Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Gà son
Beta: Leticia

Ấn ký hình hoa lan sau lưng là ấn ký gia tộc của Lam gia trong thập đại thế gia. Mà thoạt nhìn nữ nhân này luyện công cùng với trận pháp được bố trí ở phòng chữ thiên nhị hào cũng biết là không tầm thường. Mặc dù ấn ký hoa lan kia không khắc tên nàng, nhưng Vân Thiển Nguyệt khẳng định nàng chính là Lam Y, đương gia gia chủ hiện tại của Lam gia.

“Lam Y? Gia chủ mới nhhậm chức của Lam gia của thập đại thế gia?” Nam Lăng Duệ mở to hai mắt.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Hoa Lạc nghe vậy cũng lập tức đi tới nhìn vào trong gương, ánh mắt rơi vào phần lưng nàng kia, gật đầu một cái: “Tiểu chủ nói không sai, nàng đúng là người của Lam gia của thập đại thế gia.”

“Nghe đồn ấn ký gia tộc của Lam gia của thập đại thế gia là một đóa hoa lan. Quả nhiên là như thế, có điều mỹ nhân này cũng quá trẻ đi, bằng chừng ấy tuổi đã có thể lên làm gia chủ Lam gia, khẳng định mánh khóe cùng thủ đoạn không tầm thường.” Nam Lăng Duệ chậc chậc hai tiếng, trong mắt bỗng nhiên lóe lên một vòng ánh sáng, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Mỹ nhân này thật xinh đẹp. Muội nói xem nếu ta vào gian phòng của nàng, nàng thấy ta phong lưu tuấn mỹ, có thể lừa gạt nàng vào phủ Thái tử của ta hay không?”

Vân Thiển Nguyệt: “cạch” một tiếng khép gương lại, hừ nói với Nam Lăng Duệ: “Sẽ không!”

“Tại sao? Ca ca muội không đoạt nổi hay sao?” Nam Lăng Duệ thấy Vân Thiển Nguyệt khép gương lại, không thấy được mỹ tắm rửa, bất mãn.

“Từ nhỏ nàng và Phong Tẫn đã định hôn ước, hiện tại là vị hôn thê của hắn. Ca nói xem muội có thể để cho ca đào góc tường?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Nam Lăng Duệ mở to hai mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, về chuyện của Phong Tẫn hắn có biết. Hắn không dám tin nhìn nàng: “Lam gia và Phong gia có hôn ước?”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nhấc chân đi về phía chiếc bàn cách đó không xa ngồi xuống.

“Này có vẻ nghiêm trọng rồi, ca ca muội coi trọng mỹ nhân này làm sao bây giờ?” Nam Lăng Duệ có chút sầu khổ bước tới trước bàn, ngồi bên cạnh Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Rau trộn!” Vân Thiển Nguyệt cầm lấy đôi đũa, không để ý tới hắn nữa. Nghĩ tới hiện tại Lam Y ở chỗ này, có phải mới từ Nam Cương trở lại hay không? Như vậy nàng muốn đi về nơi nào ở phía bắc? Có phải là đi Vân Thành hội họp cùng Dạ Thiên Dật không, giao ngọc tỷ lấy được từ Nam Cương cho hắn? Ngọc tỷ Nam Cương quan trọng cỡ nào, nàng ta đã giao thủ cùng Mạc Ly, biết thân phận bị bại lộ, hẳn là không yên lòng nếu để người khác hộ tống, hẳn là muốn tự mình đưa ngọc tỷ đến tận tay Dạ Thiên Dật, như vậy nói cách khác là ngọc tỷ đang ở trên người nàng?

“Rau trộn là cái gì?” Nam Lăng Duệ nhìn Vân Thiển Nguyệt.

“Rau trộn chính là coi trọng cũng không được!” Vân Thiển Nguyệt liếc Nam Lăng Duệ một cái, nàng không thể tin vừa thấy đã yêu, cái yêu mến của ca ca này cũng chhính là vui đùa một chút mà thôi. Nhưng vô luận là căn cứ vào thân phận vị hôn thê của Phong Tẫn, hay là nàng ta còn liên quan đến Dạ Thiên Dật, hắn cũng không thể hồ nháo mà mò mẫm chơi đùa. Vì thế nhắc nhở: “Ca biết xuất thân của Lam phi, mẫu phi của Dạ Thiên Dật sao? Năm đó ta thấy trên lưng Lam phi cũng có ấn ký hoa lan, nói cách khác Lam phi là người Lam gia của thập đại thế gia, mọi người đều biết thập đại thế gia đã lánh đời. Nhưng vì sao Lam phi lại xuất thân từ Lam gia? Hơn nữa năm năm trước cả nhà Lam gia bị sao trảm, nhổ tận gốc. Trong này nhất định che giấu bí mật gì đó.”

“Lại còn có chuyện này!” Nam Lăng Duệ khẽ kinh ngạc.

Hoa Lạc đi tới, ngồi đối diện Vân Thiển Nguyệt, gật đầu phụ họa nói: “Tiểu chủ nói không sai. Lam phi là xuất thân từ Lam gia. Cụ thể Lam gia có bí mật gì thuộc hạ cũng không rõ ràng. Có điều hẳn là Ma Thiên Nhai có ghi lại. Chuyện tình từ trăm năm trước tới nay hẳn là đều không giấu diếm được chủ tử cùng thất đại trưởng lão. Sau khi chủ tử đi, một năm trước đại trưởng lão quy ẩn, đoạn thời gian này đều có ghi lại về thập đại thế gia cùng các quốc gia. Sau khi tiểu chủ đến Ma Thiên Nhai xem xét liền biết.”

Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Nói cách khác nàng ta có liên hệ với Dạ Thiên Dật?” Nam Lăng Duệ nhướng mày.

“Ừ! Ta mệnh lệnh cho ẩn vệ của ta Mạc Ly đi Nam Cương trộm ngọc tỷ của Diệp Thiến, nhưng Mạc Ly chậm một bước, bị một nữ tử che mặt đánh cắp ngọc tỷ trước hắn một bước. Hắn đuổi theo, giao thủ cùng nàng kia, bị thương trở về. Mạc Ly nói võ công nàng kia dùng là võ công của thập đại thế gia, rất tinh tường võ công của hắn. Ca phải biết trăm năm trước cứ mười năm thập đại thế gia đều có đại hội luận võ một lần. Đã tồn tại hai ba trăm năm lịch sử, lúc Thủy tổ Hoàng đế của Thiên Thánh thành lập triều đại, thập đại thế gia vì tránh cho Hoàng đế cảm thấy thập đại thế gia tạo thành uy hiếp với ông ta mà ra tay, nên toàn bộ đã quy ẩn, hoàn toàn rút khỏi mười trượng hồng trần. Mặc dù trăm năm đã qua, thập đại thế gia lánh đời không lộ diện trước mắt người đời, nhưng vẫn lén lút tiếp tục đại hội luận võ. Nữ tử kia che giấu thân thủ của mình, còn có thể đánh bại Mạc Ly, tự nhiên là xuất thân từ thập đại thế gia. Ca nên biết võ công của Mạc Ly là như thế nào. Không phải là nữ tử bình thường có thể đánh bại được!” Vân Thiển Nguyệt thản nhiên nói: “Hơn nữa theo Lăng Liên nói thập đại thế gia lánh đời xuất hiện một nữ tử, gia chủ Lam Y của Lam gia có võ công cao cường. Hẳn là nàng không thể nghi ngờ.”

“Nàng trộm ngọc tỷ của Nam Cương cho Dạ Thiên Dật?” Nam Lăng Duệ nheo mắt lại.

“Suy đoán thứ hai không tồi, nếu không nàng trộm ngọc tỷ dùng làm gì?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.

Nam Lăng Duệ cau mày, không nói thêm gì nữa, tựa như đang suy nghĩ gì.

Vân Thiển Nguyệt cũng không nói gì nữa, tiếp tục dùng cơm, Hoa Lạc nhìn Nam Lăng Duệ, cũng không nói.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Nam Lăng Duệ ngưng trọng nói: “Không thể để cho nàng giao ngọc tỷ cho Dạ Thiên Dật được. Nếu ngọc tỷ rơi vào tay Dạ Thiên Dật, mặc dù như thế Nam Cương không đến nỗi bị hắn nắm toàn bộ trong tay, nhưng cũng đã nắm được một nửa giang sơn Nam Cương rồi. Diệp Thiến bị khống chế, nhưng kỳ thực đó cũng là bất lợi với Nam Lương. Vì Nam Lương là láng giềng của Nam Cương.”

“Ừ! Ta đã đáp ứng Diệp Thiến trong vòng một tháng đoạt lại ngọc tỷ cho nàng, hiện tại xem ra không cần đến một tháng.” Vân Thiển Nguyệt nói. Trong lòng suy nghĩ hiện tại nàng gặp được Lam Y, tất nhiên không thể bỏ qua, nhưng làm sao để đoạt được ngọc tỷ, vẫn phải bố trí một phen. Ngọc tỷ từ xưa đã được nói: “Phụng nhược kỳ trân, nặng quốc khí(Tiếp nhận như vật hiếm có, nặng quốc khí).” Có được thì tượng trưng cho: “Nhận mệnh tại thiên(nhận mệnh của trời)”, mất đi thì biểu hiện cho: “Vận mệnh đã hết”. Nếu tin tức Nam Cương mất ngọc tỷ bị công bố khắp thiên hạ, sẽ khiến cho thần dân Nam Cương khủng hoảng, nếu Diệp Thiến không lấy lại được ngọc tỷ từ trong tay Dạ Thiên Dật, tất nhiên sẽ bị hắn uy hiếp khống chế.

“Sao muội lại đáp ứng nữ nhân kia giúp nàng ta đoạt lại ngọc tỷ?” Nam Lăng Duệ nhíu mày.

“Nàng giao dịch với muội, dùng cái này làm điều kiện trao đổi, ta biết được vài bí mật từ chỗ nàng.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Thì ra là như vậy! Đã biết rõ nữ nhân kia âm hiểm, muội lại đáp ứng nàng, vừa nhìn là biết Lam Y mỹ nhân này không dễ đối phó.” Nam Lăng Duệ trợn mắt nhìn Vân Thiển Nguyệt, hừ một tiếng.

“Cuối cùng muội vẫn phải đánh với Lam Y! Không bởi vì ngọc tỷ thì về sau cũng sẽ có chuyện khác. Hôm nay dùng ngọc tỷ Nam Cương của Diệp Thiến thăm dò trước, cũng không có gì là không tốt.” Vân Thiển Nguyệt lơ đễnh. Ít nhất nàng xác định Tần Thừa Tướng và Tần Ngọc Ngưng đúng là có liên quan đến Nam Cương. Trước kia nàng từng hoài nghi Dạ Thiên Khuynh hôm đó ở đài giám trảm thả tử thảo vào Vạn chú vương, mặc dù có chút hoài nghi Tần Ngoc Ngưng nhưng không tìm ra dấu vết, sau đó nàng vì Dạ Thiên Khuynh liền đi tới Phủ thừa tướng, phát hiện võ công của Tần Ngọc Ngưng cùng thủ hạ của nàng chính là tứ quỷ ảnh, lúc thân mình của tứ quỷ ảnh nhẹ nhàng rơi xuống và rời đi rất giống với động tác võ thuật của Nam Cương, cho nên nàng mới hoài nghi Tần Ngọc Ngưng có liên quan đến Nam Cương, nhưng chỉ là hoài nghi mà thôi. Hiện tại được chứng thực từ miệng Diệp Thiến, coi như là một đại sự.

“Ừ! Vậy hiện tại Lam Y ở đây, muội chuẩn bị đoạt lại ngọc tỷ như thế nào?” Nam Lăng Duệ gật đầu một cái, thần sắc nghiêm chỉnh biến mất, tà mị cười một tiếng, nháy nháy mắt nói với Vân Thiển Nguyệt: “Có muốn ta sử dụng mỹ nam kế hay không?”

Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, đả kích hắn nói: “Hoa Lạc lớn lên đẹp mắt hơn so với ca!”

Hoa Lạc đỏ mặt, một người nam nhân bị người ta nói lớn lên đẹp mắt thật ra cũng chẳng phải là chuyện vui vẻ gì cả.

Nam Lăng Duệ nhìn Hoa Lạc một cái, hừ một tiếng, ở thời điểm Vân Thiển Nguyệt cho là hắn muốn phản bác lại chỉ nghe hắn nói: “Nếu không hai người chúng ta cùng sử dụng mỹ nam kế?”

Vân Thiển Nguyệt: “xì” một tiếng, khóe miệng co rút.

Da mặt Hoa Lạc co lại, cũng không nói chuyện.

“Vẻ mặt của hai người các ngươi là gì? Bản Thái tử cảm thấy cái này là có thể được. Chúng ta khiến nàng ta không chú ý, muội có thể nhân cơ hội đó cướp lấy ngọc tỷ.” Nam Lăng Duệ trừng mắt nhìn hai người.

“Ngọc tỷ là vật nặng, mặc dù không lớn, nhưng cực kỳ nặng, nàng ta sẽ không mang ở trong ngực, chỉ có thể đặt ở trong bao.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, đồng ý với ý kiến của Nam Lăng Duệ,: “Các ngươi nói hấp dẫn chú ý của nàng, ta nhân cơ hội cướp lấy cũng không phải là không thể. Có điều nhất định phải một kích tất thành. Nếu thất bại sẽ không dễ dàng đoạt lại nữa, dù sao nàng ta cũng là người của thập đại thế gia lánh đời, căn cơ mấy trăm năm không thể coi thường.”

“Vậy muội mau nghĩ biện pháp. Không phải là ngày mai là nàng sẽ rời đi sao? Buổi tối hôm nay nhất định phải thành công.” Nam Lăng Duệ nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, bắt đầu suy nghĩ, ngọc tỷ truyền quốc ở thế giới này tương đương với ngọc tỷ ở thế giới kia khi nhà Tần thống nhất, Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu quốc gia chế tạo, là dùng ngọc bích chế tạo, được gọi là ngọc tỷ truyền quốc, thể hiện địa vị chí tôn thiên hạ. Mà một cái ngọc tỷ truyền quốc truyền xuống đến hơn hai ngàn năm, cũng được các nước lớn nắm giữ trong tay, Nói cách khác ngọc tỷ truyền quốc của Thiên Thánh là ở trong tay lão Hoàng đế. Mỗi lần hắn truyền thánh chỉ đều dùng ngọc tỷ kia đóng dấu. Mà những nước nhỏ khác cũng các nước chư hầu thì không cho phép dùng ngọc làm quốc tỷ, mặc dù gọi là ngọc tỷ, nhưng chất liệu không phải ngọc. Ở cái thế giới này ngọc được trao cho địa vị chí tôn vô thượng, hiện tại ngọc tỷ ở Thiên Thánh, biểu thị Thiên Thánh là một đại quốc to lớn, cao hơn những nước chư hầu khác.

Mà chất liệu ngọc tỷ của các quốc gia khác thì không giống thế. Dùng để phân chia địa vị các quốc gia ở cái thế giới này. Nam Lương thua Thiên Thánh, đứng vị trí thứ hai trên đại lục này, ngọc tỷ được chế tạo bằng vàng, nhưng mà để đề phòng bắt chước, thì dùng thủ pháp đặc thù để mài dũa, khiến người ta không bắt chước được. Tây Diên đứng vị trí thứ ba, dùng bạc tạo thành. Bắc Kỳ đứng vị trí thứ tư, nằm ở phía bắc của Bắc Cương, dùng đồng chế tạo. Mà Nam Cương là vị trí thứ năm, ngọc tỷ dùng sắt để chế tạo. Còn những nước nhỏ còn lại, chỉ có thể dùng gỗ chế tạo. Cấp bậc địa vị căn cứ vào ngọc tỷ để phân chia, vô cùng nghiêm cẩn.

Dĩ nhiên cũng có trường hợp đặc biệt, quy củ này chỉ có hiệu lực ở đại lục này. Ở một phiến đại lục khác, cũng chính là Đông Hải. Bở biển ngăn cách, đại lục kia chỉ có một quốc gia, quốc phú binh cường, phong thổ vô cùng tốt, sinh ra đều là đế vương kỳ tài ngút trời, cả nước hòa thuận vui vẻ. Phiến đại lục kia chỉ có một ngọc tỷ, cũng là dùng ngọc để chế tạo nên.

“Tiểu chủ, nếu không đợi đến khi nửa đêm thuộc hạ đi thử một chút? Ta giao thủ với nàng, ngài đoạt lấy ngọc tỷ, thuộc hạ cảm thấy Duệ Thái tử lộ diện vào lúc này là không thỏa đáng. Dù sao Lam Y có liên lạc với Thất hoàng tử, mà đoàn xe đưa Duệ Thái tử trở về hiện tại vẫn còn đang ở Vân Thành, vạn nhất bị Thất hoàng tử phát hiện Duệ Thái tử xuất hiện ở nơi này, thật sự không ổn.” Hoa Lạc thấy Vân Thiển Nguyệt trầm tư hồi lâu, nhẹ giọng mở miệng,: “Huống chi nếu nàng là gia chủ của Lam gia, mặc dù trăm năm qua thập đại thế gia không giao thiệp với chuyện hồng trần, nhưng tất cả động thái của các quốc gia và các nhân vật có uy tín đều được ghi chép trong sách. Duệ Thái tử không dịch dung, rất dễ dàng bị nàng nhận ra.”

“Vậy ta liền dịch dung! Loại chuyện này sao ta có thể không tham dự được?” Nam Lăng Duệ bất mãn nhìn Hoa Lạc.

Hoa Lạc nhìn Nam Lăng Duệ, chờ Vân Thiển Nguyệt nói chuyện, mình thì không lên tiếng nữa.

Vân Thiển Nguyệt không có để ý tới hai người, mà là nghĩ tới ngọc tỷ của Nam Cương là dùng sắt làm ra, như vậy sắt sợ cái gì? Nam châm sắt. Nam châm sắt có thể hút tất cả đồ vật làm bằng sắt, như vậy nàng có thể lặng yên không một tiếng động dùng nam châm sắt hút ngọc tỷ Nam Cương từ trong tay Lam Y vào tay! Vừa nghĩ như thế, cảm thấy có thể được, mắt sáng rực hơn vài phần.

“Tiểu nha đầu, muội đang đánh chủ ý gì?” Nam Lăng Duệ thấy hồi lâu mà Vân Thiển Nguyệt vẫn không nói lời nào bèn hỏi.

“Muội có một biện pháp có thể âm thầm lấy ra ngọc tỷ trong tay Lam Y, mà không cần đánh cũng thắng.” Vân Thiển Nguyệt cười nói.

“Biện pháp gì, tiểu nha đầu, không phải là muội nghĩ hạ thuốc mê khiến nàng hôn mê đi? Nghe nói từng người trong thập đại thế gia đều có nghiên cứu đối với mê thuật. Sợ rằng cái này không thể thực hiện được.” Nam Lăng Duệ nói.

“Không phải là thuốc mê!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, nhìn Nam Lăng Duệ và Hoa Lạc hỏi: “Các ngươi có biết một loại đồ vật gọi là nam châm sắt không?”

“Nam châm sắt?” Nam Lăng Duệ lắc đầu.

Hoa Lạc cũng không biết là thứ gì, lắc đầu một cái.

“Nam châm sắt, tên như ý nghĩa, chính là dùng để hút sắt, toàn bộ đồ vật bằng sắt đều có thể bị hút. Nói như thế này, ví dụ như một thanh đao sắt nằm ở cửa, trong tay muội có một khối nam châm sắt lớn, có thể hút thanh đao sắt kia từ cửa.” Vân Thiển Nguyệt giải thích cho hai người, đưa tay chỉ chỉ ở cửa.

“Thần kỳ như thế?” Nam Lăng Duệ mở to hai mắt: “Trên thế giới còn có loại đồ tốt như này?”

“Có!” Vân Thiển Nguyệt khẳng định gật đầu,: “Có điều muội phải lập tức đi đến núi lớn một chuyến, trên thế giới này còn chưa có loại đồ vật này, chúng ta phải tự mình làm ra, mài thành thiết thạch, mới có thể có công dụng như trên.”

“Phiền toái như vậy!” Nam Lăng Duệ cau mày, nhìn thoáng qua sắc trời, phía ngoài đã tối hoàn toàn.

“Loại biện pháp này là hữu hiệu nhất, hơn nữa cũng không bị nàng ta phát hiện ra.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Cho dù thời điểm bị nàng tra ra, chúng ta hẳn là đã thu ngọc tỷ Nam Cương vào tay rồi.”

“Nếu thật sự có loại đồ vật như tiểu chủ nói là tốt nhất.” Hoa Lạc gật đầu,: “Lam gia chủ không thể nào chỉ lên đường một mình, chỗ tối đương nhiên sẽ có ẩn vệ của Lam gia một đường bảo vệ, mặc dù Tiểu chủ có người của Cảnh thế tử tương trợ, nhưng thuộc hạ cảm thấy tốt nhất vẫn là không cần giao thủ. Dù sao bất luận là ở sau lưng thập đại thế gia có tranh đấu với nhau như thế nào, nhưng ở bên ngoài vẫn là đồng khí liên chi. Để ngừa những thế gia khác nhúng tay vào, đến lúc đó vì ngọc tỷ Nam Cương mà có mâu thuẫn với thập đại thế gia, như vậy sẽ không dễ làm.”

“Ừ, ngươi nói rất đúng!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Vậy mau chóng ăn cơm di, cơm nước xong nhanh chóng đi lên núi.” Nam Lăng Duệ cũng muốn thấy nam châm sắt trong miệng Vân Thiển Nguyệt để hiểu rõ hơn, cho nên rất có tinh thần gật đầu đồng ý.

Ba người đạt thành ý kiến nhất trí, không nói thêm gì nữa.

Không đến một lát, ba người dùng xong đồ ăn, Vân Thiển Nguyệt gọi Lệ Nương tới, thông báo một tiếng với nàng, ba người ra khỏi Túy Hương Lâu.

Căn cứ theo những năm này hàng năm Vân Thiển Nguyệt đều xuất ngoại rèn luyện tăng kinh nghiệm, đối với địa hình thế núi ở Lan thành đều rất tinh tường. Cách ngoại thành Lan Thành hai mươi dặm có một ngọn núi cao, ba người cưỡi ngựa ra khỏi thành, sau nửa canh giờ đi tới chân núi.

Vân Thiển Nguyệt tung mình xuống ngựa, lấy từ trong ngực ra một viên Dạ Minh Châu nhỏ, dưới chân núi lập tức sáng lên, nàng bắt đầu xem xét cấu tạo và tính chất đất đai của ngọn núi này cùng với mỏ chất của núi đá, tìm kiếm khu vực khai thác mỏ đá nam châm dày đặc nhất.

Nam Lăng Duệ và Hoa Lạc đi theo sau Vân Thiển Nguyệt , hai người đều nghi ngờ nhìn nàng, không rõ đất với đá trong núi này có thể dùng làm gì? Thật sự có thể làm ra nam châm sắt để hút được ngọc tỷ trong tay Lam Y.

Khoảng một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt dừng lại một chỗ ở giữa sườn núi, cười một tiếng hai người đi theo phía sau nàng: “Có rồi!”

“Nơi này có sao?” Nam Lăng Duệ nhướng mày.

“Các ngươi lui ra một chút. Lui ra khoảng mười trượng đi!” Vân Thiển Nguyệt liếc mắt tính toán khoảng cách một chút, phân phó hai người.

Nam Lăng Duệ và Hoa Lạc liếc mắt nhìn nhau, không nói nhảm, nhất tề đều lui cách mười trượng.

Vân Thiển Nguyệt thấy hai người đã rời đi, vận công, ngưng tụ chân khí hội tụ ở hai lòng bàn tay, hai luồng hồng quang từ lòng bàn tay nàng tràn ra, không đến một lúc được hai luồng hỏa cầu, nàng hợp hai hỏa cầu lại làm một, nhắm vào chỗ trước mặt đánh ra.

Chỉ nghe một tiếng nổ ầm vang, núi đá sụp đổ, hòn đá khổng lồ từ từ sụp đổ lăn xuống.

“Chủ tử cần thận!” Hoa Lạc nhìn những tảng đá lớn kia lăn đi về phía Vân Thiển Nguyệt, cả kinh muốn đi cứu.

“Nàng rất bản lĩnh! Không cần để ý đến nàng.”Nam Lăng Duệ túm Hoa Lạc lại.

Hoa Lạc chỉ có thể dừng lại, thấy Vân Thiển Nguyệt phi thân lên, nhẹ nhàng bay tránh thoát những hòn đá lăn về phía nàng, đáy lòng hắn buông lỏng.

Sau một hồi động tĩnh, Vân Thiển Nguyệt hạ mình xuống, đi tới một tảng đá lớn nhất trước mặt, đưa tay ngưng tụ nội lực đánh ra. Tảng đá khổng lồ dưới đôi tay nàng bị phá thành bốn khối, ước chừng mỗi khối nặng khoảng mười cân, nàng dừng tay, ôm lấy hòn đá, cười rực rỡ với hai người: “Đại cáo công thành! Chúng ta trở về cho Lam Y lãnh giáo một chút?”

“Cái này không phải là tảng đá sao? Có thể dùng?”Nam Lăng Duệ hoài nghi nhìn tảng đá trong tay Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn lướt qua chỗ núi bị nàng dùng chân khí đánh sập, sụp một lỗ thủng lớn, hắn nghĩ tới võ công của tiểu nha đầu thật khiến hắn ghen tỵ.

“Có thể sử dụng!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Tiểu chủ, để thuộc hạ cầm đi!” Hoa Lạc đi lên phía trước đón tảng đá trong tay Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, đưa tảng đá cho Hoa Lạc, đi tới trước ngựa của mình, xoay người nhảy lên ngựa, gọi một tiếng với hai người, thúc hai chân vào bụng ngựa, tuấn mã tung bốn vó lên trời, chạy về phía Lan thành.

Nam Lăng Duệ và Hoa Lạc đi theo sau nàng, cũng nhanh chóng cưỡi ngựa đi về phía Lan thành.

Ba người một đường không nói chuyện, đi tới cửa Lan thành, hiện tại đã là giờ tuất canh ba, còn kém một khắc cửa thành liền khóa, ba người tính toán thời gian vừa lúc, vào thành, trở lại Túy Hương Lâu.Tung mình xuống ngựa, ba người trở lại phòng chữ thiên nhất hào.

Lệ Nương thấy ba người trở lại, vội vàng đi theo vào, nhìn tảng đá trong tay Hoa Lạc, không hiểu thấp giọng hỏi: “Chủ tử, các ngài đây là……..”

“Người trong phòng chữ thiên nhị hào đâu?” Vân Thiển Nguyệt hỏi Lệ Nương.

“Hình như đã ngủ rồi!” Lệ Nương nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu một cái, đi tới trước bàn, mở mặt gương ra, quả nhiên thấy Lam Y đã lên giường, chăn đắp nửa người, cũng không cởi quần áo, mà cứ thế đi ngủ, nàng mím môi suy nghĩ một chút, phân phó Lệ Nương,: “Trước tiên ngươi đi đốt chuồng ngựa phía sau hậu viện, tạo đám cháy giả. Quan trọng nhất là tìm mấy người kêu la, kêu phải thật to, khiến cho động tĩnh càng lớn càng tốt.”

“Được! Ta đi phân phó!” Lệ Nương gật đầu, cũng không hỏi Vân Thiển Nguyệt muốn làm cái gì, nàng biết chủ tử đã phân phó như vậy thì nhất định là có đạo lý.

“Ca ca, muội suy nghĩ một chút, thật sự cần ca sử dụng mỹ nam kế rồi. Lát nữa ca uống tạm nửa vò rượu, làm bộ như người say rượu xông lầm vào phòng chữ thiên nhị hào, đêm khuya trong lúc nhất thời Lam Y cũng không phân biệt được ca. Võ công của ngươi học cũng tạm được, mặc dù dùng ứng phó với nàng thì vẫn yếu hơn một chút, nhưng nàng cũng không làm gì được ca. Huống chi ca vốn đang ở Vân Thành, mà trong phạm vi giám thị của Dạ Thiên Dật có thể thoát ra khỏi Vân thành đi tới Lan thành. Trong lúc nhất thời nàng sẽ không nghĩ là ca.” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía Nam Lăng Duệ,: “Hoa Lạc xuất thân từ Hoa gia trong thập đại thế gia, nếu giao thủ cùng Lam Y, thì sẽ bị nàng đoán ra một chút đầu mối, có lẽ sẽ tìm được Hồng các. Mà ca giấu diếm một ít võ công, cho nên sẽ không bị nàng đoán ra.”

Nam Lăng Duệ nháy nháy mắt, đưa tay vỗ ngực: “Cam tâm tình nguyện làm!”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười nhìn hắn, lại nhìn thoáng qua Hoa Lạc nói: “Hoa Lạc đi tới chuồng ngựa, đuổi tất cả ngựa cưỡi của khách trong Túy Hương Lâu đi, đến lúc đó tất cả khách nhân bên trong Túy Hương Lâu đều sẽ hô to đuổi theo ngựa, tất nhiên ngựa cưỡi của Lam Y cũng ở trong đó. Nàng hoảng hốt tất nhiên sẽ đi nhìn xem, mà lúc này ca ca dùng bản tính tửu quỷ thấy sắc nảy lòng tham, cuốn lấy Lam Y, mà ta nhân cơ hội này, dùng nam châm sắt hút lấy ngọc tỷ.”

“Tốt! Cứ làm như vậy đi!” Nam Lăng Duệ gật đầu đồng ý.

Hoa Lạc cũng cảm thấy như vậy rất tốt, cũng gật đầu đồng ý.

“Sau khi thành công ba chúng ta lập tức ra roi thúc ngựa cả đêm lên đường rời khỏi Vân thành đi Ma Thiên Nhai.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Được!” Hai người nhất tề gật đầu, tự mình chuẩn bị.

Cả đoạn đường này Nam Lăng Duệ vốn đều không uống rượu, hiện tại cầm lấy vò rượu uống liền nửa vò, sau khi uống xong, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nhưng mà ta không say được, làm sao bây giờ? Một chút rượu này đối với ta không có ý nghĩa gì.”

“Giả bộ, được chứ?” Vân Thiển Nguyệt thật muốn mắng hắn là tửu quỷ.

“Còn dư lại nửa vò này cũng đều uống hết đi!” Nam Lăng Duệ nhắm nửa vò rượu còn lại vào miệng rót xuống.

Vân Thiển Nguyệt cũng không ngăn cản hắn, cảnh cáo hắn: “Chỉ cần ca không làm chậm trễ đại sự là được rồi! Phải cẩn thận trận pháp trong phòng nàng ta đấy.”

“Tiểu nha đầu đừng xem thường ta! Quốc sư không dạy cho ta cái gì khác, nhưng trận pháp này ta học với ông cũng không kém lắm. Đối phó với nam nhân thì ta nghĩ kém một chút, nhưng là đối phó với nữ nhân a……” Nam Lăng Duệ nhếch môi cười một tiếng, tà mị nói: “Dễ như trở bàn tay.”

“Nàng là vị hôn thê của Phong Tẫn, ca đừng quá phận.” Vân Thiển Nguyệt lại cảnh cáo một câu.

“Vị hôn thê mà thôi, cũng không phải là đã cưới vào cửa.” Nam Lăng Duệ xem thường, vừa nói chuyện vừa rất nhanh đã đi ra khỏi cửa phòng.

Hoa Lạc nhìn Vân Thiển Nguyệt, Vân Thiển Nguyệt gật đầu với hắn. Hắn cũng ra khỏi cửa phòng, phi thân về phía chuồng ngựa.

Vân Thiển Nguyệt cầm tảng đá lên, từ cửa sổ phòng chữ thiên nhất hào bay ra ngoài, lặng yên không một tiếng động rơi ở bên ngoài cửa sổ phòng chữ thiên nhị hào, tay ôm song cửa, thân thể áp vào cửa sổ, may là tối nay trời nhiều mây, không có trăng chiếu sáng, sao đều bị giấu trong bóng đêm, mà trước giường có màn che, không nhìn thấy tình hình bên trong phòng, ngược lại bên trong phòng cũng không nhìn được tình hình phía ngoài, nàng cũng không bị phát hiện.

Nàng chờ một lát, thì nghe thấy chỗ chuồng ngựa của Túy Hương Lâu có ánh lửa hiện ra có người hô to: “Chuồng ngựa cháy rồi!”

“Mau cứu hỏa!” Lại có người khác la.

“Người mau tới cứu hỏa!” Ngay sau đó có nhiều âm thanh vang lên.

Vân Thiển Nguyệt nín thở ngưng thần, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong phòng, quả nhiên lúc có tiếng la thứ hai thì có người ở trong phòng từ trên giường nhảy xuống, không phải là đi về phía cửa mà là đi về phía cửa sổ, nàng đứng yên không nhúc nhích.

Trong lúc này, phía ngoài lại truyền tới một tiếng hô to: “Mau ngăn cản ngựa! Ngựa đều bị sợ chạy rồi!”

“Người mau tới!” Lại có người hô to.

Ngay sau đó bên ngoài lại là một loạt tiếng la, có người gọi cứu hỏa, có người la nhanh ngăn cản ngựa, trong tiếng la xen lẫn tiếng vó ngựa, loạn thành một đoàn.

Lúc này màn che bên trong gian phòng bị kéo ra, một bàn tay nhanh chóng mở cửa sổ ra.

Cùng lúc đó, cửa phòng chữ thiên nhị hào bị người từ bên ngoài thô lỗ đá văng ra, lực đạp rất lớn, chỉ nghe chỗ cửa truyền đến một tiếng, trong tiếng la cùng với tiếng vó ngựa ở bên ngoài cực kỳ vang dội.

“Người nào?” Lam Y khẽ quát một tiếng, giọng nói nhỏ, mềm mại, chính là âm sắc của một cô gái thuần khiết.

“Ta thấy mỹ nhân như mây ngũ sắc, mây ngũ sắc thấy ta như bông hoa e thẹn mềm mại. Mỹ nhân, đêm khuya sương nhiều, cùng uống một chén, thế nào?” Sau khi Nam Lăng Duệ đẩy cửa ra cũng không lập tức đi vào gian phòng, mà tựa người ở trên khung cửa, một đôi mắt đào hoa câu hồn nhiếp phách nhìn Lam Y đang đứng trước cửa sổ. Tuấn nhan hơi say rượu, dung mạo như hoa, mặc dù trong phòng lờ mờ, nhưng thân ảnh hắn mơ hồ thoạt nhìn thật là phong lưu.

“Cút ra ngoài!” Lam Y híp mắt nhìn Nam Lăng Duệ, ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc, giọng nói trầm xuống.

“Mỹ nhân thật là không hiểu phong tình!” Nam Lăng Duệ u oán nhìn thoáng qua Lam Y, không để ý tới nàng quát khẽ, hói: “Có nghe nói qua Giải Hoa công tử không?”

“Ta nói ngươi cút ra ngoài!” Lam Y đứng bất động trước giường.

“Giải Hoa công tử chuyên tháo gỡ sầu khổ của nữ tử khắp thiên hạ. Nếu đã tới, thì sao có thể đi chứ?” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên nhếch môi cười một tiếng: “Mỹ nhân bực này như nàng, bản công tử tuyệt đối không thể bỏ qua.”

“Hóa ra là hái hoa tặc!” Lam Y sẵng giọng nổi giận một tiếng, đột nhiên ra tay với Nam Lăng Duệ.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy khóe miệng co quắp lại, nghĩ tới xưng hô hái hoa tặc thế này rất hay.

“Mỹ nhân mới nói một câu đã rất hợp ý ta. Bản công tử quả nhiên đã tìm được người có thể thưởng thức con người của ta!” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên cười khẽ, vừa cười vừa trêu ghẹo người, né tránh một kích của Lam Y, nhấc chân tiến vào phòng, mặc dù cước bộ có chút lảo đảo, nhưng đều có thể tránh khỏi trận pháp bố trí trong phòng, hai bước liền đi tới trước mặt Lam Y, vươn tay ra với nàng, tựa hồ muốn ôm lấy nàng.

Hiển nhiên là Lam Y không ngờ tới Nam Lăng Duệ lại dễ dàng xông qua trận pháp nàng bố trí, nhất thời cả kinh, nhìn thân thể Nam Lăng Duệ cùng tay hắn với qua liền biến sắc, dung mạo xinh đẹp lạnh xuống, vốn là dùng ba phần công lực ra tay với hắn lúc này cũng không giữ lại, dùng hết sức.

Trong nháy mắt hai người liền đánh nhau.

Mặc dù Nam Lăng Duệ đánh nhau, xuống tay không ngừng, nhưng trong miệng cũng không quên đùa giỡn mỹ nhân. Từng chuỗi lời đùa giỡn từ trong miệng hắn nói ra, giống như là những đóa kiều hoa e thẹn nở rộ.

Vân Thiển Nguyệt có chút xấu hổ, lại có chút sùng bái, từ nhỏ nàng cũng biết ca ca có bản lĩnh phong lưu với nữ nhân, hiện tại vừa thấy, lại càng làm cho nàng đại khai nhãn giới(mở rộng tầm mắt). Nghĩ tới sợ là một nữ nhân đang ngủ, cũng có thể bị hắn khua môi múa mép mà tỉnh dậy, bị những câu thành ngữ của hắn nói cho tỉnh. Mặc dù võ công của Lam Y tốt, nhưng gia phong của thập đại thế gia quá mức nghiêm cẩn, dòng dõi thanh quý, cho dù nàng là gia chủ Lam gia, những cũng là nữ tử chưa lập gia đình, đương nhiên không chịu nổi. Nơi nào gặp phải trận địa phong lưu bực này, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa giận, vốn là võ công tốt, có thể thắng được Nam Lăng Duệ, thế nhưng phát huy không tốt, khó khăn lắm mới ứng phó ngang tay với hắn.

Lam Y bị Nam Lăng Duệ cố ý dẫn từ cửa sổ đánh tới trước cửa.

Vân Thiển Nguyệt thấy thời cơ tới, thân thể nhẹ nhàng nhảy lên, không tạo ra một chút động tĩnh nào ngồi trên bệ cửa, cầm nam châm sắt trong tay nhắm ngay vào trong phòng. Chỉ thấy chiếc bọc đặt ở đầu giường giật giật, ánh mắt nàng lóe lên, lẳng lặng chờ đợi, quả nhiên thấy chỉ trong chốc lát, chiếc bọc kia vô thanh vô tức bay về phía nàng. Có lẽ Lam Y vì xuất hành đơn giản, cho nên trong bọc trừ một khối ngọc tỷ ra thì chỉ có một bộ quần áo của nàng, hơn nữa chiếc bọc kia làm từ tơ lụa nhẹ, cực mỏng cực mềm, ngọc tỷ bằng sắt bên trong không chịu nổi lực hút của nam châm sắt, ngay sau đó chiếc bao bay về phía nam châm sắt, cũng dễ dàng cho Vân Thiển Nguyệt động thủ.

Nam Lăng Duệ vẫn chú ý đến chiếc bọc kia, khi nhìn thấy chiếc bọc vô thanh vô tức bay về phía Vân Thiển Nguyệt, hắn không cảm nhận được chút chân khí và khí tức của nàng, không khỏi mở to hai mắt. Hôm nay muốn không tin tảng đá kia có cái tác dụng này cũng không được. Nhưng mặc dù hắn kinh ngạc muốn rớt quai hàm, nhưng vẫn nhớ tới chính sự, rất nhanh thu lại kinh ngạc, tiếp tục vừa đánh vừa đùa giỡn Lam Y.

Chiếc bọc bay tới phía trước cửa sổ, cách một đoạn ngắn, Vân Thiển Nguyệt liền đưa tay tiếp lấy, lập tức rút lui, vô thanh vô tức thi triển khinh công trở lại phòng chữ thiên nhất hào.

Ở đây lúc này mọi thứ bị Nam Lăng Duệ ảnh hưởng, Lam Y vừa thẹn vừa giận cũng không phát giác ra.

Trở lại phòng chữ thiên nhất hào, Vân Thiển Nguyệt mở chiếc bọc trong tay mở ra, quả nhiên thấy trừ một bộ quần áo màu lam ra, chỉ có một khối ngọc tỷ, chính là ngọc tỷ Nam Cương, nàng cười cười, lấy ngọc tỷ ra, gói chiếc bọc lại, lại lần nữa ra khỏi cửa sổ, người nhẹ nhàng rơi xuống cửa Túy Hương Lâu.

Hoa Lạc đã đợi ở đấy, thấy Vân Thiển Nguyệt đi ra ngoài vui mừng, thấp giọng hỏi,: “Tiểu chủ, ngọc tỷ tới tay sao?”

“Tới tay rồi!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

“Duệ Thái tử còn chưa đi ra! Có muốn thuộc hạ đi tiếp ứng một chút hay không?” Hoa Lạc thấp giọng hỏi.

“Không cần! Hắn xảo trá lắm!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu một cái, ngẫm lại Nam Lăng Duệ vừa mới đùa giỡn Lam Y thì cảm thấy rất buồn cười.

Hoa Lạc không nói thêm gì nữa, hai người đứng ở cửa Túy Hương Lâu chờ.

Bên trong Túy Hương Lâu vẫn náo nhiệt như cũ, một mảnh tiếng la hét.

Ước chừng qua một chung trà, Nam Lăng Duệ bỗng nhiên từ phía trên cửa sổ phòng chữ thiên nhất hào bay ra, Lam Y cũng đuổi theo ra. Vò rượu vẫn cầm trong tay đột nhiên ném về phía Lam Y, Lam Y tránh né không kịp chỉ có thể đưa tay ra đỡ, vò rượu bị Nam Lăng Duệ trút nội lực vào đánh nát, hơn phân nửa rượu trong vò bắn tung ra, phun vào mặt Lam Y.

“Mỹ nhân, ta tới mời ngươi uống rượu ngươi không uống, thì ra là ngươi yêu thích phương pháp uống như vậy. Tại hạ đã nhớ! Lần sau cứ như vậy mà mời ngươi uống.” Nam Lăng Duệ cười ha ha, tiếng cười phong lưu tà mị, tiếng cười cất lên không ngớt, hắn sải hai chân ra ngồi lên ngựa giữa Hoa Lạc và Vân Thiển Nguyệt, thúc hai chân vào bụng ngựa, tuấn mã tung bốn vó lên, chạy về phía trước.

Vân Thiển Nguyệt và Hoa Lạc nhìn Lam Y một cái, cũng thúc hai chân vào bụng ngựa, cưỡi ngựa theo sau Nam Lăng Duệ. Một nhóm ba người cưỡi ngựa nhanh chóng đi về phía cửa thành. Trong lúc nhất thời trên đường phố tĩnh lặng chỉ vang lên tiếng vó ngựa.

Lam Y gạt mảnh vụn của vò rượu cùng với rượu trên mặt, người nhẹ nhàng rơi xuống trước cửa Túy Hương Lâu, nhìn thấy được ba người cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về cửa thành phía nam, nàng vừa định đuổi theo, chợt nhớ tới ngọc tỷ trong phòng, vội vàng phi thân trở lại trong phòng, đi tới trước giường quả nhiên thấy chiếc bao đã biến mất, sắc mặt nàng biến đổi, một lần nữa bay ra cửa sổ chạy thẳng tới chuồng ngựa, lúc này trong chuồng ngựa không còn một con ngựa nào. Nàng đuổi theo ra cửa Túy Hương Lâu một lần nữa, chỉ thấy cuối con đường nơi nào cón có bóng dáng ba người cưỡi ngựa kia? Nàng biết mình trúng kế, tức giận một cước đá về phía cửa nhô ra của Túy Hương Lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK