“A, đó là Pansy, Pansy Parkinson.” Blaise như tìm được đề tài, vội vàng giới thiệu. “Chú Parkinson, xin chào!” Rồi cậu bé còn cúi một cái theo lễ quý tộc với gia chủ Parkinson khiến người sau nhìn cậu bé, cũng không phải sai, nhưng mà… khụ khụ, vấn là gia tộc Malfoy và Prince tốt hơn, thích hợp với công chúa nhỏ Pansy nhà mình hơn.
“Pansy, đây là Aquila và Draco, về sau mấy đứa tới Hogwarts thì phải vào Slytherin học tập.” Quay đầu nhìn con gái nhà mình, gia chủ Parkinson cười rất hiền lành.
“Dạ, cha.” Pansy nói với cha mình, rồi nhấc váy nhún người, “Tôi tên là Pansy Parkinson.”
“Xin chào, tôi là Draco, Draco Malfoy.” Draco tò mò đi lên, Pansy là người có giới tính nữ gần đây trong cuộc sống của nhóc – thật không thể trách Draco, trẻ con ba tuổi gần như đều biết tới hoa ở biệt thự Malfoy, chỉ có vài lần ra ngoài cũng đi theo người lớn, mà Lucius tuyệt đối sẽ cam đoan khi gia đình họ ra ngoài thì bên cạnh không có con gái “không nhìn được”.
“Aquila Prince.” Aquila mở miệng đơn giản, mắt vẫn không rời khỏi Draco, papa đã nói, lễ nghi chuẩn bị cho giao tiếp, cậu bé không cần giao tiếp, cậu bé sẽ không cần lễ nghi.
Nhìn thấy vài đứa trẻ tự hoàn thành giới thiệu, gia chủ Parkinson vừa lòng rời đi, dù sao thì là Aquila hay là Draco, chọn ai làm chồng cũng quá tốt rồi.
“Pansy, hôm nay cậu xinh như công chúa ý.” Blaise học theo những quý ông khen ngợi mẹ mình.
“Đương nhiên rồi.” Gia chủ Parkinson rời đi Pansy lộ ra bản tính, nâng cao cái cằm của mình, nhìn qua cô bé khá giống Draco.
Draco lập tức quay đầu tựa vào anh trai mình, nhóc cũng không thích chơi với người khác, ở nhà mọi người đều vây quanh nhóc cả.
“Vì sao cậu không nói chuyện với tôi.” Rõ ràng, dáng vẻ của Draco có thể thu hút hơn Aquila, nhất là dáng vẻ hoàng tử của Draco, dễ dàng có được cảm tình của cô bé.
“Hừ, vì sao tôi phải nói chuyện với cậu?” Draco ăn xong bánh, đang do dự nhìn mảnh vụn trên tay, thật ra nhóc rất muốn ăn sạch nhưng nghĩ đến cha đã nhấn mạnh, Draco vẫn băn khoăn.
“Cậu…” Pansy được nuông chiều chưa từng bị nói như vậy, cô bé cảm thấy mình phải được cưng chiều, vì sao người xinh đẹp như hoàng tử nhỏ lại không thích mình chứ?
Trẻ con rất mẫn cảm, như Pansy hiện tại, cô bé vừa nhận ra tầm quan trọng của Aquila với Draco, thấy hiện tại mà Draco vẫn chưa rời khỏi cậu bé kia thì biết. Mang suy nghĩ “cậu làm tôi không vui, tôi sẽ khiến người theo cậu tốt với tôi”, Pansy hiếm khi làm nũng với người xa lạ. “Anh Aquila, anh chơi với em đi.”
Draco vốn cau mày nhìn tay mình, nghe thấy thì không còn do dự nữa, lòng tràn ngập suy nghĩ “con nhóc này tới cướp anh trai”, “Mày tránh ra, tao ghét mày!” Không thể không nói, vài năm nay đúng là Lucius và Snape đã làm hư Draco, nhóc vẫn chưa dính vào chuyện của quý tộc khiến Draco vừa thấy gì không vừa mắt là trực tiếp bùng nổ. A, có lẽ người cưng chiều đứa nhỏ còn phải tính tới Chúa tể Hắc ám đời trước và Abraxas chăng?
“Draco,” Aquila không đồng ý nhìn nhóc, lấy ra một cái khăn tay tỉ mỉ lau bàn tay toàn vụn bánh ngọt của em trai, “Cha sẽ mắng.”
Pansy cắn cắn môi, Draco vui vẻ ra mặt, cô bé lần thứ hai không được chú ý tan nát cõi lòng thủy tinh. Thấy cô bé sắp khóc, vẫn luôn lấy mục tiêu trở thành một quý ông (lời của phu nhân Zabini) Blaise vội vàng lên tiếng.
“Pansy, chúng ta đi bên kia đi, mình vừa thấy một đóa hoa màu vàng, rất đẹp, mình dẫn cậu đi nhé?” Thật đúng là con trai của phu nhân Zabini, Blaise rất biết cách chuyển đề tài.
“Hừ!” Cuối cùng mở mắt liếc Aquila đang nghiêm túc lau tay cho Draco, và Draco đang đắc ý dào dạt, Pansy chà chà chân mình, xoay người rời đi.
“Hai cậu nợ tôi một lần.” Blaise đối diện với anh em Malfoy, giọng nói cực kỳ nghiêm túc, mẹ đã dạy, chủ động tạo ân tình mới có thể lấy được nhiều lợi ích, giống như mình tưới nước trước thì hoa mới có thể nở vậy.
Draco không nói lời nào, mà Aquila thì không cần nghĩ nhiều. Quả nhiên, Aquila cũng không nói tiếp, Blaise hơi nổi giận, xoay người chuẩn bị đuổi theo Pansy
“Là do cậu tự làm.” Phía sau vang lên câu nói của Aquila, bạn nhỏ Blaise nhìn hai anh em một đen một trắng, trong lòng đều là nước mắt, mẹ lừa con, căn bản là không giống gì hết!
— Tôi là đường ranh giới bạn nhỏ Blaise bị đả kích mạnh —
“Qui, Dra, tối nay hai đứa đi đâu vậy?” Sau khi bữa tiệc chấm dứt, gia đình Malfoy thay lễ phục rồi ngồi trong phòng khách, họ còn có hai “vị khách” đặc biệt nữa.
“Cha, hoa hoa, Dra tới vườn hoa nhìn hoa hoa.” Tối nay lần đầu tiên rời khỏi Aquila, Draco chạy tới bên Lucius, một tay tóm lấy áo choàng cha mình.
“Chậm một chút, Dra của cha.” Lucius ôm lấy Dra nhà mình, “Không sao chứ?” Y quay sang Aquila, con lớn nhất hiểu chuyện hơn, đừng nhìn chỉ mới ba tuổi, làm việc cũng không xúc động như Draco.
“Không ạ.” Aquila tránh né tầm mắt của Snape, cậu bé không sợ cha, dù sao nóng nảy thì làm nũng một cái là qua, nhưng papa thì khác, nếu biết Dra ăn nhiều bánh ngọt… Aquila âm thầm cổ vũ mình, nhất định phải giấu được cha.
Trẻ con ba tuổi có thể nghĩ vậy là rất giỏi, nên khi Aquila cố gắng né tầm mắt của Snape, Lucius và Snape lập tức hiểu được chỉ sợ đã có chuyện, nghĩ tới Aquila luôn bảo vệ Draco, Snape nhếch môi, “Draco, con làm trái quy định?”
“Papa, không có.” Draco liên tiếp chui vào ngực Lucius, nhóc không muốn uống độc dược đắng, tuy uống độc dược đắng sẽ không đau răng.
“Papa, Dra… không… không có…” Aquila vội vàng giải thích, nhìn ánh mắt không thay đổi của Snape thì càng lắp bắp, cuối cùng mặt mày đỏ bừng.
“Aquila, con là anh, con phải bảo em.” Snape lặp lại lần thứ một ngàn một vạn. Có lẽ là vì Aquila rất giống mình, có lẽ thằng bé hiểu chuyện khác hẳn Draco, Snape luôn bảo Aquila phải chăm sóc Draco, mà xem nhẹ sự thật Draco đã bị mọi người chiều hư. Anh luôn nghĩ, trẻ con ba tuổi, cưng thì cưng đi, đáng tiếc Snape không có kinh nghiệm nuôi con, ba tuổi cũng đã lớn, Draco căn bản sẽ được cưng cả đời!
“Để trừng phạt, Dra, con…” “Dra làm sao vậy?” Snape còn chưa nói xong đã bị một giọng nói khác cắt ngang. Trước lò sưởi xuất hiện hai người, mở miệng chính là người đàn ông cao lớn phía sau.
“Cha, bác Gellert.” Lucius và Snape cúi đầu chào.
“Ông nội!” Draco giãy dụa khỏi lòng Lucius, trực tiếp nhào vào lòng… Gellert, nhóc biết chỉ cần ông nội Gellert xuất hiện thì nhóc sẽ không bị phạt, thậm chí vì tăng hiệu quả, Draco quyết đoán nháy mắt với anh trai, xin phối hợp.
“Ông nội.” Nhận được “mệnh lệnh” của em trai, Aquila đỏ mặt chủ động tới bên người Abraxas kéo áo choàng của chú, “Qui rất nhớ người.”
“A, cục cưng Qui của ông.” Abra vốn đau lòng vì Draco không nhào vào mình thì được chữa khỏi, một khi đứa nhỏ vốn không hay làm nũng lại làm nũng thì hiệu quả tăng gấp bội. Chú ôm lấy Aquila, hôn má cậu bé.
“Dra làm sao vậy?” Bên kia Gellert còn đang đùa với Draco trong ngực, đứa nhỏ này càng lớn càng xinh, Gellert đã nghĩ có nên suy nghĩ lý do nào đi tới nước Anh, nhưng khi thấy Abra đang thỏa mãn ôm Aquila thì Gellert quyết đoán bỏ suy nghĩ này. Đùa à, năm đó thừa dịp Abra vừa mới tỉnh, tin tức còn chưa đủ thì “lừa” Abra hứa hẹn, sau đó khi Abra biết tuy không vi phạm lời hứa nhưng vài năm nay nghĩ mọi cách gây áp lực cho mình.
Năm đó Gellert dùng lý do là “mời người bạn am hiểu thưởng thức giúp trang trí biệt thự”, rất tốt, nguyên liệu quý hiếm, đồ vật trong truyền thuyết, rồi cả trận pháp và pháp thuật dùng cho biệt thự, chỉ cần Abra có thể nghĩ đến thì sẽ đưa ra một danh sách không định kỳ, để “ngài Chúa tể Hắc ám nước Đức vĩ đại” đi giải quyết. Gellert còn có thể nói gì chứ, cũng chỉ có thể sờ mũi chấp nhận.
“Nhìn hoàng hậu lại định để chúa tể tìm gì kìa?” Đã trở thành tiết mục của Thánh Đồ, hơn nữa Thánh Đồ cực kỳ giơ hai tay hai chân đồng ý khi Abra có thể để Gellert nghĩ tới công dụng khác của Nurmengard.
Nhưng Gellert đáng thương, tuy Abra ở cạnh ông nhưng lại không có cảm tình! Chúa tể Hắc ám đời trước đáng thương kinh nghiệm tình yêu gần như bằng không khiến Lucius chê cười suốt hai năm nay!
Kỳ thật không phải Abra cũng không buông lỏng, khi mới biết được “sự thật” từ chỗ Lucius thì gia chủ Malfoy đời trước gần như hộc máu – thật sự suốt ngày đánh nhạn lại bị nhạn chọc mù mắt, giờ chú không nói rõ, dù giờ chú có tuyên bố với giới quý tộc chú và Chúa tể Hắc ám đời trước không hề có tình cảm, thì người khác cũng chỉ nghĩ chú đang giấu đầu hở đuôi, càng miễn bàn phản ứng bên phía Thánh Đồ.
Abra có kinh nghiệm hơn Lucius, gia tộc Malfoy thuận lợi phát triển tại Đức, Gellert đưa quà cho Snape và Lucius, mọi chuyện đều chứng minh Chúa tể Hắc ám đời trước có ý đồ với Lucius hoặc Snape, tuy Abra còn không nói gì, nhưng chắc chắn người nhà mình đã được cân nhắc.
Khi mà thấy mình đã “qua đời” ở Anh, mà Lucius làm gia chủ Malfoy không tồi, Abraxas cứ thế ở cạnh Chúa tể Hắc ám đời trước, vừa là vì lời hứa của quý tộc, mặt khác Abra cần phải giám thị ông để ngừa làm hại nhà mình.
Nhưng dần dà, Abra phát hiện Gellert đối xử rất khác với mình, khi mà Chúa tể Hắc ám đời trước dễ dàng tha thứ mình vô hạn độ. Chúa tể Hắc ám đời trước chỉ từng có một tình yêu ngô nghê với Dumbledore khi đối mặt người yêu cũ có thể không cần thanh danh, quyền thế, hiện tại Gellert không hề áp lực khi Abra đề xuất vật chất, nhưng chỉ phí chút thời gian và Galleons thôi.
Ước chừng Slytherin luôn không có năng lực chống cự với sự lấy lòng gần như kính dâng này, mấy năm qua, Abra lạnh lùng nhìn, cho ra một kết luận mà ngay cả chú cũng không tin – Chúa tể Hắc ám đời trước thật sự có lòng với mình.
Là quý tộc, vui đùa một chút thì không sao, Abra vẫn chưa từng nghĩ sẽ tìm một người chung thủy với nhau, nhưng nhìn ý tứ của Gellret, lựa chọn ở cùng ông ta một chỗ thì không có đường lui. Nói đùa, Thánh Đồ nước Đức sẽ mặc cho chúa tể nhà mình bị người ta đùa bỡn tình cảm hay là nuôi bồ nhí sao?
Nhưng chỉ chung thủy với một người, Abra còn chưa quyết định, Gellert… thật sự đáng để tin sao?
“Ông nội Gellert, Dra không hề ăn vụng.” Draco làm nũng với Gellert.
“Đương nhiên Dra sẽ không ăn vụng rồi, nói với ông nội Gellert, ai nói cục cưng Dra của chúng ta như vậy nào?” Gellert nhìn Draco ngập tràn thương yêu, từ khi sinh ra hai nhóc này đã ở cạnh ông, vài năm nay ông và Abra cũng thường xuyên trở về, hiện tại ông đã hoàn toàn coi hai nhóc này là cháu nội của mình.
Draco thì không dám cáo trạng Snape, Gellert cũng biết bản tính nhóc con trong ngực mình, nhưng thấy vẻ mặt oan ức của nhóc thì Gellert không nhịn được không công bằng.
“Không phải ta có ý kiến, Severus cháu à… blablabla…” Snape liếc mắt xem thường, nhưng Lucius thì không muốn mở miệng ngắt lời, từ khi mà Chúa tể Hắc ám đời trước đã làm ra một đống sách nuôi trẻ nhỏ, mỗi lần nói tới vấn đề này thì ông sẽ có xu hướng giảng dạy.
“Ông nội à, khoan đã, Dra nên ngủ rồi.” Aquila hợp thời nháy mắt mấy cái, ai bảo Qui sẽ không làm nũng, có sắc hay không là ở lưỡi dao.
“Ngài Grindelwald.” Abra mở miệng, giọng nói tràn đầy xa cách.
Sống chung vài năm, Gellert cũng biết sự thay đổi cảm xúc cơ bản của Abra, đương nhiên cũng chỉ vì Abra không hề che dấu trước mặt ông, từ khi cậu biết “quan hệ” giữa hai người.
Mỗi khi Abra gọi ông là “Gellert” thì Abra đang coi ông là bạn; mà là “Chúa tể Hắc ám nước Đức vĩ đại” thì đang khó chiu; cuối cùng là “ngài Grindelwald”, cậu đang nhắc ông thân phận hiện tại của họ, cũng chứng minh Abra lại đang suy nghĩ về quan hệ giữa hai người.
Thật ra Chúa tể Hắc ám đời trước gian xảo hơn Abra nghĩ, đối với một con rắn luôn gian xảo thì phải dùng cách mưa dầm thấm lâu mới là tốt nhất.
“Chúng ta đưa Qui và Dra về Đức trước, xử lý xong thì hai đứa gửi cú thông báo cho chúng ta.” Gellert ôm Draco nói, hiện tại nhanh chóng kéo Abra về là đúng đắn, thật vất vả mới có lỗ hổng, không thể lấp đầy được.
“Tử thần Thực tử còn sót lại gần đây sẽ có hành động, chúng con bên này xử lý xong sẽ đón chúng về.” Lucius nhìn hai nhóc nhà mình, tràn đầy không nỡ.
Snape đứng cạnh Aquila, vỗ vỗ con trai nhà mình, “Chăm sóc tốt cho con, còn cả người nhà của con.” Aquila kiên định nhìn Snape, gật đầu mạnh, đây là sứ mạng của cậu bé.
“Papa, chắc chắn phải chăm sóc tốt ông nội.” Không đợi Snape quay sang Draco, Draco đã tự giác mở miệng, vì tỏ vẻ lời nói của mình đáng tin, Draco cố ý nắm chặt bả vai Gellert, Dra mẫn cảm luôn luôn biết ai mới là đại BOSS nước Đức.
“Luci, Sev, cẩn thận.” Để lại một câu dặn dò, Abra đi theo Chúa tể Hắc ám đời trước và hai nhóc con rời đi, sứ mệnh của chú về gia tộc Malfoy đã kết thúc.
“Sev,” Lucius ôm bạn đời từ phía sau, giọng nói thì ấm ức, mắt thì đắc ý, “Cha cũng không quan tâm tôi, cũng không muốn hỏi tình huống cụ thể; Qui và Dra cũng không yêu tôi, không ôm cha chúng một cái, cũng không có nụ hôn chúc ngủ ngon luôn, Sev à~~~” Rốt cuộc Lucius đến gần vành tai bạn đời mà y muốn cả ngày hôm nay.
Hơi nóng Lucius phun ra nhanh chóng làm vành tai tinh linh trắng nõn đỏ bừng, “Luci, anh đã trưởng thành rồi, đừng làm nũng như Dra nữa.” Snape chỉ nghĩ đến một Draco đang ôm mình, rồi trong chớp mắt anh lo lắng tương lai con trai nhà mình.
“Ngay cả Sev cũng không yêu tôi,” Giọng Lucius càng ấm ức, “Gần đây Sev không ngủ cùng tôi.”
Đó là vì anh căn bản không tiết chế có được không?! Snape suýt nữa bùng nổ, ai lại muốn cái eo mình đau nhức vào mỗi sáng chứ, dù có độc dược, nhưng trước khi uống cũng rất khó chịu!
“Mặc kệ, Sev phải bồi thường cho tôi, hôm nay chắc chắn phải ngủ cùng tôi!” Lucius lại đùa giỡn, rốt cuộc y vươn đầu lưỡi ra, liếm vành tai màu đỏ gần trong gang tấc.
“Con công ngu ngốc chỉ biết động dục!” Snape né ra khỏi cái ôm của Lucius, hung tợn trừng bạn đời nhà mình một cái, “Giờ là ở phòng khách!”
“Ôi, Sev thân mến của tôi, ý em là nếu ở trong phòng ngủ sẽ không có vấn đề sao?”
Lucius chớp mắt.
“Veela chết tiệt chỉ biết động dục!” Snape nhớ tới tối nay cả trai lẫn gái đều si mê nhìn Lucius, hừ một cái, rồi xoay người rời đi, vạt áo vẽ lên một đường gợn sóng sinh đẹp phía sau anh.
Lucius sững sờ tại chỗ, đây là… đang trách y không đủ “chăm chỉ”? Y đứng đó sờ cằm, công chúa nhà Malfoy, thật sự có thể có nha.