Edit: Theresa Thái
Beta: Leticia
Khi sắp rơi xuống đất, Thanh Ảnh rút bảo kiếm bên hông ra đâm xuống đất, bảo kiếm nảy nhẹ lên, đẩy thân thể của hắn và Trầm Chiêu lên cao khoảng một trượng, mượn độ cao này để điều chỉnh lại tư thế rơi, Thanh Ảnh mang theo Trầm Chiêu rơi xuống đất an toàn.
Trầm Chiêu thì còn tốt hơn một chút, nhưng Thanh Ảnh lại lui ra sau mấy bước, nắm chặt kiếm quỳ một chân xuống đất.
“Ngươi sao rồi?” Trầm Chiêu nhìn sang Thanh Ảnh.
“Ta không sao, tiếp tục dùng máu của ta làm Huyết chú đi.” Thanh Ảnh lạnh lùng ra lệnh.
Trầm Chiêu nhìn hắn ta một cái, gật đầu, kéo cánh tay đang chảy máu đặt lên tay của mình, nhanh chóng vẽ ra một ký hiệu, một lát sau, hai tay đẩy một cái, miệng lẩm bẩm, đạo huyết bùa này lại bay thẳng đến phố Thừa Kiền.
Cũng giống như đạo huyết bùa lúc nãy, ở phía xa lại xuất hiện một đạo huyết bùa, trong nháy mắt lại đụng vào nhau, cùng vỡ tan.
Thanh Ảnh lại phun ra một ngụm máu tươi nữa, trước mắt Trầm Chiêu tối sầm, choáng váng một trận.
“Không được, đi, chúng ta đi qua!” Thanh Ảnh chống đỡ kéo Trầm Chiêu lên.
Trầm Chiêu lắc đầu, ngăn hắn ta lại, cố gắng khắc chế cảm giác choáng váng, vội nói: “Như vậy không được, chúng ta đi cũng vô dụng, Tử chú của nàng ta quá lợi hại. Mau, mang ta đi tìm nơi có nước, ta muốn dùng Thủy chú.”
Thanh Ảnh nghe vậy liền gật đầu, mang theo Trầm Chiêu phi thân tiến vào một cái sân gần đó.
Cái sân này chính là sân của Hiếu Thân Vương phủ, nhưng đã không kịp để ý nhiều như vậy.
Thanh Ảnh và Trầm Chiêu leo tường vào, trong nháy mắt, Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ cùng vọt lên.
“Ta là Trầm Chiêu, tất cả dừng tay!” Trầm Chiêu báo tên ra trước.
Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ nghe vậy liền nhìn kỹ, quả nhiên là Trầm Chiêu, trên người của hai người đều đầy máu, trong thời gian ngắn mấy chục Ẩn vệ không hiểu gì cả, bọn họ không biết có nên ra tay ngăn cản hai người này hay không.
Thân pháp của Thanh Ảnh vẫn không ngừng, lướt qua một đám Ẩn vệ bay tới Bích Hồ của Hiếu Thân Vương phủ.
Mọi người cả kinh, vội vàng phi thân bay theo.
“Mượn hồ nước trong phủ dùng một chút.” Trầm Chiêu nói rõ mục đích, không muốn xung đột với Ẩn vệ của Hiếu Thân Vương phủ ở chỗ này, hắn và Thanh Ảnh bị thương không quan trọng, quan trọng là… Trì hoãn thời gian cứu Dung Cảnh.
Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ vẫn không hiểu gì cả, không biết hai người này xông tới mượn hồ nước để làm gì.
Chỉ trong chốc lát, Thanh Ảnh đã mang theo Trầm Chiêu đi tới Bích Hồ của Hiếu Thân Vương phủ, ở Bích Hồ này đang có mấy nữ quyến ngồi trong đình, thấy cả hai người đầy máu đột ngột xông tới, liền cả kinh thét chói tai.
Thanh Ảnh để Trầm Chiêu xuống, Trầm Chiêu không để ý tới nữ quyến đang thét chói tai tránh né, lập tức dùng Bích Hồ thi chú.
Từ sau chuyện ở Nam Cương, Chú thuật của hắn tăng mạnh, mặc dù vào triều, chuyện trong triều bận rộn, nhưng mỗi ngày hắn đều không lười biếng luyện tập Chú thuật, bởi vì hắn biết rõ mình đã giết Dạ Tiêu, thì con gái Diệp Linh Ca của lão ta, cũng chính là Tần Ngọc Ngưng, nhất định sẽ tìm hắn báo thù, phải tập luyện Chú thuật thật tốt, mặt khác, hắn không có võ công, nhưng tinh thông Chú thuật, thì cũng có thể trợ giúp Dung Cảnh. Cho nên, dưới sự luyện tập chăm chỉ của hắn, Chú thuật hiện nay mạnh hơn lúc ở Nam Cương không chỉ gấp mấy lần.
Bích Hồ này trong đến có thể thấy được đáy, Trầm Chiêu nhỏ máu của mình và Thanh Ảnh vào trong Bích Hồ, màu máu dần dần nhuộm đỏ Bích Hồ, nhanh chóng bị hắn vẽ ra từng lá bùa chú dọc theo đường máu lan ra, trong nháy mắt, các lá bùa đều bị bao phủ một tầng sáng vàng óng ánh, như phúc ấn của Phật gia, bị hắn kéo lên, bắn ra khỏi Bích Hồ, hắn dùng lực đẩy, trong nháy mắt, hơn mười vòng Phật ấn vàng óng ánh rời khỏi Bích Hồ, bay ra khỏi tường Hiếu Thân Vương phủ.
Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ và các nữ quyến cùng với nha hoàn người hầu đều mở to mắt nhìn.
Không lâu sau, những Phật ấn đó rời khỏi Hiếu Thân Vương phủ, xông về phố Thừa Kiền.
Trầm Chiêu không dám buông lỏng, miệng vẫn lẩm bẩm, vẫn duy trì tư thế hai tay đang đẩy.
Thanh Ảnh nhìn chằm chằm vào những ký hiệu Phật ấn này.
“Ai đang ở đây?” Phía trước truyền đến tiếng quát hỏi của Hiếu Thân Vương, dường như đang đi đến bên này.
Một đám Ẩn vệ của Hiếu Thân Vương phủ liếc mắt nhìn nhau, lập tức có một người chạy qua, “Bẩm Vương gia, là đại nhân Trầm Chiêu trong triều, nói là mượn Bích Hồ dùng một chút.”
“Sao?” Dường như bước chân Hiếu Thân Vương dừng một chút, giây lát sau, chỉ nghe ông ấy nói: “Ngăn cản bọn họ, Bản Vương muốn xem Trầm đại nhân đang làm gì trong phu của Bản Vương?”
Thanh Ảnh nghe vậy, ánh mắt liền co rụt lại, tay nắm chặt bảo kiếm bên hông.
Trầm Chiêu không để ý tới, giống như không nghe thấy, một lòng thi chú.
“Dạ!” Tên Ẩn vệ đó tuân lệnh, vung tay lên, quát: “Ngăn cản bọn họ!”
Một đám Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ đang đứng xem đồng loạt tiến lên bao vây Trầm Chiêu và Thanh Ảnh.
“Tất cả dừng tay!” Lúc này, phía sau Hiếu Thân Vương vang lên một tiếng quát khẽ quen thuộc, ngay sau đó có tiếng bước chân đi vội vàng tới, chính là Lãnh Thiệu Trác.
Vốn Ẩn vệ Hiếu Thân Vương phủ đang định rút kiếm, nghe vậy liền cùng đồng loạt dừng tay.
“Thiệu Trác, con tới đây làm gì?” Hiếu Thân Vương trầm giọng hỏi.
“Là con mời Trầm đại nhân đến phủ, Phụ vương không cần quan tâm.” Lãnh Thiệu Trác liền gánh lấy chuyện Trầm Chiêu và Thanh Ảnh xuất hiện ở đây.
“Hử? Con mời bọn họ tới?” Hiếu Thân Vương nheo mắt nhìn.
“Dạ, con mời bọn họ tới.” Lãnh Thiệu Trác đi tới gần, nhìn thoáng qua tình hình trong đình, khoát khoát tay với những Ẩn vệ kia, ra lệnh: “Nơi này không có chuyện của các ngươi, tất cả lui ra!”
Những Ẩn vệ kia đều nhìn về phía Hiếu Thân Vương.
“Sao? Lời nói của ta không có tác dụng sao? Các ngươi đều nhìn Phụ vương làm gì? Tất cả lui ra!” Lãnh Thiệu Trác quát lên.
Những Ẩn vệ kia vội vàng thu kiếm, thấy Hiếu Thân Vương không tỏ thái độ gì, trong nháy mắt liền lui xuống hết.
“Các ngươi cũng lui xuống đi.” Lãnh Thiệu Trác phất tay với mấy nữ quyến và người hầu kia.
Mấy nữ quyến này không dám phản kháng, liền chạy về nội viện như ong vỡ tổ.
Không lâu sau, bốn phía Bích Hồ này chỉ còn lại có Trầm Chiêu, Thanh Ảnh, cùng với Lãnh Thiệu Trác và Hiếu Thân Vương.
Sắc mặt Hiếu Thân Vương đầy vẻ không đồng ý, quát khẽ: “Thiệu Trác, còn làm gì vậy? Con có biết bọn họ đang làm gì không?”
“Phụ vương, bọn họ là được con mời tới, tất nhiên con biết đang làm gì!” Lãnh Thiệu Trác nhìn hai người kia, nói với Hiếu Thân Vương: “Phụ vương, ngài đã lớn tuổi, Đức Thân Vương bệnh một trận này sợ là sau này cũng sẽ không vào triều nữa, ngài vất vả cả đời, sau này cũng nên hưởng thanh phúc đi.”
Sắc mặt Hiếu Thân Vương trầm xuống, “Con có biết mình đang nói gì, làm gì không?”
“Con biết mình đang làm gì! Biết rất rõ.” Lãnh Thiệu Trác nói.
“Con…… Chuyện hôm nay chắc chắn không đơn giản, nếu con phá hỏng chuyện của người nào đó, con có mấy cái đầu để bù vào? Sự tồn vong của nhất mạch Hiếu Thân Vương phủ chúng ta đó. Con có nghĩ tới không?” Hiếu Thân Vương khẽ mắng.
“Phụ vương, ngài quên mất viên Đại Hoàn đan đã làm cho con khởi tử hồi sinh rồi sao?” Lãnh Thiệu Trác nhìn Hiếu Thân Vương.
Hiếu Thân Vương lập tức nghẹn lời.
“Không có viên Đại Hoàn đan này, hôm nay liền không có con đứng ở trước mặt ngài, ngài cũng đã mất con trai từ lâu rồi, không có con trai, sẽ không có truyền thừa. Hiếu Thân Vương phủ có hiển hách thế nào đi nữa, nhưng con nối dõi điêu linh thì cũng vô dụng mà thôi. Sau khi ngài mất, rất nhanh Hiếu Thân Vương phủ sẽ suy thoái hoang tàng.” Lãnh Thiệu Trác nói một cách thản nhiên: “Tình cứu mạng, ơn tái sinh, là nàng ấy cho con, hôm nay còn không thể nhìn thấy nàng ấy lâm nguy mà không cứu.”
“Tuy nói như thế, nhưng ban đầu cũng là Thất hoàng tử ép nàng ta lấy ra.” Hiếu Thân Vương thấp giọng nói.
“Nhưng nếu nàng ấy không đồng ý, ai cũng không thể lấy được đồ từ trong tay nàng ấy, ngay cả Thất hoàng tử cũng không được.” Lãnh Thiệu Trác nói, “Phụ vương, nhiều năm thế này, ngài cũng không phải không hiểu nàng ấy.”
Hiếu Thân Vương cau mày, sắc mặt không tốt, “Nhưng hôm nay không phải là lúc dành cho tình cảm riêng tư.”
“Ta mặc kệ hôm nay là lúc nào, nếu bọn họ đã tới Hiếu Thân Vương phủ, thì con liền muốn bảo vệ bọn họ.” Lãnh Thiệu Trác nói.
“Con phá hỏng đại sự thì sao?” Hiếu Thân Vương tức giận nói.
“Ta không biết là đại sự gì, chỉ biết là mạng người lớn hơn trời.” Lãnh Thiệu Trác nói một cách kiên quyết: “Phụ vương, ngài cứ làm như không nhìn thấy đi! Nơi này có con là được rồi, mấy ngày nay ngài mệt nhọc, đến chỗ Lưu di nương nghỉ ngơi đi!”
“Con……” Hiếu Thân Vương nhìn Lãnh Thiệu Trác, thấy sắc mặt nó kiên quyết, giây lát sau, liền vung tay, xoay người cất bước đi.
Lãnh Thiệu Trác thấy Hiếu Thân Vương rời đi, cũng không đi đến gần Trầm Chiêu và Thanh Ảnh, mà là chắp tay đứng tại chỗ nhìn hai người.
Không lâu sau, Trầm Chiêu phun ra một ngụm máu, bỗng nhiên ngã xuống đất.
Thanh Ảnh muốn vươn tay ra đỡ, nhưng Huyết chú và Thủy chú đều liên hệ với hắn, nên hắn cũng phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, không có sức lực để đỡ.
Hai người ầm ầm ngã xuống bên hồ.
Lãnh Thiệu Trác cả kinh, lập tức bước nhanh tới, rất nhanh liền đi tới bên cạnh hai người, ngồi xuống, nóng ruột hỏi, “Trầm đại nhân, các ngươi thế nào?”
Hơi thở của Trầm Chiêu suy yếu, dường như còn muốn thi chú, giơ tay lên, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không còn sức lực để tiếp tục nữa, hắn suy yếu lắc đầu, nói với Lãnh Thiệu Trác: “Đa tạ Lãnh Tiểu Vương gia.”
“Ta mời đại phu cho các ngươi.” Lãnh Thiệu Trác vội nói.
Trầm Chiêu lắc đầu, gắng sức muốn ngồi dậy, “Không được, chúng ta phải đến phố Thừa Kiền ngay lập tức.”
“Là Cảnh Thế tử phi đã xảy ra chuyện sao?” Lãnh Thiệu Trác hỏi.
Trầm Chiêu lắc đầu, lại gật đầu.
Thanh Ảnh thì dù sao cũng có võ công nên tốt hơn một chút, lúc này đã đứng dậy, sắc mặt trắng bệch, gấp rút hỏi Trầm Chiêu, “Lúc nãy sao rồi? Có thể ngăn nữ nhân đó lại không?”
“Ta cũng không biết, nhưng chắc lúc nãy cũng có một chút tác dụng, ngăn cản nàng ta một lát , dù sao chúng ta cũng cách Cảnh Thế tử quá xa. Chỉ hy vọng lúc nãy có tác dụng.” Trầm Chiêu nói.
“Bây giờ ta liền đến đó, khí lực của ngươi đã dùng hết, cũng đừng đến, ở lại đây đi!” Thanh Ảnh dứt lời, liền nói với Lãnh Thiệu Trác: “Làm phiền Lãnh Tiểu Vương gia chăm sóc Trầm đại nhân dùm.”
Chắc có lẽ Lãnh Thiệu Trác cũng đã hiểu được cái gì đó, nên liền gật đầu, “Ngươi yên tâm đi, có ta chăm sóc cho hắn ta rồi, ở trong Hiếu Thân Vương phủ, sẽ không để cho hắn ta gặp nguy hiểm.”
Thanh Ảnh gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, mũi chân nhún nhẹ một cái, cả người liền nhẹ nhàng ra khỏi Hiếu Thân Vương phủ.
Trầm Chiêu biết lúc này mình đến đó cũng không giúp được cái gì, mà chỉ làm liên lụy đến Thanh Ảnh, nên cũng không cố chấp gắng sức muốn đi.
Lãnh Thiệu Trác nhìn Trầm Chiêu, thấy hắn ta đã không còn chống đỡ nổi nữa, liền đề nghị: “Trầm đại nhân, ta mời đại phu cho ngươi.”
Trầm Chiêu lắc đầu, “Không vội, ta không sao, nếu Lãnh Tiểu Vương gia không có việc gì gấp, thì ngồi ở đây chờ cùng với ta một lát đi! Ta cần xác định bọn họ bình yên vô sự.”
Lãnh Thiệu Trác gật đầu, cũng không để ý trên đất bẩn, liền trực tiếp ngồi xuống đất, “Bản lãnh của bọn họ rất lớn, nhất định sẽ không sao.”
“Ta cũng tin tưởng bọn họ sẽ không sao.” Trầm Chiêu cười cười.
Hai người không nói thêm gì nữa, một chỗ này của Hiếu Thân Vương phủ tĩnh lặng không có tiếng động.
Sau khi Thanh Ảnh ra khỏi Hiếu Thân Vương phủ, bất chấp nội ngoại thương trên người, phóng thẳng đến phố Thừa Kiền. Đi ngang qua một nơi, phát hiện có một mái ngói trên nóc phòng trong một trang viện bị đốt thành tro, may là cả căn phòng không bị sao, phía dưới có người đang đứng trong viện, hoảng sợ không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn nhìn thấy rõ, đây là kết quả đụng nhau giữa Thi thuật của Trầm Chiêu và Chú thuật đến từ phố Thừa Kiền lúc nãy.
Hắn không kịp để ý tới, lướt qua nóc nhà như một cơn lốc.
Sau khi Trầm Chiêu và Thanh Ảnh đi khỏi, Vân Thiển Nguyệt cố nén lo lắng trong lòng, bắt buộc mình phải bình tĩnh, mở ra tai mắt và tất cả các giác quan cùng với cảm quan của chính mình, vừa thi triển khinh công cấp tốc chạy tới, vừa ngưng thần yên lặng lắng nghe động tĩnh phía trước.
Nghe trong chốc lát, ở phía trước mơ hồ vang lên tiếng đao kiếm đánh nhau và tiếng đao kiếm đâm vào thân thể, trong đó còn kèm theo tiếng nói của Tần Ngọc Ngưng, Hoa Lạc và Thương Lan.
Chỉ không có mỗi tiếng của Dung Cảnh, trong nháy mắt trái tim của Vân Thiển Nguyệt đập loạn lên không ngừng.
“Không hổ là người của Vân Thiển Nguyệt, đều là xương cứng, hôm nay ta đốt các ngươi trước rồi lại giết hắn ta.” Giọng nói Tần Ngọc Ngưng bén nhọn âm tàn, không còn giọng nói yêu kiều dịu dàng nũng nịu trong ngày thường nữa, mà lại càng giống như nữ quỷ đến từ Địa Ngục.
Cái dạng trải nghiệm gì mà lại có thể biến một người thành như vậy? Cũng có lẽ từ trước đến nay nàng ta chính là như vậy. Vân Thiển Nguyệt nghe được như vậy, liền biết Dung Cảnh vẫn không sao, trong lòng liền thả lỏng, lại hận hiện tại không đến được bên cạnh hắn.
“Cái gì mỹ nhân đệ nhất thiên hạ? Cách biệt một trời một vực với Tiểu chủ nhà ta, chẳng trách Cảnh Thế tử không nhớ tới ngươi, loại nữ nhân như ngươi, bất kỳ nam nhân nào cũng đều sẽ không cưới.” Hiển nhiên Hoa Lạc cũng bị trọng thương, nhưng vẫn cố gắng cười lạnh cãi lại, giọng nói khàn khàn, cằm hất lên, trên dung mạo như hoa đào đầy vẻ kiêu ngạo.
“Một trăm ngươi cũng không bằng một mình ngài ấy.” Thương Lan cũng bị trọng thương, giọng nói lạnh lùng như con người của hắn, phụ họa Hoa Lạc, “Giống hệt như nữ quỷ vậy.”
Vân Thiển Nguyệt biết miệng Hoa Lạc độc, nhưng lại chưa bao giờ biết miệng Thương Lan cũng có thể độc như vậy. Trong lòng nàng ấm áp.
“Nếu các ngươi đã không sợ chết, thì liền đi chết đi!” Hiển nhiên Tần Ngọc Ngưng căm hận vô cùng, một tia sáng màu đỏ như máu bắn thẳng về phía hai người.
Hoa Lạc và Thương Lan đã không khí lực để né tránh nữa, cả người của hai người đều là máu, nhưng vẫn vững vàng che ở trước mặt Dung Cảnh.
Trong lòng Vân Thiển Nguyệt căng thẳng, ở xa xa nhìn thấy tia sáng màu đỏ như máu kia đang bắn tới, nàng cắn răng một cái, mở hai tay ra, trong nháy mắt lòng bàn tay liền ngưng tụ hai ngọn lửa màu băng lam, trong phút chốc liền bị đẩy ra ngoài.
Lúc bắt đầu, vốn ngọn lửa rất nhỏ, nhưng dường như sau khi thoát khỏi lòng bàn tay của nàng, thì liền hội tụ gió, nên trong nháy mắt chợt lớn hơn gấp đôi. Hòa cùng với gió, lướt đến hướng đó với tư thế như dời núi lấp biển nhanh như tia chớp. Kéo theo thân hình của Vân Thiển Nguyệt nhanh gấp đôi, cũng theo đuôi tới.
“Ầm” một tiếng, hai vòng sáng lớn chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Tần Ngọc Ngưng kinh hãi, trong nháy mắt thân thể bị đánh phải lui về phía sau mấy trượng.
Thân thể Vân Thiển Nguyệt lung lay, người liền nhẹ nhàng rơi xuống trước người Hoa Lạc và Thương Lan.
“Tiểu chủ!” Hoa Lạc và Thương Lan thấy Vân Thiển Nguyệt đã tới, đều vui mừng, ngài ấy tới thật kịp thời, chậm một chút nữa thôi, thì hai người bọn họ chắc chắn đã phải chết rồi, bọn họ chết cũng không sao, nhưng sẽ không còn có cách nào để bảo vệ người phía sau thay Tiểu chủ.
“Dung Cảnh thế nào?” Vân Thiển Nguyệt nhìn Tần Ngọc Ngưng chằm chằm, cũng không xoay người đi xem Dung Cảnh.
“Cảnh Thế tử hôn mê, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, Tiểu chủ yên tâm!” Hoa Lạc vội nói.
Hôn mê thì tốt! Chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi! Cuối cùng nàng đã tới kịp rồi!
Vân Thiển Nguyệt hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt như đông lạnh nhìn tình hình trước mắt, chỉ thấy khắp phố này đều trải đầy tử thi, mười tám Ẩn Hồn của Dung Cảnh đều ngã trên mặt đất, không biết là chết hay sống, Ẩn vệ hoàng thất mặc áo đen nằm ngổn ngang trên mặt đất, máu chảy thành sông, đếm không hết. Người có thể đứng, ngoại trừ Tần Ngọc Ngưng ra, thì chỉ còn lại Hoa Lạc và Thương Lan.
Ánh mắt nàng rơi xuống gần đó, chỉ thấy Tần Ngọc Ngưng mặc một bộ váy đen, tóc dài xõa tung, mặc dù vẫn là dung mạo trước đây, nhưng bởi vì sắc mặt trắng bệch, ánh mắt quá âm tàn, âm khí quanh mình cường thịnh, ở trong một nơi đầy tử thi và mùi máu tươi nồng nặc như thế này, khiến cho nàng ta thoạt nhìn đúng như nữ quỷ trong miệng Thương Lan.
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, xem ra hôm nay Tần Ngọc Ngưng đã dốc khí lức rất lớn để giết Dung Cảnh và đồng quy vu tận với hắn, nhưng chỉ bằng một mình nàng ta thì sao có thể ám sát công khai làm mưa làm gió ở kinh thành giữa ban ngày như thế đây? Nếu sau lưng không có người trợ giúp nàng ta, thì nàng ta tìm đâu ra cao thủ đến nỗi ngay cả mười tám Ẩn Hồn của Dung Cảnh cũng bị thương không biết sống chết? Khiến cho Dung Cảnh bị trọng thương hôn mê? Đột nhiên trong lòng nàng như đang bị một ngọn núi băng đè lên, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh như băng, nhìn Tần Ngọc Ngưng, nhưng giọng nói bay ra khỏi miệng lại nhẹ nhàng ôn nhu, “Tần tiểu thư, đã lâu không gặp!”
Giọng nói như một cơn gió mát thổi qua, thổi tan đi mùi máu tanh và âm khí ở nơi này.
“Vân Thiển Nguyệt?” Sống lưng Tần Ngọc Ngưng thẳng tắp, nhìn người vừa xuất hiện, không quá xác định nhướng mày.
Vân Thiển Nguyệt vươn tay quơ qua trước mặt một cái, lớp dịch dung trên mặt tản đi, lộ ra gương mặt thật sự của nàng, nàng cười khẽ, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, “Lúc này Tần tiểu thư đã thấy rõ là ta rồi đi? Muốn cướp nam nhân của người khác, vẫn nên làm trò đứng trước mặt nữ nhân đó hỏi xem nữ nhân đó có nguyện ý hay không thì tốt hơn! Như ngươi, đó là trộm, trộm người khó tránh khỏi quá hạ tiện.”
“Quả nhiên là ngươi!” Tần Ngọc Ngưng thấy rõ là Vân Thiển Nguyệt, thì sắc mặt liền trở nên âm tàn, “Người hạ tiện là ngươi! Thay đổi thất thường, thủy tính dương hoa (lẳng lơ), nam nhân trong thiên hạ đều là người nhập mạc chi tân (người mua đêm đầu tiên của kỹ nữ) của ngươi sao? Uổng cho Cảnh Thế tử thích phải một nữ nhân như ngươi! Vân Thiển Nguyệt, ngươi xứng sao?”
“Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng sao?” Vân Thiển Nguyệt thuận tay lấy từ trong ngực ra một cái gương nhỏ ném cho Tần Ngọc Ngưng, cười lạnh nói: “Ngươi xem bộ dáng bây giờ của ngươi xem, đây là người hay là quỷ vậy? Tự mình xem xem, miễn cho còn tưởng rằng mình thật là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ đấy! Người như ngươi, đừng nói nam nhân chướng mắt, đoán chừng ngay cả nam quỷ cũng chướng mắt.”
Tần Ngọc Ngưng căn bản không bắt cái gương nhỏ mà Vân Thiển Nguyệt ném qua, nhìn Vân Thiển Nguyệt đầy âm tàn, “Vân Thiển Nguyệt, ngươi giết cha của ta, chạy đến Nam Cương trợ giúp Diệp Thiến, ta và ngươi không đội trời chung. Hôm nay ngươi đã tự chạy đến tìm chết, thì ta liền khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn. Giết ngươi xong, ta sẽ giết hắn ta. Thi thể của ngươi cho chó ăn, còn hắn ta thì……”
“Hắn ta thì sao?” Vân Thiển Nguyệt nhướng mày.
Tần Ngọc Ngưng nói một cách đầy ngoan lệ: “Nếu mắt hắn ta đã mù mà coi trọng ngươi, thì ta liền móc mắt hắn ta ra, thiên đao vạn quả từng con mắt! Lại để cho thi thể của hắn ta bị tất cả nữ nhân trong thiên hạ nhúng chàm, hắn ta không phải là ngoại trừ ngươi ra đều chướng mắt những nữ nhân khác sao? Ta liền khiến cho hắn ta đã chết cũng phải nếm thử tư vị bị hàng nghìn nữ nhân nhúng chàm.”
Vân Thiển Nguyệt cười lạnh “Ha” một tiếng, sắc mặt như đông lạnh, giọng nói lạnh lùng, “Tần Ngọc Ngưng, ngươi quả nhiên khiến cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Để mạng lại đi!” Tần Ngọc Ngưng không nói thêm gì nữa, thúc giục Tử chú, một quả cầu bùa chú màu đen nhánh xen lẫn với bùa chú màu đỏ của máu khổng lồ, ít nhất cũng có khoảng một trăm cái, đánh thẳng tới Vân Thiển Nguyệt, mái tóc dài của nàng tung bay, đồng thời cũng vươn tay phóng thẳng tới Vân Thiển Nguyệt theo sau quả cầu bùa chú.
“Tiểu chủ cẩn thận!” Hoa Lạc và Thương Lan đồng thời nhắc nhở.
Vân Thiển Nguyệt đứng yên tại chỗ, thúc giục Linh thuật, trong nháy mắt hai ngọn lửa liền xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, giây lát sau, liền hội tụ thành hai quả cầu lửa, trong tích tắc hai quả cầu lửa bay ra khỏi lòng bàn tay nàng, hai tay nàng chắp lại, hai quả cầu lửa hợp thành một, cổ tay nàng vung nhẹ lên, trước tiên dựng lên một bức tường ở phía sau mình, ngăn cách Hoa Lạc, Thương Lan và Dung Cảnh đang hôn mê ở phía sau, tránh cho bọn họ bị liên lụy, giây lát sau, nàng điều khiển quả cầu lửa này bay thẳng tới Tần Ngọc Ngưng như một cơn gió lốc.
Quả cầu lửa này của nàng quá nhỏ bé so với quả cầu bùa chú đen nhánh của Tần Ngọc Ngưng, Tần Ngọc Ngưng cười lạnh một tiếng, “Vân Thiển Nguyệt, đây chính là bản lãnh của ngươi sao? Các ngươi đi chết đi! Hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.”
Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào, mắt lạnh nhìn quả cầu lửa bay thẳng đến trước một trăm bùa chú đen nhánh của Tần Ngọc Ngưng trong nháy mắt, trong tích tắc như tản ra hàng vạn hàng nghìn tia lửa, như một tấm lưới chằng chịt bao lấy Tần Ngọc Ngưng và đám bùa chú đang bay tới của nàng ta.
Trong chớp mắt Tần Ngọc Ngưng bị bao vây đứng nguyên tại chỗ không thể động đậy, sắc mặt nàng đột biến, biến hóa thủ pháp, biến ảo chú ngữ liên tục, nhưng cũng không làm cách nào phá được quả cầu lửa đang bao vây nàng như một tấm lưới chằng chịt. Mắt thấy những tia lửa này đang cắn nuốt bùa chú của nàng, thiêu đốt bùa chú thành tro từng chút một, thân thể của nàng không khỏi run lên, giọng nói cũng không còn tự tin như trước nữa, “Vân Thiển Nguyệt, đây là yêu pháp gì của ngươi?”
“Yêu pháp?” Vân Thiển Nguyệt cười một tiếng, “Tần tiểu thư, hôm đó ở Nam Cương, đáng tiếc ngươi đi quá sớm, không nhìn thấy ta là giết cha ngươi như thế nào. Lão ta bị hàng vạn hàng nghìn mũi tên bằng nước xuyên tim mà chết, cả người không một tấc da lành lặn. Ngươi nói xem còn hôm nay ta nên giết ngươi bằng cách nào đây? Liệt hỏa đốt người, thế nào?”
Tần Ngọc Ngưng vừa hận vừa sợ trợn to mắt trừng Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt kia hận không thể nuốt sống nàng, giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo, “Ngươi sẽ không được chết tử tế!”
“Ta không biết sau này ta sẽ chết như thế nào, nhưng ta biết ngươi sẽ chết như thế nào.” Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta đầy lạnh lùng, nét mặt lại tươi cười như hoa, “Ngươi nói ta dùng lửa thiêu từng tấc từng tấc da thịt của ngươi, biến thành thịt người nướng, rồi cho nạn dân ăn, thế nào?”
Ánh mắt Tần Ngọc Ngưng như sắp lồi ra, nàng dùng gần như hết toàn lực muốn đánh vỡ tấm lưới Linh thuật của Vân Thiển Nguyệt.
Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng ta giãy dụa, như đang nhìn một con thú bị nhốt trong lồng, ánh mắt đầy thương hại, “Tần Ngọc Ngưng, ngày ngươi rời khỏi kinh thành đã nói ngươi ghét ta tới tận xương tủy, thề đến chết già cũng không gặp lại. Hôm đó ngươi nói rất đúng, nhưng đáng tiếc ngươi lại tự nuốt lời thề của mình, ngươi thật sự không nên trở về kinh thành này trêu chọc ta. Hơn nữa còn hạ tiện tới nỗi đoạt nam nhân của ta.”
“Nếu không có ngươi, hắn ta nhất định sẽ thích ta.” Tần Ngọc Ngưng gào thét.
“Không có nàng ấy, ta cũng sẽ không thích ngươi.” Giọng nói của Dung Cảnh vang lên ở phía sau.
Mặc dù suy yếu cực kỳ, mặc dù nhỏ đến mức không thể nghe rõ, nhưng đúng là tiếng của Dung Cảnh.
Trong nháy mắt sắc mặt Tần Ngọc Ngưng cứng đờ.
Vân Thiển Nguyệt vội xoay người lại, chỉ thấy Dung Cảnh đã mở mắt từ lúc nào, lúc này bọn họ đang đứng trong một góc nhỏ, hắn tựa vào một góc của vách tường, sắc mặt tái nhợt hiếm thấy, nhưng ánh mắt vẫn trầm tĩnh, thấy Vân Thiển Nguyệt quay đầu lại nhìn, khóe miệng hắn hơi kéo, nở ra một nụ cười ôn nhu dành cho nàng, giọng nói cũng biến thành nhu hòa trong tích tác, “Cũng biết nàng sẽ đến.”
Hốc mắt Vân Thiển Nguyệt đau xót, cho tới bây giờ nàng chưa từng thấy Dung Cảnh như vậy, không, không phải cho tới bây giờ chưa từng thấy, mà là vào mười một năm trước, khi hắn bị Tần thừa tướng ngụy trang thành sát thủ áo đen xuống tay đả thương nặng, nàng ở trong bóng tối biết đi ra ngoài cũng không cứu được, chỉ có thể gây ra tiếng động khiến cho Tần Thừa tướng sợ bị lộ vội vàng đánh ra một chưởng sau đó liền rời đi, lúc đó cũng là bộ dáng vô năng vô lực suy yếu như vậy. Vậy lúc trước khi nàng tới, hắn đã gặp phải nguy hiểm đến cỡ nào, nếu không, người như hắn, sao có thể bị dồn đến nỗi bị hôn mê bất tỉnh trong một góc nhỏ này? Nước mắt của nàng tụ lại ở vành mắt, lại cố nén xuống, cố gắng hết sức làm cho sắc mặt của mình tốt hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Sao ta có thể không đến được? Chàng là người của ta.”
Dung Cảnh bỗng cười khẽ, sắc mặt như mây tan trăng sáng, dịu dàng như nước, giọng nói như trăm hoa đua nở, nỉ non thân mật, cực kỳ vui vẻ, “Đúng vậy, sao nàng có thể không đến được? Ta là người của nàng mà!”
Bốn mắt nhìn nhau, Vân Thiển Nguyệt cố nén không để cho mình nhào vào lòng của hắn.
Ánh mắt Dung Cảnh như muốn hòa tan Vân Thiển Nguyệt.
Hai người không nói gì, bốn phía tĩnh lặng, dường như trên trời dưới đất chỉ có lẫn nhau.
Hoa Lạc và Thương Lan thấy Dung Cảnh tỉnh lại, thở phào nhẹ nhỏm một hơi thật dài, vốn đã bị thương quá nặng, chỉ dựa vào một hơi này để chống đỡ, lúc này khí lực hao hết, đều đồng loạt ngã nhào xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ.
Vân Thiển Nguyệt nghe thấy hai tiếng vang, giật mình tỉnh lại, lập tức quay đầu nhìn sang Hoa Lạc và Thương Lan.
“Bọn họ vẫn che chở ta, bị thương quá nặng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Dung Cảnh dứt lời, nhẹ giọng nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt, “Cố Thiểu Khanh còn muốn nàng ta, nàng đừng thiêu chết nàng ta.”
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nhìn Tần Ngọc Ngưng, chỉ thấy nàng ta đã hoàn toàn mất hết năng lực phản kháng, bùa chú đỏ như máu đã bị cắn nuốt gần hết, mắt thấy sắp đốt tới nàng ta. Nàng mím chặt môi, thật muốn thiêu chết nàng ta ngay lúc này luôn.
“Cho dù là nam nhân trong quân doanh, thì cũng thích nữ nhân có dung mạo xinh đẹp, nàng thiêu cháy nàng ta rồi, liền không thú vị nữa.” Dung Cảnh lại nói: “Thiêu nàng ta để giải hận, nhưng tóm lại vẫn không đủ, chết như vậy, quá dễ dàng.”
Vân Thiển Nguyệt nghĩ, đúng vậy ah, Tần Ngọc Ngưng chết như vậy quá dễ dàng. Suýt nữa nàng ta đã làm cho nàng mất đi Dung Cảnh, nàng ta đã đến nông nỗi không chỗ dung thân mà còn dám nghĩ đến Dung Cảnh, hôm nay nàng sẽ làm cho nàng ta phải nhận lấy hậu quả. Trong quân doanh ngoại trừ binh lính sinh sống ra, còn có một đám quân kỹ nữa, quân kỹ cũng chia thành dung mạo đẹp xấu, nữ nhân giống như Tần Ngọc Ngưng, nếu đã bị phỏng rồi, thì liền không còn vui nữa. Nàng muốn đem nàng ta hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa cho Cố Thiểu Khanh, mỹ nhân đệ nhất Thiên Thánh bị ba mươi vạn binh lính Nam Lương đặt ở phía dưới đùa bỡn, làm cho nàng ta tận hưởng tư vị bị ngàn người cưỡi vạn người áp, mới không uổng công hôm nay nàng ta đã tặng cho nàng một đại lễ như vậy chứ, nàng cũng nên biếu lại cho nàng ta một đại lễ.
Nghĩ đến chỗ này, nàng rút tay về, quả cầu lửa đang vây quanh Tần Ngọc Ngưng chợt bị hút về trong cơ thể của nàng, nàng không đợi Tần Ngọc Ngưng có động tác, Hồng Nhan cẩm trong tay áo đã trói chặt nàng ta trong tích tắc.
Tần Ngọc Ngưng đã nghe rõ ràng lời nói của Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt, rốt cuộc trong ánh mắt âm tàn của nàng cũng bắt đầu trở nên hoảng sợ, thấy đại thế đã mất, há miệng muốn cắn lưỡi tự vẫn.
Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt đi tới bên người nàng ta, vươn tay bắt lấy cằm của nàng ta, giọng nói êm dịu như gió, “Muốn chết phải không? Không dễ dàng như vậy đâu.” Dứt lời, nàng hỏi Dung Cảnh, “Có thuốc nào khiến cho nàng ta hôn mê mấy ngày chờ đưa đến chỗ Cố Thiểu Khanh thì mới tỉnh lại không?”
“Có!” Dung Cảnh đưa tay vào trong ngực, từ từ giơ tay lên, ném cho Vân Thiển Nguyệt một cái bình nhỏ, dường như hắn không còn nhiều khí lực, nên bình không ném được bao xa.
Vân Thiển Nguyệt mím môi bước lên nhặt lấy, mở nắp bình ra, đổ hết toàn bộ thuốc bên trong vào trong miệng Tần Ngọc Ngưng.
Đôi mắt Tần Ngọc Ngưng trợn to, càng hoảng sợ hơn, giây lát sau, thân thể mềm nhũn, ngã xuống đất.
Lúc này, Thanh Ảnh cũng tới nơi, thấy Dung Cảnh không sao, lập tức kích động quỳ xuống đất, giọng nói nghẹn ngào, “Thế tử.”
Dung Cảnh gật đầu, ấm giọng ra lệnh, “Phong ấn Chú thuật của nàng ta, vĩnh viễn không thể dùng Chú thuật của Nam Cương để hại người nữa, phế bỏ võ công, phái người đưa đến Nam Lương, truyền tin cho Cố Thiểu Khanh, kêu hắn ta chuẩn bị đón người, không được sai sót!”
Thanh Ảnh nhìn Tần Ngọc Ngưng một cái, giọng nói lạnh như băng, “Dạ, thuộc hạ sẽ phái người thề đưa nàng ta đến đại doanh Ma Lộc Sơn ở Nam Lương giao cho Cố tướng quân mà không hề sai sót gì.”
Danh Sách Chương: