Lần này tôi sẽ không tham dự tiệc tùng, cũng không trốn vào nhà vệ sinh như thỏa thuận với Lâm Trữ, mà lặng lẽ rời khỏi quán bar.
Ngồi giữa đám bạn của tôi là Lâm Trữ, tôi và Lâm Trữ là anh em sinh đôi, ngoại trừ nốt ruồi và vết bớt trên người nó thì ngoại hình của chúng tôi không có gì khác biệt lớn.
Hắn cố ý hạ giọng nói ít lại, ngay cả bạn bè cũng không biết tôi đã lặng lẽ đổi người.
Sau khi Đại Đầu rời đi, Lâm Trữ lén lút đi theo.
Đi vệ sinh xong, Đại Đầu loạng choạng ra ngoài, Lâm Trữ cứ nhìn xung quanh, chờ tôi xuất hiện.
Nhưng Đại Đầu định rời đi sau khi rửa tay, Lâm Trữ không thấy tôi đâu, hắn nóng vội, trực tiếp phủ áo khoác che mặt Đại Đầu, đẩy cậu ta vào vách tường.
Sức chiến đấu của Đại Đầu không thấp, khi chúng tôi còn nhỏ, nhà cậu ta là gia đình có truyền thống, cả hai anh em chúng tôi hợp sức cũng không phải đối thủ của cậu ta, do vậy tôi và Lâm Trữ chỉ dám đánh lén. Bây giờ không có tôi, Lâm Trữ đương nhiên không chiến thắng được.
Hiện trường trở nên hỗn loạn.
Tôi gọi điện kể Điền Mịch nghe mọi chuyện đang xảy ra, người đã giấu tôi trong WC nam cũng chính là cô ấy.
Tôi vừa nhìn chằm chằm tình hình bên kia vừa nhìn đồng hồ, hiện giờ không ai biết tôi ở đâu, chỉ cần họ không tìm thấy tôi, tôi sẽ an toàn.
Điền Mịch sẽ báo tôi nghe tình hình bên đó, bao gồm cả việc làm ầm lên để không ai có thể rời khỏi quán bar. Đại Đầu giữ chân Lâm Trữ và Điền Mịch, tôi lần lượt nhờ họ giúp đỡ, chỉ cần một trong số họ thật lòng giúp tôi, như vậy cả ba không thể phân thân để giết tôi được.
Sau khi chắc chắn bọn họ không thể thoát ra, tôi ném di động của mình lên một chiếc taxi rồi tự lái một chiếc ô tô màu lam đến nơi an toàn.
Đây là căn cứ đại học tôi tìm được thời đại học, cứ tới đây tôi luôn dẫn theo các cô gái để hẹn hò. Ban đêm không có ai, vô cùng yên tĩnh, tôi là người duy nhất trong nhà kho bỏ hoang này.
Tôi tìm đến một cái rương, chui vào, giấu mình trong đó.
Tôi không biết liệu bản thân có thể thoát khỏi cái chết bằng việc chờ đợi đến sáng hay không, hoặc là cứ phải chờ tên hung thủ tới giết mình.
Không có di động, tôi chỉ có thể nhìn kim giây đồng hồ tích tắc chuyển động, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên chói tai.
Tay nổi da gà, không biết vì sao, tôi lại cảm thấy bất an vô cớ.
Có phải ảo giác không? Sao lại có tiếng động như có người chạm vài bãi cỏ, bẻ cành cây vậy?
Tôi lập tức căng thẳng, nắm chặt con dao đeo ở thắt lưng.
Ai? Ai tới?
Không thể nào, sao tên đó có thể tìm thấy đây? Ba người kia chắc không thể thoát thân đúng không? Tôi lại tính sai nữa sao?
Gặp ma rồi!
Dù là ai, tôi cũng phải liều mạng với hắn!
Nhưng nín thở nghe, ngoại trừ tiếng gió gào thét thì chẳng còn âm thanh nào khác.
Nghe nhầm à?
Tôi nghi ngờ năm phút, vẫn thấy bất an nên khẽ hé một cái khe để nhìn ra ngoài, thì đối diện với một cặp mắt đen láy...
Hắn đang nhìn tôi!