Lần đầu gặp nhau, Lý Dận nằm giữa sường núi, máu me khắp người, muốn đến xem vết thương của hắn thì lại bị hắn tóm chặt lấy hai cánh tay, trong miệng hắn lẩm bẩm kêu gào, không nghe rõ là đang nói gì.
Hai anh em Thiết Toàn và Thiết Văn mang hắn về, Quý Hựu Đồng theo sau lưng, hai mắt luôn dõi theo hắn.
Chờ Linh nhi giúp lau sạch cơ thể của hắn xong, gương mặt đó của hắn khiến Quý Hựu Đồng mê mẩn. Ở trong sơn trang, từ nhỏ đã nhìn quen với các nam tử hán mặt toàn râu quai nón, Lý Dận lớn lên nhìn trắng nõn mà tuấn tú, Quý Hựu Đồng lại chưa từng rời khỏi sơn trang, vốn luôn muốn ra ngoài xem thử một chút, đáng tiếc phụ thân lại không cho phép.
Quý Hựu Đồng được nuông chiều từ nhỏ, không yêu cầu nàng phải biết xe chỉ luồn kim, ngâm thơ vẽ tranh. Bên trong sơn trang đa số là đàn ông, từ nhỏ đến lớn đã lăn lộn trong nước bùn với họ, đương nhiên cũng không có quá nhiều tư tưởng cổ hủ, cũng không thẹn thùng giấu giếm như các tiểu thư khác, nói thẳng ra với Quý phụ thân, “Con phải gả cho hắn.”
Là đại đương gia, Quý Nguyên thẳng thừng bác bỏ, “Ta không đồng ý, trừ phi hắn có thể đánh bại một trăm người giỏi nhất của ta.”
Dưới sự chăm sóc hết lòng của Quý Hựu Đồng, Lý Dận từ từ hồi phục, hai người ở chung với nhau hơn một tháng, Quý Hựu Đồng to gan nói ra lời ái mộ, không ngờ Lý Dận lại vui vẻ đón nhận, hứa hẹn một người quyết đầu trăm người. Vết thương của hắn vẫn chưa khỏi, Quý Hựu Đồng cũng không nỡ, lấy cái chết để uy hiếp phải gả cho hắn, Quý Nguyên không còn cách nào khác, đành đáp ứng.
Sau nửa tháng kết hôn, thuộc hạ của Lý Dận – Lý Thiệu tới đón hắn, cũng đưa Quý Hựu Đồng đến kinh thành. Lúc này, Quý Hựu Đồng mới biết hoá ra hắn là Tĩnh Vân vương con trai Hoàng đế đương triều, sau khi theo đến kinh thành, nàng được phòng làm Tĩnh Vân phi.
Tiếc là ông trời không cho người khác được như ý, trên đời này còn có nhân vật gọi là thanh mai trúc mã.
Trần Nguyên Điệp là thanh mai trúc mã của Lý Dận, hai người đã lén lút ước hẹn cả đời. Đáng tiếc thân phận của nàng ta lại rất đáng phương, phải ở nhờ phủ Tĩnh Vân, cứ thế đã ở được năm năm, kẻ trên người dưới trong phủ đều nhận định nàng ta là Vương phi tương lai. Nàng ta vốn bị bệnh, cơ thể yếu ớt, mọi người vẫn luôn đối đãi với nàng ta rất tốt.
Quý Hựu Đồng được mang về thì khác, từ nhỏ không bị người khác quản giáo, không bị trói buộc với những tư tưởng phong kiến, đương nhiên cũng không coi trọng tình yêu giữa Lý Dận và Trần Nguyên Điệp, cực lực phản đối Lý Dận lập thiếp. Có một lão nô có lòng tốt nhắc nhở nàng, bảo với thân phận của nàng, Vương phi làm sao có thể ngăn cản Vương gia lập thiếp được? Quý Hựu Đồng lạnh lùng nói, “Nếu chàng ấy yêu Trần Nguyên Điệp, vậy là không yêu ta. Chỉ có thể chọn một, không thể chọn hai!”
Hai năm sau, Lý Dận cưới Trần Nguyên Điệp, Quý Hựu Đồng mượn rượu giải sầu, càng ngày càng bị Lý Dận ghẻ lạnh, sân nhỏ cũng bị chuyển sang thiên viện
[1].
[1] Thiên viện 偏院: Theo tớ hiểu thì cái viện này kiểu giống như lãnh cung ấy, là cái viện nhỏ nằm bên cạnh chính viện hoặc trong góc khuất hẻo lánh.
Hoàng đế lúc bấy giờ mắc bệnh đã lâu, không thể vào triều mỗi ngày được, việc lớn trong triều đều giao hết cho Thái tử Lý Quyền xử lý, mặc dù tính cách của Thái tử rất ôn hoà nhưng lại không có chủ kiến, người dưới chỉ cần đề xuất ý kiến để y lựa chọn là y lập tức choáng váng đầu, lúc này Hoàng đế quyết định phế Thái tử, muốn lập Ngũ Hoàng tử Lý Kỳ lên làm Thái Tử.
Từ nhỏ Lý Dận đã được giáo dục rằng, chỉ làm Tướng quân bảo vệ quốc gia, không làm ngôi cửu ngũ. Chỉ vì phú, không vì quý.
Việc phế Thái tử khiến trong triều hỗn loạn, ở biên cương có rất nhiều quốc gia nhân cơ hội đó đánh lén, Lý Dận phụng chỉ xuất binh đón địch.
Bốn tháng sau, chiến thắng trở về, biết được Quý Hựu Đồng và Trần Nguyên Điệp đều mang thai. Vốn là song hỷ lâm môn, nhưng Trần Nguyên Điệp lại gây hiểu lầm, nói Quý Hựu Đồng lén lút cấu kết với thằng đàn ông khác làm chuyện đáng xấu hổ. Lý Dận rất ít khi đến biệt viện của Quý Hựu Đồng, nghe nói như vậy, cũng có hơi cân cấn trong lòng.
Lão Hoàng đế lo lắng thực lực của phủ Tĩnh Vân quá lớn mạnh, ý thức được mình không còn sống được bao lâu nữa, ra lệnh cho Lý Dận lại xuất binh đánh giặc, nghĩ muốn đuổi hắn đi trong lúc quan trọng. Ngoài miệng Lý Dận đồng ý, lại làm bộ hồi tâm chuyển ý với Quý Hựu Đồng, bảo nàng lấy cớ mang thai để mượn sức mạnh của Bình Phong sơn trang đi ngăn địch ở biên giới
Trong chiến loạn, Quý Hựu Đồng nghe nói phụ thân Quý Nguyên chết trận, nản lòng thoái chí, bỗng nhiên dưới bụng đau đớn khó chịu, cùng lúc đó, dưới chiến loạn Trần Nguyên Điệp vì kinh sợ cũng sinh non. Kinh thành gặp đại loạn, Lý Thiệu chỉ có thể tìm được một bà đỡ.
Bà đỡ thấy hai vị Vương phi đều sinh non, một mình bà ta căn bản không thể lo được cho hai người, nhân tiện nói: “Vương gia, lão nô mong ngài thứ tội, không biết Vương gia muốn giữ lại vị tiểu Vương gia nào?”
Lý Dận liếc mắt nhìn hai người, mở miệng nói, “Đương nhiên là hài nhi thân sinh của bổn vương rồi.”
“Trong bụng thiếp… Cũng là con trai của ngài mà…” Nước mắt rơi xuống, trong mắt không chỉ có không cam lòng, còn có tuyệt vọng.
Quý Hựu Đồng bị người mang ra ngoài, trong phòng nhỏ u ám, một mình nàng tan nát cõi lòng, vì khó sinh mà một xác hai mạng. Một giây đồng hồ trước khi nhắm mắt, nàng nghe được tiếng trẻ con nỉ non khóc, đáng tiếc không phải là con trai của nàng…
Vì yêu sinh hận, nguyện vọng của Quý Hựu Đồng chỉ có một — Khiến Lý Dận chết không được tử tế!
…
Quý Hựu Đồng nhìn cái vòng tay đeo trên tay, bên trong vòng tay của hệ thống có hai viên thuốc, gặp nước là tan, không màu không vị, hai canh giờ sau khi uống vào, toàn bộ gan sẽ thối rữa rồi chết.
Đối với Lý Dận mà nói, đúng thật là chết không tử tế.
“Tiểu thư… tiểu thư…”
Một giọng nói vội vàng vang lên, Quý Hựu Đồng mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một khuê phòng cổ kính, người lay tỉnh cô là một cô bé khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nàng tên là Linh nhi, vẻ mặt lo lắng nhìn cô, “Sao đột nhiên ngài lại té xỉu vậy?”
Nhất thời Quý Hựu Đồng không tìm được lý do, liền nói: “Tự nhiên có hơi mệt, nên ngủ mất.”
Linh nhi không hoài nghi gì nhiều, chỉ nói: “Nhất định là do tối qua ngài chăm sóc cái người mới được mang về cả đêm, Quản thúc đã nói hắn không sao rồi, ngài còn lo lắng gì nữa?”
Nói như vậy là Lý Dận đã được cứu về rồi? Cô gấp gáp hỏi, “Hiện tại hắn đang ở đâu? Ngươi đưa ta tới đó đi.”
Linh nhi che miệng cười nói: “Nhìn ngài lo lắng chưa kìa, hắn có thể chạy đi đâu được chứ? Quản thúc nói lúc sáng sớm hắn có tỉnh dậy một lần rồi, nô tì cũng đang muốn đưa ngài đi gặp đây.”
Vừa ra khỏi gian nhà, cô liền phát hiện mình đang ở giữa sườn núi, ở trên ngọn núi cao xa xa còn có cả thác nước, gió mát thổi tới cực kỳ thoải mái. Do là hai đỉnh núi cao nối liền với nhau như vậy, nên người xưa gọi là núi Bình Phong. Hai ngọn núi cao lớn, bốn phía chung quanh còn có rất nhiều sườn núi nhỏ, diện tích rất lớn, đã bị Quý Nguyên chiếm hơn hai mươi năm, buôn bán kiểu đánh cướp.
Rất nhiều người đi ngang qua núi Bình Phong tình nguyện thà chọn đi con đường nửa tháng mới tới, còn hơn đi qua nơi này. Bởi vì có danh tiếng không tốt, hai đương gia họ Quý đều nghị đổi tên núi Bình Phong thành Bình Phong sơn trang, chuyên thu nhận các loại người trong giang hồ, cùng đường bí lối hoặc khám phá hồng trần đều có thể ở lại, chỉ cần làm người quang minh lỗi lạc, Bình Phong sơn trang đều tiếp nhận hết. Cho nên dẫn đến việc nhân khẩu bây giờ cực đông, đã hình thành thôn nhỏ luôn rồi. Bên trong cũng có không ít các phụ nữ ở dưới núi được cưới lên, đàn ông thì được huấn luyện từ nhỏ, con gái thì chỉ thêu thùa may vá thủ công thôi.
Mấy năm gần đây, người lên núi càng lúc càng nhiều, Tướng quân Thường Dũng từng bị truy nã cách đây tám năm trước cũng tập trung ở bên dưới ngọn núi, còn có một số người tài ba trong giang hồ. Mấy năm sau, cái tên tuổi giặc cướp đã không còn tồn tại nữa, Bình Phong sơn trang trong miệng người khác bây giờ chỉ còn là nơi cao thủ như mây.
“Tiểu thư, ngài lo lắng gì thế? Mau đi thôi.” Linh nhi giục cô.
Quý Hựu Đồng lấy lại tinh thần, “Tới đây.”
Quản thúc là đại phu trong Bình Phong sơn trang, đừng nhìn mặt mà nghĩ ông ấy là người chỉ mới ba mươi tuổi, thật ra đã gần sáu mươi rồi. Từng là danh y một thời, sau khi thê tử kết tóc mất thì tới núi Bình Phong, không màng thế sự, cũng không tuỳ ý chữa bệnh cho người ta.
“Đồng Đồng, thật đáng tiếc, con vừa tỉnh dậy là hắn lại ngất rồi, phải đợi hắn tỉnh dậy lần nữa thôi, e là cũng phải mấy canh giờ nữa.” Quản thúc mặc bộ đồ trắng, thoạt nhiên lại thấy cử chỉ rất nhẹ nhàng.
“Quản thúc, không phải ngài có cách sao? Vì hắn mà tiểu thư đã bỏ không biết bao nhiêu tâm tư đó.”
Quản thúc không vui nói: “Cái gì mà thúc, gọi ca.”
Mắt Linh nhi trợn tròn, “Ngài đã bao nhiêu rồi? Gọi ca không thấy xấu hổ sao?”
Quý Hựu Đồng không để ý tới bọn họ, đi thẳng tới chỗ giường, mặt Lý Dận trắng xám không còn chút máu, ngực bị băng vải quấn lại, ở cổ còn có vết thương bị cành cây làm trầy. Thiết Toàn vừa thấy hắn liền nói có lẽ là ngã từ trên núi xuống.
Cô nói: “Quản thúc, cứu hắn tốn khá nhiều thời gian đúng không?”
“Chắc là không đâu, linh thảo linh dược gì đều đã dùng cả rồi, nếu không phải vì con ta đã chẳng cứu hắn rồi.”
Quý Hựu Đồng thở dài một hơi, sao thời điểm tốt để xuyên lại không được xuyên, chọn ngay thời điểm đã chạy tới cứu hắn xong rồi bắt người ta xuyên. Cô ai oán nói: “Hiện tại nếu ném hắn trở về bên trong núi thì tỷ lệ sống sót là bao nhiêu?”
Quản thúc: “… Con đang đùa ta đấy à?”
Ngồi một mình trong phòng hồi lâu, Lý Dận đang suy yếu nằm trước người của cô, giống như một con kiến, chỉ cần cô chạm nhẹ một cái là có thể bóp chết hắn.
Thuốc của Lý Dận ở ngay trước mặt cô, thứ nước thuốc đen thùi lùi toả ra một mùi hương khó ngửi, Quý Hựu Đồng mở cái vòng tay ra, lấy một viên thuốc, chỉ cần cô bỏ nó vào trong nước thuốc rồi đút cho Lý Dận uống, nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành ngay, dùng ba chữ để đánh giá thì chính là nhanh, chuẩn, ác.
Ký ức của kí chủ không ngừng tuôn ra, nàng là một người dám yêu dám hận, toàn tâm toàn ý chỉ yêu mình Lý Dận, nhưng hoá ra chỉ là một hạt cát trong mắt người ta, dựa theo tính cách của nàng, từ sau khi Lý Dận cưới Trần Nguyên Điệp, hoàn toàn có thể buông tay rời đi, nhưng nàng lựa chọn dọn đến Thiên viện để ở, không vì gì cả, chỉ mong có thể tình cờ thấy được Lý Dận.
Ký chủ biết rõ hắn muốn làm Hoàng đế, cũng biết Lý Dận đột nhiên lấy lòng mình là vì mượn người của Bình Phong sơn trang, dù vậy, nàng vẫn lợi dụng chuyện mang thai, gạt Quý Nguyên nói rằng lão Hoàng đế muốn diệt trừ Lý Dận, e sợ khó giữ được đứa bé trong bụng, cầu mong sự trợ giúp của Quý Nguyên và người trong sơn trang. Quý Nguyên biết được cháu ngoại khó mà giữ được, không nói hai lời lập tức triệu tập kẻ trên người dưới của sơn trang đi trợ giúp Lý Dận. Người trong sơn trang luôn nói chuyện nghĩa khí, chỉ dẫn theo năm mươi ngàn binh mã được Lý Dận đưa cho, đến biên giới đón địch.
Quý Hựu Đồng nhắm mắt lại, hiện tại giết chết hắn, chính là lựa chọn đúng đắn sao?
“Tiểu thư! Không hay rồi!” Linh nhi đẩy cửa đi vào, Quý Hựu Đồng run lên, viên thuốc rơi vào trong thuốc, nhanh chóng hoá thành hư ảo.
Linh nhi kéo Quý Hựu Đồng ra ngoài, “Đại đương gia gọi ngài qua đó, có chuyện xảy ra rồi, ngài mau ra sảnh ngoài xem đi.”
“Chờ đã.” Quý Hựu Đồng tránh thoát tay của nàng, cầm thuốc như muốn đổ đi, lại bị Linh nhi ngăn lại bỏ thuốc lại trên bàn. “Lúc này rồi ngài đừng quan tâm đến người khác nữa, chưa cần đút thuốc vội đâu, Quản thúc nói sẽ cho hắn uống mà, ngài đừng bận tâm.”
“Cái này là…”
“Nếu ngài không qua là sẽ hối hận đó!” Sức lực của Linh nhi rất lớn, giữ cô rất chặt.
Xem ra là ý trời rồi, Quý Hựu Đồng lắc đầu một cái, lảo đảo bị nàng kéo về phía trước.