“Tôi không hiểu, ngài Dumbledore.” Snape không muốn gọi cụ là “hiệu trưởng” nữa.
“A, Severus, cậu nên tin tôi một chút, chuyện lần trước…” Dumbledore còn chưa nói xong đã bị Snape ngắt lời không khách sáo.
“Nếu ngài nói tới chuyện năm thứ năm thì tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói, Slytherin không phải kẻ ngốc, “hiệu trưởng” Dumbledore.” Snape cũng không nhận ra khi anh nói những lời này thì vẻ mặt cực kỳ giống Lucius.
Dumbledore hơi hoảng hốt, từ Snape dường như cụ có thể nhìn thấy gia chủ Malfoy cười lạnh uy hiếp cụ, trong nháy mắt đó, cụ cảm thấy áy náy vì gây chuyện giữa họ, nhưng cụ lập tức đè nén lại. Đó là vì chính nghĩa, cụ nói với mình. “Severus, cậu nên khoan dung.” Vẻ mặt Dumbledore rất hiền lành, “Khi đó mọi người vẫn còn là trẻ con, nhưng cậu xem đi, hiện tại các cậu đã cao hơn rồi, hôm nay James cũng đã kết hôn.”
“Tôi cho rằng, toàn bộ lý do hôm nay tôi xuất hiện ở đây là vì tôi nhận được thiếp mời.” Snape thu lại cảm xúc trên mặt.
“Đương nhiên rồi, Severus, cậu hy vọng Lily hạnh phúc đúng không?” Trong lời nói của Dumbledore tràn ngập ám chỉ.
Đây là lần đầu tiên Snape cảm giác không thể nói gì của Lucius, Dumbledore đứng trước mặt mình, dáng vẻ “tôi biết bí mật của cậu” thật sự khiến người ta bất đắc dĩ. “Ngài Dumbledore, tôi cho rằng…” Snape muốn hỏi rốt cuộc cụ tìm tôi làm gì, đối diện với phù thủy trắng, với thân phận hiện tại của anh, rất nhiều thứ anh không cần phải kiên nhẫn nữa.
Nhưng một bóng người xuất hiện ở cửa, chú rể cười to ôm lấy người tới, Snape im lặng không nói. Đồng thời, như hai cực nam châm, người tới vừa liếc mắt đã thấy Snape trong góc phòng, anh em tốt nhất của James Potter – Sirius.
“Severus, tôi biết cậu…” Dumbledore thấy Snape không nói chuyện còn tưởng là anh đang nghĩ gì, cụ tiếp tục lý do thoái thác của mình, vì góc độ nên cụ cũng không phát hiện người khác tới gần.
“Hiệu trưởng Dumbledore.” Vì thế khi giọng của Sirius vang lên, Dumbledore đề phòng theo bản năng, tuy lập tức cụ thả lỏng nhưng không thoát khỏi sự chú ý của Snape và Sirius, trong mắt người sau nhanh chóng xẹt qua một tia đau lòng.
Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, Sirius không sống khá giả. Trên thực tế, bắt đầu từ khi họ tốt nghiệp, Sirius đã sống không tốt rồi. Khác với các bạn học khác đi làm, kế thừa gia nghiệp, Sirius lại như một hồn ma không ai quản lý, bay tới bay lui trong Hogwarts.
Giới phù thủy không có ai dám cho Sirius một việc làm – không phải vì điều gì, mà chỉ dựa vào thế lực của gia tộc Black, tuy hiện tại cũng không truyền ra lời đồn nào nhưng mọi người đều biết thái độ đối địch công khai của Sirius, trong tình huống ấy thì không ai muốn mang rắc rối tới cho mình.
Sirius cũng kế thừa một phần di sản sau đó – đến từ một người họ hàng xa, nghe nói cũng bị đuổi ra khỏi nhà.
Khi vừa biết được mình có một phần di sản trong lòng Sirius ngập tràn cảm kích, hiện thực tàn khốc nói cho cậu biết cậu chủ ngày xưa là cậu không có Galleons thì không sống nổi, càng khiến cậu ngạc nhiên là, người đưa di sản này tới là Narcissa.
Từ sau khi Narcissa gả sang nước Đức, Sirius không gặp lại cô nữa, là con trai lớn bị đuổi ra khỏi nhà, Sirius không có tư cách tham gia hôn lễ, “kề vai chiến đấu” với Bella vào mùa hè năm thứ năm kia như là một giấc mơ, mà giờ, tỉnh mộng, tiểu thư Black xuất giá, Sirius không thể tham gia.
Sirius còn nhớ Narcissa lo lắng, là người có quan hệ tốt nhất với cậu trong nhà, Narcissa nói rất nhiều chuyện mà cậu không biết.
Ví như mẹ cậu đã lo lắng cho cậu thế nào, thậm chí còn lén đặt một phần trang sức của mình ở trong di sản; ví như cha của cậu đã giúp cậu như thế nào trước mặt Chúa tể Hắc ám để không cho cậu bị liệt vào danh sách mục tiêu tấn công… và cả, em trai cậu, người thừa kế Black hiện tại, thậm chí còn đưa một cái nhẫn được cất kỹ trong phòng cha để Narcissa đưa cho cậu.
Sirius biết đây là lời hứa của Regulus với mình, một khi em ấy trở thành gia chủ thì em ấy sẽ đưa anh trai mình về nhà.
Đáng tiếc, Sirius thật sự quá kiêu ngạo, cậu chỉ liếc cái nhẫn xấu xí đó một cái rồi kiên quyết để Narcissa mang về nhà. Cậu, Sirius, có thể nhận mẹ tiếp tế và cha bảo vệ, nhưng cậu không thể nhận lời hứa từ người em trai thay thế vị trí của mình.
Không phải Narcissa không thất vọng, nhưng cô giờ đã gả tới Đức, dù gia tộc Black là nhà mẹ đẻ nhưng phía trước có gia tộc Malfoy, phía sau gia tộc Black tự mình phát triển, Narcissa cũng rất bối rối.
Tuy Sirius không nhận “lời hứa” của Regulus nhưng cái nhẫn màu đen kia coi như đã gạch một nét đậm trong lòng cậu.
Rồi chiến tranh bùng nổ, thế cục dần dần chuyển biến xấu, Sirius gặp phải một lựa chọn quan trọng trong cuộc đời của một người – đứng ở bên nào. Nếu là Sirius vẫn ở trường học, câu hỏi này căn bản là không cần trả lời, nhưng sau khi tốt nghiệp biết một chuyện từ Narcissa Sirius hơi do dự, nhưng rất nhanh, sự do dự đó lại tan thành mây khói theo James Potter.
Hai bác Potter mất, vì bị Tử thần Thực tử mưu sát.
Đại khái gia tộc Black đều chảy dòng máu cố chấp, Sirius nhận định Tử thần Thực tử giết người nhà của cậu, khi mà phu nhân Potter đã từng là một Black, nên cậu chọn Hội Phượng Hoàng, đây là vì chính nghĩa, bạn xem đi, thuyết phục bản thân thật ra rất đơn giản.
Nhưng mà.. Sirius cũng không được như trong giấc mộng, có lẽ hiệu trưởng Dumbledore vẫn tin tưởng cậu, nhưng còn những người khác… Cậu xuất thân từ gia tộc Black đang có thế lực lớn nhất trong hàng ngũ Tử thần Thực tử, cậu đã từng là người thừa kế quý tộc máu trong, hiện tại cậu có thể sinh sống dựa vào di sản, cả nhà cậu trừ cậu thì đều là Tử thần Thực tử… còn gì để nói nữa? Sirius cả người đều mang cái nhãn “không thể tin tưởng hoàn toàn”, vì thế cậu rất ít khi có thể vào chiến trường, đứng một bên lại khơi dậy tính hung ác của Sirius.
Rất nhanh, danh tiếng “chó điên” nhà Black bắt đầu lan truyền, nhưng lúc này đây, dù là Tử thần Thực tử hay là Hội Phượng Hoàng lại cùng đặt cậu giống với “Bella điên cuồng”, gia tộc Black, thật đúng là danh bất hư truyền.
Hai bên đều nhận ra, hai bên đều có cảm giác bài xích khiến Sirius cũng không tốt lắm, đơn giản, còn có James và Peter.
Vừa bùng nổ chiến tranh Peter đã trực tiếp gia nhập Hội Phượng Hoàng, khiến Sirius bọn họ chấn động, rồi họ mới biết được, người cha già của Peter bị Tử thần Thực tử giết, cũng khiến Peter hận Tử thần Thực tử thấu xương.
Cuối cùng dù trước kia quan hệ thân hay không thân, Peter nhanh chóng trở thành bạn tốt với Sirius và cả James, nhưng Lupin… Sirius không biết, từ khi rời đi Lupin không có tin tức gì.
“A, con trai của ta,” Giọng nói hòa ái của Dumbledore cắt ngang Sirius suy nghĩ, “Chắc chắn cậu sẽ là phù rể, a, vậy cậu tới muộn rồi!”
“Hiệu trưởng Dumbledore, trên đường bị đuổi.” Sirius tùy tiện cắm đũa phép sau túi quần, mắt nhìn chằm chằm vào Snape, từ sau kết hôn, Sirius không còn thấy Snape gần như vậy nữa. Nhìn “Snivellus” mà ngày xưa ngứa mắt nhất lại lấy dáng vẻ và khí chất quý tộc mà mình không thể muốn đứng đó, trong lòng đầu tiên là tự biết xấu hổ, rồi tới phẫn nộ bị nhục nhã, trực tiếp biểu hiện lên giọng nói của cậu, “Ôi cha, đây không phải là Snivellus sao? Con rắn độc Malfoy kia đã đồng ý thả cái đuôi bám dính anh ta, cho cậu ra ngoài rồi à?”
Đương nhiên Sirius đang khiêu khích, nhưng lời của cậu luôn có ý tứ khác, cũng là ý tứ đó khiến Dumbledore ngạc nhiên nhìn Sirius một cái, trong lòng đột nhiên bắt đầu tính toán khả năng khác.
“Chó đần!” Snape đối diện Sirius, dù là kiếp tiếp theo cũng không thể hòa bình! Huống chi nghĩ tới vì cậu ta mà Lucius suýt nữa biến thành người sói là Snape lại không thể tha thứ nổi, “Chỉ mong cái đầu chó tràn đầy cỏ lác của cậu còn có thứ khác, biết hôm nay tôi là khách được mời tới, cậu chỉ cần đeo vòng trang sức của chó rồi vẫy đuôi với chủ mình chứ không phải ưỡn bụng nằm lười như chó cảnh thế này!” Một tràng châm chọc gần như không ngắc ngứ được ném xuống.
“Mày Snivellus chết tiệt!” Cũng kỳ lạ, Sirius bị nọc độc của Snape phun từ đầu tới chân lại cảm thấy thoải mái không nói nên lời, cậu rút đũa phép ra, sự buồn bực vì bị Hội Phượng Hoàng nghi ngờ trong khoảng thời gian này đã trở thành hư không!
“A, bọn nhỏ!” Dumbledore vội vàng đứng giữa họ, sao trước kia cụ lại không biết giữa Sirius và Snape lại có “quan hệ cá nhân” thế này? “Sirius, cậu nên đi làm phù rể, cất đũa phép của cậu, hôm nay là ngày tốt của James.”
Đúng lúc Peter chạy tới, thấy Sirius đang cầm đũa phép thì co người theo bản năng, Sirius thấy phản ứng của Peter thì bĩu môi, chuột tới đâu vẫn là chuột, dù họ khôi phục lại tình bạn với Peter cũng không thể che dấu sự thật Peter là kẻ nhát gan.
“Sirius, James… James đang tìm cậu.” Peter khẩn trương kéo tay áo Sirius, người sau ác ý mở miệng về phía Snape, hình dáng miệng phát âm ra “chị dâu Malfoy”.
Sirius đi được một lát, Dumbledore và Snape vẫn chưa nói gì. Hành vi cuối cùng của Sirius đã chống lại lời “họ cảm thấy rất xin lỗi” mà Dumbledore vừa nhắc tới, căn bản chỉ là truyện cười.
“E hèm, gần đây Sirius hơi khẩn trương…” Dumbledore cảm thấy xấu hổ, cụ cười ha ha, biết hôm nay chỉ có thể đi thẳng vào vấn đề, nếu không không biết tới khi nào mới có thể gặp Snape lần nữa, “Severus, cậu cảm thấy thế nào về giới phù thủy hiện tại?”
“Đó là chuyện của Lucius.” Snape bình tĩnh, mở Bế quan Bí thuật, kiếp trước anh chưa từng đối diện với một phù thủy trắng dùng Chiết tâm Trí thuật, nhưng đời này thì anh không biết.
“Severus, dù cậu chủ Malfoy cũng là học trò yêu thích của tôi, nhưng tôi phải nói…” Dumbledore lộ vẻ khó xử, “Cậu ấy hạn chế cậu quá nghiêm, Severus, cậu là gia chủ Prince, nếu cứ tiếp tục thế này thì gia tộc Prince rất nguy hiểm. A, có lẽ cậu còn không biết, tôi và lão Prince là bạn rất thân, chỉ tiếc ông ấy đã đi rồi.” Trong giọng cụ tràn ngập thương cảm
Trong lòng Snape trợn trắng mắt, khi nào thì ông ngoại rất thân với Dumbledore, ông ngoại với Aberforth thân thì còn được, trong thời gian đầu mẹ rời khỏi nhà, ông ngoại đã tới nơi của Aberforth uống rượu, cũng vì thế mà Snape và Lucius mới biết được “chi tiết” của chủ quán Đầu Heo.
“Lucius sẽ xử lý tốt.” Snape nói rất cứng, dựa theo kế hoạch của anh và Lucius, hiện tại anh cần phải khiến bên ngoài biết họ không hòa hợp.
“A, Severus, vì lão Prince, có vấn đề gì cậu cũng có thể tới tìm tôi, con trai của ta.” Dumbledore nhìn Snape, trong mắt ngập tràn yêu thương dành cho con cháu.
Cũng không biết vì sao, trong nháy mắt này, Snape lại nhớ tới lần trước khi Gellert nhìn Lucius ở gia tộc Malfoy, đối lập với tướng mạo phong lưu phóng khoáng của Chúa tể Hắc ám đời trước, và Dumbledore mặc áo choàng phù thủy màu hồng, Snape đột nhiên hiểu được vì sao Lucius lại thích giữ “vẻ đẹp” như thế, vẻ ngoài tuyệt đối là điều kiện đầu tiên!
“Cám ơn ý tốt của ngài!” Cuối cùng Snape khô khốc nói, cúi đầu theo tiêu chuẩn quý tộc, anh đã đạt được mục đích, anh cần để Dumbledore mơ hồ lập trường bản thân.
“A, đúng rồi, con trai của ta, cậu sẽ giữ liên lạc với cô Evans chứ, dù sao thì từ nay về sau Lily không còn người nhà nào nữa, người thân duy nhất ở giới Muggle của cô ấy chính là cậu.” Dumbledore mở miệng phía sau Snape.
Cơ thể Snape cứng một chút, nhớ tới kiếp trước vì Lily là phù thủy mà liên lụy vợ chồng Evans, cùng cả Petunia sợ hãi pháp thuật kia, “Tôi sẽ.” Giọng anh nhẹ nhàng, trong mắt lại lạnh băng, chưa bao giờ anh lại nhớ Lucius như lúc này, mỗi người đều phải trả giá cho lựa chọn của mình.