Nếu có người nói Lucius một mình sử dụng pháp thuật hắc ám hay làm thực nghiệm pháp thuật nguy hiểm với Mina thì còn có thể tin, nói Lucius thả cô ả thì chỉ sợ ngay cả bản thân Dumbledore cũng không tin tưởng.
“Arthur, kẻ anh thấy có dáng vẻ thế nào?” Moody không nhìn tới ánh mắt nghiền ngẫm của Lucius, hai con mắt nhìn thẳng vào Weasley.
“Là một phù thủy,” Arthur cau mày cố gắng nhớ lại, trí nhớ của anh không quá tốt, “Tóc đen, đúng rồi, tóc ả màu đen.”
Tóc đen là một đặc điểm nhận dạng tuyệt đối ở giới phù thủy, khi mà phù thủy tóc đen không quá nhiều, mà Mina Prince hoàn toàn là một trong số đó.
Con mắt giả của Moody xoay vòng, anh hiểu Arthur, nếu anh ấy nói đã thấy thì chắc chắn Lucius đã cho ai thứ gì đó, mà đối phương có phải là cô Prince hay không thì tóm lại đó là một Tử thần Thực tử.
“Thanh tra toàn diện.” Moody hạ lệnh, mặt Cục trưởng Cục Thần Sáng bên cạnh anh đen sì vì lướt qua mệnh lệnh của hắn, nhưng Lucius âm thầm ra hiệu cho hắn, được lắm, nếu Moody hành động thì lần này khiến anh ta hoàn toàn bị knock-out là được.
“Tầng ba không có”, “Tầng hai không có”, “Vườn hoa không có”… Một hồi lâu, Thần Sáng lục tục trở về, mang tới tin tức không có gì hết, khi mà độn thổ bị cấm Khóa Cảng lại bị hạn chế thì họ đã sớm chuẩn bị tốt, không ai tin Lucius đã làm gì, nhờ vào hình tượng tốt đẹp của gia chủ Malfoy thì càng về sau, ánh mắt các Thần Sáng nhìn Moody và Weasley càng kỳ quái.
“Cái ả ti tiện Mina kia! Ta sớm nên biết, ả ta đã thông đồng với chúng bay!” Ngay khi không khí càng lúc càng xấu hổ thì gia chủ Blique nghiến răng nghiến lợi nói.
“Mina Prince ở đâu?” Moody trực tiếp xuất hiện trước mặt Blique.
“Hừ, nếu không phải ả ta lộ ra bí mật của chúng ta, thì chúng ta đã sớm thành công, Chúa tể Hắc ám…” “Silencio”, Lucius ra tay, “Tôi nghĩ, chúng ta không phải thẩm vấn họ ở đây, phán quyết và thẩm vấn phải là chuyện của ngành khác.”
Mặt Moody hơi cứng lại, đương nhiên anh biết, vừa nãy anh muốn hỏi lai lịch của Mina Prince, sao lại trùng hợp đến thế, Arthur thấy Lucius giải vây cho một Tử thần Thực tử, mà Tử thần Thực tử kia lại chính là Mina, hơn nữa còn biến mất trước mắt nhiều Thần Sáng như vậy!
“Hơn nữa,” Lucius ngân dài, “Chỉ sợ ngài nợ tôi một lời giải thích, tôi cũng không giúp bất cứ Tử thần Thực tử nào rời đi, ngài và ngài Weasley, dù sao cũng phải đưa ra cho tôi một lời công bằng.”
“Mày cái đồ rắn độc Slytherin!” Mặt Arthur càng đỏ hơn, vừa rồi là vì hưng phấn, giờ là vì xấu hổ và giận dữ, anh giơ đũa phép lên định xông lên dạy dỗ Lucius một trận.
“Được rồi!” Cục trưởng Cục Thần Sáng ở bên cạnh làm hoa đã lâu lên tiếng, “Hôm nay là hành động của Cục Thần Sáng, ngài Weasley là người của Cục Quản lý Muggle thì tôi không nên nói gì, nhưng Alastor Moody…” hắn liên tiếp đọc tên vào Thần Sáng vừa hưởng ứng nhanh nhất, “Sau khi kết thúc nhiệm vụ mấy người bị cách chức tạm thời, chờ Bộ Pháp thuật xử phạt rồi nói tiếp.” Gia chủ Malfoy đã cho hắn ân tình, đợi khi hắn chộp quyền Cục trưởng Cục Thần Sáng vào trong tay thì về sau chắc chắn hắn sẽ ưu tiên xử lý chuyện của ngài Malfoy.
“Anh!” Arthur còn muốn nói gì, nhưng Moody vẫn có đầu óc, “Chúng tôi chấp nhận xử phạt.” Anh nói, anh nghĩ tới Bộ Pháp thuật không có ý kiến gì với mình, quay đầu nhờ hiệu trưởng Dumbledore nói một tiếng, để họ thông cảm tấm lòng Weasley tích cực tiêu diệt Tử thần Thực tử còn sót lại thì việc này sẽ qua. Bởi vậy, Moody còn đang âm thầm cảm thán lúc này Lucius dễ đuổi như vậy, nhưng sau thì sao?
Không thể không nói Moody thật sự không đủ hiểu Lucius, hoặc là nói, anh đánh giá quá cao năng lực và danh vọng của Dumbledore.
Cứ thế vào mấy ngày sau, Nhật báo Tiên tri lấy tiêu đề cực kỳ bắt mắt chúc mừng một đám Tử thần Thực tử dư đảng lớn bị tóm, trong sự vui sướng ấy, tin tức nhỏ khi đám người Moody bị bãi miễn chức vị Thần Sáng có vẻ không mấy nổi bật.
Alastor Moody mang theo cơ thể ê ẩm và con mắt giả ra khỏi Bộ Pháp thuật, từ nay về sau chẳng biết đi đâu. Mà Arthur thì ngoan ngoãn làm việc ở Cục Quản lý Muggle, không còn suy nghĩ đến việc nơi khác.
Cùng lúc đó, trong biệt thự Malfoy, Lucius đang cùng Snape thương lượng bố trí lần cuối cùng.
“Sắp xếp Mina ở làng Little Hangleton thôi.” Snape nhớ lại, kiếp trước sau khi quật khởi Chúa tể Hắc ám thường xuyên tổ chức họp ở đó. Snape đã tận mắt thấy vết sẹo hình tia chớp trên trán Kẻ Được Chọn, bởi vậy chuyện Kẻ Được Chọn là một Trường Sinh Linh Giá cuối cùng đã không thể nghi ngờ.
Lần phân tách cuối cùng được hoàn thành trong lúc vô ý, chủ hồn chạy trốn, như vậy tính ra thì ngoài vương miện tại nước Đức, quyển nhật ký ở gia tộc Malfoy thì còn bốn Trường Sinh Linh Giá chưa được xác định.
Vốn muốn dựa theo biểu hiện của Kẻ Được Chọn kiếp trước thì con rắn kia gần như là chắc chắn, và Cúp Vàng mà Chúa tể Hắc ám đưa cho vợ chồng Lestrange vào hôn lễ, cái nhẫn xấu xí Snape đã từng thấy qua, đều có khả năng là Trường Sinh Linh Giá của Chúa tể Hắc ám, nhưng còn một cái, Lucius và Snape hoàn toàn không có phương hướng.
Nhưng đối với cái gọi là tương lai, Snape và Lucius hiện tại cũng có một nhận thức mơ hồ, tuy thay đổi “vận mệnh” cũng sẽ không bị trừng phạt nhưng có một số chuyện không thể thay đổi thì “vận mệnh” có vẻ cực kỳ cố chấp.
Nói thí dụ như, lời tiên đoán vẫn xuất hiện, kẻ mật báo vẫn tồn tại, Kẻ Được Chọn cũng trở thành Kẻ Được Chọn, bởi vậy họ cả gan đoán có lẽ số lượng Trường Sinh Linh Giá và vật chứa căn bản giống với kiếp trước, nhưng địa điểm thì… không ai biết.
Cũng may Snape và Lucius đã rõ, chỉ cần không cho Chúa tể Hắc ám sống lại thì tiêu diệt Trường Sinh Linh Giá sẽ là một công việc lâu dài, cũng vì thế mà sốt ruột hoàn toàn không có tác dụng.
“Cũng tốt,” Lucius đồng ý với bạn đời, “Nhưng Sev à, em và bác Gellert nghiên cứu nhất định phải cẩn thận.” Lucius nói tới quyển nhật ký, từ khi Chúa tể Hắc ám “chết”, vương miện nước Đức và quyển nhật ký ở gia tộc Malfoy bị xui xẻo. Dù sao chủ hồn cũng không biết, khi mà một bậc thầy luyện kim và một bậc thầy độc dược bùng nổ nhiệt tình trong lúc nghiên cứu phương diện thì tới Merlin cũng phải lùi ba phần, ùn ùn trận pháp và độc dược khiến năng lượng linh hồn trong hai Trường Sinh Linh Giá này bị suy yếu rồi suy yếu, nhưng sự khôi phục của chúng lại rất mạnh, vì thế mỗi lần bị biến thành nửa sống nửa chết thì chúng vẫn dựa vào vật chứa mà kéo dài hơi tàn. Đối lập với chủ hồn đang bám vào rắn ở rừng Albania thì không thể nói rõ ai thê thảm hơn ai.
“Tôi biết.” Snape quay mặt đi, mỗi lần Lucius chân thành quan tâm anh thì anh sẽ hơi mất tự nhiên, hạnh phúc mà anh có được nhiều lắm, Slytherin sẽ bảo vệ mọi thứ mà mình nên có.
— Tôi là đường ranh giới thời gian nhanh chóng trôi qua —
Tám năm sau, ở đường Privet Drive Muggle London vào một ngày bình thường.
“Harry, nhanh chóng đi làm cơm rồi dọn cỏ trong vườn.” Giọng cao vút của Petunia Dursley vang lên.
Một loạt tiếng bùm bụp kế tiếp, sau đó, một cậu bé mặc quần áo rộng thùng thình không vừa người đeo kính viền đen xuất hiện trong vườn hoa. Dưới ánh mặt trời chói chang, cậu cứ lần lượt khom lưng xuống, lại đứng lên, rất nhanh, mái tóc đen bù xù đã ướt đẫm mồ hôi, tóc mái bết dính vào trước trán, phần sau thì vẫn ngoan cường “lỉa chỉa” ra xung qunah.
Cậu bé nhanh chóng dọn sạch hơn nửa cái vườn, nhìn vào động tác thì hiển nhiên cậu bé đã quen làm vậy. Rốt cuộc, thừa dịp nghỉ tạm thì cậu bé vén lên đám tóc mái hơi dài, một vết sẹo hình tia chớp lộ ra, đây là Kẻ Được Chọn tiếng tăm lừng lẫy của giới phù thủy nước Anh – Harry Potter.
“Hey, Harry, tại sao cậu lại làm cu li vậy!” Một giọng nói trong trẻo của cô bé nào đó vang lên, trong đó còn mang theo ý làm nũng. Theo lý thì phải là cô bé và cậu bé rất thân, nhưng trên thực tế Harry Potter nhăn chặt mày.
“Su, không phải tôi đang làm cu li, tôi chỉ đang giúp đỡ thôi.” Harry cũng không ngẩng đầu, cậu nhận được ra chủ nhân giọng nói, trên thực tế, bất cứ ai từ sáu tuổi mỗi ngày đều nghe thấy giọng nói này thì sẽ không thể không nhận ra.
Cô bé đeo một cái nơ rất đẹp, rồi ghé vào trên cái tường cách vách, “Harry, vì sao cậu không dùng pháp thuật hỗ trợ?”
“Su, tôi đã nói là tôi không biết pháp thuật.” Lần thứ vạn lẻ một, Harry cũng không ngẩng đầu lên giải thích.
Nghe Harry nói vậy, cô bé không vui, “Harry, cậu chưa từng nghĩ vì sao mỗi lần Dudley đuổi theo thì cậu đều có thể trốn được sao? Nóc nhà lần trước, sân thể dục nữa, và tóc cậu, dì cậu không thể nào cắt ngắn nó được đúng không?”
“Su, cậu nghĩ nhiều rồi, đó chỉ là trùng hợp thôi, tôi không khác gì người khác cả.” Đúng vậy, Harry chưa bao giờ cảm thấy mình có gì khác với người ta, nếu “đặc biệt thê thảm” cũng coi như là một sự khác biệt.
“Harry ơi Harry à, một ngày nào đó cậu sẽ tin lời của mình, cậu sẽ trở thành một nhân vật lớn, rồi cậu sẽ có một thầy giáo giỏi nhất, cậu nhất định phải tôn kính thầy ấy, nghe lời thầy ấy, vì chỉ có thầy ấy mới đối xử tốt nhất với cậu trên thế giới này.”
“Ừ, ừ, ừ, tôi biết.” Harry cũng không ngẩng đầu lên lặp lại, nhờ vào lịch sử đẫm máu vài năm nay, Harry rất hiểu không thể tranh luận với Su trong chuyện này, vì không để lỗ tai mình bị giày xéo thêm, Harry đã có “thói quen tốt” gật đầu với mỗi lời Su nói.
Dường như cô bé rất hài lòng, cô tiếp tục ngó đầu qua tường nhìn Harry làm cỏ từng chút một, cho đến khi trong nhà có người gọi cô, “Vậy, Harry, mình đi trước, a, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mình cam đoan, ngày mai chắc chắn cậu sẽ có một sinh nhật tuyệt vời!”
“A, đương nhiên, Su, hẹn gặp lại.” Harry không ngẩng đầu, dù xế chiều hôm nay cô bé đã tuần tra khu này ba lần, nhưng Harry thà đi làm cỏ cũng không thích nói chuyện với Su.
Nhìn bóng lưng vui vẻ của cô bé, Harry không có cảm xúc, nói thế nào nhỉ, bị xa lánh ở trường học Harry thật sự rất muốn có một người bạn, nhưng cậu không thích bạn có mục đích.
Cô bé tên Su Hole này, được chuyển tới gần nhà họ vào năm Harry sáu tuổi, tối hôm trước dì Petunia còn lải nhải thảo luận hàng xóm mới vào bữa tối, ngày hôm sau Harry và Dudley đã thấy Su Hole.
Lúc đầu Harry rất vui, vì Su là người duy nhất trong lớp tới gần cậu, trở thành bạn của cậu, nhưng rất nhanh, cậu phát hiện ra không ổn, dường như trong mắt Su vĩnh viễn không nhìn người bạn là cậu, mà là “Harry”.
Cảm giác này rất kỳ lạ, Harry cũng không nói rõ được, nhưng cậu có thể hiểu, “Harry” giỏi giang, dũng cảm mà Su hy vọng căn bản không tồn tại. Cậu chẳng qua chỉ là một cậu bé được gửi nuôi tại nhà dì, hơn nữa còn là một cậu bé mong anh hùng tới cứu, cậu không phải anh hùng, cũng chưa bao giờ được mong đợi trở thành một anh hùng.
Có lẽ ngay từ đầu, Harry đã từng nghĩ trở thành người như Su tưởng tượng, nhưng cậu nhanh chóng quên đi, vì sau đó cậu nhân ra, Su cũng không biết cậu, mà Su chưa từng định tới đây cứu cậu.
Dường như dù cậu giải thích rằng vết thương trên tay chẳng qua là do cậu không cẩn thận bị bỏng nhưng vĩnh viễn Su đều cảm thấy đó là do dì cậu ngược đãi cậu.
Thượng đế biết, tuy dì Petunia luôn sai cậu làm rất nhiều việc, nhưng không phải vì ba mẹ cậu không cho dì một xíu tiền nuôi dưỡng nào sao?
Khi còn bé Harry đã từng thấy bọn trẻ trong cô nhi viện, những ánh mắt hâm hộ vì có gia đình in sâu vào trong lòng Harry, từ đó về sau, cậu bắt đầu hiểu, đôi khi chỉ có một nơi ở đã là một loại thỏa mãn. Dù dì đối xử với cậu thế nào thì dì vẫn không vứt bỏ cậu không phải sao?
Chỉ tiếc, dường như từ nhỏ Harry đã là vật thu hút rắc rối, cậu là quần áo sẽ bị bỏng, nấu cơm sẽ vỡ bát, giặt quần áo sẽ trượt chân, dần dà, Petunia kiên trì cho rằng những tật xấu này của Harry đều vì bị “kẻ kỳ quái” lây bệnh, vì thế, càng sai nhiều việc, càng huấn luyện nhiều cố gắng để Harry khôi phục bình thường trở thành một phần cuộc sống của gia đình Dursley.
Harry không quá hiểu ý của gia đình dì, nhưng không muốn bị vứt bỏ đã trở thành cố chấp của cậu bé, bởi vậy, lấy lòng, chấp hành đã trở thành trọng điểm sinh hoạt của cậu.
Có suy nghĩ này Harry càng ngày càng cách cô bé Su luôn cho rằng gia đình Dursley ngược đãi cậu, trong lòng Harry càng bài xích cô bé, hơn nữa cậu không thích cô bé khinh thường mỗi khi thảo luận tới gia đình dì, đó là sự miệt thị sâu sắc nhất.
Harry đã không còn người thân, vì sao cậu còn phải lựa chọn một người bạn khinh thường họ hàng của mình chứ?
Dần dần mặt trời ngả về tây, cậu bé vào trong nhà, vì cô bé xuất hiện mà gia đình Petunia không còn giương cung bạt kiếm như lúc trước với Harry nữa, Dudley và ngài Dursley vẫn không thích Harry, Petrunia vẫn sai Harry làm này làm kia nhưng Harry luôn có suy nghĩ cảm ơn trong lòng nên cũng có thể chịu đựng.
Mặt trời lên cao mặt trăng lặn xuống, thế giới lại chào đón một ngày mới. Mười năm trước, cũng vào ngày này Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã biến mất, mười năm sau, anh hùng tiêu diệt hắn phải trở về, cánh cổng lớn mở ra, sẽ là vận mệnh ai phải thay đổi?