Chờ có thời gian, tôi sẽ hỏi riêng Hướng Vãn vài chi tiết. Dù vòng luẩn quẩn hiện tại có được dỡ bỏ hay không, vẫn nên làm rõ đầu óc của mình.
Ngay khi tôi đang "vắt óc" suy nghĩ thì tiếng động phía Hướng Vãn làm tôi giật mình.
Hình như Hướng Vãn đụng trúng mép giường.
"Cứu mạng..." Tôi nghe Hướng Vãn nói mớ.
"Hướng Vãn! Sao vậy?" Mạnh Du vén màn, Hi Vũ cũng ngồi dậy.
Quả nhiên bọn họ đều không ngủ.
Trong đêm, chúng tôi không thể thấy Hướng Vãn đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nghe tiếng thở dốc của Hướng Vãn, hẳn là đã tỉnh.
"Tớ không sao, gặp ác mộng thôi, xin lỗi vì đã đánh thức các cậu." Hướng Vãn thò đầu ra ngoài nói với chúng tôi.
Tôi xuống giường, bật một ngọn đèn nhỏ.
"Có cần rót cho cậu ly nước không?" Tôi đến bên mép giường Hướng Vãn.
"Được..." Thấy tôi tới, Hướng Vãn gật đầu, "Ly nước ở ngay trên bàn tớ, cảm ơn cậu."
Tôi thoáng nhìn bàn của Hướng Vãn, thấy trên bàn có ly nước và di động của cô ấy.
Thời điểm tôi cầm ly nước, màn hình điện thoại của Huống Vãn đúng lúc sáng lên.
Một đống tin nhắn mới.
Con ma đáng yêu: [Vãn Vãn, em khỏe hơn chưa?] [Hôm qua 23:56]
Con ma đáng yêu: [Anh lo cho em.] [Hôm qua 23:56]
Con ma đáng yêu: [Anh nhắn tin để nhắc em ngủ, đừng thức khuya đấy.] [Hôm qua 23:57]
Con ma đáng yêu: [Ngày mai là sinh nhật của em, nếu có thời gian thì trực tiếp đến phòng vẽ tranh tìm anh nhé." [Hôm qua 23:58]
Con ma đáng yêu: [Vãn Vãn, sinh nhật vui vẻ!] [00:00]
Con ma đáng yêu: [[Biểu cảm]] [00:00]
Con ma đáng yêu: [Ngủ ngon.] [00:12]
Tôi vội đưa ly nước cho Hướng Vãn.
Tâm trạng không khỏi áy náy, vốn không nên đọc tin nhắn riêng tư của Hướng Vãn, nhưng vừa thấy cái tên Con ma đáng yêu, tôi theo bản năng nhìn thêm mấy cái.
Con ma đáng yêu là một biệt danh vô cùng dễ thương. Nhưng liên tưởng tới ác ma giết người, biệt danh này lại khiến người ta phải rùng mình dựng tóc gáy.
Tôi đoán Hướng Vãn cũng có cùng giấc mơ với chúng tôi, mơ thấy cô gái rơi xuống sơn cốc.
Nhưng chúng tôi chỉ ngầm hiểu, không ai hỏi ai.
...
Đêm chủ nhật dài lạ thường.
Lại một tuần mới sắp bắt đầu.
Thứ hai có tiết cả ngày, buổi trưa còn họp.
Đến tiết học buổi chiều, tôi buồn ngủ đến mức tâm hồn bắt đầu bồng bềnh.
Học xong tiết học này, tôi kiệt sức, vội vã chạy sang phòng học kế tiếp.
Ở thang máy, tôi vô tình gặp Trần Hiểu Tình, chào hỏi cô ấy.
Cô ấy không trả lời tôi. Bình thường cô ấy thấy tôi như thế này sẽ mắng tôi mấy câu.
Hôm nay cô ấy không chế giễu tôi, tôi bỗng thấy khó xử khi cả hai ở trong thang máy.
Tôi không khỏi liếc nhìn cô ấy.
Nhưng cảnh tượng lại khiến tôi giật mình, cô ấy đang nhìn chằm chằm tôi.
Trái tim tôi như muốn ngừng đập.
Ánh mắt nguy hiểm này tôi đã từng bắt gặp.
Mỗi lần bị giết ở những vòng tuần hoàn trước, tôi đã bắt gặp ánh mắt như vậy.
Giây tiếp theo, tôi mất đi tri giác.
Chuyện gì vậy!
Sao tôi lại chết?
Tôi quay lại nơi bắt đầu của vòng tuần hoàn, trên chiếc giường trong phòng ký túc xá.
Tôi ngồi bật dậy, lấy điện thoại ra.
Dù thế nào, bảo Hướng Vãn về trước đã.
Vẫn như lần trước, tôi gọi một cú điện thoại, thuận lợi kéo Hướng Vãn đi.
"Ngô ưu ngô lự" (cô Ngô) đã mời bạn, "Cá trong mơ" (Mạnh Du), "Hiểu Tình lạnh lùng" (Trần Hiểu Tình), "Không nói tiếng Tây Ban Nha" (Tạ Hi Vũ), "Vãn Vãn ngủ ngon" (Vân Hướng Vãn) tham gia trò chuyện nhóm.
Tạ Hi Vũ: [Chuyện gì vậy?]
Trần Hiểu Tình: [Sao lại chết nữa?]
Mạnh Du: [Tớ đang đi thang máy không có ai cũng chết.]
Chỉ có thể nói phản ứng này đúng là đồng bộ.
Tôi vừa gõ chữ, nội tâm vừa than vãn: Các cậu có thể để tớ nói hay không!
Vạn Di: [Tập trung ở phòng tự học, có manh mối quan trọng cần bàn]
Nhóm chúng tôi tập hợp lại, nhìn nhau chằm chằm.
Theo thỏa thuận với Hướng Vãn, một khi chu kỳ lặp lại, tôi sẽ nói cho mọi người việc Hướng Vãn đang che giấu.
Mạnh Du và Hi Vũ đã đoán được một ít, nếu nghe được sự thật, chắc họ sẽ vui vẻ chấp nhận.
Cô Ngô dễ tính, cũng sẽ không nói gì thêm.
Tôi chỉ lo Trần Hiểu Tĩnh sẽ tức giận. Dù gì cô ấy cũng không tiếp xúc nhiều với Hướng Vãn nên sẽ không giống chúng tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Bây giờ cô ấy phát hiện mình chẳng biết gì khó tránh sẽ có hơi xúc động.
Vòng lặp của tôi nhiều nhất, coi như là người dẫn đầu của "nhóm tuần hoàn". Vì giữ mối quan hệ giữa mọi người, tôi đang chuẩn bị vài câu để xoa dịu Trần Hiểu Tình.
Kết quả thật trùng hợp, đúng lúc Hướng Vãn cầm túi giấy KFC quay về.
Hướng Vãn bước vào, ngồi xuống chiếc ghế trống chúng tôi để lại cho cô ấy.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Trần Hiểu Tình đã lên tiếng.
"Vân Hướng Vãn, cậu muốn chết thì kệ cậu, sao cậu lại kéo mọi người chết cùng hả?"
Hướng Vãn không trả lời, vô thức bóp chặt cái ly giấy trong tay.
Tôi vốn định trở thành người hòa giải mâu thuẫn nhưng Trần Hiểu Tình nói như vậy thật sự quá đáng.
Tôi quay đầu nói một câu: "Cậu câm..."
Còn chưa nói xong đã thấy cô Ngô thoáng nhíu mày.
Cùng lúc đó ly coca Hướng Vãn đang cầm không chịu nổi, nước trào ra bàn.
Hiện trường có thể nói là rất hỗn loạn.
"Lấy khăn giấy lau đi." Thật ra tôi định nói "Cậu câm đi được không", nhưng vừa nhìn cô Ngô, tôi mới nhớ: không, nên không nên, tôi không thể chửi bậy trước mặt cô ấy. Hơn nữa đây không phải thời điểm để tôi mất bình tĩnh với Trần Hiểu Tình, nên vội sửa lời.
"Phì!" Mạnh Du biết rõ tôi cố sửa lời, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, cậu đó, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi!
Hướng Vãn nhận khăn giấy: "Để tớ lau." Cô ấy vừa lau vừa kể, "An Viễn Ý là ma quỷ, chắc các cậu cũng biết rồi. Tớ không nên tin anh ấy sẽ không giết người, nhưng không thể cứ để chu kỳ lặp đi lặp lại nữa có lẽ tớ biết điều kiện tử vong là gì."
Nghe Hướng Vãn nói tới đây, mọi người không còn ồn ào nữa.
Tôi còn lo Hướng Vãn không dễ mở lời, không thể nhanh chóng giải quyết vấn đề. Không ngờ ngay lúc này cô ấy không nói nhảm cũng không cãi nhau, trực tiếp đi vào chủ đề, nếu không phải vì khi nãy bóp ly coca, Hướng Vãn thoạt nhìn bình tĩnh hơn chúng tôi rất nhiều.
"Tiếp xúc bình thường sẽ không kích hoạt điều kiện tử vong. Điều kiện tử vong là cho anh ấy biết cậu đã nhìn thấy ma quỷ."
Hướng Vãn cúi đầu lau nước, không hề ngước mắt nhìn phản ứng của chúng tôi.
Cô ấy tiếp tục: "Vạn Di nói ngoại trừ cô Ngô, chúng ta đều có một giấc mơ lặp đi lặp lại. Bắt đầu từ thời điểm đến núi An Nguyên nửa tháng trước, tớ đã thường xuyên có giấc mơ này, nội dung rất mơ hồ, nhưng ngay buổi tối chủ nhật vòng tuần hoàn trước, giấc mơ của tớ vô cùng rõ ràng. Trong mơ, tớ thấy mình đang ở trong cơ thể một cô bé mười ba tuổi, cô ấy không ba không mẹ, khi còn bé được truyền thông địa phương phát hiện, đưa đến cô nhi viện An Nguyên, sau đó đi học ở trường An Nguyên số 6. Từ cô nhi viện đến trường có thể đi bộ, nhưng bình thường cô bé ấy không dám đi, bởi vì ở đó có những tên bắt nạt chuyên "giáo dục" những người chúng không thích. Ngày thường sau khi tan học cô bé sẽ ở lại trường một chút, nhưng hôm nay vì phải nhận phỏng vấn, cô bé không đi đường vòng mà đi con đường nguy hiểm đó. Không ngờ cô bé lại bắt gặp hai băng nhóm khét tiếng đang đánh nhau. Hai thủ lĩnh một người đội mũ lưỡi trai màu trắng, một người mặc áo thể thao màu đỏ. Cô ấy nhìn ra điều bất thường trên cái mũ trắng, có một hồn ma bám vào cậu ta, mặt mũi hồn ma rất rõ nhưng người ngoài hình như không thấy hắn. Cô bé hoảng sợ, lập tức bỏ trốn, may mà không ai phát hiện, cô bé an toàn rời khỏi con đường đó. Hôm sau, cô bé nghe tin trên con đường đó có mạng, người đội mũ trắng giết người mặc áo đỏ, tất cả học sinh tham gia đều bị cảnh sát đưa đi. Vụ án này vốn không liên quan tới cô bé, nhưng cô bé nhớ tới hôn mà mình thấy trên người cậu học sinh đội mũ trắng. Hồn ma đó có gương mặt tương tự một cậu bé ở cùng cô nhi viện An Nguyên với cô. Cô bé suy nghĩ nhiều đến mức bị bệnh. Cô nhi viện nhờ bạn bè của cô bé tới thăm, trong đó có cậu bé kia. Khi cậu bé đến thăm, cô bé vô cùng sợ hãi, sợ đến mức hất đổ hộp cơm cậu bé mang tới, sau đó cậu bé không còn tới thăm nữa. Ngày cô bé xuất viện, ban đêm khát nước, đứng dậy đi lấy nước. Cô bé mở vòi nước ấm, chờ nước đầy, nhưng cô ấy chờ đến đờ đẫn, không phát hiện nước ấm sắp tràn ra, ngay lúc này tay cô không tự chủ mà giơ lên vặn đóng vòi nước, có hồn ma bám vào tay cô. Còn cậu bé đang từ xa đi tới. Hồn ma rời đi nhập vào cơ thể cậu bé, thoạt nhìn không khác gì người thường. Cô bé nhìn cậu bé từng bước tới gần, sợ đến run rẩy. Cô bé theo bản năng muốn ném đồ để buộc cậu ta phải lùi lại. Nhưng thứ duy nhất trong tay cô bé chỉ là ly nước. Thời điểm tạt nước nóng qua, lập tức hình thành một mảng phỏng lớn. Cô bé nói 'Cậu đừng qua đây'. Cậu bé không la hét hay tỏ ra đau đớn, chỉ nói 'Cậu ghét ma quỷ như vậy, nhưng cậu lại có đôi mắt nhìn thấy ma quỷ'. Cô bé bật khóc 'Trên đời này vốn không có ma quỷ'. Cậu bé mỉm cười 'Sao cậu biết không có ma quỷ, hay là không thể có đôi mắt nhìn thấy ma quỷ'. Cô bé tuyệt vọng bỏ chạy, chạy thẳng vào rừng nhưng gương mặt tái nhợt của cậu bé kia vẫn như ẩn như hiện dưới trăng, tiếng bước chân hòa với tiếng lá cây bị gió cuốn về phía cô bé. Cô bé lạc đường, trượt chân rơi xuống sơn cốc. Ở đó có một cái cây nở đầy hoa."
Hướng Vãn chậm rãi kể, lấp đầy những mảnh vỡ trong giấc mơ của chúng tôi.
"Tớ đã điều tra vụ án này, án mạng xảy ra mười năm trước. Tớ còn tìm được tờ báo mười năm trước phỏng vấn cô bé này." Hướng Vãn mở tấm hình chụp tờ báo cũ trong điện thoại cho chúng tôi xem, "Tất cả những gì xảy ra trong mơ đều là sự thật."