“Sev, chỉ sợ tôi cần sự giúp đỡ của em, hiển nhiên cô Hole có được một số ký ức cô ta không nên có.” Sắc mặt Lucius vẫn chưa điều chỉnh lại, lúc đầu thì hoàn hảo, nhưng càng về sau, y nhớ tới những gì mình nhìn thấy, mặt càng cứng ngắc hơn.
Snape nghi ngờ liếc Lucius một cái, vẫn vung đũa phép lên, kéo ra một sợi chỉ bạc từ thái dương Su, rồi cẩn thận đặt trong một cái chai. Rất nhanh, cái chai nhỏ đã được chứa đầy.
“Obliviate.” Không đợi Snape hỏi gì, Lucius trực tiếp ếm thần chú quên đi, rồi y lấy ra một bình độc dược từ áo choàng, dựa vào màu sắc và mùi vị, bậc thầy độc dược trẻ tuổi đoán được đó là Dược an ủi linh hồn, người tạo ra – gia tộc Prince.
Không bao lâu khi bị ép nuốt độc dược, Su ngất đi, lần này thậm chí Lucius còn thương hương tiếc ngọc một chút, thấy Gryffindor tóc đỏ ngã vào khuỷu tay của gia chủ Malfoy bạch kim, Snape nóng nảy một cách khó hiểu.
“Luci, rốt cuộc làm sao vậy?” Anh hơi tức giận hỏi.
Lucius khác thường nhẹ nhàng đặt Su lên ghế salon, rồi mới bắt lấy tay Snape, “Sev, chúng ta cần một nơi không bị người khác quấy rầy, còn cần một Chậu Tưởng Ký.”
Lời của Lucius khiến Snape không có suy nghĩ khác, anh liếc chồng mình một cái, “Vậy còn trò Hole…”
“A, cô Hole không được khỏe cho lắm, sợ chúng ta phải để cô ta ở đây nghỉ ngơi một lát.” Lucius vừa nói vừa ngựa quen đường cũ đến cái giá Snape đặt độc dược lấy ra một chai thuốc ngủ cực mạnh đã được thay đổi.
“Tôi nghĩ cô Hole cần nghỉ ngơi,” Y vừa nói vừa rót thuốc ngủ cho Su, “Sev, phái Thần Hộ mệnh của em nói với McGonagall một tiếng, tin rằng hai người này tối nay không có thời gian đón cô bé trở về.”
Snape gật đầu, Lucius có tin tức quan trọng, hơn nữa y còn định tiết lộ một phần cho bên Dumbledore. Đây là những gì Snape đoán được từ lời của Lucius, theo lý, Lucius sắp xếp không có vấn đề gì, nhưng Thần Hộ mệnh của anh, Snape đã lâu lắm rồi không sử dụng Thần Hộ mệnh, nếu Thần Hộ mệnh của anh không thay đổi, thế thì…
Trong nháy mắt, mặt Snape lúc trắng lúc xanh. Anh không muốn dùng thần chú Thần Hộ mệnh bình thường nhất này vào hôm nay – đang ở trong mức độ căng thẳng, một Thần Hộ mệnh bị che đậy đi tìm McGonagall thông báo chỗ ở của một Gryffindor, Snape cũng biết mình không thể nào nói nổi.
Lucius cảm thấy bạn đời kỳ lạ, “Làm sao vậy, Sev? Tôi nhớ em đã từng sử dụng Thần Hộ mệnh mà, nhưng hình như tôi chưa thấy Thần Hộ mệnh của em.” Lucius hứng thú, khác với tâm lý tìm kiếm cái lạ vào thời kỳ niên thiếu, hiện tại Lucius chỉ cảm thấy thú vị, càng muốn hiểu thêm về bạn đời mình thôi.
“Expecto Patronum!” Snape cắn răng, là phúc hay là họa, là họa thì không tránh khỏi, sau thần chú, một Thần Hộ mệnh màu bạc kiêu ngạo đứng đó.
“A~~~” Lucius sờ sờ mái tóc dài bạch kim của mình, giọng nói ngập tràn mỹ mãn, “Sao tôi không biết Thần Hộ mệnh của Sev lại phù hợp với sở thích quý tộc như vậy chứ.” Y hơi hơi nâng cằm, đối diện với Snape là một con công màu bạc đang ngẩng cao đầu, đầy kiêu ngạo.
“Câm miệng, Lucius!” Snape đỏ bừng mặt, hiện tại anh chỉ có thể không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện Lucius sẽ không nhớ tới năm đó anh dùng Thần Hộ mệnh để báo tin. “Nói cho Minerva, đã thấy trò Su Hole Gryffindor, trong phòng làm việc của ta, vì “không được khỏe” nên đang nghỉ ngơi trong này, ta sẽ rời đi cùng Lucius, bảo bà ấy đừng lo lắng.”
Thần Hộ mệnh màu bạc gật đầu cực kỳ nhẹ, sau đó thong thả bước đi, Snape cố gắng bình tĩnh nhìn Thần Hộ mệnh rời đi, trong lòng không ngừng ám chỉ Lucius sẽ không nhận ra.
Nhưng anh lừa mình dối người chỉ được trong chốc lát, đã bị hiện thực “tàn khốc” phá vỡ.
“Sev thân mến của tôi, Thần Hộ mệnh của em rất quen thuộc~~~” Lucius sờ sờ gậy rắn, “Hình như lúc còn là học trò tôi đã gặp qua.”
“Đừng đùa, Lucius.” Snape lên tiếng nói, vừa đi tới lò sưởi, trong Hogwarts không thể dùng Khóa Cảng, cũng không thể độn thổ, họ chỉ có thể ra vào bằng lò sưởi.
“Chậc chậc.” Lucius theo sát, cũng không ép Snape, dù sao sau khi họ đi ra khỏi lò sưởi thì bạn đời chỉ là của một mình y, họ có thời gian.
— Tôi là đường ranh giới Lucius và Snape rời đi —
Rất nhanh, Thần Hộ mệnh của Snape đã trở lại, mang về hồi âm của McGonagall, quả nhiên, loại hình “thông báo” công khai này khiến Dumbledore lựa chọn đồng ý, phù thủy trắng luôn có kiên nhẫn.
“Sev, Chậu Tưởng Ký, và tôi hy vọng lát nữa em đi vào phải luôn nhớ, em là bạn đời của tôi, là bạn đời linh hồn của Lucius Malfoy tôi.” Trước khi Snape đi lấy Chậu Tưởng Ký, Lucius rất nghiêm túc nói.
Snape hơi ngạc nhiên nhíu mày, trong lòng cũng chú ý tới Su, từ khi Chúa tể Hắc ám rơi đài, gia tộc Malfoy bắt đầu có vinh quang, những năm gần đây Snape gần như không thấy được vẻ mặt lo được lo mất này trên mặt Lucius, nhưng Malfoy luôn cực kỳ coi trọng người nhà, vì thế Snape nhanh chóng bình thường trở lại.
“Luci, anh biết, tôi đã hứa.” Snape đáp lại, rồi anh lấy một cái Chậu Tưởng Ký từ phòng làm việc ở Đường Bàn Xoay, rót những ký ức trong chai vào, Snape hít sâu một hơi.
Từ lúc anh nhận được thư mời từ Hogwarts, Snape đã thương lượng với Lucius quyết định nối lò sưởi văn phòng tới nhà Đường Bàn Xoay.
Một mặt, dù gia tộc Malfoy hay là Prince, là biệt thự pháp thuật của quý tộc lâu đời, trực tiếp nối với một địa điểm mới đều rất nguy hiểm, hơn nữa Lucius cũng không thể nào chịu đựng được lò sưởi phòng khách nhà mình sẽ có một cái cửa đi thông tới địa bàn lão ong mật Dumbledore kia.
Mặt khác, căn cứ vào lý do tương tự, Snape cũng không thể nào kết nối với gia tộc Prince. Bàn về bí mật, gia tộc Prince cũng không kém Malfoy, bởi vậy nói gì thì nói biệt thự Prince cũng không phải là lựa chọn thích hợp.
Vì thế, cũng chỉ có Đường Bàn Xoay là thích hợp nhất, dù sao đến đây họ trực tiếp sử dụng Khóa Cảng hoặc độn thổ thì không có vấn đề.
Bởi vậy, sau nhiều năm trống rỗng, Đường Bàn Xoay cũng phát huy được một cái tác dụng khác ngoài “thỏ khôn có ba hang” – trạm trung chuyển.
“Sev, em chuẩn bị xong rồi chứ?” Lucius đứng cạnh bạn đời, có hơi lo lắng hỏi, chắc chắn y sẽ đi vào, ngoài việc làm bạn với Snape thì Lucius còn cần xác minh một số chi tiết.
“Đương nhiên, Luci.” Theo sự kết nối linh hồn, Snape có thể cảm nhận được Lucius đang khẩn trương và bất an, theo bản năng Snape chủ động kéo tay Lucius, cả đời này họ không chỉ có mình nhau, mà còn có Qui và Dra, không có gì có thể tách họ ra được.
“Được, chúng ta đi.” Lucius xoay tay ôm chặt bạn đời rồi nhẹ nhàng hôn lướt lên môi Snape, y là Veela viễn cổ luôn đặt bạn đời ở vị trí đầu tiên, nếu đây là ý muốn của Sev nhà mình thì y chắc chắn sẽ làm được.
Snape và Lucius chui vào trong trí nhớ của Su, rồi, Snape nghẹn họng, người đàn ông mặc áo chùng đen, cực kỳ khí thế đứng trên lớp độc dược trong trí nhớ Su kia, căn bản chính là bản thân anh.
“Các trò tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược. Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các trò không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các trò thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, tỏa làn hương thoang thoảng; cũng chẳng mong gì các trò hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạc máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho các trò cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu các trò không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.” (Mạch Tử vẫn viết đoạn này ra a *che mặt*) Nói xong, người đàn ông mặc áo đen kia cực kỳ khí thế xoay người.
Snape nhìn người đàn ông tương tự khí chất với mình kiếp trước, ngạc nhiên nói không ra lời, Merlin biết, anh cũng chưa từng gặp cái cô Su này trong trí nhớ, hay là cô Su này thật sự là ai cùng trở về từ “tương lai”?
Lucius ở một bên nắm thật chặt tay mình, y hoàn toàn có thể hiểu được bạn đời nhà mình đang suy nghĩ gì, trên thực tế ngay từ đầu y cũng nghĩ vậy nhưng một lát sau y lại nhận ra, mình sai, lai lịch của Su còn kỳ lạ hơn việc “đến từ tương lai”.
Quả nhiên, ký ức sau của Su hoàn toàn đảo điên phán đoán của Snape, bằng chứng quan trọng nhất là góc nhìn của Su luôn luôn thay đổi, đôi khi là Gryffindor, đôi khi là Slytherin, thậm chí còn là Chúa tể Hắc ám! Thật giống như, thật giống như Su chỉ là một người đứng xem, mà mọi chuyện hoàn toàn rộng mở với cô.
Snape hoàn toàn bị hồ đồ, nhưng cái này còn chưa tính, “tương lai” gần như nhất trí với ký ức của Snape kiếp trước và còn phong phú hơn đi qua, bắt đầu xuất hiện các loại nhân vật không thấy rõ gương mặt nhưng dựa vào hình dáng có thể nhận ra, mà nhìn động tác của họ…
“Choang”, khi Snape rời khỏi Chậu Tưởng Ký thì sắc mặt xanh mét, tính tình hướng nội hoàn toàn không thể khống chế nổi, trực tiếp ném cái chén trên bàn ra.
“Sev…” Không phải Lucius không tức giận, ai bảo trí nhớ phía sau của Su đều là bạn đời của mình bị đặt dưới thân người khác, thậm chí còn có… Dumbledore… nhưng hiện tại trấn an cảm xúc bạn đời nhà mình quan trọng hơn.
“Tôi không sao.” Snape thở hổn hển thật sự không có tính thuyết phục, “Cho tôi chút thời gian.” Anh vừa nói vừa mở Khóa Cảng, Lucius đứng đó cười khổ, y biết tám chín phần mười bạn đời nhà mình trở về gia tộc Prince, cũng không phải không tốt. Gia chủ bạch kim quay sang ổn định cảm xúc vừa nãy, y có thể nghĩ xem nên đối phó với Su thế nào, và cả… Dumbledore nữa.