Ai nói chỉ có tang thi mới cắn người, tôi cũng biết vậy.
Lập tức có mùi máu tràn ngập giữa môi và răng.
Tôi đúng là điên rồi, khoảnh khắc đó tôi thật sự đã muốn biến thành tang thi.
Anh đột nhiên đẩy tôi ra.
Không kịp đề phòng, tôi ngã ngồi xuống đất.
Anh xoay người bỏ đi.
Tôi nhào tới ôm lấy đùi anh: "Anh không được đi, em không cho anh đi."
Con người tôi vốn cố chấp như thế, cho dù người yêu của mình biến thành tang thi, tôi vẫn cảm thấy không có gì là không được.
Trở thành tang thi thì sao?
Chúng tôi có thể cùng đi ăn thịt người.
Nếu bị bắn vào đầu, ít nhất chúng tôi cũng sẽ có nhau.
Lỡ như có chết, chúng tôi vẫn có thể nắm tay nhau đi qua cầu Nại Hà.
Mặc Ngôn sững sờ không di chuyển.
Tôi ngẩng đầu, nước mắt đã làm lòe tầm nhìn: "Em xin anh, đừng đi, em không muốn anh đi."
Anh lắc đầu.
Anh thế mà lắc đầu.
Anh rõ ràng đã hứa sẽ mãi mãi ở bên tôi, nhưng chỉ mới mấy năm, anh đã có suy nghĩ bỏ rơi tôi.
"Được, anh đi đi, nếu anh bước ra khỏi cánh cửa này, em sẽ đi tìm tang thi khác cắn em."
Tôi buông tay, đứng dậy, hai tay chống nạnh tỏ vẻ quyết liệt.
Tôi là người ăn mềm không ăn cứng.
Tôi không tin tôi không thể đánh bại anh bằng sự vô lý của mình.
"Đi đi! Anh đi đi!"
Anh bất động.
Thấy anh do dự, tôi trực tiếp đi mở cửa: "Nếu anh bước ra khỏi nơi này, từ đây chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, cho dù em có biến thành tang thi thì cũng sẽ không bao giờ quay đầu nhìn anh."
Anh không đi, đôi mắt đỏ tươi nhìn tôi chằm chằm.
Tôi cũng trừng mắt nhìn lại, nghiến răng nghiến lợi: "Đi đi, đừng có ở đây lãng phí thời gian nữa, em còn phải đi trang điểm để quyến rũ tang thi khác."
Rầm!
Cánh cửa bị anh đóng sầm lại.
Anh chàng này không đi, còn lúng túng đứng trước cửa không cho tôi ra ngoài.
"A!" Tôi ôm bụng, lần nữa ngã xuống đất, "Khi nãy uống máu của anh, hình như em cũng sắp biến thành tang thi rồi."