“Lucius đứng lên.” Chưa mở to mắt, hương hoa nguyệt quang chỉ có trên người Lucius đã chứng minh thân phận y. Giọng Snape hơi khàn khàn vì mệt nhọc cả đêm, lúc nói chuyện anh còn không mở mắt.
“Sev, Sev…” Lucius lưu luyến làn da mịn màng của bạn đời, một bên kêu.
Rất nhanh, khi Snape không giãy dụa Lucius lại đưa mình vào.
“Ưm, tên đáng ghét.” Snape căn bản không mở mắt, chỉ tức giận kêu lên một tiếng.
Lucius hoàn toàn không để ý, Veela vừa mới khai trai căn bản không khống chế được dục vọng của mình, y biết đêm qua mình đã quá mức, nhưng như là rắn, thật vất vả mới nuốt được toàn bộ con mồi, trước khi tiêu hóa sạch sẽ thì không hề cam lòng.
Snape bị động đong đưa với tiết tấu của Lucius, “Luci…” Cuối cùng anh khàn khàn gọi, Lucius ôm chặt bạn đời mình, điên cuồng muốn ôm anh vào lòng mình cả đời.
“Đi ra ngoài…” Cứ tiếp tục thế này thì Snape cũng phải tỉnh táo một chút, mà cảm nhận đầu tiên của anh chính là Lucius vẫn còn ở trong cơ thể mình, chưa rời ra.
Như là ở trong Chậu Tưởng Ký, trước mắt Snape thoáng hiện lên mỗi một cảnh vào đêm qua.
Trong phòng tắm, Lucius trần nửa thân trên, mái tóc màu bạc… và, hình như là… Dừng! Snape ép cắt ngang suy nghĩ của mình, thể chất mẫn cảm của tinh linh làm anh ngạc nhiên phát hiện thứ trong cơ thể mình lại đang cứng lên.
“Lucius!” Snape rốt cuộc thẹn quá thành giận, anh dùng tay đẩy lồng ngực trắng của người chồng mới cưới nhà mình.
“A, Sev, em thật là…” Lucius còn muốn trêu thêm vài câu.
“Câm miệng, anh cái đồ con công ngu ngốc vạn năm động dục!” Snape căn bản không cho y cơ hội nói.
Lucius cũng biết mình không được lợi ích gì nữa, y lưu luyến đi ra, an ủi sau này sẽ có cơ hội.
Snape đỏ bừng mặt cảm nhận Lucius rời khỏi anh lúc tỉnh táo, nơi mẫn cảm vì sử dụng quá mức vào đêm qua không tự giác co lại, “Phù”, khi Lucius rời đi, hai bên đều nhẹ nhàng thở ra. Snape không dám nhìn mắt Lucius chỉ có thể nhìn lồng ngực y.
Vừa nhìn đã khiến Snape nhớ đến một việc, anh đưa tay, dùng ngón tay tỉ mỉ sờ trên ngực trái Lucius.
“Sev…” Mắt Lucius tối lại, dùng tay mình đè tay Snape, “Em muốn gì?” Ý ám chỉ trong lời nói của y vô cùng rõ ràng.
“Lucius, ngày hôm qua tôi nhớ rõ ở chỗ này của anh có đồ đằng mà?” Dựa vào quan hệ giữa anh và Slughorn thì khế ước học đồ đã bị ngưng hẳn, là người đảm bảo khế ước cũng phải ngưng lại mới đúng, nhưng rõ ràng ngày hôm qua anh đã nhìn thấy con dơi kia bên ngực trái Lucius mà, tuy màu sắc không đỏ rực như ban đầu.
Lucius không vui lắm, nhưng biết bạn đời quan tâm tới an toàn của mình. “Em và Slughorn là do ông ta làm trái khế ước, tuy sau đó khế ước học đồ giữa hai người bị bỏ dở, nhưng làm người đảm bảo, tôi không hoàn thành tốt chức trách bảo vệ em, hơn nữa chúng ta là bạn đời linh hồn, khế ước bản thân chúng ta đã ký sẽ có hiệu lực cao hơn khế ước bình thường…”
“Có ảnh hưởng tới anh không?” Snape nhíu mày.
“Không.” Thừa dịp Snape không chú ý, Lucius lặng lẽ sờ mó, “Nhưng khi cảm xúc kích động sẽ thoáng hiện ra, giờ thì em không phải không nhìn được.” Lucius nói đến đây, kéo chăn ra, thoải mái cho Snape nhìn.
“Tôi đã thấy!” Snape nâng giọng, trong lòng phỉ nhổ không ngừng về Veela chỉ biết động dục này.
“A, Sev, em thật sự là rất đáng yêu.” Lucius không nhịn được cười nhẹ, Sev của y, sao da mặt lại mỏng như thế?
“Cút!” Mặt Snape đen sì, anh lấy chăn bọc kín người, rồi giơ chân đá.
“Sev!” Giọng không tin được của Lucius, xem ra có một số thứ không cần phải nói là hiểu. Lucius Malfoy, người chồng mới cưới của Severus Snape Prince, cứ thế bị đá xuống giường vào buổi sáng ngày đầu tiên sau hôn lễ.
— Tôi là đường ranh giới Lucius bị đạp xuống giường —
“Sev… Tôi sai rồi…” Lucius như người chồng bị vứt bỏ, điềm đạm dính bên cạnh Snape, thật ra nguyên nhân chỉ là vì Snape không chịu đút cơm cho y.
Quả thực Snape không có cách nào với Lucius, hiển nhiên sau khi họ kết hôn, trình độ da mặt dày của Lucius lại nâng lên một tầm cao mới, ai không biết còn tưởng rằng anh đã làm gì Lucius kìa.
“Lucius, rốt cuộc anh muốn gì?” Snape bất đắc dĩ.
“Gọi tôi “Luci”, tôi biết, đêm qua khi Sev gọi tôi là “Luci” rất dễ nghe.” Lucius được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
“Anh…” Vì Lucius lại nhắc tới đêm qua mà Snape xấu hổ buồn bực, anh vừa định châm chọc Lucius hai câu lại bị một con cú đột nhiên bay vào cắt ngang.
Lucius lấy thư từ chân con cú, mở ra, trong đó là một bức thư.
“Sao vậy?” Thần kinh gián điệp hai mang của Snape bị rung động, chỉ trong vài giây ngắn ngủi anh đã đưa ra năm sáu suy đoán và nghĩ cách họ trả lời, hoặc là từ Voldemort, hoặc là từ bên Dumbledore.
Lucius không biết suy nghĩ của Snape trong vài giây đó, từ khi hoàn thành toàn bộ nghi thức với bạn đời thì Lucius không cần nghĩ cũng hiểu Snape.
“Thư thăm viếng của gia chủ chi thứ Prince.” Lucius nhìn Snape khó hiểu.
“Mina Prince?” Snape cũng nghi hoặc.
Lucius nghĩ lại lúc mình bị gia chủ chi thứ Prince ngăn lại sau hôn lễ, nghĩ nghĩ vẫn nói, “Thư thăm viếng là gửi tới biệt thự Malfoy, nhưng muốn tới gặp em, dù họ muốn làm gì chỉ sợ em phải hỏi ý kiến ông ngoại em rồi.” Lucius suy nghĩ rất đơn giản, bây giờ bạn đời mình là gia chủ Prince, dù hiện tại cậu ấy mang họ “Malfoy” nhưng khi đứng một mình mọi người cũng coi cậu ấy là đại diện cho gia tộc Prince, vậy thì, hành vi thời gian trước của chi thứ Prince phải bị xử lý, mà Sev nhà mình tuyệt đối cần lão Prince giúp đỡ trên phương diện này.
Snape không hề suy nghĩ sâu xa như vậy, trong thảo luận với Lucius thì sự vụ quý tộc không phải do anh quản lý, “Được, lát nữa chúng ta tới gia tộc Prince.”
“Sev, em cần phải chuẩn bị sẵn sàng, chỉ sợ gia chủ chi thứ Prince không có ý tốt.”
“Ai không có ý tốt?” Một giọng nói Snape chưa từng nghe thấy lại vang lên từ trong lò sưởi, một phù thủy trung niên tóc vàng mắt lam đi ra, Snape cảm thấy Lucius căng người lại, sau khi thấy người tới lại thả lỏng. Vì cẩn thận, đũa phép Snape trượt vào tay phải, bên ngoài thì bình tĩnh thật ra luôn chuẩn bị ném một thần chú Expelliamurs rồi kéo Lucius rời đi.
Phản ứng của Snape không thoát khỏi mắt Chúa tể Hắc ám đời trước, dù Snape có quá khứ kiếp trước nhưng vẫn không qua được mặt Chúa tể Hắc ám này, tích lũy theo thời gian không chỉ là có thêm thời gian, sống hai lần 30 tuổi thì hoàn toàn khác biệt với sống tới 60 tuổi.
Gellert nghiền ngẫm nhìn dáng vẻ ngoài thả lỏng trong cảnh giác của Snape, âm thầm khen ngợi mắt nhìn của Abra, gia chủ Malfoy có được bạn đời như vậy thật đúng là hổ mọc thêm cánh.
“Bác Gellert, cháu nhớ cháu đã khóa biệt thự Malfoy rồi mà?” Lucius nhướn mày, giọng điệu từ hoài nghi sang ai oán. Gia tinh sẽ không vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, Gellert xuất hiện trong này đã nói rằng gia tộc Malfoy còn có cửa ngầm.
Vốn Lucius hơi căm tức, dù ai biết mức độ an toàn của biệt thự vẫn không đủ thì đều sẽ không vui, nhưng lập tức y nghĩ tới cha mình “mất tích”, còn quan hệ giữa họ, Lucius ai oán cho rằng đây chắc chắn là cha mình đã để lại một cửa ngầm cho tình nhân ở lại yêu đương vụng trộm rồi.
Sau khi đã “nói rõ” với Lucius lần trước, Gellert mẫn cảm hơn nhiều, cũng khiến ông lập tức hiểu được điều ám chỉ của Lucius. Tuy ông không phải được “Abra chỉ điểm” hơn nữa dựa vào cửa ngầm Thánh Đồ để lại lần trước, nhưng những lời “Ta và Abra không phải người yêu” lại nghẹn ở họng không nói ra được, kỳ dị là, Gellert không để ý dùng lý do này mà kéo Abra ở lại bên cạnh mình thật lâu, nhất là khi mà ông đã mất đi cả Al.
“Lucius.” Sau khi thức tỉnh huyết thống Snape cảm nhận rõ họ không có địch ý, làm anh hơi hoang mang, đối phương chính là Gellert, Gellert gin đó! Vậy xưng hô “bác Gellert” là chuyện gì vậy? Mà sao lời này giống như việc gia đình!
“Không giới thiệu một chút sao?” Gellert suy nghĩ cẩn thận, mình cũng ung dung tới, ông ngồi xuống đối diện Lucius và Snape, tự nhiên như ở nhà mình.
“Không phải ngài đã gặp qua sao?” Lucius nhìn lại Gellert, hoàn toàn không sợ hãi khi thấy Chúa tể Hắc ám, tuy tiếp xúc không nhiều lắm nhưng Lucius có thể cảm nhận được sự quan trọng của cha mình với Chúa tể Hắc ám này, nói như vậy ông ta sẽ không làm hại mình, làm hại gia tộc Malfoy. Điều thứ nhất gia quy Malfoy, mọi chuyện phải ưu tiên cho người nhà.
“Sev, đây là bác Gellert.” Quay đầu nhìn bạn đời nhà mình, Lucius lại mang vẻ mặt chân chó.
Chúa tể Hắc ám dày dặn kinh nghiệm cũng không nhịn được giật khóe miệng, Lucius không coi ông là gì khiến ông có một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, gia tộc Grindelwald hiện chỉ có mình ông, bản thân Gellert lại vẫn luôn độc thân vì đơn phương Dumbledore, ở cái tuổi bây giờ, đừng nói người thừa kế, ngay cả đứa cháu cũng không có, thân phận của Lucius làm ông có một cảm giác thỏa mãn của bậc cha mẹ.
“…Bác… Gellert…” Snape im lặng một lúc, rõ ràng anh không suy nghĩ rộng và có thần kinh dẻo dai kiên cường như Lucius.
“Bác Gellert, hôm nay bác tới không phải vì xem bạn đời cháu chứ, vào ngày thứ hai tân hôn đó!” Lucius giữ chặt tay Snape, nhấn mạnh phần cuối, liên hệ giữa bạn đời linh hồn cho y biết bạn đời mình vừa nãy đang khẩn trương. Bởi vậy, y sẽ không cho Chúa tể Hắc ám đời trước đã làm bạn đời mình áp lực một sắc mặt dễ nhìn được.
“A, cậu chủ Malfoy, đương nhiên, cậu Snape nữa, ta tới đây là muốn hai người bằng lòng, ta muốn tiến vào thư viện Malfoy.” Gellert cũng không để ý, Chúa tể Hắc ám luôn rất bất công, cứ là người ông coi trọng thì thế nào cũng tốt.
“Bác Gellert, cháu có thể hỏi bác nguyên nhân không ạ?” Lucius hỏi trọng điểm, tay y vẫn cầm tay Snape, nhưng sắc mặt đã trở nên đứng đắn.
“Ừm, trên thực tế, là vì Abra.” Gellert hơi ngượng ngùng, tuy ông muốn trực tiếp đi vào theo kế hoạch nhưng vì cảm nhận của Lucius và quan hệ bị hiểu lầm với Abra, Chúa tể Hắc ám quá khứ có hơi khó xử khi ngồi cạnh “con trai Abra”.
“Cha làm sao vậy ạ?” Nói tới Abraxas, Lucius cũng căng thẳng lên, y cũng đoán tình trạng cha mình không tốt khi mà Abraxas cũng không tham dự hôn lễ của y và Sev. Trong quá trình Snape vẫn im lặng theo dõi, nhưng tay phải anh vẫn không buông đũa phép ra.
“Abra còn chưa tỉnh lại.” Câu nói đầu tiên của Gellert khiến Lucius phải giật mình, “Ta không biết vì sao, rõ ràng bên ngoài quan tài thủy tinh có phản ứng pháp lực nhưng Abra vẫn không tỉnh lại.” Gellert tỉ mỉ nói tình trạng của Abra, đương nhiên là vì ông có thể cần Lucius giúp đỡ, mà còn vì… danh hiệu bậc thầy độc dược của Snape không phải là không khí.
Lucius trầm ngâm, cha mình căn bản là “đang ngủ”, hoàn toàn ngoài dự đoán của y, y còn tưởng rằng Abraxas không khỏe, hiện tại xem ra, Lucius cũng thay đổi cái nhìn về Chúa tể Hắc ám đời trước – với tình trạng hiện tại của cha, nói là chết cũng không khoa trương, cứ nghiêm túc nhấn mạnh người “còn không tỉnh lại”, rồi tới tìm gia tộc Malfoy giúp đỡ, rốt cuộc cha mình đã làm gì với Chúa tể Hắc ám đời trước đây?
“Lucius!” Snape phát hiện ra bạn đời nhà mình lại bắt đầu suy nghĩ miên man, anh hơi bất đắc dĩ mở miệng, Lucius không được tốt lắm, trong phạm vi được nhận định “an toàn” thì y dễ dàng ngây ngẩn.
“A, cháu xin lỗi, bác Gellert.” Hít thở vài cái, Lucius đã không muốn hỏi sâu thêm nữa, dù sao biểu hiện của Gellert hiện tại đã thuyết minh rằng ông nhìn trúng cha nhà mình, huống hồ Abraxas “ngủ” lâu như vậy ở nơi ông ta cũng không có vấn đề gì, y cũng không nên hỏi nhiều, Lucius không trách nhiệm nghĩ.
“Xin ngài cứ tự nhiên.” Thật ra Lucius cũng chỉ khách sáo, Merlin biết chuyện mà Chúa tể Hắc ám muốn làm thì luôn có thể làm được, biết thời biết thế thì nên nể mặt ông ta.
“Tân hôn vui vẻ.” Gellert cũng thích điều này ở Lucius, thức thời, biết tiến lùi, ông cũng không khách sáo.
Lucius búng tay một cái, “Tyty, đưa ngài ấy vào thư viện.”
Gellert gật đầu, đi theo gia tinh rời khỏi
Tay Snape nắm đũa phép thả lỏng một chút, “Lucius, chuyện gì vậy?”
“Sev à,” Lucius đột nhiên ôm lấy Snape, đầu vùi vào hõm vai đối phương, giọng nói tràn ngập ai oán, “Cha ở chỗ ông ta.”
Snape cứng người, lúc này không thể không nói nhân phẩm Abraxas thật sự là quá kém, đến nỗi ngay cả Snape cũng nghĩ rằng có phải gia chủ Malfoy đã “làm gì” Chúa tể Hắc ám đời trước hay không. Còn về Abraxas “chết mà sống lại” thì ngay từ đầu Snape cũng không tin chú sẽ không ngừa cho mình biện pháp dự phòng.
“Vậy anh gọi ông ta…” Rất nhanh, Snape kịp phản ứng, nhưng phát hiện này lại càng làm anh cứng người.
“Đúng vậy…” Lucius cũng hơi buồn bực, “Nói không chừng lúc này, chúng ta sẽ có thêm một người mẹ kế, a, không, một người cha dượng.”
Snape cảm thấy đây mới là khảo nghiệm mà Merlin đưa cho mình, Chúa tể Hắc ám còn chưa tính, giờ ngay cả Chúa tể Hắc ám đời trước cũng chặn ngang một bước, Snape nhớ rõ, kiếp trước Gellert căn bản không rời khỏi Nurmengard!
“Chuyện của tôi… phải nói sao?” Ngay sau đó Snape nghĩ tới nguyên nhân đối phương tới, hiển nhiên, cái chết quỷ dị của Abraxas có thể dẫn tới bí mật lớn nhất của mình.
Lucius ngồi thẳng, khi gặp phải vấn đề không thể không nói Lucius suy nghĩ toàn diện hơn Snape, mặc dù nước xa không cứu được lửa gần.
Thật lâu sau, Lucius mở miệng, “Nhìn tình huống đi,” y giữ chặt tay Snape, “Cả đời này em là của tôi, muốn động vào em, trừ khi tôi chết!”