Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, tôi mở mắt nhìn, một thiếu niên mặc đồ đen đang ngồi xổm trước mặt tôi, nụ cười thuần khiết vô hại, đôi mắt to lấp lánh.
Đám người hỗn loạn xung quanh biến mất, chỉ còn di ảnh của mẹ tôi.
"Tôi có thể giúp cô, nhưng phải xem cô có dám hay không?" Nói rồi, anh vươn ngón tay dài trắng nõn chạm vào vết thương của tôi.
Tôi cảnh giác nhìn anh ta: "Anh là người hay quỷ?"
"Tôi là vị thần của cô." Anh tự cười chính mình, tuy cười nhưng lại lộ vẻ mất kiên nhẫn, "Rốt cuộc cô có muốn cứu mẹ mình không? Tôi là hi vọng duy nhất của cô ấy."
Tôi vội nắm lấy cổ tay anh: "Cứu, cầu xin ngài giúp tôi."
Nếu thế giới này thật sự có quỷ thần thì tốt quá.
Tôi muốn kẻ ác bị trừng phạt, tôi muốn người tốt cả đời bình an.
Tôi nghĩ người bình thường như tôi phải may mắn lắm mới gặp được thần linh cứu rỗi.
Anh như nhìn thấu tâm tư của tôi, khinh thường khịt mũi: "Cô nghĩ mình là người tốt hay người xấu? Cái chết của mẹ cô không có trách nhiệm của cô à?"
Không đợi tôi trả lời, anh lắc đầu: "Tranh luận chuyện này chẳng có ý nghĩa. Cả đời mẹ cô đã vô số lần nghĩ tới chuyện tự sát, cô chỉ có thể xuyên về quá khứ bất kỳ thời điểm nào ba lần, nếu như mẹ cô sống, cô có thể ở lại thời điểm đó tiếp tục sống. Nếu không, tất cả sẽ bị xóa sạch, mọi việc trở về quỹ đạo ban đầu. Còn nữa, không được tiết lộ chuyện của tương lai cho người của quá khứ biết, đây là giao dịch giữa chúng ta."
Chỉ cần bảo mẹ rời khỏi bố, thảm kịch có thể sẽ thay đổi, cuộc đời mẹ tôi sẽ được bình an hạnh phúc.
Đây là chuyện tôi dám khẳng định.
Anh biến ra một cái đồng hồ, kim đồng hồ quay nhanh đến mức như những bóng ma.
"Cô không hỏi cái giá phải trả à?" Anh ghé sát vào tôi, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi tôi.
"Cái giá gì?" Tôi căng thẳng nuốt nước bọt.
"Tất cả vận may trong tương lai của cô." Như thể biết tôi không hiểu, anh giải thích, "Thoạt nhìn cô bần cùng, không có gì có thể trả cho tôi, nhưng tôi có thể dùng vận may cho em bán cho kẻ có tiền, vụ buôn bán có lời, tôi thông minh đúng không? Chắc chắn đắt hàng hơn tuổi thọ rất nhiều."
...
Trong tình cảnh này, tôi thật sự không thể hiểu sự kiêu ngạo của anh ta.
Nhưng tôi muốn cứu mẹ.
Còn về lý do chấp nhất với chuyện này, tôi không thể giải thích.
Tôi... Không phải không yêu bà đến vậy sao?
"Thành giao."
Thiếu niên nháy mắt mấy cái, lại nở nụ cười, nhưng nụ cười lần này lại như đang khóc.
"Giờ phải làm sao?" Tôi kìm nén tâm trạng lùi bước ngày càng lớn, vội thúc giục.
Thiếu niên điều chỉnh kim đồng hồ, khoảnh khắc tiếp theo, tôi liền xuất hiện trong hình hài một đứa bé ở căn nhà thuê.