Không muốn gia tinh nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi, Snape cắn răng đứng dậy đi lấy độc dược, anh cần Dược nâng cao tinh thần.
Ngay khi Snape cầm lấy áo ngủ của mình trên mặt đất chuẩn bị mặc vào người thì Lucius đi vào.
“A, chào buổi sáng, cưng à.” Lucius nhìn động tác bạn đời hơi cứng ngắc, tự nhiên đi lên, ấn một nụ hôn chào buổi sáng lên môi Snape.
Mặt Snape hơi đỏ vì nhớ tới Lucius mạnh mẽ ngày hôm qua, anh nhìn bạn đời nhà mình nghiêm túc mặc cho mình áo ngủ, trong mắt chỉ có nghiêm túc.
“Anh đã về, Luci.” Thật lâu thật lâu trước kia, khi mà Snape bé nhỏ còn ở trong căn nhà xinh đẹp với Tobias và Eileen, mẹ sẽ nói vậy khi Tobias vè nhà, mà Tobias cũng sẽ vui vẻ ôm lấy vợ và con trai mình.
Hiện tại, qua ngần ấy năm, Snape đứng trước mặt chồng mình, nói “anh đã về”, đúng rồi, dù kiếp trước anh đã trải qua như thế nào thì Snape cũng đều cảm ơn Merlin, vì “kỳ tích”, rốt cuộc mình đã có một gia đình.
“Ừ, Sev của tôi, tôi đã về.” Không điên cuồng như hôm qua, Lucius nhẹ nhàng hôn lên má bạn đời, rồi cẩn thận ôm Snape vào lòng, thỏa mãn thở dài.
Đợi Snape và Lucius bắt đầu trao đổi tiến triển trong thời gian này ở phòng làm việc thì sự hiền hòa ấy còn chưa biến mất. Nhưng, cục diện càng thêm nặng nề vẫn kéo họ đi ra khỏi sự hạnh phúc thuần khiết đó, họ cần phải đối mặt với rất nhiều chuyện nữa.
— Tôi là đường ranh giới giáo sư và Lucius thương lượng —
Đối với đãi ngộ khác thường nhận được ở nước Đức, Lucius không nói quá nhiều, nhưng y không do dự nói hết suy đoán của Gellert về linh hồn Abraxas, bao gồm cả suy đoán của mình, Snape nhanh chóng tính toán xác suất thành công của mỗi một khả năng, Abraxas là người nhà của anh, Slytherin vĩnh viễn chỉ muốn người nhà mình được tốt nhất.
Rồi, Snape cũng nói chuyện mình gặp Dumbledore trên hôn lễ Potter với Lucius, tuy Snape cũng không đề cập tới Sirius – trong mắt anh, chó đần kia căn bản không có giá trị để nhắc tới, nhưng Lucius vẫn chú ý tới người này, cũng khiến vài ngày sau Lucius bóp nát một cái chén trong phòng làm việc. Hôn lễ không ít phái trung lập, người thế lực kẻ thứ ba càng không ít, biết lời nói của Sirius là chuyện bình thường, nhưng dù sao ngay từ đầu Sirius không học được cái gì gọi là khiêm tốn, cái gì gọi là giấu diếm cả.
Thời gian dành cho họ đã không còn nhiều lắm, khi hôn lễ James Potter và Lily Evans chấm dứt, mấy tháng sau Tử thần Thực tử bên Voldemort lại bắt đầu “dọn dẹp” quy mô lớn, mà trong lần “dọn dẹp” này, đứng mũi chịu sào chính là cha mẹ của Lily Evans, a, không, là của Lily Potter.
Đợi khi vợ chồng Potter nhận tin đuổi tới thì đã chậm, ngôi nhà hoang tàn, cha mẹ không có tiếng động và chị gái đang hôn mê, Lily gần như ngất xỉu. Sau khi đưa chị gái tới St Mungo, lần đầu tiên sau hôn lễ Lily không để ý tới chồng, chỉ im lặng về phòng mình rồi đóng cửa lại.
“James…” Sirius nhìn rõ, trong lòng rất khó chịu vì người anh em của mình, bởi cưới một Muggle, Sirius đời sau của máu trong biết rất rõ James đã trả giá bao nhiêu cho Lily, mà giờ, vì chuyện này Lily lại đi trách chồng mình, Sirius hoàn toàn không hiểu.
“Không sao, Sirius, chỉ là tâm trạng Lily không tốt thôi.” Sắc mặt James cũng khó nhìn, cậu biết vợ mình có dòng máu Muggle nhưng thì sao? Vợ cậu thông minh, xinh đẹp, hoạt bát, đáng yêu, mỗi một vẻ đều khiến cậu mê muội, nhưng sau khi kết hôn James bắt đầu biết lựa chọn người vợ này có ý nghĩa gì với gia tộc Potter – biệt thự Potter đóng cửa, địa vị máu trong của gia tộc Potter giảm xuống, mỗi một mặt đều khiến gia chủ Potter trẻ tuổi này cảm thấy gian nan.
Nhưng James chưa hề nói qua những điều này với Lily, cậu đang chờ người thừa kế của cậu được sinh ra, dù không đề cập tới sản nghiệp khổng lồ của gia tộc Potter, bức ảnh cha mẹ để lại và hệ thống phòng ngự mạnh mẽ của biệt thự Potter đã là đủ rồi, mà điều kiện tiên quyết là cậu phải có một người thừa kế, người có thể thừa kế huyết mạch gia tộc Potter.
“Lily, Lily…” Ngay khi James Potter trầm tư, giọng nói của người anh em tốt vang lên, hóa ra Sirius đi lên tầng gọi Lily xuống lại phát hiện Lily đang ngất trên giường mình.
Lần này, người gia tộc Potter hoảng loạn, chỉ trong một thời gian ngắn lại đi vào St Mungo lần nữa, còn Petunia, xin lỗi, vì bị Crucio liên tục mà giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
“Bác sĩ, bác sĩ, Lily thế nào?” James khẩn trương đỏ cả mắt lên, vợ của cậu, người vợ cùng sóng vai chiến đấu với cậu đột nhiên lại ngất đi, sao không khiến cậu sốt ruột được chứ?
“Cậu Potter, cậu đừng kích động.” Bác sĩ St Mungo đẩy kính mắt, bác đã thấy rất nhiều người như vậy, ở thời kỳ chiến tranh St Mungo công khai là trung lập, mỗi ngày đều nhìn thấy vô vàn phù thủy, “Vợ của cậu đang mang thai, chỉ mới một tháng, nếu không phải cô ấy đột nhiên ngất xỉu…”
Bác sĩ St Mungo còn đang nói gì đó nhưng James đã hoàn toàn không nghe thấy, mang thai… mang thai… James gần như chấn động bởi niềm vui mà Merlin ban cho, chỉ cần đợi người thừa kế của cậu được sinh ra thì mọi chuyện sẽ tốt lên.
James nhìn về phía vợ mình đang nằm, trong lòng ngập tràn kiên định. Giống như lời hiệu trưởng Dumbledore đã nói, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp, chỉ cần trong lòng họ có tia sáng giữa màn đêm.
Cùng lúc đó, trong một phòng bệnh cao cấp khác ở St Mungo, dường như cũng đang xảy ra một màn tương tự.
“Cút!” Phù thủy mặc áo chùng màu đen cầm lấy một chén trà tinh xảo bên cạnh, ném về phía một phù thủy gần như đã ngoác miệng tới tận mang tai.
Người sau vội vàng né, còn khẽ khuyên nhủ, “A, cưng à, em cẩn thận một chút, cẩn thận một chút.”
Bác sĩ bên cạnh nghẹn họng nhìn một màn trước mắt này, nghĩ thầm rằng danh tiếng si tình của gia chủ Malfoy quả là danh bất hư truyền.
“Anh, anh!” Snape khó thở, “Anh cái đồ Veela ngu ngốc chết tiệt!” Sao anh lại không biết bạn đời linh hồn có thể mang thai mà không cần độc dược chứ? Lúc trước ai đã thề son thề sắt nói hết những gì về bạn đời linh hồn, sau đó nhìn nhìn lại biểu hiện gần đây của Lucius, Snape giật mình hiểu ra, căn bản anh ta đã tính trước! Nhớ tới tính toán trong lòng mình, Snape giận đỏ mặt, còn tưởng Lucius sớm hay muộn sẽ đi vào khuôn khổ, không ngờ ngay từ đầu mình đã bị tính kế!
Khác với Snape thẹn quá thành giận, quả thực Lucius cảm thấy mình như uống một bình Phúc Lạc Dược lớn vậy. Nếu không phải trong đầu y hiện tại còn sót một chút lý trí thì chỉ sợ Lucius sẽ trực tiếp về nhà tổ chức một bữa tiệc long trọng, tuyên bố với toàn bộ giới phù thủy rằng y có người thừa kế!
Đương nhiên Lucius đã tính trước, trên thực tế, đã bắt đầu từ khi họ kết hôn rồi, chỉ tiếc mấy năm qua Snape không có biểu hiện gì khiến Lucius cũng dần dần buông tha hy vọng. Mang thai giữa nam nam vốn rất khó khăn, hơn nữa Lucius và Snape đều mang thể chất sinh vật pháp thuật, huyết thống càng thuần túy thì mang thai càng khó hơn. Nếu không thì sao nhà Malfoy đều là con một suốt nhiều năm như vậy chứ?
Chỉ là mấy ngày hôm trước Lucius có cảm giác mơ hồ, nói đến đây thì không thể không nói tới chủng tộc độc đáo Veela viễn cổ này được.
Nếu như nói tinh tinh hắc ám có thiên phú trên lĩnh vực linh hồn thì Veela viễn cổ luôn có sự quan tâm và hoàn toàn không nói đạo lý là dễ hiểu.
Ngay vài ngày còn ở nước Đức, Lucius đã mơ hồ cảm nhận được, người thừa kế của y sắp xuất hiện.
Rất khó nói đó là cảm giác thế nào, nhưng từ đó về sau, cả một tháng Lucius cũng không lên giường Snape. A, đương nhiên là vì Lucius cẩn thận, chết tiệt trước kia sao y không biết bạn đời mình lại quyến rũ như vậy; về phương diện khác thì cơn giận của Snape còn chưa tiêu, Lucius luôn là “Snape nô” cũng liền thuận theo, tuy điều này cũng khiến Snape ngạc nhiên với Lucius.
Một tháng sau, Lucius hoàn toàn xác định, nhờ vào quyển “Từ điển mang thai gia tộc Malfoy”, Lucius đã hoàn toàn xác định tình trạng của bạn đời nhà mình – thích ngủ, dễ mệt mỏi, khẩu vị thay đổi lớn, nôn nghén… A, giờ còn chưa có nôn nghén nhưng nhìn bạn đời nhà mình quét một lớp rồi lại một lớp đường lên bánh mì rồi thỏa mãn ăn hết, Lucius vẫn không chấp nhận nổi, nếu là trước kia, Sev nhà mình chết cũng không ăn nhiều đường như vậy đâu!
Ngoài cái này, Lucius lo lắng nhất là mức độ chấp nhận của Sev nhà y, dù Lucius làm gì, hiện tại Snape đang mang thai là sự thật, Lucius có biết về tính toán của bạn đời nên càng khiến y lo lắng Sev có thể làm ra chuyện gì không lý trí trong cơn tức giận hay không.
Còn việc Sev không cần đứa bé này thì Lucius hoàn toàn không nghĩ đến – không nói tới Sev nhà mình khát vọng người nhà, Sev là một Slytherin tiêu chuẩn, mà với Slytherin thì kế thừa và huyết mạch quan trọng hơn tất cả.
Cứ thế đến hôm nay, nếu không phải Snape choáng váng khi điều chế độc dược thì anh cũng sẽ không bị Lucius giật mình như lửa thiêu mông đưa tới St Mungo, mới biết được bí mật này.