Mục lục
Hoàn Khố Thế Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy nheo mắt lại, Dạ Thiên Dật và Dung Cảnh đều rời kinh thành trị thủy, không rảnh bận tâm đến chuyện khác, huống chi trong lòng hắn rõ ràng cô cô rất trọng yếu đối với nàng, sẽ không dễ dàng kích động điểm mấu chốt của nàng , hiện nay trong kinh chỉ có Dạ Thiên Khuynh và Dạ Thiên Dục. Dạ Thiên Dục từng tìm nàng hợp tác, bị nàng dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, hiện tại bọn họ không cách nào hạ thủ từ trên người lão hoàng đế , cho rằng cô cô nàng là chỗ đột phá cũng không có gì kì quái.

“Thế cục như vậy cũng chỉ có bọn hắn mới có thể đánh vỡ”.Dung Cảnh thản nhiên nói.

“Vốn còn muốn cùng ngươi ở chỗ này đợi mười ngày nửa tháng, xem ra ta phải hồi kinh trước rồi!” Vân Thiển Nguyệt nhẹ thở ra một ngụm trọc khí. Nếu cô cô muốn đứa bé này, nàng không thể không quan tâm.

“Ừ!” Ánh mắt Dung Cảnh chỉ có một tia không nỡ, chậm rãi gật đầu.

“Nếu Dạ Khinh Nhiễm phái người đến truyền tin cho ta , trước lúc ta trở về hắn chắc chắn sẽ bảo vệ cô cô không có việc gì.” Vân Thiển Nguyệt suy nghĩ một chút, có chút không nỡ nhìn Dung Cảnh nói: “Sáng sớm ngày mai ta lên đường.”

Dung Cảnh gật đầu, “Ừ!”

Vân Thiển Nguyệt đứng ở phía trước cửa sổ, cũng không trở về giường , đầu ngón tay gõ lên cửa sổ, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng , nàng xem thấy bàn thượng hoa cúc trà, đôi lông mày thanh tú khẽ xoắn lại, hồi lâu có chút tối tăm mà nói: “Trong khoảng thời gian này ta rời đi , ngươi không được để cho Lạc Dao công chúa xuất hiện lắc lư trước mặt ngươi, càng không để cho nàng đến gần ngươi.”

Cánh môi Dung Cảnh hơi cong lên: “Cái này sợ rằng không dễ dàng làm được.”

Vân Thiển Nguyệt cau mày, “Chuyện ngươi muốn làm thì sao có thể không làm được? Đừng nói với ta là không có ta ở bên người ngươi không đuổi được nữ nhân khác? Cứ mặc nữ nhân nghĩ hết biện pháp thân cận ngươi. Ngươi dám!”

“Nàng cũng nói đó là tấm kim hoa đào, không dễ đuổi. Tại sao có thể ném nàng ta cho một một mình ta giải quyết ?” Dung Cảnh cười nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt cắn môi , nhớ lại lời nói của Ngọc Tử Thư, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói với Dung Cảnh : “Ta dẫn bọn hắn cùng nhau hồi kinh! Như vậy nàng sẽ ở cùng ta , không ảnh hưởng gì đến chuyện của ngươi, cũng không tiếp cận được ngươi.”

Dung Cảnh nhướng mày, “Đây là một biện pháp tốt, nhưng mà thay vì nàng mang theo bọn họ hồi kinh, còn không bằng làm cho bọn họ không bước vào kinh thành. Đại diện tích Thiên Thánh bị nạn lụt, quốc khố cứu tế bị tham ô hơn phân nửa . Lúc này lại tới một thái tử cùng công chúa Đông Hải quốc tương đối giàu có, nàng nói hoàng thượng sẽ như thế nào? Thịt béo đến miệng còn có thể để cho nó bay mất sao? Mặc dù Đông Hải quốc muốn thoái hôn, hoàng thượng cũng sẽ tìm cách thúc đẩy chuyện này, huống chi còn có Lạc Dao công chúa.”

Mày Vân Thiển Nguyệt nhăn lại, nhìn Dung Cảnh, “Không để cho bọn họ bước vào kinh thành? Chẳng lẽ để cho bọn họ theo đường cũ trở về Đông Hải?”

Dung Cảnh cười gật đầu: “Đây là biện pháp tốt nhất!”

Vân Thiển Nguyệt cúi đầu suy nghĩ chốc lát, bỗng nhiên đưa tay vỗ cửa sổ , “Vậy thì làm như vậy! Như vậy vừa đuổi được Kim hoa đào, cũng cản trở lão hoàng đế quấy nhiễu, để cho bọn họ từ đâu tới đây thì quay trở lại đó! Trước mắt chúng ta không rảnh đi ứng phó với bọn họ.”

“May là Ngọc thái tử là cố nhân của nàng , nếu nàng mở miệng , hắn không thể không đồng ý .” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay xoa trán, có chút rầu rĩ nói: “Như vậy thật xin lỗi tiểu Thất , tiểu Thất thật vất vả mới tới Thiên thánh, chúng ta mới vừa gặp mặt, ta không mời hắn đến nhà ta ngồi một chút, không chiêu đãi thật cẩn thận một phen cũng thôi đi, còn phải đuổi hắn đi. Như vậy có rất quá đáng hay không?”

“Đúng là có chút quá đáng!” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt dùng sức day trán, trừ lý do này ra nàng rất không nỡ xa tiểu Thất , mới vừa gặp mặt! Còn chưa được ôn chuyện nhiều đây này! Nếu để cho hắn cứ như vậy trở về Đông Hải, không biết lúc nào mới có thể gặp lại .

“Tiếp tục day trán sẽ bị hỏng mất!” Dung Cảnh lên tiếng nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, phiền muộn khoát tay, “Mặc kệ! Chúng ta gọi hắn tới thương lượng trước một chút xem sao! Xem hắn có biện pháp gì tốt không? Nếu có thì tốt nhất, còn không có thì chỉ có thể thật xin lỗi hắn. Hắn nói sẽ làm hậu phương của ta , bắt đầu từ chuyện này đi! Có hậu phương tốt như vậy không lợi dụng, không phải là phong cách của ta.”

Dung Cảnh cong môi cười một tiếng, phân phó với bên ngoài:, “Huyền Ca, ngươi đến chỗ của Ngọc thái tử mời Ngọc thái tử tới đây một chuyến, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

“Dạ!” Huyền Ca lập tức lên tiếng, ra khỏi viện.

Vân Thiển Nguyệt đi đến trước mặt Dung Cảnh, dừng lại trước mặt hắn , nhìn hắn chốc lát, bỗng nhiên quái dị hỏi, “Có phải ngươi đã sớm đánh chủ ý này hay không? Căn bản là không muốn sứ giả Đông Hải quốc bước vào kinh thànhThiên thánh ?”

Dung Cảnh mỉm cười gật đầu.

“Âm mưu gia!” Vân Thiển Nguyệt không khách khí phán xét.

Dung Cảnh đưa tay ôm eo nhỏ nhắn của Vân Thiển Nguyệt , kéo nàng vào trong ngực của mình, “Sứ giả Đông Hải quốc có thể tới Thiên thánh, nhưng không phải là hiện tại, lúc này không phải lúc, đối với chúng ta không có lợi, không bằng rời đi .”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái.

Dung Cảnh lại nói: “Ít nhất sau này nàng thuộc về ta!”

Vân Thiển Nguyệt”Xì” một tiếng cười!

“Nhưng mà Ngọc thái tử còn có thể làm một việc.” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Mặc dù phá hủy hôn ước của Đông Hải quốc cùng Vinh vương phủ không có tác dụng lớn lắm , nhưng vẫn phải phá hủy , một lát hắn đến sẽ để cho hắn viết một tờ văn thư!”

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, giễu cợt Dung Cảnh, “Bàn tính của ngươi tính thật là tốt.”

“Vì lấy nàng, không tính cho tốt làm sao thành?” Dung Cảnh bỏ qua sự giễu cợt của Vân Thiển Nguyệt, bất đắc dĩ thở dài.

Vân Thiển Nguyệt im lặng, nghĩ tới âm mưu hay dương mưu của hắn cũng đều là nàng huấn luyện được sao? Nàng có bản lãnh lớn như vậy sao?

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, chỉ thấy Ngọc Tử Thư chậm rãi đi đến, đã đổi một thân gấm hoa, tuấn mỹ tuyệt diễm. Nàng than thở hai tiếng, đứng lên, kéo Dung Cảnh đi ra ngoài đón .

Ánh mắt Dung Cảnh rơi vào trên khuôn mặt tuyệt diễm của Ngọc Tử Thư , nhẹ nhàng cười cười.

Hai người ra khỏi cửa phòng, Ngọc Tử Thư cũng đi tới trong viện, Vân Thiển Nguyệt buông tay Dung Cảnh ra , bước nhanh vài bước đi tới bên cạnh Ngọc Tử Thư , đưa tay nắm cánh tay của hắn, cười lấy lòng với hắn: “Đoán xem ta mời ngươi tới làm gì?”

“Muốn đuổi ta đi!” Ngọc Tử Thư ôn hòa cười một tiếng.

Mặt Vân Thiển Nguyệt co lại, hoài nghi nhìn hắn, “Từ lúc nào lại thần cơ diệu toán như vậy rồi?”

“Đã sớm học được!” Ngọc Tử Thư cười một tiếng, nhìn thoáng qua Dung Cảnh đứng ở cửa, cười hỏi, “Có phải hay không Cảnh thế tử?”

Ánh mắt Dung Cảnh rơi vào tay Vân Thiển Nguyệt đang kéo cánh tay Ngọc Tử Thư, nở nụ cười nhẹ nhàng, “Thì ra là Ngọc thái tử đã hiểu, xem ra chúng ta mời ngươi tới là vẽ vời cho thêm chuyện rồi!”

“Làm sao như vậy?” Ngọc Tử Thư lắc đầu, cúi đầu nói với Vân Thiển Nguyệt : “Ta muốn ăn bò bít tết ngươi làm !”

“Được, ta làm cho ngươi!” Vân Thiển Nguyệt có việc cầu người, rất vui vẻ đáp ứng.

“Ta còn muốn ăn mì trứng gà .” Ngọc Tử Thư lại nói.

“Được!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, nàng cũng chỉ biết làm hai món này !

“Ta còn muốn ăn. . . . . .” Ngọc Tử Thư tiếp tục mở miệng.

“Ngọc thái tử, ngươi muốn ăn cái gì, Cảnh tự mình xuống bếp như thế nào?” Dung Cảnh chặn lại lời của Ngọc Tử Thư.

Ngọc Tử Thư nhíu mày, “Thì ra Cảnh thế tử còn là cao thủ nấu nướng! Vậy thì làm phiền Cảnh thế tử nấu một bàn thức ăn rồi! Buổi trưa ta trở về suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên nhận ân tình của ngươi, ăn của ngươi một bữa ăn còn hơn phụ lòng chính mình vì bị Vân nhi khóc suýt nữakhẩu vị bị phế đi .”

“Được!” Dung Cảnh sảng khoái đáp ứng.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt co quắp , nhìn Ngọc Tử Thư, “Khẩu vị của ngươi có bao nhiêu? Ăn được cả bàn sao?”

“Chỉ cần là ngươi và Cảnh thế tử làm! Ta có thể ăn rất nhiều.” Ngọc Tử Thư cười gật đầu.

“Được rồi! Vậy các ngươi vào phòng đi! Ta đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, thử xem khẩu vị của ngươi như thế nào.” Vân Thiển Nguyệt buông tay Ngọc Tử Thư ra, đi về hướng phòng bếp nhỏ trong viện .

“Ngọc thái tử xin mời!” Dung Cảnh nhẹ nhàng phất tay áo, nhẹ nhàng thi lễ.

“Cảnh thế tử xin mời!” Ngọc Tử Thư chậm rãi đi vào, nhẹ nhàng thanh nhã.

Hai người một trước một sau đi vào gian phòng, bức rèm che bởi vì hai người tiến vào mà va chạm phát ra tiếng thanh thúy, giây lát, tiếng vang dần dần trở lại bình thường, hai người đã vào trong phòng ngồi xuống.

Vân Thiển Nguyệt đi tới cửa phòng bếp, quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong nhà . Cười cười, đi vào phòng bếp. Nếu tiểu Thất đã sớm biết mục đích của Dung Cảnh , như vậy để hai người bọn họ nói với nhau đi! Biết rõ chính quyền Thiên thánh sắp thay đổi, khắp nơi đều tràn ngập đao kiếm thuốc súng. Mà hắn còn mang theo Lạc Dao công chúa tới Thiên thánh vào lúc này, tất nhiên là có mục đích của mình. Chỉ có điều một chuyến đi tới Thiên thánh này bọn họ sẽ chỉ gặp nhiều chuyện xấu mà thôi. Tin tưởng bọn họ tất nhiên có thể tìm được con đường có lợi cho mình nhất.

Thấy Vân Thiển Nguyệt vào phòng bếp, Lăng Liên và Y Tuyết lập tức tới hỗ trợ.

Lăng Liên vừa nhóm lửa, vừa nói với Vân Thiển Nguyệt : “Tiểu thư, nô tỳ mới vừa đến Lạc tháp của Ngọc thái tử , đem lời của ngài chuyển đến cho Lạc Dao công chúa . Lạc Dao công chúa. . . . . .” Nàng hít sâu một hơi, thấy Vân Thiển Nguyệt nhìn nàng, nàng có chút u ám nói: “Nàng nói nếu ngài thích uống trà hoa cúc , nàng sẽ hái toàn bộ hoa cúc tặng cho ngài .”

“A?” Vân Thiển Nguyệt buồn cười, “Như vậy sao?”

“Dạ!” Lăng Liên gật đầu.

“Vậy ngươi cầm trà hoa cúc về rồi sao?” Vân Thiển Nguyệt cười hỏi.

“Cầm về rồi, đầy một rổ. Lúc này trong viện ngay cả một mảnh hoa cúc cũng không còn!” Lăng Liên nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười đến hàm xúc , “Quả nhiên là một đóa kim hoa đào, tiểu Thất cũng không nói sai. Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành. Xem ra ta gặp được đối thủ rồi!”

“Tiểu thư, làm sao bây giờ? Nô tỳ không muốn cầm về, nhưng lúc ấy lại không muốn quay đầu bước đi làm mất mặt của ngài.” Lăng Liên nói: “Chỉ có thể nhận, hơn nữa còn nhận đem về cho ngài .”

“Cầm về rồi thì đem lại đây, chúng ta mang theo hồi kinh, sau này ta không uống mao tiêm nữa, đổi thành trà hoa cúc, từ từ uống!” Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Như vậy mới có thể thời khắc nhắc nhở ta, có người muốn giành nam nhân với ta. Ta mới có thể tỉnh táo.”

Khóe miệng Lăng Liên và Y Tuyết đồng thời kéo ra.

Vân Thiển Nguyệt cười không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lấy miếng thịt bò ra.

Sau nửa canh giờ, Dung Cảnh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng bếp, Vân Thiển Nguyệt cảm giác được hơi thở của hắn quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhìn thấy hắn xoắn tay áo, cười nhướng mày nói với hắn, “Thật muốn xuống bếp sao?”

“Đương nhiên! Ngọc thái tử khẳng khái tương trợ , chúng ta nên chiêu đãi hắn một phen thật tốt.” Dung Cảnh nói.

“Vậy ngươi làm cho tốt!” Vân Thiển Nguyệt bưng cái mâm đi ra ngoài, nụ cười trên mặt thật sâu.

Dung Cảnh cũng không có để nàng lưu lại, mà là rửa tay, rành mạch bắt tay vào chuẩn bị. Cho tới bây giờ Lăng Liên và Y Tuyết cũng chưa từng thấy Dung Cảnh xuống bếp, mở to hai mắt nhìn hắn chốc lát, vội vàng bừng tỉnh trợ thủ cho hắn .

Vân Thiển Nguyệt đi tới gian phòng, chỉ thấy Ngọc Tử Thư ngồi ở trước bàn thưởng thức trà, bên trên đặt một khối mảnh lụa hoàng kim, phía trên viết chữ, nàng đi qua, đem miếng thịt bò cùng trứng gà mặt đặt ở trước mặt hắn, cúi đầu nhìn về phía mảnh lụa. Chỉ thấy trên đó viết bốn chữ văn thư từ hôn.

Sau bốn chữ là một đoạn chữ thảo xinh đẹp, “Biết được Vinh vương phủ Cảnh thế tử và Vân Vương Phủ Thiển Nguyệt tiểu thư yêu nhau khuynh tâm, Đông Hải quốc không muốn đoạt người yêu của người khác, do dó từ hôn.” , lạc khoản viết ba chữ Ngọc Tử Thư thật to, trên ba chữ là dấu vân tay của Đông Hải quốc thái tử .

Khóe môi Vân Thiển Nguyệt nhẹ nhàng cong lên , hỏi Ngọc Tử Thư , “Như vậy là được rồi sao?”

“Ngươi còn muốn như thế nào nữa?” Ngọc Tử Thư cười nhướng mày.

Vân Thiển Nguyệt đưa tay cuốn lại mảnh lụa màu hoàng kim, nhét vào trong ngực, hé khuôn mặt vui vẻ với Ngọc Tử Thư , “Tiểu Thất, ta đã từng nói ngươi rất khả ái chưa?”

“Trước kia ngươi vẫn thường hay nói.” Ngọc Tử Thư liếc nàng một cái, “Nhưng mà mỗi lần ngươi nói những lời này đều có việc cầu ta. Hết lần này tới lần khác ta không cự tuyệt được!”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy lấy tay che miệng ho nhẹ một tiếng.

“Ở Đông Hải quốc mặc dù có câu nói thái tử lệnh tương đương với Hoàng mệnh, nhưng dù sao thái tử vẫn không phải là hoàng thượng. Văn thư này có thể giải quyết một vài vấn đề, nhưng không thể giải quyết được tất cả vấn đề.” Ngọc Tử Thư nhắc nhở Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu, thân thể nghiêng một cái, ngồi ở ghế đối diện Ngọc Tử Thư, không quan tâm nói: “Không giải quyết được vấn đề gì cũng không bằng chuyện này, điều này đại biểu thái độ của ngươi . Ít nhất có cái này lão hoàng đế nhất thời không dám làm khó dễ chúng ta như thế nào. Được ngươi đồng ý rất không dễ dàng, mặc dù người khác già, nhưng vẫn không hồ đồ đấy .”

Ngọc Tử Thư gật đầu, không nói thêm gì nữa, bắt đầu chuyên tâm ăn bò bít tết .

Vân Thiển Nguyệt gục ở trên bàn nhìn hắn ăn, nhớ tới trước kia thời điểm mỗi lần nàng làm nhiệm vụ tiểu Thất đều nấu cơm cho nàng , mà thời điểm tiểu Thất làm nhiệm vụ tài nghệ của nàng không tốt, cũng không nấu cơm, chờ hắn trở lại chỉ có thể là bò bít tết hoặc là mì trứng gà, hắn ăn vẫn cảm thấy ngon miệng. Cuộc sống như vậy thoáng qua đã nhiều năm, tốt đẹp khiến người ta hoài niệm.

Ngọc Tử Thư dường như cũng nhớ tới trước kia, ngẩng đầu ôn hòa cười cười với Vân Thiển Nguyệt .

“Đông Hải quốc là cái dạng gì? Ngươi nói cho ta một chút.” Vân Thiển Nguyệt đột nhiên hỏi.

“Đông Hải quốc, không có diện tích lớn như quốc thổ Thiên thánh , ước chừng bằng một phần hai quốc thổ Thiên Thánh! Nhưng phong cảnh vô cùng tốt, có thể nói là địa linh nhân kiệt. Văn có văn, võ giả có võ đạo. Trên có hoàng thất, dưới có dân chúng, an cư lạc nghiệp, thái bình thịnh thế.” Ngọc Tử Thư nói.

“Nói như vậy so sánh với Thiên Thánh thật là một trời một vực rồi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi thăm.

“Ừ, đúng là vậy! Đúng là một mảnh yên vui.” Ngọc Tử Thư cười gật đầu.

“Hoàng thất có những người nào?” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy hứng thú .

“Có phụ hoàng, mẫu hậu, lão Vương thúc, cô cô, Hoa vương thúc, còn có Lạc Dao, Lăng Ngọc, Tử La, tam công chúa, một hoàng tử tên Tử Tịch, hắn và Tử La là sinh đôi. Ba phiên vương khác, Lăng Dương Vương, Khâu Quận Vương, Mẫn An vương, tam vương Trung Quân vì nước.” Ngọc Tử Thư cười trả lời.

“Tử La?” Vân Thiển Nguyệt đọc cái tên này, nhướng mày với Ngọc Tử Thư , “La Ngọc là Tử la công chúa?”

“Ừ!” Ngọc Tử Thư cười gật đầu.

“Nàng không giống ngươi.” Vân Thiển Nguyệt nói: “Ít nhất ở trên người Lạc Dao ta còn có thể thấy bóng dáng hoàng thất của các ngươi , đoan trang cao quý. Trên người của nàng ta không nhìn ra chỗ tương tự với huynh đệ tỷ muội các ngươi.”

“Sau khi nàng sinh cô cô vào nhìn nàng, nàng đã giữ vạt áo của cô cô không buông tay. Cô cô cũng thích nàng, liền ôm trở về phủ nuôi. Cô cô thường xuyên không có ở Đông Hải, nàng là cái đuôi nhỏ, cô cô đi tới chỗ nào nàng sẽ theo cô cô tới chỗ đó, có một lần cô cô không mang nàng đi ra ngoài, nàng khóc ba ngày ba đêm cũng không dừng lại, phụ hoàng bất đắc dĩ đưa thư cho cô cô, cô cô liền vội vàng trở về mang nàng đi, từ đó sau nàng là người nhà của cô cô. Một năm có mấy ngày ở hoàng cung cũng không tệ rồi! Phần lớn đều không nhìn thấy tới bóng dáng của nàng.” Ngọc Tử Thư cười lắc đầu, “Chính là bởi vì cô cô bôn ba tứ hải, nàng đi theo bên người bị dưỡng thành nam hài, cũng dưỡng thành tính tình ngày hôm nay. Thậm chí rất nhiều người cũng không biết hoàng thất còn có một Tiểu công chúa như vậy .”

“Cô cô của ngươi là người như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt lại hỏi.

Ánh mắt Ngọc Tử Thư lóe lên , nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, vừa muốn mở miệng, cửa đại môn bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu vô cùng quen thuộc : “Vân Thiển Nguyệt! Ngươi đi ra cho ta!”

Vân Thiển Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy La Ngọc đang sải bước đi đến, không khác gì nam tử, nàng cười nói: “Ban đầu ta vẫn cho rằng nàng là Lạc Dao công chúa, Dung Cảnh và Dạ Thiên Dật mới vì thế mà đến Vân Thành.”

“Là chính nàng tản tin tức ra ngoài .” Ngọc Tử Thư cười nói: “Nàng thích như vậy. Cá tính này thật ra không giống cô cô, rất giống với Hoa vương thúc, Hoa vương thúc rất thích náo nhiệt, nàng cũng đi theo hồ nháo. Một thời gian ngắn trước kia nghe nói ta muốn đến Thiên Thánh, len lén gạt cô cô đi theo ta , vừa tới quốc thổ Thiên thánh thì một mình lẻn đi.”

“Hoa vương thúc là người như thế nào?” Vân Thiển Nguyệt thấy La Ngọc đã chạy đến, nàng lại hỏi.

“Hoa vương thúc là Phò mã của cô cô ! Nhưng mà trước khi ông không phải là Phò mã thì đã được phong Vương. Cho nên dân chúng Đông Hải tôn xưng hắn là Hoa vương, mà không phải Phò mã.” Ngọc Tử Thư cười nói.

Vân Thiển Nguyệt gật đầu, giữa lông mày đọng lại vẻ trầm tư, không hề hỏi nữa.

“Vân Thiển Nguyệt!” Lúc này La Ngọc đi tới cửa, “Ba” đẩy bức rèm che ra, như một trận gió vọt tới bên cạnh Vân Thiển Nguyệt , vừa muốn hung hăng vỗ một cái vào cái bàn trước mặt nàng , lại thấy được Ngọc Tử Thư ngồi đối diện nàng, tay lập tức cứng ngắc dừng lại, kinh ngạc la lên: “Tử Thư ca ca?”

“Ngọc nhi, muội ngã bệnh không ở trong viện nghỉ ngơi, còn chạy tới nơi này làm cái gì?” Ngọc Tử Thư nhíu mày.

La Ngọc lập tức rút tay về, khóe miệng co rút, ủy khuất chỉ một ngón tay vào Vân Thiển Nguyệt , “Nàng đáng giận!”

Ngọc Tử Thư nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, bất đắc dĩ hỏi: “Sao nàng lại đáng giận rồi?”

“Nàng trêu ghẹo muội còn đi trêu ghẹo Lạc Dao nữ nhân kia! Không phải ghê tởm là cái gì? Lạc Dao đã hái tất cả hoa cúc trong viện đưa cho nàng, các nàng vụng trộm yêu nhau .” La Ngọc vừa nói, vừa hung hăng dậm chân, lên án Vân Thiển Nguyệt.

Khóe miệng Vân Thiển Nguyệt kéo kéo, có chút nhức đầu day trán. Nàng và Lạc Dao công chúa vụng trộm yêu nhau? Nói gì vậy?

Dường như Ngọc Tử Thư cũng bất đắc đưa tay nâng trán, thở dài nói: “Ngọc nhi, muội còn biết giới tính của muội hay không?”

La Ngọc nháy mắt mấy cái, nhìn Vân Thiển Nguyệt một cái, lại nhìn về phía Ngọc Tử Thư, hồi lâu mới nói: “Muội là nam nhân!”

“Không phải là mặc y phục nam nhân chính là nam nhân! Ngươi hiểu hay không ?” Vân Thiển Nguyệt thả tay xuống, nhìn hắn.

“Vậy thì như thế nào?” La Ngọc hừ một tiếng, sờ tay vào ngực, đưa một bức họa cuốn cho Ngọc Tử Thư, lên án nói: “Tử Thư ca ca, ca xem, đây chính là chứng cớ nàng câu dẫn ta. Cho nên, ta liền muốn nàng chịu trách nhiệm. Nàng là nam nhân, ta chính là nữ nhân, nàng là nữ nhân, ta chính là nam nhân. Huống chi Đông Hải chúng ta có nam phong , cũng có thể có nữ phong có phải hay không? Ta muốn cưới nàng.”

Vân Thiển Nguyệt đổ mồ hôi . Nơi này còn có tư tưởng cường đại như vậy sao?

Ngọc Tử Thư nghi ngờ cầm bức họa lên, khi thấy một thân nam trang của Vân Thiển Nguyệt trong bức họa, hai mắt cẩn thận nhìn , ánh mắt lóe lóe, nói với La ngọc : “Đây là nàng sao? Ta thấy thế nào cũng không giống?”

“Không phải?” La Ngọc nhướng mày.

“Làm sao muội biết nhất định là nàng?” Ngọc Tử Thư hỏi ngược lại.

“Là nàng chính miệng nói, Dung Cảnh cũng nói. Dạ Khinh Nhiễm thấy bức họa này thì đánh nhau với muội, Dung Phong thấy bức họa này thì có bộ dáng kín như bưng, bọn họ đều thích nàng, cho nên mới như thế. Nói rõ chủ nhân bức họa này chính là nàng.” La Ngọc nói.

“Hóa ra là đoán ! Chưa chắc đã đúng.” Ngọc Tử Thư ngẩng đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, “Ngươi xác định đây là ngươi?”

“Không phải, tại sao có thể là ta? Ta nói đùa với nàng.” Vân Thiển Nguyệt lập tức khoát tay phủ nhận.

“Ngươi xem! Nàng giải thích là nói đùa với ngươi , không phải là nàng.” Ngọc Tử Thư để bức họa xuống, không đưa cho La Ngọc, mà là nhét vào trong ngực của mình, nói với La Ngọc : “Phụ hoàng mới vừa sai người truyền đến khẩu dụ, nói bệnh cũ của Hoa vương thúc tái phát, lần này rất là nghiêm trọng, lệnh ta lập tức trở về Đông Hải. Muội mau chóng thu thập , truyền tin tức cho Lạc Dao. Buổi tối hôm nay chúng ta lên đường trở về.”

Sắc mặt La Ngọc biến đổi : “Ca nói bệnh cũ của Hoa thúc thúc tái phát?”

“Ừ!” Ngọc Tử Thư gật đầu.

“Vậy làm sao bây giờ? Tại sao bệnh cũ tái phát lại nghiêm trọng như vậy? Không phải vẫn đang tốt hay sao?” La Ngọc cũng không tìm Vân Thiển Nguyệt gây phiền toái nữa, vội vàng ở bên trong phòng vòng vo hai vòng, đỏ mắt nói với Ngọc Tử Thư : “Tử Thư ca ca, bây giờ chúng ta lên đường!”

“Thuyền của chúng ta cần tu bổ lại, ta đã sai người bắt tay vào làm. Muội đi báo cho Lạc Dao trước đi!” Ngọc Tử Thư ôn hòa nhìn La Ngọc nói, “Tranh thủ nhanh chóng lên đường.”

“Được!” La Ngọc nghe vậy như một trận gió chạy ra khỏi phòng.

Vân Thiển Nguyệt nhìn La Ngọc dễ dàng đã bị đánh lừa như vậy, nàng nhướng mày với Ngọc Tử Thư , “Bệnh cũ của Hoa vương tái phát?”

“Bệnh cũ của Hoa vương thúc thường xuyên tái phát, bệnh cũ của hắn tái phát rất bình thường, tình cảm của Tử La và Hoa vương thúc là tốt nhất, trên dưới thần dân Đông Hải đều thích Hoa vương thúc, cho nên, một khi nghe nói hắn bệnh cũ tái phát, dân chúng Đông Hải đều tự giác cầu nguyện cho ông, phòng khi có chuyện xấu xảy ra. Cho nên, đây là phương pháp trở về Đông Hải hữu hiệu nhất . Cho dù Lạc Dao không muốn rời đi, cũng không thể không rời đi.” Ngọc Tử Thư cười nói: “Sau đó ta gửi cho Hoa vương thúc truyền một phong thư, mặc dù hắn không có bệnh cũ tái phát, cũng để cho hắn giả bộ một chút !”

“Hoa vương nghe lời ngươi?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

“Những năm này cô cô và Hoa vương thúc quá mức nuông chiều Tử La, dường như là giáo dục tự do, nàng đi theo cô cô và Hoa vương thúc đến nhiều nơi, tiếp nhận nhiều đồ vật, thế cho nên đến hôm nay tính tình và sự lớn mật đều do hoàn cảnh tạo ra. Ta đưa bức họa của ngươi truyền trở về cho ông, lại nói chuyện nàng muốn kết hôn với ngươi cho bọn họ biết, bọn họ ý thức được vấn đề nghiêm trọng, giáo dục xảy ra chuyện, sẽ nghe ta , trở về khẳng định sẽ giáo dụcTử La thay hình đổi dạng một phen.” Ngọc Tử Thư dứt lời, cười cười nói với Vân Thiển Nguyệt : “Ngươi thật là một người chọc phiền toái , khó trách Cảnh thế tử mỗi ngày phải canh chừng ngươi không dám thư giãn.”

Vân Thiển Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, đuổi cả La Ngọc và Lạc Dao là tốt nhất, nàng nhìn Ngọc Tử Thư, vừa muốn nói chuyện, Dung Cảnh đẩy màn che ra đi đến, phía sau hắn Lăng Liên và Y Tuyết bưng khay, bên trong khay là những món ăn xinh đẹp. Nàng quay đầu lại lập tức nói: “Thơm quá, ta lại muốn ăn rồi!”

“Mỗi ngày đều chọc phiền toái, không cho ăn cơm!” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt bẹt miệng, nhỏ giọng nói: “Ta đã rất cẩn thận rồi! Không phải là ta gây họa, mà là họa không nên chọc tới ta.”

“Nàng còn sửa lại sao?” Dung Cảnh liếc xéo Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lập tức ngừng miệng, ban đầu chuyện tình La Ngọc thật sự nàng rất oan uổng, đáng tiếc loại oan uổng này không có chỗ để kể ra. Nàng ấm ức gục ở trên bàn, không có sức lực nói: “Được rồi, ta nhìn các ngươi ăn.”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, phất vạt áo, ngồi trước bàn.

Lăng Liên và Y Tuyết dọn xong món ăn, đi xuống, lại bưng tới hai bầu rượu. Dung Cảnh giúp Ngọc Tử Thư rót rượu, hai người dường như cũng quên mất bên cạnh có một Vân Thiển Nguyệt, ngươi một lời, ta một câu, nâng ly cạn chén, hàn huyên, lời nói hợp ý, chí hướng giống nhau, hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Vân Thiển Nguyệt ở một bên ngồi im lặng, không có chiếc đũa của nàng , không có chén của nàng , không có rượu của nàng, nàng nhìn cái này, lại xem cái kia một chút , mới tỉnh ngộ là nàng bị không để mắt đến, hơn nữa là hoàn toàn bị bỏ qua .

Bửa tiệc này ăn hai canh giờ, món ăn trong mâm không có vơi đi bao nhiêu, nhưng bò bít tết và mì trứng gà trước mặt Ngọc Tử Thư bị hắn ăn sạch sẽ, hai bầu rượu cũng uống sạch sẽ. Hai người hàn huyên , Vân Thiển Nguyệt đã gục ở trên bàn ngủ.

Lúc Ngọc Tử Thư đứng lên cáo từ đã nói một câu với Dung Cảnh: “Trong lòng ta Đông Hải quốc tuy nặng, nhưng không nặng bằng nàng. Làm nàng tổn thương hoặc vứt bỏ nàng, khuynh Đông Hải quốc chỉ để san bằng Vinh vương phủ.”

Dung Cảnh nhíu mày, cũng không đáp lại, mà là đưa tay đi lay tỉnh Vân Thiển Nguyệt.

Ngọc Tử Thư ngăn cản tay của hắn, nhẹ nhàng thở dài, “Để cho nàng ngủ đi! Ta không thích ly biệt, nàng cũng không thích.”

Dung Cảnh dừng tay, Ngọc Tử Thư đi ra khỏi cửa phòng, cẩm bào ngọc đái, bóng dáng Ngọc chất che hoa có một chút men say, nhưng bước chân không lảo đảo, ngược lại càng chậm rãi ưu nhã hơn.

Dung Cảnh đứng ở trước bàn, nhìn bóng dáng Ngọc Tử Thư rời đi, trong mắt có chút thán phục. Xoay người lại nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt, thấy nàng vẫn ngủ, ngoài cửa sổ có gió thổi vào, lay động khiến lông mi của nàng nhẹ nhàng rung động, giờ khắc này so sánh với dĩ vãng mỗi một lúc mỗi một khắc có thể sâu sắc cảm nhận được nàng dùng hai đời để nhớ hắn, nam tử này đáng giá để nàng nhớ kỹ.

Khi Vân Thiển Nguyệt tỉnh lại đã là trời tối, nàng mở mắt thì thấy mình nằm ở trên giường, Dung Cảnh nằm ở bên người nàng, nàng bật dậy, hỏi: “Tiểu Thất đi rồi sao?”

“Đã lên đường rồi!” Dung Cảnh nói, “Nhưng mà mới vừa đi, nàng muốn đuổi theo vẫn còn kịp.”

Vân Thiển Nguyệt sửng sốt một lát, lắc đầu, “Được rồi ! Cũng không phải là chân trời góc biển về sau không thể gặp nhau!”

Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt nhìn thấy bảo kiếm để trên bàn, nhìn kỹ một lát, mặc dù trời tối, trong phòng mờ mờ, nhưng còn có thể thấy rõ ràng bảo kiếm ánh lên tia sáng , nàng nhướng mày, “Kiếm từ đâu tới?”

“Lạc Dao công chúa cho tỳ nữ đem đến !” Dung Cảnh nói, “Còn có một phong thư!”

Vân Thiển Nguyệt nháy mắt mấy cái, đẩy chăn ra lướt qua Dung Cảnh nhảy xuống giường, đi tới trước bàn quả nhiên thấy trên bảo kiếm có một phong thư, cũng không mở ra, nàng đưa tay cầm lấy phong thư , bên trong rơi ra một mảnh giấy Tuyên Thành thượng hạng cắt thành hình dáng lá cây, trên đó viết một hàng chữ, “Ngày Cảnh thế tử cập quan , ngày Thiển Nguyệt tiểu thư cập kê , Lạc Dao sẽ đúng giờ xuất hiện. Đến lúc đó sẽ dùng thanh bảo kiếm này cùng Thiển Nguyệt tiểu thư luận cao thấp , hôm nay thanh bảo kiếm này mang theo bất tiện, trước hết gửi lại nơi này của Thiển Nguyệt tiểu thư rồi!”

Vân Thiển Nguyệt nhìn giấy viết thư im lặng chốc lát, vịn trán thở dài nói, “Nàng đâu muốn cùng ta luận kiếm, nói rõ muốn cướp người! Sợ rằng không chỉ bàn về kiếm, đây là hạ chiến thư với ta mà!”

Dung Cảnh vẫn nằm ở trên giường, nhíu mày, cũng không nói chuyện.

“Đều nói nữ nhân là hồng nhan họa thủy, ngươi là đại nam nhân cũng là hồng nhan họa thủy!” Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh một cái.

“Chẳng lẽ nàng thua nàng ta?” Dung Cảnh dường như cười.

Vân Thiển Nguyệt hừ một tiếng, không nói lời nào, cất phong thư đi , cầm lấy bình trà trên bàn rót, sau khi rót xong để bình trà xuống, hào khí vạn dặm nói: “Tới một người giết một người, tới hai người giết một đôi. Nàng dám khiêu chiến, ta liền dám ứng chiến. Ba thước Thanh Phong đang chờ nàng, tất nhiên giết nàng một mảnh giáp cũng không lưu!”

Dung Cảnh bỗng nhiên cúi đầu nở nụ cười, rất là vui vẻ, khen: “Có chí khí!”

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt trừng hắn, mắng một câu, “Ngươi là tên thối nát!”

Dung Cảnh nhẹ nhàng ho một tiếng, giọng nói dường như cũng mang theo nụ cười, ngoắc Vân Thiển Nguyệt: “Tới đây tiếp tục ngủ, ngày mai nàng phải lên đường, tối nay nghỉ ngơi thật tốt!”

Vân Thiển Nguyệt trở về trước giường, một lần nữa bò lên giường, Dung Cảnh ôm nàng vào trong ngực, Dung Cảnh vỗ nhè nhẹ nàng. Nàng rất nhanh an tâm ngủ thiếp đi, Dung Cảnh lại không buồn ngủ, vẫn nhìn nàng hồi lâu, mới nhắm mắt lại.

Bình minh ngày thứ hai , Vân Thiển Nguyệt dùng cơm đơn giản xong rồi lên đường hồi kinh, Lăng Liên và Y Tuyết cùng nàng cùng nhau trở về kinh thành.

Đường đi của huyện Hà Cốc vẫn chưa tu sửa xong, cho nên còn theo phương pháp lúc đến rời đi, ba người ngồi bè gỗ, đến biên giới huyện Hà Cốc mới cưỡi ngựa. Đường đi lúc này dễ đi hơn rất nhiều, ngựa bởi vì nghỉ ngơi hai ngày cước lực cực nhanh. Đêm khuya đã tới đến thành Lạc Thủy. Ba người ở thành Lạc Thủy dùng qua một bữa cơm đơn giản, rồi cả đêm lên đường, lần nữa lên đường núi, vòng qua huyện Kinh Châu chạy thẳng tới Khang thành, có thể tiết kiệm được thời gian một ngày.

Cùng một thời gian, cùng một địa điểm, lần trước là hơn mười người âm thầm đánh lén bị Vân Thiển Nguyệt dùng kim khâu toàn bộ phá hủy, lần này nhưng lại có hẳn mấy trăm người mai phục ở nơi đây.

Lăng Liên và Y Tuyết thấy mấy trăm hắc y nhân liền biến sắc, đồng thời một trái một phải bảo vệ Vân Thiển Nguyệt, “Tiểu thư. . . . . .”

Ánh mắt Vân Thiển Nguyệt lạnh lẽo, còn chưa nói chuyện, mấy trăm người phía sau liền xuất hiện giống như mấy trăm hắc y nhân phía trước. Một người trong đó quanh thân có sương mù bao phủ, nhìn không thấy tới hình dáng cùng tướng mạo, chỉ thấy một bóng dáng mờ ảo, bóng dáng này và hơi thở của người kia Vân Thiển Nguyệt rất rõ ràng, lạnh lẽo trong mắt nàng rút đi, cười nhạt, “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đến sau, ước chừng cũng chính là lần này.”

Lăng Liên cùng Y Tuyết nghi ngờ nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt giải thích nghi hoặc cho hai người , “Hắn là Thanh Ảnh, Huyền Ca là minh vệ, hắn là ám vệ của Dung Cảnh “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK