• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thanh Uyên



Lý Dận nhìn khuôn mặt dưới người, có hơi hoảng hốt một thoáng, giống như trước đây đã từng thấy ở đâu vậy, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ ra.



“Tiểu… Tiểu thư…” Bàn tay cầm canh bồ câu của Linh nhi run rẩy, vội vàng nhắm mắt, “Cái đó… Cái đó, Đại Đương gia đến rồi…”



Quý Nguyên vừa vào cửa đã thấy cảnh này, mặt tức đến trắng bệch, đi tới kéo Lý Dận ra, mắng, “Hay cho tên tiểu tử này, có lòng tốt cứu ngươi, ngươi lại muốn chiếm tiện nghi của khuê nữ nhà ta?”



Sức lực của Quý Nguyên quá lớn, Lý Dận chỉ có thể nghiêng người dựa vào mép giường, khóe miệng càng tái nhợt, hắn cười nhạt, “Đại Đương gia hiểu lầm, Trương mỗ có thương tích trên người, sao có thể chiếm tiện nghi của Quý tiểu thư được, Quý tiểu thư, ngài nói đúng không?”



Quý Hựu Đồng trầm mặt, rõ ràng là Lý Dận động tay động chân, đến cả dũng khí để thừa nhận cũng không có, nhưng vì thuốc giải, cô cũng chỉ có thể mềm giọng nói: “Cha, chuyện không như mọi người thấy đâu.”



“Đứa con gái bất hiếu này, ta và nhị thúc còn có Linh nhi đều thấy hết, con còn muốn bảo vệ hắn?” Quý Nguyên giận run.



Quý Giang mắt thấy bầu không khí trở nên lúng túng, liền tới hoà giải: “Đại ca, huynh đừng tiếp tục ép Đồng Đồng lập gia đình nữa, Đồng Đồng của chúng ta đã trưởng thành xinh đẹp rồi, sao có thể gả cho đám nam tử hán lỗ mãng trong sơn trang của chúng ta được? Lại nói năm nay Đồng Đồng chỉ mới mười bảy…”



“Đã mười bảy! Mẹ của nó lúc gả cho ta đã mười sáu tuổi, nếu như mẹ nó còn sống, nhất định đã oán giận ta vì sao còn chưa tìm một nhà tốt hứa hôn cho Đồng Đồng.” Nói, Quý Nguyên lại thấy đau lòng.



“Đồng Đồng lớn tới bây giờ rồi chưa từng rời khỏi sơn trang, vậy cũng không phải là cách, không bằng chúng ta cho con bé ra ngoài ngắm một chút, chờ con bé nghĩ lại chắc sẽ đồng ý quay về kết hôn.” Quý Giang nói xong, nháy mắt với Quý Hựu Đồng.



Quý Hựu Đồng hiểu ý, đi về phía trước: “Đúng vậy, cha, không bằng để con với hắn ra ngoài xem xem.”



Nhìn theo phương hướng Quý Hựu Đồng chỉ, chính là Lý Dận, Quý Nguyên hừ lạnh nói: “Con muốn đi với hắn, trừ phi hắn có thể đánh bại một trăm tráng sĩ, không, là hai trăm người!”



Lý Dận cười: “Có gì không thể chứ.”



Khác với ký chủ, Quý Hựu Đồng không nói đỡ cho Lý Dận, hắn có thương tích trên người, muốn đánh bại hai trăm tráng sĩ nói nghe thì dễ, hơn nữa cao thủ ở Bình Phong sơn trang như mây, lần này Lý Dận chết chắc rồi.



Linh nhi quan sát tiểu thư nhà mình rất nhiều ngày, phát hiện cô có gì đó là lạ, không muốn tới sau núi leo cây hái quả, cũng không muốn tới hồ nước bắt cá, đến cả đại hoàng chết cũng không đau lòng, cả ngày ở trong phòng nghiên cứu sách vở, chẳng lẽ đây là sức mạnh của tình yêu?



Quý Hựu Đồng vò đầu, cô chẳng tìm được bất cứ ghi chép gì liên quan tới tuyệt mệnh tán trong sách cả, có lẽ là do sách trong Bình Phong sơn trang quá ít. Nghĩ như thế, cô đặt quyển sách xuống rồi lười biếng duỗi người, nghiêng đầu liền thấy Lý Dận đang đứng bên ngoài nhìn thác nước.



Cô phồng má, lựa chọn tiếp tục đọc sách, dù sao qua năm ngày nữa, một mình hắn đại chiến hai trăm người tuyệt đối sẽ không toàn mạng.



“Theo ta tới đối diện một chút.”



Âm thanh từ ngoài cửa sổ bay vào, mang theo ngữ khí mệnh lệnh không thể kháng cự, Quý Hựu Đồng đặt sách xuống, u oán liếc hắn một cái, nghĩ thầm coi như là làm gì đó cho hắn trước khi hắn chết.



Vết thương của Lý Dận vẫn còn chưa khỏi hẳn, đi chậm, hỏi cô, “Ngươi ở Bình Phong sơn trang bao lâu rồi?”



“Từ lúc mới sinh ra đã ở đây rồi.”



Lý Dận dừng lại nhìn cô chằm chằm, hắn chưa từng đến Bình Phong sơn trang, nhưng lại cảm thấy người trước mắt này rất quen thuộc, không lẽ là gặp trong mơ? Hắn lắc đầu một cái, không thể không thể.



Hai người đi tới phía dưới thác nước, nhìn từ xa thì chẳng thấy gì, nhưng đến gần lại thấy hoá ra còn có một cái hồ lớn. Đúng lúc là vào mùa hè, dưới thác nước thổi tới ngọn gió rất thoải mái, một hồi lại quét hết rất nhiều muộn phiền. Lý Dận đứng bên cạnh, hình như cũng không quá chán ghét.



“Ngươi thực sự muốn đi theo ta?”



Quý Hựu Đồng lộ ra vẻ mặt biết rồi còn hỏi, “Không đi theo ngươi lẽ nào ta chọn đường chết sao?”



Lý Dận cười nhạt, “Đi theo ta cũng không phải là lựa chọn tốt.”



Đương nhiên cô biết, nhưng cũng không thể ngồi chờ chết ở Bình Phong sơn trang được. Cô nói: “Ta không theo ngươi, chưa chắc ngươi sẽ cho ta thuốc giải, vì mạng sống của ta, tốt nhất vẫn nên đi theo bên cạnh ngươi.”



“Ngươi nói không sai.” Nói, ngực hắn lại đột nhiên đau nhói, đứng còn có chút run rẩy, hắn ôm vết thương bảo, “Dìu ta về đi.” Quý Hựu Đồng đứng không nhúc nhích, Lý Dận bị thương rất nghiêm trọng, sau năm ngày đừng nói hai trăm người, cho dù mười người hắn cũng không thắng nổi. Cô nói: “Tại sao lại đồng ý với cha ta?”



“Ngươi không cần để ý.” Thật ra ngay cả hắn cũng không biết.



Đỡ Lý Dận về phòng, Quý Hựu Đồng đút thuốc cho hắn, lòng nghi ngờ của hắn rất nặng, vẫn không chịu uống, Quý Hựu Đồng không để ý tới, bỏ thuốc xuống liền rời đi.



Ngày tỷ thí sắp đến, Lý Dận mặc một bộ y phục màu xanh đứng trên đài, thân thể nghiêm nghị, đôi mắt sâu sắc mà âm u lộ ra sự lạnh lẽo. Ba người lên đài đầu tiên đã bị đánh bại, động tác của hắn nhanh mà chuẩn. Lại năm, sáu người lên tiếp, Lý Dận đều đánh bại hết, nhưng động tác lại chậm dần, sắc mặt càng tái nhợt.



Kiều Hưng Hà đứng bên cạnh Quý Hựu Đồng, đôi mắt chăm chú nhìn người trên đài, “Vị công tử kia chính là nhân tình trong mộng của Quý tiểu thư sao? Nhìn đúng là rất đẹp, nhưng năng lực thì không tốt lắm, xem ra bên trong không dùng được rồi, ta cũng thấy chẳng ra làm sao.”



Quý Hựu Đồng nhàn nhạt đáp lời, “Có lẽ vậy.”



“Hiệp sau tôi sẽ lên tỷ thí, Quý tiểu thư sẽ thấy không sao nếu ta thắng chứ?”



Quý Hựu Đồng liếc nhìn hắn một cái, nói câu, “Tuỳ.”



Quả nhiên, Kiều Hưng Hà bay vọt lên trên đài, cặp mắt hoa đào kia nhìn về phía Quý Hựu Đồng, tràn ngập ý cười. Bỗng, không biết từ đâu hắn rút ra một thanh kiếm, đâm thẳng vào tim Lý Dận. Quý Hựu Đồng chưa từng thấy giết người tại chỗ, sợ đến mức nhắm tịt mắt.



Hồi lâu, không thấy phát ra tiếng vang gì, cả người dưới đài cũng yêu tĩnh. Cô chậm rãi mở mắt ra, trên đài có một người thứ ba đang đứng, hắn chắn phía trước Lý Dận, đỡ một kiếm của Kiều Hưng Hà.



“Thường tướng quân, đã lâu không gặp.” Lý Dận khẽ cười, cho dù không còn sức lực để chống đỡ, nhưng vẫn không hoảng hốt rối loạn.



Lý Dận chưa bao giờ hoảng loạn vì bất cứ chuyện gì, điểm ấy khiến cho kí chủ bị mê hoặc. Từ nhỏ nàng sinh hoạt trong hoàn cảnh mọi người đều rất tuỳ ý, thậm chí là thô tục, sau khi nhìn thấy Lý Dận, nàng luôn cảm thấy không giống hắn. Nhưng Quý Hựu Đồng không nghĩ như thế, trong mắt cô, Lý Dận làm gì cũng đều là giả vờ cả.



Thường Dũng dễ dàng sử dụng đao, vì cậy mạnh, Kiều Hưng Hà đánh không lại hắn ta, vậy nên sau khi hắn ta anh dũng hét lớn một tiếng, Kiều Hưng Hà bị hắn ta đánh lùi về phía sau liên tục.



“Còn ai dám lên đài, trước tiên phải qua cửa của Thường Dũng này đã!”



Trên mặt Quý Nguyên mang theo sự tức giận, muốn đi lên phía trước, Quý Giang ngăn ông lại thấp giọng nói: “Đệ thấy lai lịch của tên họ Trương này không nhỏ, quan sát tình hình trước cái đã.”



Lấy một địch hai trăm, cứ như thế tan rã không vui chút nào.



Lý Dận uống thuốc xong, nhắm mắt dưỡng thần một hồi, từ tốn nói: “Sáng nay ta ở trên đài có thấy ánh mắt của ngươi, rất thất vọng, xem ra ngươi rất muốn giết ta.”



Quý Hựu Đồng không đáp lại, cô đã nhìn rất cẩn thận, cũng không thấy Lý Dận nhìn về phía mình, sao hắn lại biết cô thất vọng?



Lý Dận nói tiếp, “Chỉ tiếc, vậy đến cùng là cuộc tỷ thí này xem như ta thua hay là ta thắng?”



“Phải coi tâm tình của cha đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK