳng lẽ ngươi đoán được là ta trợ giúp?” Thượng Quan Minh Nguyệt Xì~~ một tiếng.

“Hôm đứa bé bị thiên tật kia chết thay Dạ Thiên Tứ, ta đâm Dạ Khinh Nhiễm bị thương, dựng linh đường cho đứa bé đó, Dạ Khinh Noãn dẫn theo hai vị Đế sư Dạ thị đến khám nghiệm tử thi. Hai vị Đế sư Dạ thị là nhân vật nào? Mặc dù Dung Cảnh và mẹ ta liên thủ, nhưng chỉ sợ cũng là tám lạng nửa cân, không thể làm cho hai lão đó hộc máu, nhưng hai lão đó thật sự hộc máu. Như vậy chỉ có thể nói rõ, có người đang giúp đỡ họ, người đó, nhất định là người có Linh thuật cao cường.” Vân Thiển Nguyệt nói thẳng: “Về sau Dung Cảnh mời Phổ Thiện đại sư và Lão đạo thối đến, bọn họ đúng là có bản lĩnh, nhưng Đế sư Dạ thị thông thạo thuật Linh chú, hơn nữa còn là lô hỏa thuần thanh, cha ta không về, hai người họ lại chỉ nhờ vào hai cái đèn nát kia liền khiến hai vị Đế sư bị Chú thuật cắn trả ăn mất tim mà không bị tổn thương chút nào, điều này sao có khả năng chứ? Huống chi Linh thức còn dư lại trong hai cái đèn kia đã bị Dung Cảnh và ta hấp thụ hết một nửa, Đèn thần không có Linh thức cũng không khác gì một chiếc đèn nát, bọn họ mượn Đèn thần chỉ là làm cho ta xem mà thôi, bởi vì đã có một người có Linh thuật cao siêu giúp đỡ họ. Nhìn khắp cả thiên hạ, nhân vật như vậy có mấy người? Nhưng vì sao lại muốn gạt ta? Còn liên hợp với Phổ Thiện đại sư và Lão đạo thối gạt ta nữa? Có cái gì không thể nói với ta sao? Chuyện không thể nói với ta, nhất định là liên quan đến ta, hơn nữa còn rất sâu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, lúc này lại không nói được tiếng nào.

Tuy Vân Thiển Nguyệt đã đoán được, nhưng đáp án nằm dưới tầng tầng lớp lớp bị vạch trần ra lại chỉ là một ván cờ mà người gần gũi với nàng nhất bày ra mà thôi, thì sao nàng có thể vui nổi, vẫn giữ giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào, nàng nói tiếp: “Nếu nói những điều này khiến cho đáy lòng ta vẫn luôn ôm nghi ngờ, thì như vậy, chôn vùi nghi ngờ càng sâu hơn chính là việc chúng ta đã đại hôn mấy tháng mà vẫn không có tin vui.”

Thượng Quan Minh Nguyệt giống như không còn lời nào để nói, không mở miệng nữa.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc một lát, giọng nói có hơi cô đơn, “Từ nhỏ ta đã biết tâm tư của chàng ấy rất sâu, sâu đến như ao sâu trong biển rộng, khiến cho ai cũng không đoán ra. Một mình chàng ấy chèo chống Vinh Vương phủ to như vậy, trong tay cầm tài phú phú khả địch quốc, bệnh nặng mười năm, bị Hàn độc bệnh nặng tra tấn, nhưng vẫn khiến cho lão Hoàng đế chấp chưởng một giang sơn không làm gì được, không phải người thường có thể bằng. Có điều, cuối cùng ta vẫn cho rằng, chắc hẳn ở trước mặt ta, chàng ấy không có tâm tư sâu như vậy. Nhưng lại thật sự không biết rằng, chàng ấy ở trước mặt ta lại càng dùng tâm tư sâu hơn, sâu đến nỗi ta bị say mê bị vùi lấp ở trong đó, cho rằng đó chính là chân tình của chàng ấy, lại thật sự không biết, chân tình cũng bị bao phủ một tầng lụa mỏng, vô luận ta nhìn thế nào, cũng không nhìn thấu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt quay đầu, nhìn nàng.

“Chàng ấy đối xử với ta quá tốt, ngâm ta chìm trong bình mật, ta muốn một bến cảng, chàng ấy liền dùng tay của mình chống lên một bến cảng cho ta, ta tốt với người khác, chàng ấy ăn chút dấm chua nho nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, cũng chỉ đơn giản là khiến cho ta càng bị vùi lấp sâu hơn. Gia gia của ta, Dung gia gia, mẹ, cha đều muốn ôm cháu chắt, nhưng chàng ấy thì lại nửa điểm cũng không lộ ra, đi theo mọi người cùng trêu chọc cùng chờ mong, xây dựng cho ta tầng tầng lớp lớp sương mù, khiến cho ta đắm chìm trong hạnh phúc mà chàng ấy đã cho không suy nghĩ gì nổi, đầu óc mê muội, yêu thảm chàng ấy, không còn khả năng suy nghĩ đến những chuyện khác nữa.” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt càng ngày càng nhỏ, những kỷ niệm hạnh phúc, ngọt ngào kia, nàng thật sự không muốn vạch trần, mặc dù những kỷ niệm hạnh phúc đó không phải là giả dối, nhưng tóm lại nó vẫn mang theo một tầng tâm tư, “Chàng ấy làm không cho ta suy nghĩ nhiều không có chút sơ hở, làm cho trong lòng trong mắt ta chỉ có mỗi chàng ấy mà không để lại chút dấu vết mà, âm thầm trù tính tất cả những điều đó mà không bỏ sót một điểm nào, nhưng chung quy ta là người bên gối của chàng ấy, phải chăng ta nên may mắn rằng kỳ thật ta không có ngu như vậy, tuy yêu chàng ấy yêu đến rất sâu, đã gần như giam cầm linh hồn của ta, nhưng ta đúng là vẫn còn lưu lại bóng dáng kiếp trước, một người mà kiếp trước luôn dùng tâm lý học để đánh giá mọi mặt, đã quen tìm tòi nghiên cứu tâm tư người khác từ những điểm rất nhỏ, dù là chàng ấy, cũng không thể xóa nhòa đi những thứ mà ta đã giữ được từ kiếp trước đến kiếp này. Ta không muốn tìm tòi nghiên cứu chàng ấy, nhưng cuối cùng càng yêu, thì lại càng không nhịn được đi tìm tòi nghiên cứu.”

Thượng Quan Minh Nguyệt mấp máy môi, như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói.

“Với Vân tộc, có lẽ ngươi và chàng ấy đều cảm thấy có lẽ ta không hiểu sâu sắc, nhưng sao ta lại không hiểu sâu sắc được chứ? Nếu lúc trước không hiểu sâu sắc, thì từ khi cha mở ra Linh thức của ta, khi mà Dung Cảnh phẫn nộ khủng hoảng trách mắng ta học Linh thuật, khi ta đến Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến và Vân Mộ Hàn diệt trừ Dạ Tiêu, khi Linh thuật nhận được vật chất tự nhiên, tăng lên thần tốc, ta lần lượt tìm tòi nghiên cứu Linh thuật, nên cũng đã hiểu rất sâu sắc rồi.” Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên: “Nếu nói trong thiên hạ này người ta yêu nhất là Dung Cảnh, thì như vậy trong thiên hạ này người mà ta tin tưởng nhất lại là Tử Thư.”

Đôi mắt phượng hẹp dài của Thượng Quan Minh Nguyệt hơi trợn to, nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Sau khi ta biết Linh thuật, cha mẹ ta lại ngậm miệng không nói với ta về hai chữ ‘Linh thuật’ nữa. Dung Cảnh thì lại càng biểu hiện phản cảm và không thích rất lớn khi thấy ta có Linh thuật, như vậy, nếu muốn biết về Linh thuật, về Vân tộc, thì ta nên hỏi ai đây? Tất nhiên là Tử Thư, mặc dù huynh ấy có lừa gạt người trong thiên hạ, thì cũng sẽ không lừa gạt ta một điều nhỏ nhặt nào.” Giọng nói Vân Thiển Nguyệt hơi rõ hơn một chút, nói đến Ngọc Tử Thư, trong giọng nói mang theo một tia kiêu ngạo, “Huynh ấy nói cho ta biết: Vân tộc từng chia làm ba mạch, Yến Vương phủ ở Đông Hải, Vân Vương phủ ở Thiên Thánh, cùng với Mặc các, nói cho ta biết một ít chuyện bí mật về Vân tộc, mà quan trọng nhất là nói cho ta biết một người, một người đứng ở sau lưng Dung Cảnh mà ta vẫn luôn muốn biết. Người đó, trời sinh kế thừa Linh thuật, thiên phú dị bẩm, thông hiểu Linh thuật một cách tự nhiên, Linh thuật mạnh đến nỗi ngay cả Hoa Vương thúc và cô cô của huynh ấy đều không theo kịp. Người đó chính là người khiến cho Hoàng thượng Đông Hải vẫn luôn muốn chiêu mời tiến cung làm Đế sư mà không bỏ cuộc, lại vẫn luôn khiến cho Yến Vương Đông Hải đau đầu hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể làm gì được, hơn nữa còn có liên quan đến Mặc các, Tiểu Vương gia Đông Hải, ngươi, Thượng Quan Minh Nguyệt.”

Trong nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Minh Nguyệt biến ảo vô số màu sắc, hết sức đặc sắc.

Vân Thiển Nguyệt không nhìn hắn ta, vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Ta vẫn luôn chờ, chờ ngươi xuất hiện. Có một lần, ta đã từng cho rằng Dung Cảnh muốn thay đổi quyết định. Con người đó yêu ta cỡ nào, sao có thể cho không cho ta có một đứa con của chúng ta chứ? Hai người có yêu nhau đến cỡ nào đi nữa mà thiếu đi một đứa con hòa nhập vào cốt nhục của lẫn nhau, thì tóm lại cũng vẫn là không trọn vẹn và tiếc nuối. Người như chàng ấy, người như ta, thì sao có thể để loại tiếc nuối này xảy ra được chứ? Nhưng mà ta đúng là vẫn còn đánh giá thấp sự cứng lòng và tâm tư của chàng ấy. Ngay vào lúc chàng ấy đến Rừng hoa đào mười dặm, ca ca của ta và Lạc Dao xuất hiện ở phủ Tổng binh Phượng Hoàng quan, Lạc Dao đã nói với ta rằng Ngọc thái tử bị ngươi đuổi theo đến tận Thiên Thánh, thì ta đã biết ngay, cuối cùng ngươi vẫn sẽ xuất hiện ở trước mặt ta, cuối cùng chàng ấy vẫn nhẫn tâm làm cho ta cả đời không thể mang thai.”

Dường như Thượng Quan Minh Nguyệt không muốn nghe nữa, chắp tay xoay người, giương mắt nhìn trời, sắc mặt biến ảo, ảo não lại không biết làm thế nào.

“Hai người đã muốn diễn kịch, như vậy ta liền diễn với hai người một vở.” Giọng nói của Vân Thiển Nguyệt bỗng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Chắc là chàng ấy đã nói với ngươi quan hệ của ta và Tử Thư, cho nên, ngươi đợi sau khi Tử Thư xuất hiện, sợ Tử Thư thông minh vạch trần hai người, hoặc là sợ ta nhìn ra manh mối là ngươi căn bản không thích Tử Thư mà là nhằm vào ta, vì vậy liền không thể chờ đợi được mà dẫn ta ra khỏi Phượng Hoàng quan. Về sau lại sợ Ngọc Tử Tịch phá hỏng chuyện, nên đã cắt đuôi đệ ấy. Thế nhưng thiên tính vạn tính, lại không có tính đến chuyện Dạ Khinh Nhiễm biết được tin tức Dạ Thiên Dật chết ở rừng hoa đào mười dặm nên đã đích thân rời khỏi kinh thành, nửa đường đúng lúc đụng phải Ngọc Tử Tịch, biết được ta bị ngươi bắt đi, vì vậy đã vận dụng binh mã, cản ngươi lại. Nhưng ngươi lại vận dụng Linh thuật, phá núi bổ rừng, đi đường vòng lối tắt, nên tất nhiên hắn ta không ngăn cản được ngươi mang ta đến Đông Hải, chỉ là về sau phát hiện Tử Thư dẫn đại quân canh phòng ngay cửa khẩu Đông Hải, khiến ngươi khó có thể nhập quan, nếu nhập quan, ta liền rơi vào tay Tử Thư đâu chỉ có mỗi giao tình liên quan đến tính mạng với ta thì sao? Duyên phận kiếp trước của chúng ta, sao huynh ấy có thể để cho hai người quyết định thay ta dưới tình huống ta không tỏ rõ thái độ gì được? Huống chi Yến Vương Đông Hải không đứng bên ngươi, mà là đứng bên Tử Thư. Cho nên, ngươi mà mang ta về Đông Hải, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không thể được như ý muốn của ngươi, ngươi suy đi nghĩ lại, liền chọn trúng Dạ Khinh Nhiễm.”

Rốt cuộc Thượng Quan Minh Nguyệt không nhịn nổi nữa, mở miệng: “Những chuyện này, ngươi đều đã biết, vậy vì sao ngươi còn muốn…”

“Còn muốn cái gì?” Vân Thiển Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn ta.

Thượng Quan Minh Nguyệt giống như khó có thể mở miệng, nhưng vẫn là nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: “Còn muốn lột quần áo của ta ra nhìn?”

Vân Thiển Nguyệt cười “Ha ha ha”, nhìn gương mặt luôn kiêu ngạo không ai bì nổi của Thượng Quan Minh Nguyệt hiện đầy ảo não và chán nản mà hắn ta tự nhận là không để lộ chút gì nhưng vẫn bị nàng thấy rõ hết thảy, nàng nói một cách thản nhiên: “Ta muốn làm cho ngươi biết khó mà lui.”

Thượng Quan Minh Nguyệt giật mình, khinh thường trách mắng: “Ngươi không chỉ là muốn làm cho ta biết khó mà lui, mà còn muốn tên ngốc kia cũng biết khó mà lui mới đúng? Ngươi cũng thật đủ hung dữ, ta suýt nữa chạy trối chết, ngươi muốn hắn ta tức giận, nữ nhân của hắn ta lại không cố kỵ hắn ta mà lột quần áo của nam nhân, hắn ta khó thở, có lẽ sẽ lập tức bắt ngươi về, không yên tâm để ta mang ngươi đi nữa.”

Vân Thiển Nguyệt từ chối cho ý kiến, lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, tâm tư của chàng ấy sâu như biển, cứng như sắt. Ta đã đánh giá thấp tâm tư và sự cứng lòng của chàng ấy, sau khi chiêu lột quần áo của ngươi thất bại, hai người cũng đã làm tổn thương phần mềm yếu duy nhất của ta, ngay cả một lý do để ở lại Phượng Hoàng quan, ta cũng không tìm ra được.”

Thượng Quan Minh Nguyệt còn muốn nói điều gì, nhưng bắt gặp sắc mặt không có thần tình gì của nàng liền ngậm miệng.

Vân Thiển Nguyệt trầm mặc một lát, rồi nói tiếp: “Dung Cảnh hiểu rõ tính tình của ta, nắm đúng huyệt của ta, lúc thật sự liên quan đến tính mạng, bị người khác khống chế, ta có thể không quan tâm hết thảy mọi sự trên thế gian, nhưng lại chỉ tiếc mỗi mệnh. Cho nên, ta nhất định sẽ ăn thức ăn ngươi chuẩn bị cho ta, nhất định sẽ uống rượu ngươi chuẩn bị cho ta, mặc dù ta biết rõ trong thức ăn kia có bỏ thứ gì đó vào, mặc dù ta biết rõ trong rượu đó có bỏ thứ gì đó vào. Ngủ trọn vẹn mười ngày, trong mười ngày đó, mặc dù ta không có ý thức, nhưng ngươi nên biết, thân thể là của ta, ngươi đã khống chế thân thể của ta, tiến hành chỉ huy Linh lực của ta, nhưng đến cùng thì ngươi cũng không phải là ta, không thể biến thành ta, lại càng không khống chế được toàn bộ con người ta, đặc biệt là không khống chế được Linh thức của ta, chỉ cần Linh thức của không bị khống chế, thì ngươi chỉ có thể tăng Linh thuật của ta lên mà thôi, có làm thế nào cũng không thể tiến vào tử cung của ta, phá hủy tử cung của ta.”

Thượng Quan Minh Nguyệt vặn vẹo quay đầu đi, lại vặn vẹo quay đầu lại, sắc mặt không hề biến hóa, mà chỉ im lặng nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Mười ngày sau ta tỉnh lại, nếu đã diễn kịch, thì tất nhiên phải giống thật, vì vậy ta đánh Lục Chi, lao ra khỏi Đế Tẩm điện, nội vệ cung đình của Dạ Khinh Nhiễm bức ta phải lui, ta ra tay đánh hắn ta, ngươi xuất hiện, mang theo ta về Vân Vương phủ, chuyện sau đó có lẽ cũng không cần ta nói, ta lại không chết tâm ở yên mấy ngày, ban đêm ngươi thi thuật với ta, ta không chống cự, chỉ giữ vững một tấc đất. Linh thuật của ta ngày càng tịnh tiến, mà càng ngày ngươi lại càng phải bỏ ra nhiều Linh thuật hơn để áp chế ta, muốn khống chế ta, cũng càng trở nên gian nan hơn, chắc là ngươi đã không nghĩ tới hao phí cả mười ngày mà tử cung của ta không vỡ, ngược lại còn khiến cho chính mình càng ngày càng vô năng vô lực!” Vân Thiển Nguyệt cười khẽ một tiếng, có chút chế giễu, “Cuối cùng là quyết tâm của chàng ấy quá lớn, hay là ta quá quật cường đây? Tóm lại, ngươi không làm được, bị ta cản trở. Ngay vào giây phút ta đồng ý đại hôn với ngươi, chính là lúc chặt đứt với chàng ấy. Ván cờ này, có lẽ không chỉ có một mình chàng ấy làm chủ, phong vân biến hóa, cũng nên để người khác đi một chiêu nửa chiêu chứ.”

“Ngươi và Dạ Khinh Nhiễm liên thủ từ khi nào?” Thượng Quan Minh Nguyệt nhìn nội vệ cung đình đang bao vây ngoài điện, cung tiễn rậm rạp, hỏi.

“Vào hôm trồng hoa mẫu đơn, ta nói với hắn ta một nụ cười xóa ân oán.” Ngữ khí Vân Thiển Nguyệt bình thản, giải thích: “Ngươi theo dõi ta khắp nơi, lúc nào cũng ở bên ta, thời thời khắc khắc dùng Linh thuật dụng tâm nghĩ cách tìm tòi nghiên cứu tâm tư của ta, dù ta có dùng truyền âm nhập mật thì cũng đều vô dụng, một khi ta bắt đầu dùng, nhất định sẽ bị ngươi biết. Ngươi cắt đứt tất cả nguồn liên lạc của ta với bên ngoài. Nhưng ngươi lại không biết, ta với Dạ Khinh Nhiễm, là trời xui đất khiến, từ nhỏ đến lớn, không thể không nói hắn ta là người hiểu rõ ta nhất, cũng là người nhất định sẽ trợ giúp ta, làm hòa với hắn ta, hắn ta tuyệt đối sẽ không từ chối. Hắn ta sinh ra đã là Long mệnh, bị cái dòng họ Dạ thị này giam cầm, hắn ta cũng đã từng thử thoát ra, nhưng cuối cùng lại không thể, chỉ có thể làm vị Đế vương giang sơn này. Nhưng ngoại trừ là Đế vương, hắn ta còn là Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta không chỉ một lần hy vọng ta giết hắn ta, như vậy hắn ta không thành toàn cho liệt tổ liệt tông Dạ thị, nhưng cũng coi như thành toàn tình nghĩa của hắn ta dành cho ta. Nhưng cuối cùng ta lại không xuống tay được, mặc dù ta thật sự không muốn hắn ta lại ngồi lên chiếc ghế đó biến thành tên Đế vương Dạ thị làm cho mọi người ghét cay ghét đắng kia, nhưng cuối cùng vẫn ta không muốn hắn ta chết.”

Thượng Quan Minh Nguyệt ‘Hừ’ lạnh một tiếng, “Ngươi cũng thật đa tình.”

“Ta đa tình sao?” Vân Thiển Nguyệt Xì~~ cười một tiếng, “Người người đều thấy ta đa tình, vì sao không thấy được ta tuyệt tình và lạnh tình? Ta đã làm bị thương trái tim của bao nhiêu người, chỉ xem một người nặng, người trong thiên hạ đều nhẹ?”

Thượng Quan Minh Nguyệt giống như im lặng phản bác, lại trầm mặc lần nữa.

“Sau khi ngươi mang ta vào kinh thành, mười vạn binh mã của Dạ Khinh Nhiễm đã bao vây phòng thủ kinh thành kiên cố. Vốn ngươi cho rằng dựa vào cái đường hầm kia của Mộ Dung thị thì có lẽ sẽ đi được dễ dàng, sau khi đánh vỡ tử cung của ta, sẽ lập tức rời khỏi theo đường hầm, ném ta lại cho hắn ta xong, ngươi liền có thể công thành lui thân, một lần đi liền kết thúc. Thế nhưng lại không nghĩ tới, mấy ngày qua, ngươi vẫn không làm xong được, mà ngược lại Linh lực lại bị ta nuốt hết, cuối cùng không làm gì được ta, cũng không còn sức lực nữa. Ta đến cung Vinh Hoa trồng mẫu đơn, ngươi liền lấy cớ giải hoa ký định dùng Thần Tiên túy chuốc say ta, mang ta đi thông qua đường hầm, nhưng đáng tiếc, trước đó ta đã nói chuyện đường hầm cho Dạ Khinh Nhiễm, hắn ta đã lấp kín đường hầm, mặt khác phái tầng tầng lớp lớp thị vệ nội đình bao vây hoàng cung, ngươi không có cách nào đi được, chỉ có thể chờ đợi, đêm hôm đó, tẩu tử sinh non, ngươi biết rõ Linh lực không làm gì được ta, liền tùy ý để ta tận mắt nhìn tẩu ấy chết, túc trực bên linh cữu tẩu ấy, ngươi thừa cơ hồi cung khôi phục Linh lực, ba ngày sau, ta ngất xỉu, Linh lực của ngươi đã hao tổn quá nặng, vẫn còn chưa khôi phục, vì vậy, trong vòng năm ngày ta ngủ, ngươi liền dùng để khôi phục Linh lực, hơn nữa nhân cơ hội truyền tin cho Dung Cảnh, kêu chàng ấy phái người tiếp ứng ngươi. Nhưng ngươi thiên tính vạn tính lại không có tính được ta sẽ không xuất cung với ngươi, có lẽ ngươi đã đoán được suy nghĩ của ta vào lúc ta cảnh báo ngươi đừng đùa giỡn quá sâu. Chỉ là ngươi quá kiêu ngạo, không nhận thua mà thôi.” Vân Thiển Nguyệt nói một cách thản nhiên.

Thượng Quan Minh Nguyệt lại ‘Hừ’ một tiếng.

“Đến cùng thì ngươi vẫn không hiểu rõ ta, mặc dù có Linh lực cường đại thì cũng khó có thể đoán được tâm tư của ta. Lòng người là khó đoán nhất, Linh lực có cao siêu tuyệt đỉnh đi nữa, thì cuối cùng vẫn là một loại pháp thuật bị con người khống chế mà thôi. Cho nên, ngươi không biết trong lòng ta đã biết nhiều như vậy, hơn nữa từng bước một tỉnh táo đùa giỡn ngươi trong lòng bàn tay. Dung Cảnh hay vẫn rất hiểu ta, ngay tại lúc ta chuyển mẫu đơn ở Vinh Vương phủ vào cung trồng, thì chàng ấy đã biết quyết định của ta, cho nên, hôm nay mới chỉ có một mình ngươi bị bao vây ở đây, chàng ấy ở bên ngoài không phái người tiếp ứng ngươi, nếu đã đổ máu uổng phí ở cửa cung, thì tất nhiên chàng ấy sẽ không hy sinh thủ hạ làm đồ nhắm cho Dạ Khinh Nhiễm một cách vô ích. Cho nên, Thượng Quan Minh Nguyệt, ngươi chịu khó ở lại đây vài ngày đi nha! Đừng tốn công nghĩ cách trốn thoát, hiện tại, ngươi không đánh lại ta, cũng không tránh được đao thương vũ tiễn của một vạn binh mã đang bao vây Đế Tẩm điện này đâu.” Vân Thiển Nguyệt dứt lời, cảm thấy đã nói quá nhiều rồi, liền nhấc chân đi ra.

“Vân Thiển Nguyệt!” Thượng Quan Minh Nguyệt tức giận kêu một tiếng, thấy bước chân của nàng không ngừng, hắn liền tức giận bật cười, “Quả nhiên củ cải trắng tìm rau cỏ, con rùa tìm đậu xanh, nữ nhân mà hắn ta tìm cũng có tâm tư sâu như biển giống hệt hắn ta. Ngươi đã hiểu rõ Vân tộc, vậy chẳng lẽ không biết Thần nữ Vân tộc không thể có thai sao? Trong lịch sử Vân tộc, có cô gái nào tinh thông Linh thuật mà mang thai sinh con có quả ngon để ăn không? Thần nữ, Thiếu chủ của Vân tộc vào hơn hai ngàn năm trước, ai mà không phải cửu tử nhất sinh sau khi mang thai chứ? Tên ngốc kia không muốn ngươi gặp chuyện không may, mới hao hết tâm tư tính toán ngươi. Nếu là Bản Tiểu Vương thì mới sẽ không phí tâm tư này đâu, một nữ nhân mà thôi, chết lại cưới mười người khác.”

Bước chân Vân Thiển Nguyệt chợt dừng lại, nói một cách thản nhiên: “Ngươi nói đúng, một nữ nhân mà thôi, chết rồi có thể lại cưới mười người khác, như vậy đã hòa ly rồi, cũng có thể lại cưới mười người khác. Chàng ấy cứ cưới đi, ta không chết, hiện tại liền ngồi nhìn cho đã.” Nói xong, liền bước ra khỏi cửa Đế Tẩm điện, không quay đầu lại nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK